[Dịch] Tần Giản

Chương 13 : Người tiếp theo




Dọc theo đường đi trở về, Hạo Nhiên vẫn hỏi Hứa Hàn Phương, tại sao nghe tiểu quả phụ nói xong ngẩn người, giật mình như vậy.

Hứa Hàn Phương dở khóc dở cười, không cách nào trả lời. tiểu quả phụ nói cho nàng biết, tên của người đó gọi : Lao ái*. Nàng cũng không thể nói cho Hạo Nhiên, nàng biết Lao Ái* chính là kẻ mê hoặc thái hậu trên sách sử, sau tên hỗn đản lại còn được phong (quan) tin tưởng lâu dài ư? Người như vậy đã sớm bị ngũ mã phanh thây! Xem ra trong sách có kể Lao Ái là một tên vô lại, đúng là thiên chân vạn xác rồi. chí ít lần này trở về, nàng tự mình xác nhận điểm này.

(*Lao Ái là một hoạn quan giả, được thừa tướng Lã Bất Vi đưa vào cung rồi tư thông cùng Triệu Cơ. Ai coi phim Tần Thủy Hoàng rồi thì biết.)

Lao Ái nhất định là không đuổi kịp. Hơn nữa Hứa Hàn Phương biết, chắc chắn là hắn trốn đến Hàm Dương. Thực sự theo như lời hắn nói có một ngày hắn thăng chức rất nhanh. Hy vọng ở Hàm Dương không bao giờ... đụng phải tên bại hoại này nữa!

Xe ngựa đi rất chậm rất chậm. Hứa Hàn Phương vẫn luôn trầm mặc cực kỳ.

Huỳnh Dương từ xưa là yếu địa tranh đoạt của binh gia. Trong biên giới Huỳnh Dương ‘Tị Thủy quan’ trong lịch sử càng nổi tiếng hơn qua nhiều dịch. ‘Tị Thủy quan’ lại gọi ‘Hổ lao quan’ , chắc chắn năm sau sẽ có tên là chuyện xưa tam quốc “Tam anh chiến Lữ Bố’’ bắt đầu phát sinh ở đây.

Qua Hoàng Hà thì cách Hàm Dương càng gần.

Đứng ở ven sông Hoàng Hà, Hứa Hàn Phương nhìn nước sông trong suốt, sóng lòng nhấp nhô cảm khái hàng vạn hàng nghìn. Hóa ra nước Hoàng Hà thời xưa là trong veo như thế. Mình đã thừng thấy Hoàng Hà, là ở miệng hồ nơi đó. Nước sông vẩn đục, trào lên rít gào...

Mà Hoàng Hà trước mắt, mặt sông thoáng đãng, mặt nước yên bình, nhưng mà nhìn kỹ thì từng cái từng cái vòng xoáy, nói rõ cho ngươi nguy hiểm dưới sóng yên gió lặng.

Lẽ nào chuyến này của ta cũng sẽ như mặt ngoài yên ả của sông Hoàng Hà tràn ngập nguy hiểm như thế? Vì sao mấy ngày nay xuất hiện xảy ra liên tiếp chuyện ngoài ý muốn? Cũng là ở chuyến đi này nhắc nhở cho ta nguy hiểm phải không? Phiền muộn!

Trên mặt sông gió thổi ẩm ướt, thanh mát, khiến cho lo lắng trong lòng quét sạch. Mặt trời chiều ngã về Tây, quét cái ánh chiều tà chiếu trên mặt sông, nước sông trong vắt ánh kim quang. Bờ bên kia sông là núi xanh lồng lộng, thanh sơn lục thủy hòa lẫn. Giang sơn đẹp đẽ nhiều như thế, thảo nào kéo vô số anh hùng đua tranh khom lưng.

Ở hai lần cùng tử thần gặp thoáng qua, sau đó một hồi bệnh nặng, Hứa Hàn Phương đột nhiên nhìn thấy mỹ cảnh như vậy, phát hiện sinh mệnh này hóa ra mỹ lệ như thế. Ai! Xem ra thực sự mọi người cần phải bảo vệ môi trường. Mẹ sông đẹp như vậy, ở hai ngàn năm sau biến thành hoàng nê thang. Hứa Hàn Phương cười cười, lại làm một quyết định: Mặc kệ tương lai ra sao, phải ở hai nghìn năm cổ đại trước hạnh phúc vui vẻ mà vượt qua mỗi một ngày, quý trọng mỗi người bên người, quý trọng mọi thứ bên người. – Cảm xúc hai ngày nay thật đúng là nhiều!

Hạo Nhiên cầm chiếc áo choàng nhẹ nhàng phủ thêm cho nàng, nhưng lại không nói gì.

Hứa Hàn Phương quay người lại nhìn Hạo Nhiên, chân thành cười một tiếng, thật lâu nhìn Hạo Nhiên mà nói:’’Cám ơn ngươi!’’

Hạo Nhiên không hiểu vì sao nhìn Hứa Hàn Phương, hỏi ngược lại:’’Cảm ơn ta cái gì?’’ Lại bừng tỉnh đại ngộ nói:’’À! Bờ sông gió lớn, bệnh nàng vừa tốt, sợ nàng bị lạnh lần nữa.’’

Hứa Hàn Phương nhàn nhạt cười:’’Cảm ơn ngươi đối với ta tốt như vậy.’’ Nàng cũng không chỉ hướng về áo choàng.

Hứa Hàn Phương hít một hơi thật sâu, cố gắng khắc chế tâm tình của mình. Nói tiếp:’’Cảm ơn ngươi một lần lại một lần đã cứu ta, còn chiếu cố ta chu đáo.’’

Hạo Nhiên lại gãi đầu một cái, đỏ mặt nói:’’Ta nói rồi cả cuộc đời ta sẽ chăm sóc nàng, bảo vệ nàng. Ta không biết có thể làm tốt hay không, nhưng sẽ cố gắng mà làm.’’

Ngực Hứa Hàn Phương run lên, ngước mắt nhìn Hạo Nhiên mộc mạc, chân tình như vậy ở thế kỷ hai mốt có còn hay không? Yên lặng xoay người sang chỗ khác, không cho Hạo Nhiên nhìn thấy vành mắt của mình đã ướt át...

Trước đây, vẫn cho là bản thân rất kiên cường, hóa ra mình cũng có bộ mặt vô cùng yếu ớt. Cũng phải cần người chăm sóc, nếu như không có Hạo Nhiên, có thể mình căn bản đi không đến chỗ này. Không khỏi có chút tự giễu nghĩ: Con gái chính là con gái, mạnh hơn nữa cũng là con gái. Quá khứ luôn cảm thấy mình độc lập tự chủ, cái gì đều có thể, hiện tại mới phát hiện hóa ra cũng là cần người đến bảo vệ.

Cách Hàm Dương càng gần, cảm giác câu đố kiếp trước này của mình sẽ tiết lộ. Người thật sự có kiếp trước kiếp này haY sao? Chẳng biết tại sao cứ cảm thấy đi qua sông Hoàng Hà này, chính là vượt qua một đường ranh giới, một cái lưu vực sông. Có lẽ sông bên này là gợn sóng không sợ hãi, gió êm sóng lặng; cứ dự cảm bên kia sông là sóng lớn ngập tràn, sóng to gió lớn. Là trực giác của nữ nhân và giác quan thứ sáu sao? Ta lại có khiếp đảm.

Hy vọng tất cả đều có thể thuận thuận lợi lợi! Thuận lợi tìm được Tần Dục, thuận lợi xuyên qua trở về. Nhưng mà, có thể kháng cự lại bánh xe vận mệnh hay không?

Vương Tiễn, Lao Ái từng nhân vật một hóa trang lên sân khấu. Tiếp theo sẽ là ai?

Lại quay đầu nhìn Hạo Nhiên bên cạnh mình, Hạo Nhiên đang nhìn chăm chú nước sông Hoàng Hà say sưa, không biết suy nghĩ cái gì. Hắn là ai? Đến bây giờ vẫn không biết thân phận chân thật của hắn, thần bí khó lường như vậy! Không nên một ngày kia nhảy tới nói với nàng: Ta là Doanh Chính, ta là Mông Điềm, ta là Lý Tư, ta là Mỗ Mỗ... Trời ơi, vậy ta liền hôn mê! Quả thực không chịu nổi. Nghĩ tới đây lại không khỏi cười khổ vài tiếng.

Qua Tị Thủy quan đã đến đất Tần.

Từ Tị Thủy quan vượt qua sông Hoàng Hà dài dằng dặc, vòng qua từ địa thế của chân Hoa Sơn. Cảm ơn trời đất! Một đường gió êm sóng lặng đến Hàm Dương. Thành Hàm Dương so với trong tưởng tượng còn hùng vĩ to lớn hơn.

Sau khi trải qua biến pháp thương ưởng (đại loại là cải cách chính tị về thương nghiệp), kinh tế nước Tần phát triển nhanh chóng. Quy mô thành Hàm Dương đã to lớn vô cùng, làm cho kinh tế hết sức phát triển. Trên đường cái cửa hàng san sát, người đến người đi.

Đi ở trên đường cái thành Hàm Dương, lòng vốn thấp thỏm bất an của Hứa Hàn Phương lại đột nhiên bình tĩnh lại. Thích ứng trong mọi hoàn cảnh mà. Trước đây tham gia thi tốt nghiệp trung học, biện luận tốt nghiệp cũng là như thế này, trước khẩn trương, chờ đến ngày kia ngược lại thả lỏng.

Mặc kệ ở cổ đại hay là hiện đại, có tiền chính là tốt, không cần tốn nhiều sức ở Hàm Dương thành mua một căn nhà nhỏ, lại cùng Hạo Nhiên thu xếp ổn thỏa.Vị trí căn nhà nhỏ còn rất tốt, cách trung tâm thành Hàm Dương rất gần. Cách nói ở hiện đại chính là vị trí đắc địa ở trung tâm thành phố.

Hứa Hàn Phương hỏi Hạo Nhiên:’’Tại sao không đi mướn hai gian phòng ở nhỏ thuận lợi chút? Chỉ cần tạm đủ cho hai người ở là được rồi. Sau này chúng ta còn phải rời khỏi. Xa xỉ như vậy làm gì? Không cần lãng phí như vậy.’’

Đúng nha, một ngày nào đó ta sẽ về nhà, mà ngươi cũng phải về nhà, trên đời không có buổi tiệc nào không tiêu tan. Ở chung gần một tháng, vì sao thực sự có chút không muốn?

“Ta muốn cho nàng ở thoải mái một chút, ốn định một chút. Muốn cho nàng có cảm giác nhà.’’ Hạo Nhiên cười đến mức có phần mất tự nhiên, còn giống như có điểm chua cay.

Cảm giác của nhà? Thật là cảm giác thân thiết! Mình ăn uống chùa của Hạo Nhiên lâu như vậy, nghĩ đến có một ngày mình cuối cùng không thể kháng cự mà rời đi, cảm thấy hổ thẹn vô cùng, nhưng lại không thể làm được gì. Lần thứ hai áy náy nhìn tiểu nam sinh đáng yêu này, vì sao cảm thấy trong nụ cười của hắn có chút gì đó chua xót? Là cảm giác sai sao?

Hai ngày sau, chính là sắp xếp đồ đạc và quen thuộc hoàn cảnh. Những người hàng xóm đều rất nhiệt tình, đều đến nhà thăm hỏi. Bên trong tiểu viện luôn luôn ngồi đầy người, náo nhiệt vô cùng. Bọn họ cũng lễ phép tính thăm đáp lễ.

Loại chuỗi gia đình kiểu này làm cho Hứa Hàn Phương thực sự rất vui vẻ. Ở xi măng cốt thép trong thành thị, cái loại lạnh nhạt ‘Mỗi người tự đóng cửa nhà mình, không lui tới với nhau’, luôn làm cho trái tim cảm thấy lành lạnh.

Mọi người ở thành Hàm Dương, đại đa số đều họ Doanh. Người trong nhà cơ bản đều đến từ bên ngoài. Hàng xóm bên trái là một đôi lão phu thê cả đời sống ở thành Hàm Dương, là nhà công nhân chuyên môn đan rổ rá. Đan rổ tre, chiếu cỏ bán. Hứa Hàn Phương quan tâm bọn họ kêu Doanh đại bá, bác gái Doanh. Hàng xóm bên phải là một nhà bốn người, nam chủ nhân gọi Doanh Đức, nghe nói quan nhỏ ở phủ Uý của thành, nữ chủ nhân Doanh Giai Tú một tay thêu thùa may vá giỏi. Bọn họ có hai đứa con dễ thương, cậu bé lớn hơn một chút đã năm tuổi gọi Doanh Bảo, nữ hài tử Doanh Bối mới ba tuổi. Hứa Hàn Phương thân thiết gọi hai đứa trẻ dễ thương: Cục cưng, Bối Bối.

Hứa Hàn Phương vận dụng bản lĩnh “Ngoại giao” thế kỷ hai mươi mốt cùng hàng xóm thân nhau rất nhanh. Mọi người lân cận đều biết đến bọn họ rất nhanh.

Hạo Nhiên đến thành thiên Hàm Dương báo hộ tịch. Hóa ra thời xưa cũng cần phải khai báo hộ tịch. Đến lúc này Hứa Hàn Phương mới biết thì ra mình trước đây không gọi Hứa Hàn Phương, tên sau khi xuyên qua trở về: Hàn Phương. Vẫn rất khéo! Vẫn gọi là: Phương.

Hạo Nhiên mỗi ngày đi sớm về trễ, công việc hỏi thăm Tần Dục còn đang tiến hành, nhưng mà không có tin tức gì.

Càng ngày càng hoài niệm cuộc sống hiện đại, lên mạng cá nhân trò chuyện một chút trời cao biển rộng ngày thêm sảng khoái! ở chỗ này rất khó cùng người có chung đề tài. Hứa Hàn Phương rãnh rỗi đến không có việc gì buốn chán vô cùng, không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày luyện tập yô-ga một chút, nhìn con kiến lên cây, con nhện kết võng, nếu không đi ra đường đi bộ vu vơ, nhưng lại không có mục đích vòng quanh vớ vẩn, càng không có ý nghĩa.

Cửa phòng mở ra, ngoài cửa vào hàng xóm Khuất Hoài đưa tới mấy quả trứng gà và bánh chưng. Khuất Hoài là người nước Sở, nhiều năm trước theo cha đến buôn bán rồi định cư ở đây, giữ lại chút phong tục tập quán nước Sở. Tiết Đoan Ngọ là tiết xấu ( tựa như ngày giỗ) người nước Sở hoài niệm Khuất Nguyên, cảm giác cũng không giống hai nghìn năm sau mọi người ăn tiết hân hoan.

Không biết hắn và Khuất Nguyên lại là có chút quan hệ hay không? Hết sức tìm tòi trừ nghe nói qua danh nhân Khuất Nguyên.

Thầm lén vui vẻ, gần nhất luôn gặp phải nhân vật nổi danh sợ. Nhìn thấy người nào đều thích suy nghĩ một lát: Hắn là ai vậy?

“Tiết Đoan Ngọ của quê hương chúng ta đến mau quá, tặng cho các ngươi chút bánh chưng.’’ Khuất Hoài cười nói.

“Cảm ơn ngươi!’’ Hứa Hàn Phương tiếp nhận bánh chưng vui vẻ nói:’’Đến mà đi không cũng phi lễ, ta tặng ngươi chút gì đây? – Nhưng mà cái gì ta cũng không làm được.’’ Nhớ tới mặt lại đỏ, đến thành cổ đại rồi ngốc luôn cái gì cũng không hiểu. Mình và Hạo Nhiên ngay cả nhà bếp đều không vào. Ăn mỗi ngày không phải là đi ra bên ngoài mua, chính là đến ăn chực nhà hàng xóm. Nếu là có một lò vi ba các loại tốt biết bao nhiêu!

“Ngươi đến cho chúng ta rất nhiều vui sướng rồi mà! Buổi tối mỗi ngày chúng ta tới nơi ngươi nghe chuyện xưa, ngươi kể thật đặc sắc. Chúng ta nghe đến độ mê mẩn rồi.’’

Khuất Hoài nói ngược lại không phải là khen tặng. Lẽ ra Hứa Hàn Phương chỉ là dỗ Doanh Bảo và Doanh Bối lúc đùa giỡn nói chuyện xưa của mấy người. Không biết sao cũng hấp dẫn nhiều người. Buổi tối mỗi ngày, hàng xóm đều tụ vào bên trong sân nhà Hứa Hàn Phương, nghe Hứa Hàn Phương kể chuyện xưa.

Hứa Hàn Phương cũng nói bất diệc nhạc hồ, nào là y tác ngụ ngôn, một nghìn lẻ một đêm, Tây Du ký, đồng thoại cách lâm... Chỉ cần là không liên quan lịch sử, bọn ta sửa chữa sơ qua một chút, râu ông nọ cắm cằm bà kia mà giảng giải một phen, miễn làm cho lịch sử lộn xộn, đạo văn tác phẩm người đời sau.

Nàng giảng giải sinh động như thật, tất cả mọi người nghe được mùi ngon, lưu luyến quên về. Thời điểm mấu chốt Hứa Hàn Phương còn cố ý bán một cái nút: Dự báo hậu sự ra sao, xem lần sau tới nghe phân giải. Buộc đủ hứng thú của mọi người. Kết quả khiến cho người trong sân càng ngày càng nhiều, hầu như ngồi đứng chẳng xong. Hứa Hàn Phương có lúc tự giải trí tự vui vẻ: Ta đây là không phải là người sáng lập ra sách? Ha ha!

“Bên trong bánh chưng cố ý cho các ngươi túi táo đỏ đâu phộng.’’ Khuất Hoài nói.

“Oa! Ta thích! Ta yêu nhất ăn bánh chưng táo đỏ đậu phộng, ta liền thích khi còn bé!’’ Hứa Hàn Phương thèm ăn nhanh chóng chảy nước miếng. Nàng vẫn là lộ ra bản tính, không học được rụt rè.

Khuất Hoài nhìn Hứa Hàn Phương vẻ mặt là lạ.

Hứa Hàn Phương không kịp chờ đợi mở chiếc bánh chưng, cảm giác thơm dịu khiến \ người ta thèm nhỏ dãi, cắn một miếng nhỏ, vừa thơm vừa ngọt. Quá tốt! Ngất ngây nhắm mắt lại...

Khuất Hoài che miệng len lén vui cười, loại vẻ mặt khoa trương không chút che giấu nào này, (hắn) lớn như vậy vẫn là đầu tiên thấy.

Hứa Hàn Phương thấy Khuất Hoài đang len lén vui cười, thoáng có chút ngượng ngùng, cười hắc hắc.

“Vì sao?’’ Khuất Hoài rốt cuộc nhịn không được hỏi:’’Vì sao ngươi phải nữ giả nam trang?’’ Người nước Sở từ nhỏ được văn hóa hun đúc, đa số tao nhã, không giống như người Tần tục tằng phóng khoáng như vậy.

“Ừ?’’ Hứa Hàn Phương nháy nháy mắt, sau đó nheo mắt lại cười:’’Ngươi đã nhìn ra? Không có ý nghĩa.’’ Má lúm đồng tiền đẹp mắt hiện rõ ra vô cùng.

Khuất Hoài mũi:’’Ta nghĩ, không ít người cẩn thận tỉ mỉ có lẽ đều đã nhìn ra, chính là cũng không nói mà thôi.’’ Thọt người khác, dù sao cũng có chút áy náy.

“Oh!’’ Miệng Hứa Hàn Phương há thật to, mắt trợn tròn lên. Vẫn cho là đang cải trang rất thành công, thì ra là thất bại như thế. Cảm ơn hàng xóm, đều thiện ý mà làm như không biết, không cố ý vạch trần nàng.

Khuất Hoài nhìn vẻ mặt giật mình của Hứa Hàn Phương, vội vàng giải thích:’’Ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác, ta chỉ là hiếu kỳ... Ta...’’ Càng nói nhanh càng nói không rõ.

Hứa Hàn Phương mỉm cười một cái:’’Không sao, - ta chỉ là muốn mặc y phục của nam nhân sẽ thuận tiện chút thôi. Hắc hắc!’’ Lại lộ ra nụ cười má lúm đồng tiền ngọt ngào, hiện ra hết vẻ con gái.

“Vậy cũng được,’’ Khuất Hoài gật đầu:’’Nhiều người mỗi ngày vây quanh một cô nương nghe chuyện xưa, nói quả thật cũng có chút không giống- ta nghĩ đây cũng là nguyên nhân mọi người cũng không nói rõ. Chuyện xưa của ngươi kể thật đặc sắc! – Đêm nay nói cái gì?’’

Mỗi ngày chuyện xưa kể tại chỗ nghĩ tại chỗ nói, trước đó nào có chuẩn bị? Nghĩ đến chuyện xưa giả gái, miệng cắn bánh chưng thuận miệng nói:’’Lương Chúc thôi!’’

“Lương Chúc?’’

“À, chính là chuyện tình yêu ngày xưa của một nam một nữ!’’ Thầm nghĩ vần là đem tên Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài thay đổi tùy ý thôi, đổi thành ông A bà B đều có thể, miễn cho bắt đầu xâm quyền, ha hả.

Đang nói, Hạo Nhiên cất bước vào cửa, thấy bánh chưng tò mò hỏi:’’Đây là cái gì?’’

“Đần! Bánh chưng cũng không nhận ra, ăn vào tháng năm tiết Đoan Ngọ.’’ Hứa Hàn Phương trách nói.

“Tiết Đoan Ngọ?’’ Hạo Nhiên nhai bánh chưng vẫn không hiểu, chưa từng nghe nói qua tiết Đoan Ngọ nào đó.

Hứa Hàn Phương bừng tỉnh đại ngộ, khi đó tiết Đoan Ngọ vẫn không giống như hai ngàn năm sau phụ nữ và trẻ em đầu biết. Giải thích:’’Tiết Đoan Ngọ là ngày lễ kỷ niệm thi nhân yêu nước Khuất Nguyên...’’ Lập tức đem lai lịch tiết Đoan Ngọ nói một lần.

Hạo Nhiên vừa ăn vừa gật đầu liên tục.

Khuất Hoài nhìn Hứa Hàn Phương vẻ mặt lại là lạ.

Buổi tối Hứa Hàn Phương đem chuyện xưa Lương Chúc và Ngưu Lang Chức Nữ xen lẫn cùng nhau, nói lung tung một trận. Chuyện xưa rất đặc sắc, tất cả mọi người nghe được nước mắt rơi như mưa. Trong lòng đều âm thầm suy đoán, có phải là chuyện xưa soạn lại của hai người Hạo Nhiên và Hứa Hàn Phương, đồng cảm và yêu thích đối với bọn họ càng có nhiều hơn.

Mọi người suy nghĩ lau nước mắt chưa thỏa mãn mà tản đi.

Hạo Nhiên vẫn ngồi ở trên cành cây nhìn lên bầu trời, thoạt nhìn tâm sự nặng nề.

Hứa Hàn Phương ngồi xuống bên cạnh Hạo Nhiên, cũng nhìn bầu trời, tinh tú buổi tối mỹ lệ như thế, liền nghĩ tới buổi tối kia ở nhà Hạo Nhiên. Bây giờ tiểu nam sinh này đã theo mình, không ngại cực khổ chạy đến thành Hàm Dương ngoài ngàn dặm.

Hứa Hàn Phương cười hỏi:’’Ngươi nghĩ gì thế?’’ phát hiện Hạo Nhiên gầy nhiều, trước kia là bày ra một gương mặt con nít tròn trịa, gương mặt hiện tại phía dưới có phần hõm vào. Lòng thật sự rất đau!

Hạo Nhiên nhìn sao, một lát mới nói:’’Ta rất không thích chuyện xưa hôm nay nàng kể.’’ Cúi đầu lại nói:’’Ta hy vọng hai người có thể ở cùng nhau.’’ Còn đắm chìm ở trong truyện xưa bi ai.

“Ừ...’’ Hứa Hàn Phương khẩu khí nói ra, sau này không bao giờ... kể chuyện xưa bi kịch nữa, kỳ thực nói ra trong lòng mình cũng không thoải mái lắm, cười nói:’’Kỳ thực chuyện xưa kia là kịch vui, hai người họ cũng rất vui vẻ. Ngày hôm nay ta sắp đặt kết cục lừa gạt mọi người, để cho mọi người đau lòng.’’

“Vì sao?’’

“Thì tiết Đoan Ngọ mà, hoài niệm Khuất Nguyên thôi, dù sao cũng phải có chút nước mắt chứ?’’ Không có cách nào khác là bịa đặt cái lý do này an ủi Hạo Nhiên.

“Thật ư?’’ Hạo Nhiên không tin.

“Không gạt ngươi.’’ Lại cười ngọt ngào.

Hạo Nhiên nở nụ cười.

Hứa Hàn Phương cũng cười. – Tiểu nam sinh đơn thuần phù hợp đùa giỡn mà. Nhưng mà cũng tốt, rất nhanh dỗ được rồi. Ai nói nam nhân không cần lừa? Nam nhân nữ nhân đều cần dỗ!

“Phương!’’ Hạo Nhiên gọi khẽ.

“Ừm!’’

“Nàng... Thích ta không?’’ Hạo Nhiên hơi mơ hồ, giống như lấy dũng khí rất lớn.

“Ta...’’ Hứa Hàn Phương vốn muốn nói: Ta thích ngươi, nhưng mà thích không phải là yêu. Nhưng thấy dáng vẻ khẩn trương của Hạo Nhiên, không thể làm gì khác hơn là đổi giọng nói. “Thích...’’ Lời nói rất nhanh, không được tự nhiên.

Góc miệng Hạo Nhiên nhếch lên cười rất vui vẻ, rất vui vẻ.

Trong lòng Hứa Hàn Phương không quá vui vẻ, tại sao tình yêu giữa người với người ngu si như vậy? Ngay cả lời nói dối bậc kém như vậy cũng nhìn không ra? Hay là đã nhìn ra nhưng lại nghe lời nói dối tưởng là nói thật? Đáy lòng lại dâng lên áy náy, ta không có lừa ngươi, ta là rất thích ngươi, nhưng có phải yêu ngươi hay không, cùng cảm tình của ngươi là không giống nhau. Nếu như đây thực sự là lời nói dối, đây là lời nói dối có thiện ý, thật không đành lòng tổn thương trước mặt ngươi. Hy vọng ngươi có thể tha thứ ta! Ta thực sự không thể thích ngươi, ta đã định trước rời khỏi nơi này.

Lại quay lại nhìn Hạo Nhiên thật kỹ, vì sao cảm thấy đùa cợt Hạo Nhiên trong lòng có chút uể oải? Ai! Phần tình cảm này sau này kết thúc ra sao? Phần tình cảm này chính là đã định trước mang đến tổn thương ư? Vì sao ngực hơi âm ỷ đau đớn?

Một thành Hàm Dương to như vậy tìm người thật đúng là không dễ dàng. Ngay cả hàng xóm Doanh Đức giúp thăm dò một tay, cũng không có bất kỳ kết quả gì.

Yoga, nhìn kiến, nhìn nhện cuộc sống thật buồn chán cực độ. Thái độ Hạo Nhiên mấy ngày nay khác thường, mỗi ngày từ bên ngoài trở về nằm xuống một cái liền ngủ, hơn nữa ngủ như lợn chết vậy, túm cũng túm không dậy nổi.

Hứa Hàn Phương quyết định ngày mai mình đến đường phố đi dạo một lát, đi xa một chút. Hơn nữa phải cùng Hạo Nhiên, đi tới phía sau Hàm Dương, ngoại trừ vận động mỗi sáng sớm tinh mơ đi xa một chút, Hạo Nhiên vẫn không cho nàng đi xa nhà. Để không làm Hạo Nhiên lo lắng, bản thân không thể làm gì khác hơn là đồng ý theo nề nếp cũ.

Sáng sớm, nhìn Hạo Nhiên rời nhà đi dần dần xa. Hứa Hàn Phương lại kiên trì đợi lát nữa. Tựa như hài tử ham chơi len lén chuồn ra khỏi nhà chạy ra ngoài vậy. Hạo Nhiên hướng đi vào trung tâm trong thành, mình liền đi hướng ngược lại. Tránh cho bị Hạo Nhiên vừa vặn tóm được.

Đem toàn bộ đặc trưng nữ tính của mình giấu tốt, mặc nam trang, nhàn nhã đi ở trên đường cái.

Xa xa nhìn thấy một đám người vây quanh phía trước. Tò mò đi chen qua quan sát. Là một đám cậu bé mười mấy tuổi,đang tiến hành một loại trò chơi đánh nhau tranh tài, nhìn trang phục chắc là hài tử dân thường vùng lân cận.

Tuổi tác không xác định được, chính là do người cổ đại trưởng thành sớm. Giống như Hạo Nhiên, theo tiêu chuẩn ngày nay, thoạt nhìn như bé trai tuổi hai mươi, tuổi thật vẫn chưa tới mười bảy. Gọi hắn là cậu bé, là vì luôn cảm giác mình là người hai mươi ba tuổi. nhưng mà ở hiện đại đã trải qua sinh nhật tuổi hai mươi ba, nhìn nam sinh mười mấy tuổi không phải là cậu bé thì là cái gì? Ai bảo để cho mình sống mà quay trở lại chứ?

Hứa Hàn Phương khoanh tay lại đứng ở một bên làm khán giả. Trận đấu không có bất kỳ kỹ xảo nào đáng nói, thuần túy là dựa vào mạnh. Hứa Hàn Phương nhìn lắc đầu liên tục. nếu mình không phài là thân con gái, thật đúng là muốn đi tới thử một chút. Mình ở hiện đại, chính là quán quân judo đại hội thể dục thể thao sinh viên. Không khỏi có chút ngứa tay. Chỉ là không biết vóc người thân thể này có còn được hay không?

Một cậu bé lớn lên mi thanh mục tú vừa bị ngã ngổn ngang trên mặt đất. Không phục đứng dậy kêu lên:’’Lần nữa lần nữa!’’

“Doanh Võ, ngươi không cần thêm lần nữa, ngươi đã thua rất nhiều lần!’’ Cậu bé cao tráng khinh thường nói.

Doanh Võ không phục nói:’’Không được, lần nữa!’’

“Đánh cùng ngươi, lão Doanh, không có ý nghĩa. Không đánh.’’ Cậu bé cao tráng phất tay một cái. Cùng cậu bé khác đánh nhau.

Doanh Võ ủ rũ cúi đầu rời khỏi đám người, bộ dạng như tiểu gà trống bại trận, vẻ mặt uể oải. Hứa Hàn Phương nhìn miệng biểu cảm của Doanh Võ, ở nơi đó có vài phần tương tự giống Hạo Nhiên, không khỏi có hảo cảm. Đi đến bên cạnh, vỗ vỗ vai Doanh Võ:’’Này! Có muốn đánh thắng đứa to con kia hay không?’’

“Dĩ nhiên muốn!’’ Doanh Võ cũng không ngẩng đầu lên trả lời.

“Làm theo ta nói!’’

“Ngươi?’’ Doanh Võ nhìn nam sinh kề trước mặt so với mình còn thấp hơn nửa cái đầu này, vẻ mặt không tin bĩu môi.

Hứa Hàn Phương khiêu khiêu lông mi, cắt! Xem thường ta? Hứ! Không cam lòng mà nói:’’ Ta nói cho ngươi một ít kỹ xảo, ngươi có thể nghe trước một chút, chính ngươi phán đoán có được hay không.’’

Doanh Võ miễn cưỡng gật đầu.

Hứa Hàn Phương giống như huấn luyện viên trường chỉ huy vậy, đem tình huống sơ lược phân tích cho hắn một chút, lại dạy hắn mấy cái động tác có lợi. Sau đó hỏi:’’Có nhớ chưa?’’

Doanh Võ suy tư một hồi gật đầu:’’Ừ, nhớ rồi!’’

“Nhận thức rất tốt. Làm theo nội dung chính, ngươi nhất định có thể đánh ngã hắn!’’ Hứa Hàn Phương cổ vũ.

“Thật vậy không?’’ Mặc dù nghĩ Hứa Hàn Phương nói rõ ràng đâu ra đấy, có trật tự. Doanh Võ vẫn còn có chút không tin tưởng được, người trước mặt này so với chính mình còn nhỏ hơn, cách thức thật sự có hiệu quả sao?

“Ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết!’’

Tự tin của Hứa Hàn Phương lây sang Doanh Võ, Doanh Võ gật đầu, lại đi đến đám người.

“Trụ tử! Ta muốn đấu với ngươi một lần nữa.’’ Doanh Võ cao giọng nói.

“Ai nha! Ngươi có phiền hay không?’’ Cậu nhóc cao tráng hiển nhiên hơi bực mình.

“Chúng ta đánh lại một trận, nếu như ta thua ngươi, sau này không bao giờ tới tìm ngươi tỷ thí nữa.’’ Doanh Võ nói lời này thì lo lắng có vẻ hơi không đáng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Hứa Hàn Phương lại lớn tiếng nói:’’Thế nào? Ngươi có dám hay không?’’

Cậu bé cao tráng nở nụ cười:’’Được được được, trước đuổi ngươi rồi, miễn cho nhiều lần ngươi tới tìm ta làm phiền!’’ Một bộ dạng nắm chắc phần thắng.

Hai người chuẩn bị tư thế xong, Doanh Võ liếc nhìn Hứa Hàn Phương một cái, Hứa Hàn Phương lại ra dấu động tác một chút, làm một thế tay tất thắng.

“A!’’ Doanh Võ hét lớn một tiếng, trong nháy mắt liền đem nam hài cao tráng gọi Trụ Tử đánh té ngã trên mặt đất.

Trụ Tử còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra người đã nằm trên mặt đất, khó có thể tin nhìn Doanh Võ. Doanh Võ lại cao hứng nhảy cỡn lên kêu gào la hét. Cậu bé xung quanh cũng không tin mà nhìn toàn bộ.

“Lần nữa, lần nữa!’’ Phiên này đến Trụ Tử không phục.

Lần nữa, Doanh Võ lại thắng, liên tiếp thắng ba, bốn lần, Trụ Tử cuối cùng chịu phục, cúi đầu chịu thua.

Hứa Hàn Phương cười cười chuẩn bị rời khỏi, Doanh Võ từ phía sau đuổi theo:’’Này, Ngươi thật là lợi hại nha! Làm sao ngươi biết như vậy có thể thắng hắn?’’

Hứa Hàn Phương cười không đáp.

“Ta quay về nhất định phải đem chuyện này nói cho anh ta biết. – Được rồi, thế tay vừa rồi ngươi làm là có ý gì?’’ Doanh Võ giơ hai ngón tay thẳng lên tò mò hỏi.

“À! Cái này? Cái này ý là tất thắng.’’ Hứa Hàn Phương cười một cái.

“Ngày mai ta muốn cùng (đấu) với người béo, khổ người hắn lớn hơn nữa, ngươi xem có được hay không?’’ Doanh Võ vui vẻ hỏi.

“Tốt lắm!’’ Hứa Hàn Phương nghĩ, quay về dù sao cũng nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, không bằng đến náo nhiệt một lát, chỉ là đem thân con gái của mình giấu kỹ mà thôi. Vui vẻ gật đầu đáp ứng.

Doanh Võ vui mừng hớn hở mà nói:’’Ta phải đi, đi về trễ anh ta không vui. – chúng ta ngày mai gặp!’’

Hứa Hàn Phương cho hắn một cái vẫy tay.

Đi một hồi Doanh Võ mới nhớ tới, quên hỏi tên của Hứa Hàn Phương, lại quay lại lần nữa, sau đó không thấy hình bóng Hứa Hàn Phương. Không thể làm gì khác hơn là nhanh nhanh rời đi.

Hứa Hàn Phương đi bộ trên đường cái không mục đích, đã qua buổi trưa, mặt trời gay gắt phủ lên đầu chiếu người đầy mồ hôi, trong không khí từng đợt sóng nhiệt đập vào mặt, vẫn là ở nhà thoải mái.

Phía trước lại có một đám người, chẳng qua đám người kia không phải là chơi trò chơi. Là một đám công nhân đang đến một công trường tháo vác gỗ. Công trường đang thi công, hình như là xây một căn nhà ở. Xem chừng quy mô nhà thật lớn.

Từ cổ chí kim, người Trung Quốc hình như đối với tình trạng phòng ốc có chú ý. Người cổ đại thích xây trạch viện lớn, nói là áo gấm về nhà, làm rạng rỡ tổ tông; ở hiện đại, kẻ có tiền thích mua biệt thự, người không có tiền đi vay mướn phòng ở, nông dân đến thành phố làm công kiếm tiền sau đó về nhà xây phòng ốc.

Thật không hiểu, ngủ lại cần một nơi lớn như vậy, sinh hoạt hơn mười mét vuông vậy là đủ rồi, gì chứ không nên chiếm một mảnh đất lớn như vậy? Lãng phí! Hứa Hàn Phương nhịn không được lại nhìn mấy lần, đây vừa nhìn không quan trọng, một màn kinh hãi trước mắt làm Hứa Hàn Phương ngây ra như phỗng...

Lời của tác giả:

Khuất Nguyên là đại thần thời Sở Hoài vương, đã bị Sở Hoài Vương bài trừ, nên chí hướng không thành. Năm 278 trước Công Nguyên, nước Sở bị nước Tần công phá thủ đô. Truyện này tôi viết xảy ra ở năm 241 trước Công Nguyên, cũng chính là sau 5 năm Tần vương Doanh Chính đăng cơ. Sau 37 năm khi Khuất Nguyên chết, điển cố của Khuất Nguyên hẳn là truyền ra ở nước Sở? Tôi không có nghiên cứu kỹ.

Phía dưới dẫn theo tư liệu lịch sử: (vể nguồn gốc của tiết Đoan Ngọ có mấy truyền truyền miệng, tôi chỉ dẫn mấy cái thuật lại về Khuất Nguyên)

Theo “Sử ký” “Khuất Nguyên cổ sinh liệt truyện’’ ghi chép, Khuất Nguyên, là đại thần của Sở Hoài vương vào thời Xuân Thu. Ông khởi xướng cân nhắc người hiền trao quyền cho người có tài năng, nước giàu binh mạnh, gắng sức thực hiện chủ trương liên kết cùng Tề kháng Tần, gặp phải đám quý tộc tham Tử Lan phản đối mãnh liệt, Khuất Nguyên bị vu tham ô nên thôi chức,bị đuổi khỏi đô thành, lưu đày tới sông Nguyên, lưu vực sông Tương. Ông sống trong lưu đày, viết xuống ưu quốc ưu dân (ưu = lo) “Ly Tao’’, “Thiên Vấn’’. “Cửu Ca’’ toàn thơ bất hữu, phong cách độc đáo, ảnh hưởng sâu xa (cho nên, danh hiệu của tiết Đoan Ngọ cũng là tiết Thi nhân). Năm 278 trước CN, quân Tần công phá đô thành nước Sở. Khuất Nguyên mắt thấy tổ quốc của mình bị xâm lươc, lòng như đao cắt, nhưng mà thủy chung không đành lòng không cần tổ quốc của mình, vào ngày 5 tháng 5, sau đó viết xuống tác phẩm cuối cùng ‘’Hoài Sa’’, treo đá vào cổ rồi bỏ mình nơi sông Mịch La, lấy tính mạng của mình soạn nên một khúc lòng yêu nước góp vào trong tổ khúc đồ sộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.