[Dịch]Tan Biến Thời Không

Chương 21 : Toàn quân bị diệt (hạ)




Huấn luyện viên Tiêu Cường vung tay lên một cái, không biết từ chỗ nào một đám quân y đột nhiên xuất hiện, chạy thẳng tới chỗ mọi người đang nằm. Nhìn dáng vẻ của họ thì tính huống như thế này đã được chuẩn bị sẵn từ trước.

- Ngươi thấy thế nào? – Ánh mắt của Kerui Christine mang theo một sự vui vẻ. Nhưng nhìn từ phía nam tử bên cạnh thì không thể thấy được ánh mắt đó. Thanh âm và ngữ điệu của cô vẫn không hề có gì thay đổi.

- Tấn công rất gọn ghẽ, có lẽ đã luyện tập rất chăm chỉ. – Nam tử cũng phải mở miệng khen Triệu Lập một câu.

- Tuy nhiên nếu chỉ có như vậy thì cũng chưa đáng phải để cho chúng ta quan tâm tới. Dù sao chỉ cần tiến vào trường học hai năm cũng có thể làm được như thế.

- Ngươi thấy tiềm năng phát triển của hắn như thế nào? - Kerui Christine buột miệng hỏi. Trong ý thức của nàng luôn hy vọng Triệu Lập sẽ có được một lời đánh giá hết sức tốt. Nhưng lý trí của nàng lại nói Triệu Lập chỉ cần biểu hiện hết sức bình thường thì với hắn đó mới là điều tốt hơn.

- Việc lựa chọn chiến thuật và vận dụng nó rất tốt. Về mặt này thì hắn xứng đáng với lời nhận xét trong lần kiểm tra tâm lý. – Có lẽ người đàn ông này cố gắng nhận xét một cách công bằng nhất.

- Nhưng cấp bậc công pháp lại quá thấp, mà đây lại là điều kiện tiên quyết rất khó có thể bù lại. Kỹ xảo có thể huấn luyện nhưng tư chất thấp thì không có cách nào bù đắp được. Nhìn qua mà nói thì ta coi trọng hai tên đạt tới lục cấp kia hơn nhiều. Ít nhất thì tiềm lực của bọn họ sau này sẽ là rất lớn.

Sự thật mà người đàn ông đó nói cũng giống hệt như những gì mà Kerui Christine đã đoán trước. Nhưng trong mắt Kerui Christine vẫn còn có một chút tiếc nuối. Chẳng qua, sự tiếc nuối đó rất nhanh đã bị cô ta xua mất, tự trong đáy lòng nàng thầm nghĩ: “Có lẽ đây mới là kết quả tốt nhất đối với hắn”.

Huấn luyện viên Tiêu Cường xuất hiện ngay sau nhóm quân y. Vừa xuất hiện, ông liền nhìn chằm chằm vào Triệu Lập. Thấy Triệu Lập ngồi điều tức cũng là điều mà ông đã đoán trước. Dấu vết một dùi cui nện vào lưng hiển hiện rõ ràng. Huấn luyện viên Tiêu Cường nhìn thấy trong lòng thầm tức giận với tên đã đánh lén, bởi dù sao thì đây cũng chỉ là một cuộc luận bàn nho nhỏ, đâu cần thiết phải dùng lực lớn đến như vậy?

Ngược lại thì Triệu Lập lại hết sức lưu thủ. Tất cả những người bị hắn đánh ngã đều không hề có một ai bị trọng thương. Phải nói là mức độ khống chế lực hết sức tinh chuẩn, không hổ là người được huấn luyện viên coi trọng. Lúc nãy cũng chỉ là muốn xem xét kết quả luyện tập của Triệu Lập trong thời gian gần đây, nên mới dung túng cho Lý Tu Viễn. Không ngờ, Triệu Lập lại làm cho ông vừa vui mừng, vừa sợ hãi.

- Thế này cũng được, ít nhất thì so với ta có sức thuyết phục hơn nhiều. – Trong lòng thầm nghĩ, thoáng cái đã đi tới bên cạnh Triệu Lập. Gọi một nhân viên quân y tới đề phòng khi Triệu Lập có gì không ổn thì lập tức chữa trị.

- Lão Tiêu! Làm sao tìm được một người như thế này? Nhìn vẫn còn trẻ quá. – Triệu Lập đang vận công, viên quân y cũng không quấy rầy. Nhìn thoáng qua một chút rồi cùng với huấn luyện viên Tiêu Cường nói chuyện phiếm.

- Hắn là một tên đệ tử. – Tiêu Cường không nén được có chút tự hào:

- Hắn do chính tay ta huấn luyện ra đấy. Thế nào hả? Có được không? Hắn chính là một trong số hai mươi người được chú ý đấy.

- Quả thực cũng được, đúng là một người có tiền đồ. – Chỗ Triệu Lập chọn để hành công rất tốt, vừa vặn ngay đúng nơi có bóng râm nên hai người đứng rất thoải mái. Châm một điếu thuốc, rồi đưa cho huấn luyện viên Tiêu Cường một điếu, rít một hơi thật sâu, viên quân y mới mở miệng nói:

- Cũng không có vấn đề gì, thương thế như thế này hắn có thể tự mình chữa trị. – Kinh nghiệm nhiều năm, nên hắn chỉ cần nhìn Triệu Lập một cái đã đưa ra được kết luận.

Hai người đang nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, Kerui Christine và người đàn ông kia đột nhiên xuất hiện trước mắt. Hai người giật nảy mình vội vàng đứng nghiêm chào, quên cả trong miệng vẫn còn ngậm điếu thuốc. Đang định đưa tay lên vứt, Kerui Christine đã cười cười khoát tay nói:

- Không cần phải để ý.

- Chúng ta định đưa hai người đội viên đạt tới lục cấp kia đi. Không biết ở đây có phương tiện nào không? – Nam tử hết sức nghiêm chỉnh, nhưng lời nói vẫn hết sức bình thường làm cho huấn luyện viên Tiêu Cường cũng cảm thấy hết sức thoải mái.

- A! Không đợi tôi làm cho bọn họ hiểu rõ thêm chút nữa hay sao? – Chưa hiểu bọn họ nói gì, huấn luyện viên Tiêu Cường liền hỏi một câu.

- Không cần! Đả kích vậy là đủ rồi, như thế mới khiến cho bọn họ cố gắng hơn.- Người đàn ông cười cười.

- Ngươi ra tay hiệu quả còn lâu mới bằng người đệ tử kia.

Gật gật đầu, huấn luyện viên Tiêu Cường lập tức chỉ huy mấy nhân viên quân y đem Lý Tu Viễn cùng một người cũng đạt lục cấp nữa đang hôn mê, nhấc lên càng. Rồi khênh cùng Kerui Christine cùng người đàn ông kia lên phi thuyền. Những chuyện như thế này, huấn luyện viên Tiêu Cường không phải lần đầu tiên mới gặp. Mỗi khi kiểm tra cấp bậc công pháp, đều có những người lạ mặt tuân theo mệnh lệnh của cấp trên đến, chờ đợi để đưa những người đạt lục cấp đi.

Sự việc trên cũng chỉ nhằm làm cho những đội viên càng cố gắng hơn nữa. Mặc dù huấn luyện viên đã nói trước cấp bậc công pháp cũng không phải là điều hết sức quan trọng. Nhưng trên thực tế, nguyên nhân chủ yếu lần này bọn Lý Tu Viễn bị thua chính là do bọn họ vẫn chưa thể không chế được chân khí trong cơ thể. Nếu là một người đạt tới lục cấp đã tu luyện được trên năm năm thì Triệu Lập chắc chắn không phải là đối thủ. Nhưng Triệu Lập có thể làm được như thế cũng làm cho huấn luyện viên hết sức hài lòng.

- Lần này, căn cứ của các người đã làm rất tốt. Trong hai mươi người, có hai người đạt tới lục cấp, điều này cũng nằm trong sự dự đoán của ta. Mà ta cũng còn nghĩ tới đây sẽ về tay không nữa cơ đấy. – Lúc sắp chia tay, người đàn ông kia mở miệng khích lệ huấn luyện viên:

- Ngoài ra, người mới chỉ tứ cấp kia cũng hết sức giỏi. Cố gắng bồi dưỡng, cậu ta sẽ có tiền đồ rất tốt đấy.

Nói thật, khen Triệu Lập so với chuyện khích lệ cả căn cứ còn làm cho huấn luyện viên vui vẻ hơn rất nhiều. Miệng hơi cười cười, huấn luyện viên đi theo sau người đàn ông lạ mặt, rồi sau đó trở lại nơi Triệu Lập đang hành công.

Tất cả những người bị thương đều được các nhân viên quân y, sơ cứu qua rồi đưa về phòng y tế. Ở đây, chỉ còn có Triệu Lập cùng với ba đồng đội của hắn.

- Các ngươi cũng về nghỉ ngơi đi. Hôm nay, tất cả đều được nghỉ ngơi, không cần phải luyện tập, nhớ không được đi lại lung tung. – Huấn luyện viên phất phất tay, nói với ba người. Cả ba giống như được đại xá liền nhanh chóng biến mất. Vừa được chứng kiến một cảnh đã để lại trong đầu họ một ấn tượng khó quên. Chẳng ai có thể nghĩ, Triệu Lập cũng đạt tới tứ cấp như bọn họ nhưng lại có thể một mình chống lại mười mấy người toàn ngũ cấp với lục cấp như thế?

Triệu Lập làm như thế nào, tất cả mấy người đều nhìn thấy rõ. Cũng không có gì ngoài những điều huấn luyện viên đã dạy. Tuy nhiên, khi người ta dùng thì thấy hết sức đẹp mắt, thoải mái tự nhiên. Còn khi mình sử dụng lại thấy hết sức khó khăn, ngượng ngịu, chẳng biết là do vì sao. Đợi khi Triệu Lập hành công xong, nhất định phải hỏi hắn làm thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.