Liễu Giản đang ngủ say trong ngục tối. Mấy tháng nay hắn đã quen cảnh sống mà phải chia sẻ chén cơm với lũ chuột. Chuột! Liễu Giản căm ghét thứ súc vật này nhất, đặc biệt là con chuột ở Tâm Sương cung kia. Chuột trong ngục con nào con nấy to béo. Một lần Liễu Giản nổi khùng giết một con đang tranh thức ăn với hắn, thế là tổ tông tám đời nhà nó kéo tới hỏi tội. Chuột trong ngục thật là đoàn kết, hắn nghe tên tù phòng kế bên kể lại, lũ chuột này còn ăn cả thịt người. Phạm nhân ốm chết sau một đêm chỉ còn lại xương, thịt đều bị gặm hết.
Liễu Giản không dám đối đầu với chuột nữa. Hắn ấm ức ăn cơm chung với chúng nó, thề rằng nếu có ngày tự do sẽ đổi nghề đi bắt chuột thuê, cả đời lấy sự nghiệp tiệt chủng loài chuột làm quang vinh. Nửa đêm, tù ngục vừa tối vừa im ắng, nước nhỏ giọt lỏn tỏn ở đâu đó, thỉnh thoảng có tiếng dây xích leng keng… Liễu Giản đang ngủ say bỗng bị đá tỉnh. Hắn lem nhem nhìn lên, thấy một người cao lớn, thân mặc áo đen, đeo mặt nạ bán nguyệt kì dị
-Sư…. Sư phụ…
Liễu Giản tỉnh hẳn, lồm cồm bò dậy ôm chân nam nhân kia, khóc hu hu
-Sư phụ tới rồi, sư phụ tới cứu đệ tử phải không?
Người nọ nhíu mày, nâng chân đạp Liễu Giản bay ra
-Ngu xuẩn! Bảo ngươi tìm cách xâm nhập vào hoàng thành Cao Triều, ngươi lại để mình bị ném vào đại lao.
Liễu Giản ôm bụng, mếu máo khóc
-Sư phụ, đồ đệ cố hết sức rồi. Tên cẩu hoàng đế kia hung hăng quá, hắn vì mỹ nhân mà nổi giận, tống ta vào ngục, cơm ăn bữa đói bữa no…. lại còn bị chuột bắt nạt!
Hắc y nọ lại bồi thêm một đạp, mắng chửi
-Ai bảo ngươi ngu, ta đã nói âm thầm quan sát, ngươi động vào hắn làm gì? Đại ca của ngươi bị hắn giết một lần, phải rất nhiều năm mới tìm được cái xác thích hợp. Ngươi chưa chết là may, chết rồi cũng xuống âm ti chứ ta không rảnh mà tìm thân thể mới cho ngươi!
Liễu Giản khóc hức hức. Hắn chỉ nghe sư phụ nói muốn xác minh cái gì mà hoàng đế Cao Triều có phải Thái Hành lão quân không. Hắn dựng cảnh gặp lại Hoàng quý phi, nhờ nàng mà lén lút nhập cung. Thấy Hoàng quý phi âu sầu vì Tú cơ kia, hắn tiện tay xử lý một chút. Ai ngờ động nhầm cái vẩy ngược của Hòa Nghi Cảnh, mới có vài ngày đã bị ném vào ngục.
-Đứng lên, ta đưa ngươi ra ngoài, còn phải giúp ta làm một việc!
Liễu Giản khốn khổ bò dậy. Sư phụ hắn đưa tay bóp ổ khóa nhà lao, khối sắt kia chảy ra, cửa dễ dàng mở rộng. Hành lang tối om, lính gác tuần đêm xui xẻo gặp hai người, chưa kịp ú ớ tiếng gì đã bị bàn tay nanh vuốt bóp cổ, linh hồn chui vào lỗ mũi hắc y nam nhân. Kẻ đó ném cái xác, liếm môi hài lòng. Liễu Giản rùng mình, hắn xưa nay rất sợ sư phụ, nhất là khi ngài hút nguyên khí của phàm nhân làm thức ăn. Cặp mắt đen thui như ác quỷ, cái lưỡi đỏ lè ra, Liễu Giản tè trong quần…
Ra khỏi kinh thành dễ như trở bàn tay. Sư phụ nói với hắn
-Ngày mai triều đình sẽ đi tế Tổ. Ngươi giúp ta thủ kết giới, phen này ta phải bắt được Hòa Nghi Cảnh…
-Bắt? Bắt hắn làm gì?
-Ngươi có từng nghe về Đường Huyền Trang chưa?
Liễu Giản ngẫm nghĩ
-Có phải gã thầy chùa đi Tây Thiên thỉnh kinh, có ba tên đồ đệ không?
-Đúng vậy, Hòa Nghi Cảnh chẳng khác gì Đường Huyền Trang, thịt của hắn không giúp trường sinh bất tử nhưng thân xác hắn có Thần khí, chỉ cần cướp được cái xác, ta không phải lo bị thối rữa… trên trời dưới đất cũng không ai bắt được ta nữa!
-Thần kì như vậy sao?
-Ha ha, thân phận của Hòa Nghi Cảnh chính là Thái Hành lão quân ba nghìn năm trước canh giữ Hoa Sơn. Cũng chính hắn đã giúp đệ đệ giết chủ nhân của ta… Thù này cũng đến lúc trả rồi…
Liễu Giản câm miệng. Sư phụ từng khoe rằng hắn là thuộc hạ của vị Ma Vương ở ma tộc. Thời kì huy hoàng làm tới chức Tể tưởng, sau đó bị Tam điện hạ Tố Minh Bảo giết chết, về sau chỉ có cách thay đổi hết xác người này tới xác người khác mà sống, còn phải trốn chui trốn nhủi tránh lũ Hắc Bạch Vô Thường luôn luôn truy sát. Ma hậu lên nắm quyền, hắn không có chốn nương thân nên lưu lạc nhân giới. Sau mấy nghìn năm tu luyện rồi cũng có thành tựu. Cụ thể là cái thân thể họ Âu Dương này dùng được hai trăm năm rồi. Bây giờ là lúc hết hạn, hắn phải đi tìm thân thể mới. Vừa khéo làm sao phát hiện ra phàm kiếp của Thái Hành. Bây giờ lão quân cao cao tại thượng chỉ là một phàm nhân, lại không có Tố Minh Bảo, hắn muốn giết Hòa Nghi Cảnh không phải chuyện khó.