[Dịch] Tầm Tần Ký

Chương 84 : Rơi vào chốn hiểm nguy




Về đến phủ thì bị Ô Quả chặn lại.

Tuy là kẻ thích đùa nhưng giờ đây Ô Quả thần sắc ngưng trọng, nói, „Nhã phu nhân vừa đến tìm tam gia, vẻ mặt bất ổn, kiên quyết ngồi ở nội đường chờ tam gia quay về."

Hạng Thiếu Long không ngờ Triệu Nhã lại đến nữa, giờ đây buổi tiệc chào đón Ðiền Ðan chưa kết thúc, tại sao ả lại chu ồn ra đây để tìm mình?

Rồi quay sang nói với Triệu Chi, „Chi Chi, nàng hãy đến đông hiên chờ ta!"

Triệu Chi lúc này đã nghe lời gã, điềm nhiên đi theo Ô Quả.

Hạng Thiếu Long vừa bước vào nội đường, Triệu Nhã đã quay phắt người lại, vẻ mặt không còn tí máu, đôi mắt đầy vẻ bàng hoàng.

"Có chuyện gì xảy ra, cớ gì vẻ mặt phu nhân khó coi đến thế?" Hạng Thiếu Long giật mình, bước tới hỏi.

Triệu Nhã như biến thành một người khác, dùng một giọng điệu bình tĩnh đến nỗi khiến người ta phải giật mình, trầm giọng nói, „Ðổng Khuông! Triệu Nhã đến đây muốn làm một cuộc giao dịch mà ngài khó có thể từ chối được."

Hạng Thiếu Long cảnh giác trong lòng, đôi mắt sắc bén, miệng nở một nụ cười, thản nhiên nói, „Dù cho có liên quan đến sự sống chết của Ðổng mỗ, Ðổng mỗ cũng có thể từ chối."

Triệu Nhã cảm thấy đối thủ là một kẻ khó đối phó, thở dài, mềm giọng nói, „Vậy ta sẽ đổi cách khác nhé, coi như là cầu xin ngài giúp đỡ, nếu ngài hứa, từ đây Triệu Nhã sẽ nghe lời ngài. Chẳng hay ý Ðổng tiên sinh ra sao?"

Hạng Thiếu Long cảm thấy khó hiểu, chuyện gì mà có thể khiến người đàn bà dâm đãng này hy sinh mọi thứ, liều chết cầu xin, nhíu mày nói, „Trước tiên hãy nói lời cầu xin ấy ra để bỉ nhân nghe thử."

Triệu Nhã vẫn dịu dàng nói bằng giọng bình tĩnh với vẻ mặt thê lương, „Ðổng Khuông, có lẽ ngài không biết bản thân mình đang gặp nguy hiểm, sau khi Lý Viên biết được mình trở thành quốc cửu, đã chính thức đề nghị đại vương áp giải ngài về nước Sở, nếu không đừng hòng y tán thành kế hoạch hợp tung."

Hạng Thiếu Long giận lắm, nếu hôm nay một kiếm giết phăng y đi thì thật là gọn gàng mà có thể trừ được cái họa về sau.

Triệu Nhã thấy gã trầm ngâm không nói, nhưng sắc mặt vẫn cứ bình tĩnh, không hề để lộ ra, trong lòng cảm thấy bội phục lắm, dịu giọng nói, „Vương huynh giờ đây vẫn chưa quyết định, y sợ cho dù giờ đây có hy sinh ngài, người Sở lại bội tín như lần trước, như vậy đều tổn thất cả đôi đường."

Thiếu Long đột nhiên rất muốn cười lớn một trận.

Chuyện nhảm nhí trong thiên hạ chẳng qua chỉ đến mức này mà thôi. Từ đó có thể thấy Hiếu Thành vương là kẻ ích kỷ đến dường nào, chưa bao giờ đối đãi với người khác như là con người.

Nếu hiện nay trong tay gã có một đội quân nước Tần tinh nhuệ thì lập tức sẽ kiếm Hiếu Thành vương và Lý Viên tính sổ, hai người này đều là những kẻ tiểu nhân đê tiện.

Triệu Nhã tiếp tục nói, „Hiện nay chỉ có một mình ta có thể ảnh hưởng đến vương huynh, khiến cho ngài có thể được sống vui vẻ ở Hàm Ðan, cho nên nếu Triệu Nhã đi theo ngài thì có thể mang đến cho Ðổng tiên sinh rất nhiều điều lợi."

Hạng Thiếu Long nhớ lại ngày hôm đó sau khi đánh bại Liên Tấn, khi Triệu Nhã đến tìm gã đàm phán, nói rõ sự lợi hại, cũng là những lời vừa nói, gã vội bảo, „Ta biết phu nhân rất lợi hại, chẳng qua là bà vẫn chưa nói ra yêu cầu bổn nhân làm chuyện gì?"

Triệu Nhã mặt lộ vẻ kiên quyết, thản nhiên nói, „Ta muốn ngài hãy đi chặn lại một người, bảo y đừng đến Hàm Ðan, bởi vì đại vương đã được mật báo, biết y đang trên đường đến Hàm Ðan, đang bày ra thiên la địa võng để chờ y sa vào."

Hạng Thiếu Long giật mình, mở to mắt nhìn Triệu Nhã.

Gã cuối cùng cũng hiểu được ấy là chuyện gì.

Triệu Ðại nói rất đúng, Triệu Nhã không thể quên được gã. Cho nên khi biết Triệu Mục đã được mật báo của người Tần về chuyện này, đã không tiếc mọi thứ, yêu cầu gã cảnh giác với Hạng Thiếu Long, để khỏi sập bẫy của người Triệu.

Triệu Nhã trấn tĩnh rồi nói, „Giờ đây ở Hàm Ðan chỉ có một mình Ðổng Khuông ngài có đủ sức và dũng khí để làm chuyện này, thử hạ của ngài đều đóng ở ngoài thành, lại quen hoạt động ở chốn hoang dã, cho nên chỉ có các vị mới có bản lĩnh chặn lại Hạng Thiếu Long và tùy tùng của y."

Hạng Thiếu Long suýt tí nữa ôm ả vào lòng, bảo với ả rằng mình chính là Hạng Thiếu Long, người ả muốn cứu.

Triệu Nhã không chịu nổi ánh mắt của gã nữa, cúi đầu nói, „Ðổng Khuông, ngài hãy mau cho ta câu trả lời, nhưng ta phải nhắc với ngài rằng nếu Triệu Nhã bị cự tuyệt thì bản thân không biết sẽ làm chuyện gì."

Hạng Thiếu Long cũng biết ả lợi hại, thở dài, „Sớm biết như vậy, cớ gì lúc đầu lại làm thế?"

Triệu Nhã chưng hửng, lẩm nhẩm đọc câu này mấy lần, nước mắt không ngăn được, tuôn rơi trên má, đau khổ nói, „Bởi vì Triệu Nhã không muốn bán đứng chàng lần nữa."

Hạng Thiếu Long kích động lắm, lao về phía trước nắm vai ả rồi nghiêm giọng nói, „Hãy xem ta đây!"

Triệu Nhã thất kinh, ngạc nhiên nhìn gã rồi hỏi, „Ðổng tiên sinh có gì kích động đến thế?"

Sáu chữ“ta chính là Hạng Thiếu Long" đã kịp thời nuốt vào bụng. Hạng Thiếu Long buồn bã nói, „Phu nhân hãy yên tâm! Ta tuyệt không vì sự uy hiếp của bà mà hứa với bà, mà bị tình yêu của bà đối với Hạng Thiếu Long mà cảm động Ta, Ðổng Khuông này có thể lập tức thề rằng, nếu Hạng Thiếu Long bước chân vào Hàm Ðan nửa bước, ta Ðổng Khuông sẽ tuyệt tử tuyệt tôn, chết bất đắc kỳ tử!"

Triệu Nhã run giọng nói, „Ðổng Khuông! Ngài có biết chăng Triệu Nhã cảm kích ngài đến mức nào chăng."

Nói rồi lôi ra một cuộn vải trắng, đưa cho Hạng Thiếu Long nói, „Ðây là hình vẽ của chàng, nhưng chàng đương nhiên sẽ dùng thân phận khác và hóa thân để che mắt người ta."

Hạng Thiếu Long cầm cuộn vải giở ra xem, một bức tranh truyền thần rất giống gã về hình dáng bên ngoài lẫn thần thái bên trong, ngay cả bản thân cũng phải giật mình, hỏi, „Là ai vẽ?"

"Chính là Triệu Nhã."

Hạng Thiếu Long chép miệng, „Xem bức tranh này y như người thật, từ đó có thể thấy hình ảnh Hạng Thiếu Long đã in sâu vào trí não của phu nhân."

ánh mắt Triệu Nhã lộ vẻ ngạc nhiên, quan sát gã một hồi rồi chậm rãi nói, „Nhãn lực của ngài e cũng sắc bén như Thiếu Long vậy."

Hạng Thiếu Long mỉm cười, „Phu nhân không hề che đậy tình yêu với Hạng Thiếu Long, không sợ bỉ nhân đố ky, hay sao?"

Triệu Nhã đau khổ nói, „Ngài quả là một kẻ đặc biệt, trong số những nam nhân Triệu Nhã gặp được, chỉ có đối diện với ngài, ta mới có thể quên được Hạng Thiếu Long, nói vậy tiên sinh có hài lòng chưa?"

Hạng Thiếu Long lạnh nhạt nói, „Rất hài lòng, phu nhân có thể quay về, ta còn phải sắp xếp bọn thủ hạ, quan sát địa hình, để hoàn thành thỉnh cầu của phu nhân, tóm lại ta tuyệt đối nắm chắc sẽ chặn được Hạng Thiếu Long, mời y quay về Hàm Dương."

Triệu Nhã lần đầu tiên vui vẻ chấp nhận lời đuổi khách đầy khách sáo của gã, nhưng vì trong lòng giờ đây ngoài chuyện an nguy của Hạng Thiếu Long, ả không hề để ý đến chuyện khác. Nhưng nếu Ðổng Khuông muốn ả ở lại thì ả cũng không thể từ chỗi.

Hạng Thiếu Long lúc này không còn hận ả nữa, đưa ả ra cổng chính.

Hai người lặng lẽ đi bên nhau. Khi đi đến bên xe ngựa, Triệu Nhã nén không được, hạ giọng nói, „Tiên sinh như không lo lắng chuyện an nguy của mình?"

Hạng Thiếu Long phì một tiếng nói, „Sống chết có số, lo làm mẹ gì!"

Rồi cười lớn quay về trong phủ.

Cho đến khi bóng dáng gã khuất sau cửa thì Triệu Nhã mới giật mình leo lên xe ngựa, trong lòng vẫn còn vang vọng bốn chữ“sống chết có số".

Mở xong được cái thắt gút Triệu Nhã, Hạng Thiếu Long hoàn toàn có lòng tin vào mình, có thể nắm chắc được việc đối phó với những kẻ địch mạnh như Lý Viên hoặc Triệu vương.

Trong chốc lát gã đã quên hết mọi lo lắng, chờ đón tương lai chưa biết với thái độ không hề sợ hãi.

Ðêm nay gã phải tìm đến Kỷ Yên Nhiên để bảo nàng không cần phải lấy lòng tên tiểu tặc Lý Viên nữa.

Về đến đông hiên, Triệu Chi đang chờ gã.

Thấy Hạng Thiếu Long vui vẻ bước vào, nàng chạy ra nói, „Triệu Nhã đi chưa?"

Hạng Thiếu Long nắm tay nàng kéo vào phòng riêng, nửa đường thì gặp Ô Quả đuổi theo, sau khi nhìn lén Triệu Chi thì nói, „Từ lúc chiều tới nay, ngoài phủ đã xuất hiện những kẻ theo dõi chúng ta, bọn chúng tôi đã thấy được vị trí ẩn thân của chúng, tất cả có bốn tên, nấp phía trước và sau phủ."

Hạng Thiếu Long lạnh lùng hừ một tiếng, „Bắt sống chúng về đây cho ta để tra khảo, ta muốn biết thân phận của chúng."

Triệu Chi giật mình, trố mắt nhìn gã.

ô Quả thì hoan hỉ lắm, vội vàng bước ra.

Hạng Thiếu Long đưa tay nâng cằm Triệu Chi, mỉm cười, „Chi cô nương có biết bỉ nhân đưa nàng đi đâu và làm chuyện gì không?"

Triệu Chi đỏ mặt, cúi đầu nói, „Biết chứ!"

Hạng Thiếu Long cười, „Biết cái gì?"

Triệu Chi giận dỗi nhìn gã rồi e thẹn nói, „Con người cửa chàng thật là lợi hại, dù hóa thành thân phận thế nào cũng khiến cho người ta phải khuất phục, hai chúng ta mấy ngày hôm nay thật là thảm!"

Rồi hai người vầy cuộc mây mưa.

Khi Hạng Thiếu Long lẻn vào phòng Kỷ Yên Nhiên, nàng vừa mới thay y phục, đang ngồi ngẩn ngơ trước tấm gương đồng, thấy người mình đang mong nhớ xuất hiện, vui mừng lao vào lòng gã.

Hạng Thiếu Long tắt đèn, kéo nàng nằm trên giường rồi mới kể ra cuộc giao dịch vừa rồi với Triệu Nhã.

Kỷ Yên Nhiên nói, „Xem ra ả vẫn chưa quên tình chàng, Kỷ Yên Nhiên trước nay vẫn lấy làm lạ tại sao có nữ nhân nào nỡ đành bán đứng chàng?"

Hạng Thiếu Long né tránh vấn đề đó, cười nói, „Nàng không cần phải tiếp cận tên gian tặc Lý Viên ấy như thế sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của ta, khiến ta khó đối phó với tình thế trước mặt."

Kỷ Yên Nhiên vui vẻ nói, „Thấy chàng lòng tin tràn trề như vậy, Yên Nhiên đã yên bụng lắm."

Kỷ Yên Nhiên nói, „Chàng đã bắt được bốn tên do Quách Khai sai đến giám sát chàng, chàng định xử lý như thế nào?"

Hạng Thiếu Long nói, „Ngày mai ta sẽ thi triển thủ đoạn để ép Hiếu Thành vương ra mặt, tên hôn quân ấy không dứt khoát, nếu không gõ gậy vào đầu cho y tỉnh, nói không chừng sẽ nghe theo đề nghị của Lý Viên."

Kỷ Yên Nhiên rất thích thú vì câu gõ gậy vào đầu của gã, đồng thời chép miệng nói, „Lúc đầu thiếp cứ tưởng Lý Viên là nhân tài, té ra cũng chỉ là hạng đê tiện, không biết đến đại cuộc, triều chính nước Sở nếu rơi vào tay tên tiểu nhân ấy thì nước Sở còn có hy vọng gì nữa."

Hạng Thiếu Long nhớ lại một chuyện, hỏi, „Nàng đã gặp Ðiền Ðan, y là người thế nào?"

Kỷ Yên Nhiên trầm ngâm một lúc, nhẹ nhàng nói, „Y là một kẻ rất có khí phách và mê lực, nhưng rất háo sắc, ánh mắt khi nhìn cứ như muốn nhai ngấu nghiến người ta, so với Lý Viên, y quả thật là có phong độ của đại tướng."

Hạng Thiếu Long cười nói, „Nói thế, y chắc là đã bị nàng thu hút."

Kỷ Yên Nhiên nói, „Có thể nói như vậy, nhưng không liên quan đến chuyện tư tình nam nữ, chỉ là cảm giác giữa người với người mà thôi."

Hạng Thiếu Long cười gượng nói, „Không cần nói thế đâu, ta đâu phải là hạng hẹp dạ."

Kỷ Yên Nhiên vui mừng hôn gã rồi giận dỗi nói, „Chàng đương nhiên chẳng phải là hạng người ấy, nhưng người ta đã là nữ nhân của chàng đương nhiên phải trả lời cho rõ ràng chứ."

Hạng Thiếu Long nhớ lại Lý Viên, nhíu mày nói, „Tên tiểu tặc họ Lý ấy thế nào rồi?"

Kỷ Yên Nhiên ngoan ngoãn trả lời, „Khi người ta khéo léo tỏ cho tên tiểu tặc thấy Yên Nhiên vẫn chưa có quan hệ gì với chàng thì đã khiến y vui vẻ, nói chuyện cũng đầy hứng thú, trên đường cứ luôn miệng nói sau này sẽ sửa sang nước Sở ra sao, nghe ra rất có lý, nhưng đã quên đi sự uy hiếp của người Tần, chỉ muốn mở rộng lãnh thổ, trọng bên ngoài nhẹ bên trong, thật khiến cho người ta chán ngấy."

Hạng Thiếu Long nói, „Phải chăng nàng chấp nhận cho hắn đưa về?"

"Yên Nhiên đâu có chịu thế, ngồi xe cùng y đến hoàng cung mà đã khó chịu, người Sở chỉ được cái vẻ bề ngoài đẹp đẽ mà thôi, „ Kỷ Yên Nhiên nói.

Khi về đến hành quán thì Triệu Chi vẫn còn đang nằm chờ trong phòng.

Hạng Thiếu Long cười thầm trong lòng mình đã quá hoang đàng.

Sáng hôm sau khi thức dậy thì mặt trời đã lên ba cây sào, gã mới tỉnh dậy. Sau khi tắm rửa thay y phục thì mới ra nội đường gặp Ðằng Dực, Ô Trác, Kinh Tuấn. Hạng Thiếu Long ra lệnh cho bọn họ đưa toàn bộ ba trăm người trong tinh binh đoàn quay về trong hành quán.

Kinh Tuấn không biết có phải vì Ðằng Dực đã dặn dò hay không mà khi thấy gã ra thì quỳ xuống cảm kích nói, „Kinh Tuấn biết tam ca đã vì ngu đệ mà chiếu cố cho Chi tỷ, đối với chuyện Chi tỷ, chỉ có một lòng vui mừng chứ không hề có ý ghen tuông."

Hạng Thiếu Long lúc này mới vỡ lẽ ra Ðằng Dực vì sao đến Tàng quân cốc, chính là yêu cầu Kinh Tuấn tỏ rõ ý của mình lần nữa để giải mối thắt nút trong lòng.

Triệu Chi là tiểu di * của Ðằng Dực, yêu người yêu cả đường đi, y không muốn tỷ muội bọn họ bị tổn thương.

Khi Hạng Thiếu Long đỡ Kinh Tuấn dậy, Ô Trác cười nói, „Ngươi không cần phải buồn lòng giùm cho tên tiểu tủ này, y mượn cớ đi săn, đã tìm được một cô nương xinh xắn ở một thôn trang, mấy ngày hôm nay vui vẻ biết dường nào!"

Kinh Tuấn lung túng vô cùng. Ðằng Dực nói, „Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sáng nay bọn ta được tin thì lập tức quay về.

Hạng Thiếu Long không trả lời y, quay sang Ô Quả hỏi, „Quách Khai đã đến bao lâu rồi?"

ô Quả chép miệng, „Tam gia đoán việc như thần, Quách Khai đang ở ngoài chờ tam gia đã nửa canh giờ."

Hạng Thiếu Long báo toàn bộ kế hoạch cho bọn Ðằng Dực xong, lại vào phòng dặn dò Triệu Chi mấy câu rồi ra ngoài gặp Quách Khai.

Con người bụng dạ xấu xa ấy vừa gặp Hạng Thiếu Long đã nở nụ cười, „Ðổng tiên sinh e rằng đã có chút hiểu lầm, bọn người ấy đến đây chỉ để phụ trách sự an toàn của các vị mà thôi!"

Hạng Thiếu Long ha ha cười lớn nói, „Bảo bốn tên ngu ngốc ấy bảo vệ Ðổng mã si này, Quách đại phu quả thật biết đùa, nhưng bỉ nhân không tính toán với bọn chúng đâu, huống hồ giờ đây bỉ nhân phải lập tức rời khỏi Hàm Ðan."

Quách Khai ngạc nhiên hỏi, „Cớ gì tiên sinh phải đi?"

Hạng Thiếu Long lạnh nhạt nói, „Nơi này không giữ người, tất sẽ có nơi khác, ngoài hai nước Sở, Triệu, thiên hạ ai mà không hoan nghênh kẻ nuôi ngựa như ta."

Quách Khai lạnh lùng hừ một tiếng nói, „Ðổng tiên sinh đã về đến đại Triệu, nói đi là đi, như vậy khác gì phản bội, tiên sinh suy nghĩ kỹ lại thì hơn."

Hạng Thiếu Long quắc mắt, nhìn thẳng vào Quách Khai, nói với giọng cứng rắn nhất, „Ðổng mỗ trong tay có ba trăm tráng sĩ, đều là những người lâu năm liều chết với bọn mã tặc, kẻ nào cũng có thể một địch trăm, giờ đây chúng tôi xông ra ngoài thành, đù đại vương phái đại quân ra, bọn thủ hạ chúng tôi chẳng phải là bọn tham sống sợ chết, rồi đây thành Hàm Ðan và thiên hạ sẽ thấy thủ đoạn lấy oán báo đức của đại vương."

Nói xong chẳng thèm nghe lời gọi của Quách Khai bước ra ngoài sân, bọn Ðằng Dực và ba trăm tên binh sĩ đã mặc võ phục, ai nấy đều mang theo cung tên, ra vẻ chuẩn bị xuất phát.

Khi Hạng Thiếu Long nhảy lên ngựa, Quách Khai lao ra, kéo ngựa lại, lời nói như van xin, „Ðổng tiên sinh đừng như thế, chuyện gì cũng có thể thương lượng, giờ đây ta lập tức cùng tiên sinh vào cung kiến giá, trút bỏ hiểu lầm."

Hạng Thiếu Long cười lạnh lùng, „Nếu Quách đại phu muốn hai tay còn nguyên, xin hãy buông ra."

Quách Khai biết kiếm thuật của gã lợi hại, hoảng sợ buông tay ra.

Hạng Thiếu Long quát lớn, „Ðại vương đối đãi với Ðổng Khuông như vậy, thật khiến người ta khinh bỉ. Phì!" rồi phun ra một bãi nước bọt, rồi lại quát nữa, „Chúng ta lập tức xông ra thành, ai dám cản đường sẽ giết kẻ ấy!“

Ba trăm huynh đệ trong tinh binh đoàn nhất tề dạ ran, xa gần đều nghe, thanh thế thật lớn.

Của phủ mở rộng, Ðằng Dực phóng ngựa ra trước dẫn theo đội nhân mã.

Quách Khai thấy sự việc hỏng bét, vội vàng chạy về cấp báo với Hiếu Thành vương. Ðại đội nhân mã chầm chậm đi về cửa đông.

Hạng Thiếu Long đã sắp xếp trước, tin này mau chóng truyền ra, trong chốc lát cả thành Hàm Ðan đều biết bọn họ sắp bỏ đi, bên đường ai nấy tranh nhau ra xem, không ít người nài nỉ bọn họ ở lại.

Họ Ô vừa đi, ai nấy đều trông mong vào Ðổng mã si này, đại lễ một ngàn thớt chiến mã cũng giống như một viên thuốc định thần, giờ đây họ lập tức ra đi, ai mà không hốt hoảng.

Tướng giữ cửa đông đã sớm nhận được tin này, vội vàng đóng cửa thành lại, cắt đặt tiễn thủ giương cung chờ sẵn trên thành, lại bày binh ở trong cửa thành, chuẩn bị ứng phó khi Hạng Thiếu Long phá thành.

Nhưng thành được xây dựng là để phòng ngoài chứ không phải phòng trong, khi có người tạo phản ở phía trong thì không thể chiếm được nhiều ưu thế.

Nhạc Thừa đến sớm nhất, tăng cường phòng bị, đồng thời thúc ngựa chạy đến cửa thành, chuẩn bị đàm phán với tên mã si này.

Bọn Ðằng Dực thấy đại quân cản đường thì hạ lệnh ai nấy tay phải cầm mộc, tay trái cầm nỏ, hai chân thúc ngựa, khí thế ấy khiến mọi người đều hoảng sợ.

Nhạc Thừa gọi lớn, „Mời Ðổng tiên sinh ra nói chuyện với Nhạc Thừa."

Ðằng Dực hạ lệnh một tiếng, ba trăm người chia thành hai tổ, tách ra hai bên, mỗi bên chiếm lấy những vị trí có thể yểm trở cho mình, chuẩn bị tác chiến, nhất thời không khí như tên căng trên cung, vừa đụng là có thể bắn ra ngay.

Chỉ để lại một mình Hạng Thiếu Long trên yên ngựa, hiên ngang bước đến bên Nhạc Thừa, quát lớn, „Ðổng mỗ kính trọng Nhạc tướng quân nhưng nay tình thế đã khác, nếu tướng quân muốn cản Ðổng mỗ thì chỉ có thể gặp nhau bằng binh đao, tuyệt không lưu tình!"

Nhạc Thừa khổ não nói, „Tiên sinh cớ gì nổi giận như thế, chuyện gì cũng có thể thương lượng giải quyết, nếu tiên sinh và mạt tướng đi gặp đại vương, nếu đại vương gật đầu, tiên sinh có thể thản nhiên rời khỏi đây, lại còn tránh được máu nhuộm cửa thành."

Lúc này người đến xem càng lúc càng đông, chen lấn đầy cả đường lớn ngõ nhỏ, đương nhiên không ai dám bén mảng đến con đường lớn trước cửa thành.

Hạng Thiếu Long thấy có lợi, chỉ thấy sau lưng Nhạc Thừa xuất hiện một đội cấm vệ quân, biết được Hiếu Thành vương đã men theo bờ thành mà đến, trong lòng buồn cười lắm, quát lớn, „Nhạc tướng quân phải chăng đang đùa cợt, nếu Ðổng mỗ vào cung, không bị trói lại làm lễ vật đưa về Sở mới là lạ. Chỉ hận lão tử là kẻ thô kệch, có mắt không tròng, không quản ngàn dặm xa xôi quay về nước Triệu để giúp sức, tưởng rằng đại vương có thể kế thừa truyền thống của Vũ Linh vương, dùng chiến mã uy hiếp thiên hạ, nào ngờ nước Triệu không phải mất trên chiến trường mà lại mất trên bàn đàm phán của người Sở. Ðổng mỗ giờ đây đã chán ngán cõi lòng, cho dù chết tại Hàm Ðan cũng phải tỏ cho được khí khái bất khuất của Ðổng mỗ ta đây."

Nhạc Thừa nhất thời á khẩu chẳng nói được lời gì, tướng lĩnh là Triệu binh phía sau lưng đều tỏ vẻ đồng tình, sĩ khí giảm xuống rất nhiều, ngược lại người của phía Hạng Thiếu Long thì tỏ vẻ liều chết, ý định quyết chiến dâng cao, chỉ chờ nhận được lệnh công kích mà thôi.

Bọn Triệu binh lao xao, Hiếu Thành vương cùng Quách Khai và Thành Tế thúc ngựa ra, trên mặt lộ vẻ kiên quyết, đến chỗ Nhạc Thừa thì cao giọng kêu lớn, „Ðổng khanh gia đừng nghe những lời đồn đãi, quả nhân tuyệt không có ý đưa tiên sinh về nước Sở, chỉ là hiểu nhầm mà thôi."

Hạng Thiếu Long ngửa mặt lên trời cười lớn, „Ðại vương đừng trách bỉ nhân nói thẳng không kiêng dè. Giờ đây người Tần ở chốn biên cương, người Hung Nô lại ở phía bắc lăm le dòm ngó, tình thế đất nước nguy cấp, nhưng Ðổng mã si ta đây chỉ suốt ngày nhàn tản, chỉ vì đắc tội với bọn tiểu nhân tráo trở vô nghĩa, lịch sử đã cho chúng ta biết, kẻ tự hủy trường thành, cuối cùng chỉ lâm vào thế cuộc nước mất nhà tan, kẻ thắng làm vua, há mong được quay về."

Trong đám đông có người reo lớn, những người khác lập tức cũng vỗ tay khen hay.

Hạng Thiếu Long giả vờ phẫn nộ, cao giọng quát lớn, „Xin đại vương hãy dời long giá, bỉ nhân sẽ dẫn bọn huynh đệ đột phá vòng vây, nếu bất hạnh bỏ thây thì coi như dùng cái chết để can ngăn đại vương, nếu đại Triệu có thể vì cái chết của Ðổng Khuông mà trở nên mạnh mẽ, không còn bị những kẻ bên ngoài khống chế, Ðổng mỗ chết cũng nhắm mắt."

Trong lời nói có cả cứng rắn lẫn mềm mỏng chính là tạo cơ hội cho Triệu vương xuống thang.

Hiếu Thành vương trong lòng rất mâu thuẫn, vừa yêu vừa hận đối với Ðổng mã si, nhưng trong lòng cũng có ý khác, bởi vì y đã từng định hy sinh Ðổng Khuông để đổi cho việc Lý Viên thuyết phục Sở vương hợp tung đối phó với người Tần.

Hiếu Thành vương đưa mắt nhìn quân dân trong thành, ai nấy đều lộ vẻ đồng tình với Ðổng Khuông, thở dài nói, „Lời ấy của Ðổng khanh gia khiến quả nhân phải suy nghĩ lại, quả nhân hoàn toàn đồng ý, từ hôm nay trở đi, Ðổng tiên sinh xin hãy yên tâm, nuôi dưỡng chiến mã cho đại Triệu, mong tiên sinh hãy ở lại! Quả nhân tuyệt không bạc đãi tiên sinh."

Quân dân reo hò như sấm động, lần đầu tiên khen ngợi cho Hiếu Thành vương.

Hạng Thiếu Long cả mừng nói, „Vua không nói chơi!"

"Vua không nói chơi!" Hiếu Thành vương chỉ đành nói.

Hạng Thiếu Long biết vở tuồng đến đây có thể chấm dứt, nhảy xuống ngựa, quỳ xuống tạ ơn.

Ðằng Dực hạ lệnh, ba trăm tử đệ trong tinh binh đoàn đều nhảy xuống ngựa với tư thế và tốc độ rất đều nhau, quỳ xuống đất hô lớn, „Ðại vương vạn tuế!“ để tránh làm cho Hiếu Thành vương mất mặt.

Một trận phong ba đến đây đã hoàn toàn kết thúc.

Khi Hiếu Thành vương và Hạng Thiếu Long về hoàng cung, Ðằng Dực đưa tinh binh đoàn về Tàng quân cốc.

Chiều hôm ấy, tốp chiến mã thứ hai và cũng là cuối cùng của Hạng Thiếu Long bao gồm năm trăm chiến mã đã đến mục trường. Triệu Hiếu Thành vương càng không dám coi thường tên mã si này nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.