Khi Hạng Thiếu Long quay về Thính Tùng viện, Phí Thuần chạy đến nói, „Báo cáo Hạng gia, hai người Trương Tuyền và Côn Sơn đã đi."
Hạng Thiếu Long đã quên hai kẻ này, nghe thế thì ngạc nhiên, nói, „Có mang theo hành trang không?"
Phí Thuần cung kính trả lời, „Chất đầy hai cỗ xe la, đại tiểu thư cũng biết chuyện này."
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ chuyện này đã giải quyết xong, định quay về phòng thì Phí Thuần lúng túng nói, „Hạng gia, sau khi đoàn ca vũ giải tán, các huynh đệ có thể theo Hạng gia không?"
Hạng Thiếu Long vỗ vai y nói, „Ðoàn ca vũ không giải tán, các ngươi cứ tận tâm tận lực phò trợ cho nhị tiểu thư, châu du các nước, như thế còn hơn ở một chỗ."
Nói xong thì bước đi.
Phí Thuần đuổi theo sau lưng nói, „Ðại tiểu thư, nhị tiểu thư đều mời Hạng gia đi gặp họ, lại còn có Tân Nguyệt tiểu thư, suýt tý nữa thì quên. Ðàm tiên sinh đã đến, đang đợi Hạng gia ở Ðông Sương, chắc là có chuyện rất gấp."
Hạng Thiếu Long đương nhiên đi gặp Tiêu Nguyệt Ðàm trước. Tiêu Nguyệt Ðàm đứng trước cửa sổ, chống tay đứng nhìn cảnh ở ngoài, đến khi Hạng Thiếu Long tới sau lưng, mới bình tĩnh nói, „Thiếu Long! Ta có một tin xấu."
Hạng Thiếu Long giật mình, hỏi, „Tin xấu gì?"
Tiêu Nguyệt Ðàm nói, „Hôm nay ta cải trang đi theo sau Hàn Sấm, tên quên ơn phụ nghĩa ấy đã lén lút gặp Quách Khai, thương lượng cả canh giờ mới quay về."
Hạng Thiếu Long dâng lên trong lòng cảm giác chua chát, ta không phụ người, mà người lại phụ ta, còn lời gì để nói nữa.
Kẻ này càng lúc càng cao minh, cả Long Dương tướng quân cũng bị lừa gạt. Chỉ đành nói, „Chẳng có gì để nói nữa.
Ðêm nay tiểu đệ sẽ đi, Long Dương tướng quân đã sắp xếp mọi thứ."
Tiêu Nguyệt Ðàm quay lại, đưa tay nắm lấy hai bên vai gã, nghiêm mặt nói, „Làm sao đi được? Cả hai đường thủy và bộ đều có tuyết, Long Dương quân và Hàn Sấm là cá mè một lứa, đều muốn lấy mạng của lão đệ."
Rồi lại nói, „Sở dĩ ta nghi ngờ trong lòng, bởi vì Long Dương quân đến gặp Hàn Sấm, hai người nói một hồi, Hàn Sấm lại đi tìm Quách Khai."
Hạng Thiếu Long biến sắc nói, „Cái gì?"
Tiêu Nguyệt Ðàm than rằng, „Thiếu Long quả là quá tin tưởng bạn bè. Nhưng những chuyện này có liên quan đến lợi ích nước nhà và vinh nhục của gia tộc, tất cả những giao tình đều phải gạt qua một bên. Ðối với người tam Tấn mà nói, ba chữ Hạng Thiếu Long đã trở thành bùa lấy mạng của họ, chỉ cần trừ khử được lão đệ, bọn họ mới có thể yên tâm."
Hạng Thiếu Long nghe mà nổi da gà, nếu không thể bỏ đi, gã há chẳng phải đối mặt với Tào Thu Ðạo và nhiều chuyện phiền toái hay sao. Quyết định rằng, „Vậy tiểu đệ đi một mình cho xong."
Tiêu Nguyệt Ðàm nói, „Vết thương trên tay của đệ vẫn chưa hết, đi như thế thật nguy hiểm."
Ngừng một lát tiếp tục nói, „Nghe nói Tào Thu Ðạo đã hạ chiến thư với đệ, đệ chả lẽ không đánh mà chạy ư?"
Hạng Thiếu Long cười khổ nói, „Ðệ còn cách nào nữa? Tin tức của lão huynh thật nhanh nhạy."
Tiêu Nguyệt Ðàm nói, „Không phải là tin tức của ta nhanh, mà là có người cố ý tung tin này ta để cho cả thành đều biết, khiến cho đệ khó mà tránh được cuộc chiến. Nhưng đệ có nghĩ rằng nếu bỏ chạy như thế, sẽ có tổn hại rất lớn đến đệ, Lã Bất Vi sẽ xé to chuyện này ra để làm giảm ảnh hưởng của đệ trong lòng quân Tần."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Rõ biết là đi chịu chết mà vẫn phải đánh ư?"
Tiêu Nguyệt Ðàm nói, „Nếu dựa vào tâm thái lúc này của đệ thì chắc chắn sẽ thua, nhưng chỉ cần thấy y hạ chiến thư như thế, đủ biết y cho rằng đệ là đối thủ tốt."
Hạng Thiếu Long cười khổ nói, „Cũng có thể Hàn Kiệt phụng lệnh của Lã Bất Vi, mời y ra mặt đối phó với tiểu đệ."
Tiêu Nguyệt Ðàm nói, „Ðó là vì đệ không hiểu Tào Thu Ðạo, không ai có thể ảnh hưởng đến y. Kẻ này cả đời thích kiếm, thời còn trẻ tuổi, đã từng đi khắp các nước, tìm người tỷ thí. Nghe nói từ năm hai mươi lăm tuổi trở đi, chưa bao giờ nếm phải mùi vị thất bại, cho nên mới được gọi là kiếm thánh."
Hạng Thiếu Long lạc giọng kêu lên, „Vậy mà lão ca còn bảo tiểu đệ tiếp nhận sự khiêu chiến của y?"
Tiêu Nguyệt Ðàm nghiêm mặt nói, „Ðó chỉ là lấy việc luận việc, người Tần coi trọng võ công và vinh dự của kiếm thủ, nếu thua thì chẳng còn lời gì nói, nhưng nếu không đánh mà chạy thì sẽ tổn hại đến uy vọng của đệ. Nếu đệ có thể dùng lời nói buộc y chỉ đánh mười chiêu, nói không chừng có thể thu hoạch trọn vẹn, mọi người đều có thể vui vẻ xuống thang."
"Hay là tiểu đệ chính thức đề nghị với Tề vương chuyện này, „ Hạng Thiếu Long đã động lòng, gật đầu.
Tiêu Nguyệt Ðàm trầm ngâm một lúc rồi nói, „Hay là cứ trực tiếp viết thư cho Tào Thu Ðạo, lão già này lần trước không bắt được đệ, trong lòng sinh ra bực bội, nên chắc chắn sẽ đồng ý. Giả sử không ai biết chuyện này, mà đệ lại có thể chịu đựng quá mười chiêu, vậy thì mọi người sẽ cho rằng cả hai bên đều hòa, đối với thanh danh của đệ không hề có tổn hại."
Hạng Thiếu Long thần nghĩ Tào Thu Ðạo có lẽ đã biết được đường đi nước bước của Bách Chiến đao pháp, cho nên sẽ không lúng túng như lần trước, tiu nghỉu nói, „Mười chiêu này có lẽ khó mà chịu đựng nổi. Dù về tốc độ, hay lực đạo đệ đều kém y."
Tiêu Nguyệt Ðàm lắc vai gã, nghiêm mặt nói, „Hạng Thiếu Long! Ðệ hãy nhìn ta đây, giờ đây là khoảnh khắc sinh tủ của đệ, nếu đệ vẫn cho rằng mình thua, thì mãi mãi sẽ không trở về Hàm Dương để gặp lại thê nhi. Chỉ cần ba ngày sau, đệ còn mạng bước xuống Quan Tinh đài của Tắc hạ học cung, thì đêm ấy đệ sẽ lập tức rời khỏi Lâm Tri, về nước Tần để toàn lực đối phó với Lã Bất Vi. Nếu không những cố gắng trước đây của đệ sẽ trôi theo dòng nước."
Hạng Thiếu Long toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tỉnh ngộ ra, mắt sáng lấp lánh, nhìn Tiêu Nguyệt Ðàm trầm giọng nói, „Ðệ đã hiểu, Hạng Thiếu Long sẽ không phụ lòng mong mỏi của Tiêu huynh, Hạng Thiếu Long này nhất định phải sống để quay về Hàm Dương."
Tiêu Nguyệt Ðàm cầm lấy tay gã, nói, „Ta sẽ viết thư ngay, rồi đệ hãy cầm thư đến trao tận tay Tào Thu Ðạo, xem thử y có cái hào tình ấy không."