[Dịch] Tầm Tần Ký

Chương 123 : Thù trong giặc ngoài




Hạng Thiếu Long giật mình, thầm nghĩ một kẻ thâm trầm như Đồ Tiên mà cũng kêu hỏng bét, chuyện này chắc chẳng chơi, vội vàng hỏi cho ra lẽ.

Đồ Tiên nói, „Lệnh cửu đêm qua đến tướng phủ tìm Lã Bất Vi, bàn bạc trên hai canh giờ, sau đó Lã Bất Vi bảo Lã Hùng và tại hạ sai người theo dõi động tĩnh của huynh, lại còn nổi trận lôi đình, mắng huynh một trận, bảo huynh không biết nặng nhẹ, đã đề cử Từ Tiên làm tả thừa tướng, xem ra lệnh cửu tất đã nói những lời không tốt gì về huynh."

Lần này đến lượt Hạng Thiếu Long tái mặt, vội vàng sai người mời nhạc phụ Ô ứng Nguyên và Ðằng Dực đến, kể ra chuyện này.

Ô ứng Nguyên vỗ bàn quát lớn, „Tên nghịch tử này dám bán đứng cả gia tộc, ta phải dùng gia pháp xử tử y mới được.

Sắc mặt Ðằng Dực cũng trở nên rất khó coi, nếu Lã Bất Vi có lòng muốn đối phó với bọn họ, quả thật đây là một chuyện đau đầu.

Đồ Tiên nói, „Không biết Ðình Uy thiếu gia đã nói lời gì với Lã Bất Vi? Nếu Lã Bất Vi biết được cả câu chuyện này lẽ ra phải né tránh ta mới phải, thậm chí lập tức xử tử ta, chứ không sai ta làm việc như lúc này."

Ô ứng Nguyên bỗng nhiên trở nên như già đến gần mười năm, chép miệng than, „May mà ta đã sớm đề phòng y, bảo Lã Bất Vi là kẻ bề ngoài xem ra có vẻ rộng lượng nhưng kỳ thực tị hiềm người tài, không đáng tin. Giờ đây Thiếu Long được đại vương, vương hậu sủng ái, e rằng đã khiến cho y đố ky, cho nên tất phải sớm đề phòng, tìm sẵn đường rút lui.

Còn về tình tiết vẫn chưa nói với bọn chúng."

Ðằng Dực trầm giọng nói, „Tại hạ thấy Ðình Uy thiếu gia vẫn chưa có gan lớn như thế, chuyện này có lẽ được trưởng bối khác trong tộc ủng hộ, nên trước khi điều tra rõ ràng, xin đừng khinh cử vọng động."

Đồ Tiên gật đầu nói, „Ðằng huynh nói đúng, nếu xử tội Ðình Uy thiếu gia, tất sẽ kinh động đến Lã Bất Vi, nếu thế y sẽ biết ngay đã có nội gian."

Ô ứng Nguyên lại thở dài, đôi mắt nhòa lệ, Ô Ðình Uy rốt cuộc vẫn là cốt nhục do y sinh ra, nên rất đau lòng.

Đồ Tiên tiếp tục nói, „Với một kẻ tinh minh như Lã Bất Vi, thấy Thiếu Long huynh đi sứ không thành trở về thì lập tức thoái ẩn nơi mục trường, tất đoán được đã bị huynh nhìn thấu âm mưu. Chuyện này nếu tiết lộ ra, đối với y có ảnh hưởng rất lớn, y tuyệt không tha cho các người."

Ô ứng Nguyên đưa tay lau nước mắt, lạnh lùng hừ một tiếng, „Giờ đây triều đình nước Tần trên dưới đều có cái nhìn khác với Thiếu Long, mục trường của Ô gia chúng ta cũng có tiếng tăm, y có thể làm gì được chúng ta?"

Đồ Tiên nói, „Gần đây Lã Bất Vi đã chiêu nạp được một tay kiếm thủ nổi tiếng, cũng là người Vệ như Liên Tấn, nghe nói hai kẻ này có quan hệ sư huynh đệ. Kẻ này tên gọi Quản Trung Tà, vạm vỡ như Thiếu Long và Ðằng Dực, khí lực hơn hẳn Mao Ngụy Mâu, kiếm pháp hay ky thuật đều hơn hẳn y, có thể một địch trăm. Người này lại thâm thầm đa trí, giờ đây đã trở thành tâm phúc của Lã Bất Vi, phụ trách huấn luyện gia tướng cho y, khiến cho thực lực của Lã Bất Vi tăng thêm gấp bội, tuyệt không thể xem thường kẻ này."

Ðằng Dực và Hạng Thiếu Long đều cảm thấy lo lắng, nếu kẻ này còn lợi hại hơn cả Mao Ngụy Mâu, e rằng bọn họ đều không phải là đối thủ của y.

Ngày ấy sở dĩ có thể giết chết được Mao Ngụy Mâu là vì trước tiên phải dùng kế bắn y một mũi tên, nếu không cũng không thể phân rõ được thắng thu a.

Ô ứng Nguyên nói, „Ðồ quản gia có giao thủ cùng y chưa?"

Đồ Tiên cười gượng nói, „Cũng đã từng đấu với y, tuy chưa phân thắng bại, nhưng Đồ mỗ tự thấy vẫn còn kém y xa lắm, nếu không, không nhớ chuyện này trong lòng."

Phải biết rằng trong số gia tướng của Lã phủ, Đồ Tiên trước nay là tay kiếm thuật số một, nhưng nếu cả y cũng tự nhận vẫn còn kém xa tên Quản Trung Tà ấy cũng có thể biết y lợi hại đến mức nào.

Ðằng Dực nói, „Lã Bất Vi có được kẻ ấy, không chừng sẽ giả vờ biểu diễn kiếm thuật, ép Thiếu Long ra tay, sau đó lại mượn cớ lỡ tay giết chết Thiếu Long. Người Tần tỷ võ trong yến tiệc là chuyện bình thường, dẫu cho chuyện này đã xảy ra, e rằng đại vương cũng khó mà trách y."

Ô ứng Nguyên thì rất có lòng tin với Hạng Thiếu Long, điều đó đương nhiên bởi vì y không biết sự lợi hại của Mao Ngụy Mâu, cười lạnh lùng nói, „Thiếu Long đâu có dễ dàng bị giết như thế? Nhưng từ rày về sau cũng phải cẩn thận một chút."

Hạng Thiếu Long thầm nghĩ nếu một ngày chưa chính thức trở mặt với Lã Bất Vi, có rất nhiều chuyện khó mà tránh được Chép miệng nói, „Lã Bất Vi giờ đây chiêu nạp nhân tài các nơi, lại còn có những nhân vật như thế nào nữa?"

Đồ Tiên nói, „Về văn có người tên gọi Mạc Ngạo, người này tài trí cực cao, hiểu biết rộng rãi nhưng tâm thuật xấu xa, việc sai người giả thành người của Dương Tuyền quân đột kích các người, có lẽ là do y nghĩ ra. Y cũng rất giỏi về y dược, cái chết của tiên vương, có lẽ là cũng do độc dược của y bào chế."

Ðằng Dực nhíu mày nói, „Chuyện này cả huynh mà cũng chẳng biết sao?"

Đồ Tiên than rằng, „Mạc Ngạo lấy em gái của Lã Hùng, có thể coi là thân tộc của Lã Bất Vi. Chuyện trọng đại này, ngoài người trong tộc của y ra, cả một kẻ thân tín như ta đã theo y suốt mười mấy năm trời cũng không biết, đến nay lại tìm cách trừ khử người của ta. Chao ôi!" nói đến câu cuối cùng thì lộ ra vẻ đau khổ.

Ô ứng Nguyên nén không được nói, „Sao Đồ quản gia không bỏ đi quách như Tiêu tiên sinh?"

"Hạng người vô tình vô nghĩa ấy, tại hạ cũng xem y có kết cuộc như thế nào. May mà tại hạ còn có giá trị lợi dụng rất lớn cho y, chỉ cần y một ngày không biết tại hạ đã biết tỏng được âm mưu của y, y vẫn chưa đối phó với tại hạ, bề ngoài y cũng phải tỏ ra vẻ trọng tình trọng nghĩa."

Hạng Thiếu Long thở dài theo y rồi nói, „Vừa rồi Đồ huynh nói văn thì có Mạc Ngạo, vậy võ thì còn có những ai?"

Đồ Tiên nói, „Còn có ba người nữa, tuy không bằng Quản Trung Tà, nhưng cũng là những hảo thủ thuộc hàng nhất lưu hiếm có. Bọn chúng là Lỗ Tàn, Châu Tử Hoàn và Lao ái."

Hạng Thiếu Long giật mình kêu lớn, „Lao ái!“

Ba người đều cả kinh nhìn gã.

Đồ Tiên ngạc nhiên nói, „Hạng huynh quen y sao? Y tuy là người Triệu nhưng ba năm trước đã sớm rời Triệu đi khắp nới tìm cơ hội, sau này lại đến nước Hàn dụ dỗ ái thiếp của Hàn Sấm, bị Hàn Sấm phái người truy sát, nên buộc phải đến Hàm Dương. Theo lý, Thiếu Long không có cơ hội gặp y mới phải."

Hạng Thiếu Long có lời mà khó nói, trong bộ phim Tần Thủy Hoàng, Lao ái là một vai phản diện quan trọng, sau khi dụ dỗ được Chu Cơ, thoát khỏi sự khống chế của Lã Bất Vi, nhúng tay đến việc triều chính, âm mưu tạo phản.

Những chuyện này làm sao có thể nói cho bọn họ biết được. Rồi cười gượng nói, „Không có gì! Chỉ vì tên người này thật kỳ lạ mà thôi!"

Cả ba người đều nhìn gã đầy hoài nghi.

Hạng Thiếu Long nói, „Nói thật lòng, không biết cớ gì ta nghe tên của người này thì có cảm giác tim đập mạnh. Vậy y là người thế nào?"

Gã nói như thế, cả ba người kia ngược lại có thể chấp nhận được, ai nấy trong lòng đều cảm thấy lạnh mình.

Ðằng Dực là kẻ chẳng sợ trời sợ đất, nhưng giờ đây đã có thê nhi, nên tình cảm cũng khác.

Đồ Tiên trầm ngâm một lát rồi nói, „Lao ái là kẻ giỏi thuật công tâm, hay nịnh bợ, lấy được lòng Lã Bất Vi. Thêm nữa y vốn là một nhân tài, có tài chăn gối, rất nhiều đàn bà con gái gặp đến y đều như kiến thấy đường. ở Hàm Dương, y là người được các cô nương ở chốn thanh lâu hoan nghênh nhất." Ngừng một lát rồi nói tiếp, „Nghe nói y có khả năng bẩm sinh, mỗi đêm có thể hưởng thụ mười nữ nhân mà không ngã quy. Lã Bất Vi đã lợi dụng sở trường này của y, sai y quyến rũ thê thiếp nhà người, dò thám tin tức. Hừ! Người này là kẻ vô tình vô nghĩa bẩm sinh, không biết đã làm lỡ chung thân đại sự của biết bao gái nhà lành, nếu chẳng phải có Lã Bất Vi bảo vệ cho y, thì sớm đã bị người ta giết chết."

Cả bốn người đều im lặng.

Trong số những kẻ Lã Bất Vi chiêu nạp, có không ít những kỳ nhân dị sĩ như vậy, nếu công nhiên đối kháng với y, quả thật không phải là chuyện dễ dàng.

Ô ứng Nguyên thở dài nói, „Ðồ quản gia đến tìm chúng tôi như thế này, không sợ Lã Bất Vi nghi ngờ hay sao?"

Đồ Tiên nói, „Lần này ta quả thật đến đây vì lệnh của y, mời Thiếu Long ba ngày sau đến tướng phủ ở Hàm Dương dự yến. Còn về chuyện vì sao y mời Thiếu Long, ta cũng không biết, xem ra chẳng phải chuyện hay. Ô đại gia thì không được mời."

Hạng Thiếu Long nhớ lại chuyện Lã Bất Vi ép hôn mình, thở dài rồi nói, „Binh đến thì tướng chống, nước dâng thì đắp đất, cứ đi rồi hẵng hay. Chuyện này không thể tránh được nữa."

Ô ứng Nguyên nói, „Giặc ngoài tuy đáng sợ, nhưng giặc trong thì càng đáng lo hơn. Nếu không quyết tâm thanh lý môn hộ, sau này chuyện lớn sẽ hỏng, lúc đó hối hận cũng không kịp."

Đồ Tiên nói, „Ngàn vạn lần đừng khinh cử vọng động, càng không để cho Ðình Uy thiếu gia biết chuyện này đã bại lộ Thậm chí cũng có thể ngược lại lợi dụng y đưa tin giả để lừa gạt Lã Bất Vi." Rồi quay sang Hạng Thiếu Long nói, „Lã Bất Vi là kẻ thủ đoạn nhất trong những người mà ta đã từng gặp, ở Hàm Dương hiện giở kẻ có thể đọ sức cùng y chỉ có một mình Hạng Thiếu Long. Ô gia các người thì có tên nội gian Ðình Uy thiếu gia, trong tướng phủ có Đồ Tiên ta đây, chúng ta hãy cứ phân cao thấp với y."

Hạng Thiếu Long quay lại vẻ mặt bình tĩnh, mỉm cười nói, „Chỉ cần Hạng Thiếu Long này còn một hơi thở, cuối cùng cũng sẽ đòi lại món nợ này cho Thiên công chúa và các vị huynh đệ bị giết chết."

Hạng Thiếu Long về đến hậu viên, Ô Ðình Phương, Triệu Chi, Kỷ Yên Nhiên và tỷ muội họ Ðiền đang đùa giỡn.

Hạng Thiếu Long tuy trong lòng buồn lắm, nhưng vẫn bế đứa con được Kỷ Yên Nhiên đặt tên Bảo nhi, đùa với nó một chốc, nhìn bọn nữ nhân đang cười đùa vui vẻ, nhớ lại nguy hiểm đang đến gần, bất đồ trong lòng rồi như tơ vò.

Kỷ Yên Nhiên là người tinh tế, thấy dáng vẻ bất an của gã thì kéo gã qua một bên để hỏi nguyên nhân.

Hạng Thiếu Long kể chuyện Ô Ðình Uy đồng thời nói, „Quan trọng nhất là phải nhắc nhở Ðình Phương, nếu tên tiểu tử ấy hỏi đến chuyện đi sứ, thế nào cũng không để cho y biết chuyện bí mật của Lã Bất Vi đã bị bại lộ."

Kỷ Yên Nhiên trầm ngâm một lát, nói, „Thiếp đã nghĩ ra một phương pháp, chính là do miệng Ðình Phương nói ra tin tức giả, Ô Ðình Uy sẽ tin ngay, sau đó đem chuyện này báo cho Lã Bất Vi, nói không chừng chúng ta có thể lừa gạt được y lần nữa!“

Hạng Thiếu Long khổ não nói, „Nhưng làm sao giải thích được chuyện chúng ta ra biên giới tránh Lã Bất Vi?"

Kỷ Yên Nhiên nói, „Lã Hùng chính là người đáng được lợi dụng nhất, chỉ cần chúng ta nói đoán được Lã Hùng và người của Dương Tuyền quân ngầm cấu kết với nhau, đồng thời hoài nghí đó là do Lã Bất Vi ngầm ủng hộ, đó là chuyện Lã Bất Vi sợ nhất, nên không tiết lộ ra. Bởi vì điều mà Lã Bất Vi sợ người khác biết nhất đó chính là kẻ đột kích vốn không phải là người của Dương Tuyền quân."

Hạng Thiếu Long vui mừng hôn lên má Kỷ Yên Nhiên rồi khen rằng, „Vậy cứ làm như thế! Có nữ Gia Cát như nàng giúp ta, còn gì phải lo lắng nữa?"

Kỷ Yên Nhiên ngạc nhiên nói, „Nữ Gia Cát là gì?"

Hạng Thiếu Long biết mình đã nói hớ, Gia Cát Lượng là người của thời Tam quốc, mấy trăm năm sau mới xuất hiện, Kỷ Yên Nhiên đương nhiên không biết.

May mà lúc này Triệu Chi bước tới, phụng phịu nói, „Nhu tỷ thật làm cho người ta lo lắng, đã lâu thế này mà vẫn chưa nhờ người đưa thư đến, Lan tỷ còn trách tỷ ấy không đến thăm Lan tỷ."

Hạng Thiếu Long nhớ lại Thiện Nhu, đồng thời cũng nhớ đến Triệu Nhã, nỗi lo lắng lúc nãy đã được Kỷ Yên Nhiên giải tỏa giờ đây lại trỗi dậy trong lòng.

An ủi Triệu Chi mấy câu, Hạng Thiếu Long nói với Kỷ Yên Nhiên, „Ngày mai chúng ta quay về Hàm Dương, Cầm Thanh chẳng phải đã hẹn nàng đến nhà cô ta hay sao? Ta sẽ thuận đường đưa nàng đi luôn thể."

Kỷ Yên Nhiên mỉm cười, kéo Ô Ðình Phương vào trong nội hiên, có lẽ đang bày mưu kế cho nàng.

Hạng Thiếu Long không nhẫn tâm thấy dáng vẻ của Ô Ðình Phương khi nàng biết được chuyện xấu của anh, cho nên ra ngoài tìm Ðằng Dực luyện kiếm.

Ðể đối phó với những mối hiểm nguy sắp giáng xuống, gã phải giữ mình ở trạng thái tốt nhất.

Trong thời đại chiến tranh này, không thể thiếu được trí kế kiếm thuật.

Trong mười năm tới, sẽ là những năm tháng rất khó khăn.

Hôm sau khi định khởi hành về Hàm Dương thì mới phát giác Ô ứng Nguyên đã ngã bệnh.

Ô ứng Nguyên vốn là người sức khỏe cường tráng không dễ ngã bệnh, nhưng giờ đây ra nông nỗi thế này đương nhiên là bởi không nuốt nổi cục giận do Ô Ðình Uy gây ra.

Hạng Thiếu Long dặn dò Ô Ðình Phương chăm sóc cho y rồi mới cùng Kỷ Yên Nhiên, Ðằng Dực, Kinh Tuấn và mười huynh đệ tinh binh đoàn kéo về Hàm Dương.

Ô Trác và một ngàn tử đệ binh đã rời mục trường hơn một tháng, nhưng vẫn chưa có tin tức quay về, song đã có Vương Tiễn, Hạng Thiếu Long cũng không lo lắng lắm.

Sáng sớm hôm sau, về đến cửa thành, cố nén nỗi ham muốn được gặp Cầm Thanh, sai Kinh Tuấn đưa Kỷ Yên Nhiên đến phủ đệ của Cầm Thanh nằm cạnh hoàng cung, còn mình và Ðằng Dực vào Ô phủ.

Vừa bước vào cửa phủ, không biết Ô Ðình Uy và Ðào Phương đang tranh cãi chuyện gì mà Ô Ðình Uy thấy hai người Hạng Ðằng liền lạnh lùng chào hỏi giận dữ bước ra ngoài.

Ðào Phương lắc đầu thở dài, „Thật hết cách với y!"

Ba người ngồi xuống, Ðào Phương nói, „Hôm kia y bảo ta đưa năm đỉnh hoàng kim, nay lại ép ta phải đưa thêm năm đỉnh nữa, ta đưa thì cũng được, nhưng khi đại gia trách mắng, ai sẽ chịu trách nhiệm. Hừ! Nghe nói mấy tháng gần đây y đã mê một ả kỹ nữ thanh lâu tên gọi Ðiền Mỹ Mỹ, chả trách nào vung tiền như rác. Oan gia vẫn mãi mãi là oan gia, y mang tiền cho người, người ta lại mang tiền cho bọn mặt trắng."

Hạng Thiếu Long không ngờ tình huống này lại cổ kim như nhau, thuận miệng hỏi, „Tên mặt trắng nào có bản sự này, có thể khiến cho kỹ nữ thanh lâu mê mẩn y?"

Ðào Phương bĩu môi nói, „Chính là Lao ái của Lã tướng phủ."

Hạng Thiếu Long và Ðằng Dực nhìn nhau. Hạng Thiếu Long trầm giọng nói, „Là Lao ái đấy à?"

Ðào Phương ngạc nhiên nói, „Tôn cô gia cũng nghe nói đến y hay sao?"

Ðào Phương vẫn chưa biết chuyện Ô Ðình Uy bán đứng gia tộc, Hạng Thiếu Long nhân cơ hội này kể ra.

Ðào Phương nghe mà biến sắc, than rằng, „Ta đã sớm đoán được tình huống này sẽ xảy ra. Từ ngày Thiếu Long đến Ô gia đã khiến cho tên nghịch tử lâu nay vẫn tự cao này chìm xuống, y làm sao có thể phục được. Vả lại Hàm Dương là chốn náo nhiệt phồn hoa, bảo y ra ngoài biên ải, chẳng khác nào lấy mạng y."

Ðằng Dực nói, „Xem ra Lã Bất Vi lâu nay đã lợi dụng y, nếu không Lao ái sẽ không nhờ Ðiền Mỹ Mỹ ấy thao túng Ô Ðình Uy Chúng ta phải đề cao cảnh giác, giả sử Lã Bất Vi hại chết Ô gia, sản nghiệp này sẽ danh chính ngôn thuận lọt vào tay tiểu tử này, lại thêm những trưởng bối khác ủng hộ, chúng ta làm sao có thể giữ được Ô gia nữa?"

Mặt Ðào Phương bỗng dưng tái nhợt, run giọng nói, „Thiếu gia không đến nỗi lớn gan như vậy đâu!"

Hạng Thiếu Long lạnh lùng hừ nói, „Y đã ngây ngất trước sắc đẹp, lại thêm lợi lộc che mắt, chuyện gì y cũng có thể làm ra được. Chỉ mỗi việc tiết lộ bí mật cho Lã Bất Vi, chẳng khác gì với chuyện giết cha cả."

Ðằng Dực giật mình nói, „Có nhớ rằng Đồ Tiên đã từng nhắc đến tên Mạc Ngạo rất giỏi dùng thuốc độc hại chết nhiều người, song chuyện chẳng thể nào điều tra được, kẻ này không thể không đề phòng được."

vẻ mặt Ðào Phương càng khó coi hơn, đứng dậy nói, „Ta phải quay về mục trường một chuyến, bàn bạc cho rõ ràng với đại thiếu gia."

"Nhạc phụ đang nhiễm bệnh, Ðào công hãy về thăm hỏi người luôn thể, „ Hạng Thiếu Long gật đầu nói.

Ðào Phương và Ô ứng Nguyên tình chủ bộc sâu đậm, vừa nghe đã vội vàng quay đi.

Y vừa ra cửa, hoàng cung có tên nội thị đến tìm, truyền Hạng Thiếu Long vào cung kiến giá.

Hạng Thiếu Long cả tách trà vẫn chưa uống xong, vội vàng vào cung.

Vừa mới vào hoàng cung, thống lĩnh cấm vệ quân An Cốc Hề bước lên nói, „Ðại vương vừa sai người ra mục trường tìm thái phó, nghe thái phó đã về đến Hàm Dương, như thế thật là đỡ tốn thời gian."

Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Có chuyện gì mà phải tìm ta gấp đến thế."

An Cốc Hề ghé tai gã nói, „Người Ngụy quả thật đã lui binh!"

Nhớ lại chuyện này, thầm nghĩ lần này Tín Lăng quân không xong, bất đồ lại nghĩ đến Triệu Nhã.

An Cốc Hề lại nói, „Thái phó gặp đại vương xong, xin mời hãy đến cung thái tử một chuyến, Lý đình úy hy vọng có thể gặp được thái phó."

Hạng Thiếu Long lẩm nhẩm nhớ lại cái tên Lý đình úy là ai, một lát sau mới nhớ hoá ra là Lý Tư, vui mừng nói, „Ta cũng rất muốn gặp y! An thống lĩnh có vẻ rất thân thiết với y!“

An Cốc Hề dẫn gã lên hành lang của nội cung, mỉm cười nói, „Lý tiên sinh học nhiều hiểu rộng, không những bọn chúng tôi phải cung kính ông ta, mà ngay cả đại vương, vương hậu và thái tử đều phải khâm phục những hiểu biết của ông ta."

Hạng Thiếu Long cười thầm, bản thân gã có thể nói là người có tầm nhìn xa nhất của thời đại này, người do gã tiến cửa làm sao sai được. Lý Tư nếu có điều này mà cũng làm không được, sau này làm sao có thể trở thành nhân vật số hai ở nước Tần.

Gã này có môn pháp gia, cùng một giuộc với Thương ưởng, nên tự nhiên hợp với bụng người Tần.

Ðình úy tuy chức vụ hơi thấp, nhưng là cận thần của thái tử, nếu có thực tài lại biết làm tiểu Bàn vui lòng, sau này bay cao bay xa là điều tất nhiên.

Vừa đi vừa nghĩ ngẩn ngơ, cuối cùng đã đến cửa điện.

Bước lên bậc tam cấp, vào trong điện, Trang Tương vương hồ hởi lên tiếng, „Thiếu Long mau đến đây, lần này khanh đã lập đại công cho đại Tần chúng ta, quả nhân phải trọng thưởng cho khanh mới được."

Hạng Thiếu Long nhìn quanh trong điện, chỉ thấy ngoài hai thừa tướng Lã Bất Vi và Từ Tiên, Lộc Công, Giả Công Thành, Thái Trạch, Doanh Ngạo, Vương Lăng những kẻ lần trước đã gặp đều có mặt, chỉ thiếu Ðỗ Bích, kẻ có thái độ không tốt với gã.

Hạng Thiếu Long vội vàng bước tới quỳ xuống, „Ra sức cho đại Tần ta là việc vi thần cần phải làm, đại vương không cần để trong lòng.

Trang Tương vương cười nói, „Mau đứng dậy! Như thế không cần phải động can qua mà vẫn hóa giải được mối nguy ở Hàm Cốc quan, thật hợp ý với quả nhân."

Hạng Thiếu Long đứng dậy, lén nhìn Lã Bất Vi, chỉ thấy sát cơ trong mắt của y thoáng qua rồi biến mất, Lã Bất Vi nở nụ cười nói, „Thiếu Long là người lập công mà không kiêu ngạo, nhưng Thiếu Long vẫn chưa có quân công, đại vương ngày sau có thể sai y lãnh binh ra trận, đến khi khải hoàn quay về thì luận công mà ban thưởng, chẳng phải danh chính ngôn thuận hay sao?"

Lúc này Hạng Thiếu Long thối lui, cố lý giải sát cơ trong mắt của Lã Bất Vi lúc nãy, thầm nghĩ ngày mai trong buổi yến tiệc tại tướng phủ, cần phải cẩn thận mới được, nếu không, không chừng sẽ bị Lã Bất Vi mượn cớ tỷ kiếm mà chém cho chết tươi.

Song lời Trang Tương vương lúc nãy cho thấy y là kẻ không thích động can qua và thích sống trong hòa bình, quả thật đã đi ngược lại với dã tâm của Lã Bất Vi.

Chỉ nghe Lộc Công cười khà khà rồi nói, „Suy nghĩ của Lã tướng quốc quả thật không thông lắm, không phí một binh một tốt mà khiến cho người Ngụy lui binh, bốn nước kia cũng khó mà giữ vững được, chẳng phải đã lập quân công hay sao?"

Trang Tương vương vui vẻ nói, „Lời này của Lộc Công thật hợp với ý của quả nhân, các vị khanh gia còn có đề nghị gì không?

Ðến lúc này ai cũng biết Trang Tương vương rất sủng ái Hạng Thiếu Long, ai còn dám phản đối? Sau khi bàn bạc một hồi, quyết địch phong cho Hạng Thiếu Long làm Ngự tiền đô thống kiêm thái tử thái phó đồng cấp với An Cốc Hề, nếu Tần vương ngự giá thân chinh, gã và An Cốc Hề là thân vệ tướng ở hai bên tả hữu của Tần vương, nhưng hiện nay đó vẫn chỉ là chút hư danh, không có thực quyền lãnh binh.

Mọi người đều chúc mừng gã.

Trong tình huống này, Hạng Thiếu Long không thể từ chối được, đồng thời cũng biết ân sủng của Trang Tương vương đã tiến thêm một bước đẩy gã vào thế đối đầu với Lã Bất Vi.

Trước đây dù cho đối mặt với những kẻ địch ngang ngược như Triệu Mục, gã không hề lo sợ. Nhưng chỉ cần nhớ lại tình cảnh sau khi Trang Tương vương chết mười năm mà trong lịch sử đã ghi chép, Lã Bất Vi khuynh loát trong triều ngoài nội, không ai dám đối địch với y, lại nghĩ không biết có phải mình sẽ bị hạ trong tay của y hay không, nghĩ đến đó thì nổi da gà, lo lắng lắm.

Đó chính là điều không hay khi biết được vận mệnh của mình.

Ðàm luận thêm một hồi, Trang Tương vương dặn dò Hạng Thiếu Long phải cùng dùng cơm với y, rồi mới vui vẻ quay về cung nghỉ ngơi.

Hạng Thiếu Long trong lòng càng kêu khổ, bởi vì Trang Tương vương không hề mời Lã Bất Vi, tỏ rõ công lao của lần này chỉ thuộc về một mình Hạng Thiếu Long mà thôi.

Nhưng gã cũng không còn cách nào nữa, vờ vịt với Lã Bất Vi một hồi rồi đi gặp Lý Tư.

Lý Tư được dọn tới ở trong khách xá bên cạnh cung thái tử, thấy Hạng Thiếu Long, nở nụ cười chân thành, cảm tạ An Cốc Hề rồi đưa gã vào trong tiểu sảnh đường ở khách xá.

Hạng Thiếu Long thấy y đã rửa sạch vận rủi ngày trước, thần thái bay bổng như thay da đổi thịt, vui mừng nói, „Lý huynh sống ở đây chắc là vừa ý chứ!"

Lý Tư cười nói, „Toàn nhờ Hạng huynh đề bạt, ở đây và tướng phủ, có thể nói là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, nếu bảo ta về đấy, thà chết còn hơn."

Nói như thế Hạng Thiếu Long lập tức biết y đã chịu nhiều đắng cay ở trong tướng phủ, ví như những chuyện đại loại như bị kẻ khác chèn ép, làm nhục.

Lúc ấy có ả nữ tỳ dâng trà lên, rồi mới lui ra nội đường.

Hạng Thiếu Long thấy vẻ mặt của nàng xinh xắn, nén không được ngó theo.

Lý Tư hạ giọng nói, „Ðây là quà ra mắt của thái tử cho ta, cũng khá đấy chứ!"

Hạng Thiếu Long trong lòng sinh ra cảm xúc, nhớ lại năm ấy tiểu Bàn vẫn thường vô lễ với bọn nữ tỳ, bị mẹ Triệu Ni trách mắng, nhưng giờ đây có thể tặng mỹ nữ cho người khác. Nén không được hỏi, „Lý huynh cho rằng thái tử nhu thế nào?"

Lý Tư lộ ra vẻ tôn kính, hạ giọng nói, „Thái tử lòng ôm trí kinh bang tế thế, quan sát rất sắc bén, năng lực học tập lại cao, tương lai sẽ là một đấng quân chủ có thể thống nhất thiên hạ. Lý Tư thật may mắn, có thể phò trợ minh chủ, thực chất đó toàn nhờ Hạng huynh ban cho."

Lần này thì đến lượt Hạng Thiếu Long cảm thấy kính trọng Lý Tư.

Gã tin tường vào vị Tần Thủy Hoàng tương lai này, bởi vì gã đã biết trước được kết quả trong sách sử. Còn Lý Tư chỉ dựa vào tầm nhìn của mình mà đã thấy được tiểu Bàn ngày sau không phải là nhân vật tầm thường, đương nhiên so với Hạng Thiếu Long còn cao minh hơn nhiều.

Trong mắt Lý Tư lộ ra vẻ sùng kính nhưng đối tượng lại là Hạng Thiếu Long chứ không phải tiểu Bàn, nghiêm mặt nói, „Hôm trước khi ta cùng đọc sách với thái tử, đại vương và vương hậu đến thăm thái tử, kể rằng Hạng huynh đã từng đề nghị sau khi thống nhất thiên hạ thì bên ngoài xây nối liền các trường thành, bên trong thì thống nhất tiền tệ, lập quận huyện, mở mang đường xá, đào kênh dẫn nước, dùng cùng một loại chữ, đi cùng một loại bánh xe, quả thật cao minh vô cùng, Lý Tư này khâm phục đến sát đất."

Hạng Thiếu Long nghe mà trố mắt, không ngờ những điều mà mình đọc ra đấy Trang Tương vương lại lấy làm tài liệu cho tiểu Bàn, ngày sau nếu tiểu Bàn làm đúng y như vậy, há chẳng phải mình đã dùng lịch sử để ảnh hưởng đến lịch sử hay sao, làm thế nào để giải thích chuyện này đây? Rồi thành thực nói vài câu khiêm nhường, Lý Tư hỏi Hạng Thiếu Long về động tĩnh của Lã Bất Vi.

Hạng Thiếu Long nói xong, Lý Tư nói, „Hạng huynh đừng lo lắng, theo ta thấy đại vương rất không vừa lòng vì chuyện Lã Bất Vi động can qua khiến cho năm nước liên quân đánh phá, ngày tàn của tên gian tặc này sắp đến rồi đó."

Hạng Thiếu Long trong lòng than thầm, dù cho tầm nhìn của Lý Tư ngươi có xa đến cỡ nào cũng không biết mạng Trang Tương vương không còn lâu nữa. Chân thành nói, „Không phải ông trời lúc nào cũng chiều lòng con người, sau này dù xảy ra chuyện gì, Lý huynh chỉ cần nhớ rằng tận lực phò trợ thái tử, những chuyện khác không cần phải để ý đến."

Lý Tư nói với vẻ không vui, „Hạng huynh coi Lý Tư này là hạng người gì, đã là bạn bè biết rõ lòng dạ nhau, tất có phước cùng hưởng, sau này Lý Tư không muốn nghe những lời ấy nữa."

Khi Hạng Thiếu Long cười khổ, tiểu Bàn sai người đến gọi gã.

Hai người lâu ngày mới gặp nhau nhưng vì thái tử có lệnh nên chỉ còn cách bịn rịn rời nhau.

Hạng Thiếu Long tuy đã gây thù chuốc oán đối với nhiều người nhưng cũng có không ít bạn bè tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.