[Dịch]Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ

Chương 35 :  Chương 35




Từ Đồ lại hét loạn xạ thêm mấy tiếng.

Tần Liệt: “Suỵt, Suỵt…” anh áp bụng ngón tay lên môi cô, giọng nói rất trầm, hai âm tiết, chậm rãi phả ra bên tai cô, sau đó khẽ thì thầm: “Anh nghe thấy rồi.”

Một tay anh chống lên tường, cánh tay kia rút khỏi thắt lưng cô, mở rộng vạt áo mưa ra hai bên, bọc cô vào lòng.

“Có đụng trúng chỗ nào không?”

Từ Đồ: “Dạ không.”

“Hoảng sợ lắm sao?”

Từ Đồ nói: “Có một chút, em tưởng anh định đánh em.”

Hai thân thể ẩm ướt dán chặt vào nhau, trái tim trong lồng ngực anh đập từng nhịp mạnh mẽ, cơ thể anh khẽ lay động, tựa hồ đang cúi đầu phì cười: “Chỉ cần em la chậm chút nữa thôi là anh động thủ rồi.”

Từ Đồ ngẩng đầu lên, toàn bộ khuôn mặt anh ẩn trong chiếc mũ áo mưa, vạt áo rộng thùng thình bên dưới chiếc mũ phủ xuống trùm kín đỉnh đầu cô, xung quanh được áo mưa bao bọc, trước mặt là lồng ngực dày rộng của anh, loáng cái, cô như được núp trong một chiếc lều nhỏ, vững chắc và an toàn.

Bàn tay Từ Đồ áp lên lồng ngực anh, giọng nói phớn phở như đứa trẻ nghịch ngợm thích gây chuyện: “Em tưởng sẽ không bị anh phát hiện chứ.”

“Tưởng anh ngốc hả?” Tần Liệt giả vờ giận dữ, khẽ hỏi: “Em tới đây bằng cách nào?”

Từ Đồ nói: “Đi nhờ xe máy của con trai Lục bà bà.”

“Cậu ấy ra thị trấn sao?”

Từ Đồ ‘dạ’ một tiếng, ngón tay lơ đãng trượt lên trượt xuống trên ngực anh.

Tần Liệt rủ tròng mắt, chiếc áo thun màu đen của anh làm nền cho đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần của cô, cách lớp vải áo, vẫn có thể cảm giác rất rõ hơi lạnh ở những nơi ngón tay thon nhỏ đó nghịch đùa lướt qua.

Ánh mắt anh lại di chuyển lên trên, nhìn vào mắt cô: “Trên người chỉ mặc thế này mà chạy tới đây sao?”

Từ Đồ nói: “Em gấp quá, quên mang theo áo mưa.”

Cô buộc tóc, đuôi tóc bị ướt dán sát vào cổ, tóc mái ban nãy bị anh vén sang hai bên, cả khuôn mặt nhỏ nhắn lộ hết ra ngoài.

Tần Liệt cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi lên trán cô: “Sao không ngoan ngoãn ở nhà đợi anh?”

Từ Đồ mím môi, cơ thể vừa rồi còn lạnh run mà giờ đã ấm lên không ít: “Em ở nhà buồn chán, muốn ra ngoài chơi cho khuây khỏa, nhưng anh đi nhanh quá, em đuổi theo không kịp.”

Mưa càng lúc càng lớn, những hạt mưa nặng trịch ào ào đổ xuống đỉnh đầu, xuôi theo áo mưa trượt xuống, bắn tung tóe dưới chân.

Tần Liệt nghiêng đầu nhìn xung quanh, ôm cô bước sang phía bên cạnh, đứng dưới hàng hiên nhà người ta, bên trên có mái che, có thể trú mưa tạm thời.

Tần Liệt khẽ tách cô ra khỏi vòm ngực mình, ngón tay cong lại, nâng cằm cô lên, buộc cô ngẩng đầu nhìn mình: “Nói thật anh nghe nào.”

Từ Đồ: “Em không có nói dối mà.”

Ánh mắt của Tần Liệt dần dần sâu không thấy đáy, tay dời xuống dưới, cách lớp áo mưa, tóm một cái bắt ngay hõm eo cô kéo lại: “Thật sự buồn chán hửm?”

Cơ thể Từ Đồ ưỡn thẳng tới phía trước, lại dán sát vào anh, qua vài giây, cô thủ thỉ: “Kỳ thật em lo lắng.”

Tần Liệt cơ hồ lập tức hiểu ngay, nhưng vẫn lên tiếng hỏi: “Lo lắng chuyện gì?”

Từ Đồ khịt mũi hừ một cái, thoải mái thừa nhận: “Anh đi đưa tiễn người yêu cũ, quyến luyến không rời khó lòng chia tách, ai biết không khống chế được cảm xúc sẽ xảy ra chuyện gì.”

“Chơi trò theo dõi?” Tần Liệt nhíu chân mày: “Tuổi còn bé xíu, học mấy cái thứ này ở đâu vậy chứ?”

Anh dừng lại một lúc, bàn tay men theo khe hỡ áo mưa luồn vào trong, chạm vào lớp vải vóc ướt sũng, thoáng ngừng lại, vén lớp áo ẩm ướt kia lên, nhẹ nhàng nắm lấy eo cô, lần này xúc cảm hoàn toàn chân thật, là làn da nhẵn mịn thoáng se lạnh của cô.

Từ Đồ loáng cái không thốt nổi câu nào, mắt rủ xuống, nhẹ nhàng tì trán vào ngực anh.

Tần Liệt dùng ngón tay cái miết nhẹ làn da cô: “Nói anh nghe xem.”

Từ Đồ hừ một tiếng: “Bụng dạ em nhỏ.”

“Là rất nhỏ.” Anh hôn lên chóp mũi cô.

Từ Đồ hậm hực: “Anh thấy em và Đậu Dĩ thân thiết với nhau thì mất hứng, vậy mà hôm sinh nhật của Tần Tử Duyệt, anh và cô ta đi từ phòng anh ra, bên trong còn không bật đèn,” cô dừng một lúc: “Trên bàn ăn, cô ta cứ kể chuyện quá khứ của hai người, ăn một ly kem, ngủ trên đùi anh, cõng cô ta về nhà…”

Từ Đồ nói tới đó, thanh âm từ từ nhỏ xuống: “Em ghen…”

Tần Liệt nhắm mắt lại, sau đó thở dài một hơi nhẹ nhõm, tất cả những cảm xúc mơ hồ lo lắng trong lòng anh, giờ phút này đã có được lời giải thích. Ngón tay anh cọ nhẹ lên trán cô: “Vì vậy mới cùng với Đậu Dĩ cố tình chọc giận anh sao?”

Từ Đồ không trả lời mà chìa ngón tay trỏ ra, chọt tới trước mặt anh: “Em cũng giận lắm, giận tới mức moi thủng cái lỗ trên bàn ăn, muốn sứt ngón tay.”

Cô nàng ấm ức suýt chút nữa đã chọc thẳng vào mắt anh, Tần Liệt bị lừa phỉnh, vội vàng nghiêng đầu ra sau, chăm chú quan sát ngón tay cô, nhưng trời tối đen, căn bản chẳng nhìn thấy được gì, chỉ có những lời tố cáo thỏ thẻ nũng nịu của cô vang ở bên tai.

Nhưng bây giờ, tất cả những chuyện đó đều không còn quan trọng.

Tần Liệt cầm ngón tay cô, nhẹ nhàng đưa đến bên môi chạm vào: “Hết đau chưa?”

Xúc cảm ẩm ướt lành lạnh rơi trên đầu ngón tay, Từ Đồ thoáng ngây người, dừng một lúc, nhỏ giọng thì thầm: “Anh hôn một cái nữa đi.”

Tần Liệt cúi đầu, không chỉ chạm vào khẽ khàng như vừa rồi mà đặt xuống một nụ hôn, khóe môi mút lấy: “Bây giờ đã hết đau chưa?”

Trốn trong cái góc nho nhỏ, dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, cảm giác này và thường ngày không giống nhau, đêm tối khiến người ta buông lỏng hơn, táo bạo hơn, anh cũng không còn như gần như xa không cách nào nắm bắt được như trước kia.

Đồ Đồ thăm dò: “Anh thổi thổi.”

Nét mặt Tần Liệt đầy dung túng nuông chiều, cứ như vậy nhìn chăm chú vào mắt cô, rồi cúi đầu thổi nhè nhẹ.

Từ Đồ: “Anh thổi thổi nữa đi.”

Tần Liệt bật cười, nắm ngón tay cô kéo xuống, đồng thời cánh tay còn lại ôm chặt thắt lưng cô, dùng sức ép sát vào ngực mình: “Em đủ rồi đó.” Anh nói: “Mưa càng lúc càng lớn, cứ đứng mãi ở đây cũng không phải biện pháp, phải nhanh chóng tìm chỗ trú thôi.”

Lúc này đột nhiên Từ Đồ cất lời: “Em không có cảm giác an toàn, nên hôm nay mới chạy đến đây.” Thanh âm của cô nhỏ đến mức phảng phất tan vào tiếng mưa.

Tim Tần Liệt quặn thắt như bị đâm vào, nhìn cô bất động.

Từ Đồ lí nhí: “Em vẫn luôn không xác định được, chúng ta… bây giờ là quan hệ gì.”

Tần Liệt vô thức liếm môi, sự do dự của anh đã khiến cô phải băn khoăn suy đoán, trong thời tiết tệ hại như thế này, mà phải từ Lạc Bình chạy theo tới Phàn Vũ, tất cả chỉ vì thiếu cảm giác an toàn.

Là anh ích kỷ, đã không chú ý đến cảm nhận của cô.

Tần Liệt khẽ than thầm một tiếng: “Em nói quan hệ của chúng ta là gì?”

Từ Đồ ngẩng đầu, nhẹ nhàng lắc lắc.

Cô của lúc này ngoan ngoãn đáng yêu đến rung động lòng người, cổ họng Tần Liệt trượt lên trượt xuống, dùng hành động thực tế trả lời cô.

Vốn dĩ chỉ muốn khẽ chạm vào đôi cái, nhưng trong phương diện này, đàn ông vĩnh viễn là sinh vật tham lam tột cùng không bao giờ biết hài lòng thỏa mãn.

Phiến môi hai người đều ướt lạnh, nhẹ nhàng cọ sát mơn trớn đối phương, ngay tức khắc nhiệt độ cơ thể nóng bừng lên.

Từ Đồ chỉ cao tới vai anh, cổ ngẩng cao hết mức, chỉ còn mấy đầu ngón chân chạm đất, cả thân người đổ hết lên anh, dần dần không kìm nén được nữa, một tay Tần Liệt ôm vòng quanh siết chặt thắt lưng cô, tay còn lại từ từ trượt xuống dưới, chui vào trong quần áo cô.

Vạt áo mưa không còn che kín được phía trước cơ thể, những hạt mưa nhỏ theo gió hắt vào khuôn mặt Từ Đồ, nước từ trên vành mũ áo mưa chảy xuống xuôi theo gò má cô len vào nơi những cánh môi đang quấn lấy, hai người tan vào nhau hòa vào đất trời.

Dần dà, hơi thở của Tần Liệt càng trở nên nặng nề, lưỡi tấn công đi vào, chạm phải khuyên đá kia, thoáng dừng lại, xoay lưỡi lách vòng rồi lướt nhẹ vờn lưỡi cô, mơn trớn khắp bên trong khoang miệng, tay cũng chầm chậm trèo lên, chần chừ do dự, cuối cùng cũng phủ xuống, cách lớp vải mỏng manh vuốt ve nắn bóp nơi mềm mại đó.

Toàn thân Từ Đồ mất hết sức lực, chân nhũn xuống, cổ thoáng rụt lại.

Tần Liệt truy tận đuổi cùng không tha, anh khom người thấp xuống ngang tầm chiều cao của cô, mượn sức ở cổ rướn đầu tới phía trước liếm mút môi cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên.

Hôn đến mãnh liệt điên cuồng, đột nhiên anh khẽ ‘xúy..t” một tiếng.

Khựng lại vài giây, rốt cuộc hai người cũng tách nhau ra, cánh môi Từ Đồ đỏ thắm, hô hấp thoáng ổn định trở lại: “Sao vậy ạ?”

Đầu lưỡi Tần Liệt nếm thấy mùi máu tươi thoang thoảng: “Bị xước.”

“Dạ?”

Anh liếm môi dưới, dùng mu ngón cái quẹt qua: “Cái trang trí trên đầu lưỡi em.”

Từ Đồ: “…”

Hai người điều chỉnh hơi thở lấy lại bình tĩnh, không ôm nhau nữa.

Toàn thân cả hai đều ướt đẫm, chẳng có lấy một chỗ khô ráo, Tần Liệt cởi áo mưa mặc vào cho Từ Đồ.

Từ Đồ: “Vậy còn anh?”

“Anh không sao.” Anh ôm cô bước xuống bậc thềm, ngay lập tức, những giọt mưa to như hạt đậu ào ạt nện xuống vai anh.

Đồ Đồ biết con đường này: “Không đi nhà thầy thuốc La sao anh?”

“Muộn quá rồi, tìm chỗ trú mưa trước.” Ánh mắt Tần Liệt tập trung quan sát con đường gồ ghề trũng nước dưới chân: “Để sau.”

***

Mưa to âm thầm không lên tiếng mù mịt giăng kín đất trời, xuôi theo mái hiên trút xuống như tấm rèm dày cộp nặng nề.

Trên đường không có lấy một bóng người qua lại, cũng chẳng có đèn đường, chỉ có ánh sáng vàng lờ mờ ấm áp hắt ra từ tiệm tạp hóa.

Dưới mái hiên, Tần Liệt đứng tựa lưng vào vách tường rít một hơi thuốc, thu hồi ánh mắt đang nhìn phía xa xa lại dừng trên khuôn mặt Từ Đồ.

Từ Đồ ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ bên cạnh, trước mặt là một cái ghế cao, trên tay bưng ly mì ăn liền, vừa dùng nĩa xiên mấy sợi mì lên, cúi đầu hút chụt một cái, vừa nói chuyện điện thoại: “Đi đường có ổn không… Ở đây đang mưa rất lớn, bên đó có mưa không… vậy đợi mai tạnh rồi hãy đi.”

Dường như đối phương còn đang tiếp tục nói gì đó, yên lặng một lúc lâu, cô trộn mì lên: “Em và anh ấy có gì mà nói… Không cần gửi lời gì hết… Cứ nói em rất khỏe, tạm thời chưa về.”

Cô ngẩng đầu nhìn Tần Liệt: “Vậy cúp đây.”

Từ Đồ ngắt điện thoại, cầm ly mì lên, chu miệng thổi rồi xì xụp húp một ngụm nước nóng sốt: “Bọn họ đang trú trong khách sạn.”

Tần Liệt nhẹ giọng đáp lại: “Ừm.”

“Anh không ăn sao?” cô đẩy tới phía trước, nước mì vẫn còn khá đầy, men theo động tác của cô có vài giọt sánh ra khỏi miệng ly.

Tần Liệt nói: “Đừng nghịch nữa, ăn ngoan đi nào.”

Từ Đồ dạ một tiếng, lại cúi đầu xuống, cả người co lại như một khối tròn nho nhỏ, động tác ăn mì vô cùng nghiêm túc, chẳng mấy chốc đã vơi hết một nửa.

Tần Liệt ngắm cô một lúc, dụi tắt đầu thuốc, xách cái ghế qua ngồi bên cạnh: “Em không thích ăn mì sợi sao?”

Từ Đồ húp nước: “Không thích.”

“Vậy sao lại thích mì ăn liền?”

Từ Đồ nói: “Mì ăn liền ngon.”

Tần Liệt hừ nhẹ: “Mấy thực phẩm không tốt cho sức khỏe mùi vị đều ngon.” Anh bẹo vành tai cô: “Hèn chi không lớn nổi.”

Từ Đồ trừng mắt thỏ, ưỡn ngực ra: “Ai nói không lớn.”

Tần Liệt phì cười.

Cô nàng làm càn phô trương thanh thế xong, bỗng sực nhớ đến chuyện anh vừa làm với mình trong con hẻm nhỏ, gò má đỏ bừng lên, cắm mặt tiếp tục ăn mì.

Tần Liệt ngắm cô ăn, nước mì cay nóng nhuộm cánh môi cô đỏ hồng tươi bóng, anh ngồi trên cái ghế cao, cúi người xuống, cánh tay gác lên chân, vân vê nghịch thùy tai cô.

Lỗ tai Từ Đồ đỏ bừng như nung lửa, còn dư lại non nửa bát mì không cách nào nuốt trôi, lại đẩy đẩy tới phía trước.

Tần Liệt: “No rồi sao?”

“Dạ.”

“Mấy giờ rồi?”

Từ Đồ bật sáng màn hình di động: “Tám giờ kém mười.”

Đã muộn như vậy, sắc trời hoàn toàn tối đen.

Ông chủ tiệm tạp hóa thu dọn đồ đạc trên bàn cho vào tủ, cách cửa sổ: “A Liệt, tôi thấy trời mưa lớn kiểu này hai người không về được đâu.” Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Từ Đồ.

Tần Liệt quay người lại, tay cũng rút về: “Đúng là lớn quá.”

Ông chủ nói tiếp: “Giờ này không còn ai mua gì, tôi cũng định đóng cửa, cậu xem hai người…” Hắn nói tiếp: “Cuối thị trấn không phải có khách sạn nhỏ sao, thay vì ở đây đóng băng đông lạnh, chi bằng qua đó trú mưa, đợi mưa tạnh bớt biết đâu có thể về được.”

Ngón tay của Tần Liệt không khỏi động đậy, vừa quay đầu lại, rơi ngay vào ánh mắt của cô.

***

Khách sạn nhỏ Xuân Hồng.

Bà chủ Vương Xuân Hồng mơ mơ màng màng, tay chống đầu, cằm chôn trong hai khối thịt nung núc ở cổ, bị chính tiếng ngáy của mình làm cho giật mình bừng tỉnh, ho khan mấy tiếng, từ từ mở mắt ra.

Bà ta nhìn đồng hồ treo tường, rồi nhìn quanh quất bên ngoài một hồi, mưa to gió lớn, những giọt nước mưa như hạt đậu nện ào ào xuống kính.

Bà ta chống bàn đứng dậy, sửa soạn đóng cửa đi ngủ.

Bỗng nhiên có một tiếng động vang lên, gió mạnh đập cánh cửa vào vách tường.

Bà ta giật mình tỉnh hẳn, nhìn thấy một đôi nam nữ bước vào.

Cô gái mặc cái áo mưa dài, vành nón che khuất trán, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt; người đàn ông thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, trời mưa to nhưng chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu đen, vải vóc bị ướt mưa dán sát vào người, khiến cho đường nét vạm vỡ của phần thân trên cơ thể hiện ra rõ rệt.

Bà chủ khách sạn quan sát chốc lát, cười đon đả hỏi: “Hai người muốn thuê phòng sao?”

Hai người chân trước chân sau đi tới, người đàn ông hỏi: “Còn phòng không?”

Bà ta nhìn mấy cái chìa khóa trong ngăn kéo, vội nói: “Còn dư lại hai phòng cuối cùng, hai người lấy hết?” Ánh mắt bà ta lại đảo một vòng trên người bọn họ đánh giá: “Hay chỉ lấy một phòng?”

Người đàn ông không trả lời, vuốt nước trên mặt, không tự chủ quay đầu nhìn người con gái bên cạnh kia.

Nhìn nhau chốc lát.

Anh nói: “Hai…”

“Một phòng.” Cô gái giành nói trước.

Ánh mắt của hai người lại giao nhau.

“Mưa lớn như vậy, lỡ có người khác cần.” Cô gái kéo kéo tay người đàn ông, bị đối phương ngắm nhìn có chút mất tự nhiên, cười gượng: “Anh nói, đúng không!?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.