[Dịch]Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 39 : Thuật che mắt




"Lửa này cháy cũng quá nhanh rồi."

Diêu Tam Tam nhắc một cái, cả Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải đều nghi ngờ, nếu là lửa do bọn trẻ đốt pháo văng ra, hiển nhiên phải từ một chỗ cháy lan dần dần, ít nhất cũng không thể nào đốt rụi cả đống cỏ khô một cách nhanh chóng như vậy.

“Chẳng lẽ là có người cố ý phóng hỏa?” Diêu Tiểu Cải nhíu đôi mày xinh xắn, thở phì phì mà nói: “Nếu thật sự có kẻ phóng hỏa, thì nhất định phải là cái thằng Nhị Văn trứng ung! Chứ bình thường mình có đắc tội với ai bao giờ?”.

“Em cũng đoán là vậy, mới vừa nãy từ nhà nội ra về, nó cứ trợn mắt liếc em, có cảm giác không bình thường lắm”. Diêu Tam Tam nói, “đống cỏ khô giờ đã cháy rụi, dù là nó làm, thì nó cũng không nhận”.

“Cứ cho là do Nhị Văn kia làm, thì mình cũng không có cách nào chứng minh, cái thằng nhóc ấy, mình không bắt tận tay nó, thì có chết nó cũng không nhận”.

“Dù sao thì trận cháy này cũng rất kì quái, ngày mai mình sẽ lừa nó”. Diêu Tiểu Cải nói.

“Lừa thế nào?”. Diêu Tam Tam nghe thế liền hỏi chị ba.

“Mình nói có người nhìn thấy nó phóng hỏa rồi, cho dù nó không nhận, thì cũng sẽ căng thẳng, nhất định có thể nhìn ra, dẫu nó không thừa nhận, thì ít gì trong lòng mình cũng đã có phần nắm chắc, luôn có sơ hở để tìm ra”.

“Sợ rằng không đơn giản như vậy đâu”. Diêu Tam Tam lắc đầu, “Em có cảm giác là nó làm, nhưng nếu nó chết cũng không nhận, thì chị có thể làm gì nó? Sau này mình đề phòng nó hơn một chút là được”.

Sáng sớm đầu năm, bốn chị em nhà họ Diêu rời giường sớm, rửa mặt mũi, đi đến nhà Diêu lão nãi. Trước tiên họ chúc tết cho ông bà nội, Diêu lão nãi vẫn còn tức tối chuyện đêm hôm trước, không màng đếm xỉa đến họ. Bốn chị em làm như không thấy, kéo nhau đi nấu sủi cảo. Chú hai Diêu, chú ba Diêu và thím ba cũng tới rất sớm. Diêu Hồng Hà và Trụ Tử tới trễ hơn, lại qua một hồi lâu, thím hai mới dẫn ba đứa con trai, rề rề kéo đến.

Đấy chính là phong cách của thím hai, lôi thôi lề mề, không biết chuyện không hiểu lễ, càng không nói đạo lý, thô lỗ một cách cực kì tự nhiên, vừa vặn so thành một đôi với thím ba một bụng mưu kế. Thím hai vừa thấy Tam Tam và Tiểu Tứ đứng trong sân, liền cười hì hì mà nói:

“Tam Tam, tối qua đống cỏ khô nhà mày bốc cháy hả? Thật là xui xẻo”.

“Dạ, cháy rồi”. Tam Tam bình thản nói, vừa nói vừa nhìn Nhị Văn chòng chọc, lại thấy Nhị Văn chắp tay lau nước mũi, cũng không có phản ứng gì khác, ngược lại Trụ Tử thì giương mắt nhìn cô chằm chằm rồi nhanh chóng ngoảnh đầu đi.

"Ôi, khi đó thím đang ngủ, nên không thể đi chữa lửa cho nhà mày được. Không sao, dù sao thì nhà mày cũng nhiều con gái, có thể kiếm củi được, không lo không có cỏ đốt”.

Thím hai cũng thật biết an ủi người ta!

Diêu Tam Tam bất đắc dĩ cười cười, không đáp lại. Đại Văn, Nhị Văn và Trụ Tử phải đi chúc tết cho Diêu lão gia và Diêu lão nãi. Diêu lão nãi bên kia cũng bưng sủi cảo lên bàn, cả nhà ngồi quây quần bên bàn, Trụ Tử nhìn chằm chằm vào chén sủi cảo, thò tay ra cầm, thím ba đẩy tay nó ra, nói: “Không nghe lời, chờ nội con ăn trước”.

Diêu lão gia vui vẻ nói: “Tới đông đủ rồi chứ? Tới đủ rồi thì phát tiền mừng tuổi cho mấy đứa, phát tiền xong mới ăn sủi cảo”.

Diêu lão gia lấy ra mấy tấm tiền giấy, lần lượt trao cho từng đứa cháu một, mấy đứa con trai vừa thấy tiền, liền tranh nhau giơ tay ra đón. Diêu lão gia phát cho mấy đứa duỗi thẳng tay xong, bèn cho Tiểu Tứ, Tiểu Tứ liền nhận. Đến phiên Tam Tam, Diêu lão nãi liền giật lấy tiền trong tay ông, sầm mặt nói:

“Con gái mười mấy tuổi đầu, còn muốn tiền mừng tuổi gì nữa!”.

Nhị Văn chỉ nhỏ hơn cô mấy tháng tuổi thì không nói đi, Đại Văn đã mười lăm rồi, chẳng phải cũng nhận tiền đó sao? Trừ diễNhưng Diêu Tam Tam cũng không tức giận, đúng là cô không lạ gì một đồng kia, cô vốn cũng không có ý muốn.

“Ông nội, con không cần đâu, tự con có thể làm ra tiền rồi, con mới vừa bán dê có tiền! Nội già rồi cũng không có bao nhiều tiền, nội giữ lại dùng đi ạ!”.

Hình như Diêu Tam Tam vô ý nhắc đến tiền bán dê, Diêu lão nãi liền bắt đầu nóng lên, ngồi đó bực tức. Diêu Tam Tam vờ như không thấy, mặc kệ đi! Người bà này, dù sao cũng đã như vậy rồi.

Tiểu Tứ nhìn nhìn ba chị một chút, rồi đặt tiền trong tay xuống trước mặt Diêu lão gia, nói: “Ông nội, con cũng không lấy tiền, để lại cho nội dùng”.

“Chớ nói nhảm, con nhỏ nhất, lần đầu mừng năm mới ở nhà, phải đưa cho con”. Diêu lão gia tự cảm thấy mất mặt, liền cầm mấy đồng nhét vào tay Tiểu Tứ, Tiểu Tứ lại rụt tay về giấu sau lưng, không chịu lấy.

Diêu Hồng Hà vốn định đưa tay ra lấy, lại bị thím ba trừng mắt, nên không dám nữa, vội nói: “Ông nội, con cũng không cần”. Thím ba rất tinh khôn, Tiểu Tứ đã không muốn, Diêu Hồng Hà cũng là con gái, không khác Tam Tam là mấy, nếu muốn lấy thì không phải sẽ càng khó coi hơn sao?

Diêu lão gia liếc Diêu lão nãi một cái. Sáng sớm đã bực mình sủi cảo cũng ăn không vô, ăn mới mấy cái đã buông chén, nói: “mấy mẹ con bây ăn đi, tao đi cho heo ăn”.

Kết quả náo loạn như vậy, không cần đợi lâu, trong thôn đã ào ào truyền ra, nói nhà ông Diêu mừng năm mới, chỉ cho cháu trai tiền mừng tuổi, còn cháu gái thì một đứa cũng không cho. Xem ra, người nói ra nếu không phải là thím hai, thì cũng là thím ba, hai cô con dâu của nhà họ Diêu này đều thuộc dạng mồm mép tép nhảy không thể quản nổi.

Diêu lão gia vừa đi ra ngoài trở về, dọc đường đã bị mấy bà thím hỏi thẳng ông rồi.

“Bác Diêu à, nghe nói nhà bác mừng năm mới, cháu gái không có tiền mừng tuổi, chỉ cho cháu trai, thật sự có chuyện này à?”.

Diêu lão gia vô cùng xấu hổ, mặc dù ông cũng thiên vị coi trọng cháu trai, nhưng ít nhất là cũng muốn giữ mặt ngoài, không thể làm khác, nếu không chẳng phải sẽ khiến người ta mắng vào mặt hay sao, cái mặt già này còn cần dùng nữa chứ?

Xảy ra chuyện này! Trở về hai ông bà liền gây gổ một trận, một năm, đã trôi qua như vậy đó!

Diêu Tam Tam đang ăn cơm, thấy Nhị Văn đã ăn no, liền lặng lẽ liếc mắt ra hiệu cho chị ba, hai chị em theo nhau ra ngoài, đuổi đến đầu ngõ, họ gọi Nhị Văn lại.

“Nhị Văn, chị hỏi mày, đống cỏ khô nhà chị là mày đốt phải không?” Diêu Tiểu Cải hỏi thẳng ngay từ câu đầu.

“Chị nói bậy bạ gì đó! Bớt vu oan cho người khác đi, ai đốt đống cỏ nhà chị?”. Nhị Văn bị hai chị em ngăn lại, liền khẽ dựa vào tường, ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi.

“Có người nhìn thấy là mày”. Diêu Tam Tam vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt Nhị Văn, Nhị Văn hít mũi, vẫn bộ dáng vô cảm đó, Diêu Tam Tam nói tiếp: “Có người nhìn thấy mày lén lút ngồi xổm bên đống cỏ khô nhà tao”.

"Nói bậy nói bạ ! Tối hôm qua tôi đến nhà nội sớm mấy chị không thấy sao ? Các người vừa đi, tôi liền theo mẹ tôi về nhà xem ti vi, chưa từng đi đâu. Lúc đống cỏ nhà chị cháy, tôi đang ở nhà xem chương trình cuối năm, cha mẹ tôi, anh tôi, Tam Văn đều có thể chứng minh”..

“Hai người lại dám vu hại tôi hả, không có chứng cứ thì cút đi”.

Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Cải không còn cách nào khác, đành trơ mắt nhìn Nhị Văn rung đùi đắc ý bỏ đi. Tối qua họ từ nhà Diêu lão nãi ra về, đúng là Nhị Văn và Trụ Tử có từ bên ngoài trở lại, nghe nó nói có chứng có cớ, chẳng lẽ các cô đã nghĩ sai rồi sao?

“Tam Tam, chẳng lẽ là pháo dẫn thật sao?”.

“Lửa do pháo dẫn, phải là ngọn lửa nhỏ dần dần lan rộng ra, nhất định không thể cháy nhanh như vậy”.

“Chẳng lẽ còn có người khác làm chuyện xấu? Sao được ta, mình cũng đâu có đắc tội với ai”.

“Em cứ cảm thấy, mới vừa rồi Nhị Văn nói quá trơn tru rồi, giống như đều đã chuẩn bị xong xuôi chờ đối phó mình”. Diêu Tam Tam thầm nghĩ, “Chị ba, chị nghĩ xem, Nhị Văn vẫn luôn không có đầu óc, hôm nay mình đột ngột hỏi nó, sao nó lại bình tĩnh đến thế?”.

"Vậy làm sao bây giờ?"

Diêu Tam Tam cười khổ: “Bây giờ thì em cũng không biết phải làm sao, chờ em suy nghĩ một chút đã”.

Diêu Tam Tam và chị ba bại trận trở về nhà, thấy chị hai và Tiểu Tứ cũng đã về rồi. Buổi sáng bốn chị em ở nhà Diêu lão nãi ầm ĩ không vui, liền mong ngóng cho ngày đầu năm qua nhanh một chút, bàn nhau ngày mai sẽ không đến nhà Diêu lão nãi ăn cơm, tự ăn ở nhà mình.

"Tam Tam, có ở nhà không?"

Diêu Tam Tam nghe thấy, là giọng Bào Kim Đông, liền xoay đầu bảo hắn: “Anh Kim Đông, cửa không khóa, anh vào đi!”.

“Khách tới nhà mà em không ra đón hả?”.Bào Kim Đông đẩy cửa bước vào, cười giỡn với Diêu Tam Tam.

“Ha ha, anh mà khách cái gì, một ngày anh tới hai bận đó mà”. Diêu Tiểu Cải trề môi cười nhạo hắn, lúc Bào Kim Đông cưỡi xe đạp đèo Tam Tam theo, đúng là có một ngày tới hai bận thật, cả Bào Kim Đông cũng cười theo.

“Anh đây tới xem một chút, nghe nói tối qua đống cỏ khô nhà em bốc cháy hả? Mới vừa rồi anh thấy, bên ngoài là một đống tro lớn, qua năm mới rồi mà em không quét cho sạch, khó coi quá”.

Diêu Tam Tam vẫn còn bực tức vì chuyện Nhị Văn mới vừa rồi, tức giận nói: “Đừng nói nữa, một cây đuốc đốt rụi rồi, em làm gì còn lòng dạ đi quét dọn”.

“Tối qua anh cũng nghe chút động tĩnh, ban đầu không để ý, chờ đến lúc anh ra ngoài, thì đống cỏ khô đã cháy rụi từ lâu, nên anh cũng không đến xem nữa”.

“Đúng vậy, anh Kim Đông, anh nói xem có kì quái không? Chỉ trong chốc lát, mà cả đống cỏ khô lớn như vậy cháy sạch sành sanh, anh nói có thể do lửa pháo dây vào sao?”.

“Vụ này... khó mà nói”. Bào Kim Đông đưa mắt nhìn lướt qua chị em cô một vòng, rồi chuyển đề tài, “Tam Tam, đừng có tức giận nữa, nghe nói đập nước đóng băng cả rồi, nói không chừng có thể bắt được vịt hoang đó, mình đi xem thử đi!”.

Diêu Tam Tam nghe vậy, cũng muốn ra ngoài đi bộ giải sầu, liền theo Bào Kim Đông, thả bộ theo con đường nhỏ sau nhà ra khỏi thôn.

“Anh Kim Đông, em cứ thấy chuyện đám cháy này thật kì quặc, lúc bọn em về nhà vẫn yên lành, chỉ mới đó, nếu là lửa pháo dây vào, thì ngọn lửa nhỏ sao có thể đốt đống cỏ nhanh như vậy?”.

“Em nghi có người làm chuyện xấu hả? Nhà em chỉ có bốn cô gái ở nhà, cũng đâu thể đắc tội ai được chứ!”.

“Em đúng là không đắc tội ai, nhưng nếu muốn nói thì phải nói hai ngày trước, em khiến Nhị Văn bị đòn một trận...”. Diêu Tam Tam liền vừa đi vừa kể lại đầu đuôi cho Bào Kim Đông nghe, “Em vẫn luôn cảm thấy không thể thoát được quan hệ với Nhị Văn, nhưng nó nói lúc lửa cháy nó đang ở trong nhà, cả nhà đều có thể chứng minh”.

“Việc này cũng đơn giản thôi!”. Bào Kim Đông dừng chân, duỗi ngón tay gõ lên đầu Diêu Tam Tam một cái, nói: “Tam Tam, em có nhớ năm ngoái sân lớn trong thôn chỉ trong một đêm mà cháy rất nhiều đống cỏ khô không. Hai năm trước cũng có mấy trận.

Diêu Tam Tam lắc đầu, chuyện hai năm trước, làm sao...cô nhớ rõ được?

“Đến cuối cùng vẫn không tra được là xảy ra chuyện gì, bốc cháy rất nhanh, chờ đến lúc em nhìn thấy thì đống cỏ khô đã cháy sạch, hoàn toàn không kịp cứu chữa nữa”. Bào Kim Đông nói với vẻ thần bí, “Thật ra thì chiêu trò bên trong này cũng không ít người biết. Chờ lửa kia cháy lên, người phóng hỏa đã sớm rời đi từ lâu rồi, nói không chừng còn làm bộ đi theo chữa cháy ấy chứ!”.

Mùa đông cỏ khô trong thôn cháy, cũng là một loại tai họa, có lúc cũng không thể nói rõ. Chủ nhà có của bị cháy cũng sẽ sinh lòng nghi ngờ ai đó có thù oán với mình, nhưng đống cỏ khô phần lớn vẫn nằm một chỗ, không ai chú ý. Cho dù có người mang thù phóng hỏa, thì cũng không thể bắt được chứng cớ.

Bào Kim Đông nói chiêu trò, tức là người phóng hỏa, dùng một cây nhang, chính là loại nhanh dùng để đốt đón thần phật mừng năm mới, một đầu cột mấy que diêm, một đầu khác đốt lên, rồi lặng lẽ cắm trong chỗ khuất của đống cỏ khô, đợi đến khi cây nhang kia cháy xong thì dĩ nhiên diêm nọ cũng bốc cháy.

Mà đống cỏ khô ở nông thôn vì để phòng mưa, trên đầu sẽ đắp một lớp trấu, lại thoa một lớp bùn nhão, cho nên đầu trên của đống cỏ không còn di động. Lúc kéo cỏ, trước tiên phải kéo từ bên dưới, kéo kéo, dưới đống cỏ liền lõm một lỗ.

Người phóng hỏa cắm nhang vào trong ổ lõm đó, chỉ cần nhang cháy xong, diêm xoạt một tiếng, lửa liền bốc từ dưới lên, lan từ trong ổ ra ngoài, dĩ nhiên là đốt cháy rất nhanh.

Đốt xong một cây nhang, đống cỏ khô mới có thể bốc cháy, mà người phóng hỏa kia, thì đã sớm hài lòng chạy mất.

“Nói không chừng hắn còn đặc biệt cắm luôn cho em vài cây nhang, cháy từ dưới cháy lên, đâu có cần mất nhiều thời gian!”. Bào Kim Đông nói xong còn cười híp mắt, “Nhóc à, em thật ngốc, có chút thuật che mắt vậy thôi cũng không nghĩ ra sao?”.

Diêu Tam Tam quả thật nghẹn họng nhìn trân trối, đúng là mở mang kiến thức! Nhưng ——

“Anh Kim Đông, em là người tốt, sao có thể suốt ngày nghĩ cách làm chuyện xấu được! Ủa mà sao lại anh biết rõ ràng như vậy chứ?”.

“Anh là con trai, giữa con trai với con trai, có rất nhiều chuyện sẽ âm thầm nói ra, em tưởng đây là bí mật gì! Lại nói nếu anh muốn phóng hỏa thì không cần người khác nói, anh cũng có thể nghĩ tới biện pháp này, đêm giao thừa có nhà ai mà không thắp nhang?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.