[Dịch]Tái Tạo Thế Giới

Chương 12 : Kẻ Nguy Hiểm




VÙNG ĐẤT PHÙ THỦY

CHƯƠNG 2 : MỞ ĐẦU CUỘC HÀNH TRÌNH.

PHẦN 1: CHUẨN BỊ KÌ THI CORNOR.

II) Đối Mặt Với Kẻ Thù.

a) Kẻ thù nguy hiểm.

1) Hết việc để làm, lại không có đèn điện, mọi người đành đi ngủ sớm. Có vẻ như Anh và Nhi suốt ngày hôm nay đã làm việc quá vất vả nên ngủ rất nhanh, ngon lành. Chỉ có Takara là chưa ngủ được, cô phải thức để làm vài việc trước đã, không thôi sẽ không kịp.

Trời sáng, nắng rọi vào nhà làm cho hai con sâu lười thức dậy. Mùi súp nấm tỏa ra nồng khí trời, Nhi liền men theo bò ra ngoài sân, tìm thức ăn để nhét căng cái bụng đói. Lan Anh dụi mắt bước ra, thấy Takara đang quậy quậy nồi súp, cô ngưỡng mộ khen :

- Wow ! Cậu chu đáo quá ! Dậy sớm như thế chỉ để chuẩn bị đồ ăn sáng cho tụi mình thôi hả ? Cảm ơn cậu nhiều nha !

- Khách sáo quá ! Nhưng mà tớ không rảnh dậy sớm để làm những điều như vậy thôi đâu ! Tớ phải lo làm lại cái nồi thuốc hôm qua Nhi làm hư đấy ! Nhân tiện đấy thôi !!! – Nói tới đây, Takara đảo mắt lườm Nhi. Nhi đã ôm cả nồi nấm, húp xì xụp mui súp. Cô nuốt xuống với vẻ mặt khó coi.

- Trời ơi ! Sao mà lạc nhách vậy ! Cứ như đang cạp gỗ khô đó ?!!- Nhi.

- Có ăn rồi còn đòi hỏi gì nữa ! Giỏi thì tự nấu đi ! Ở đây ăn như vậy là cao cấp lắm rồi đó !!! – Takara hầm hừ.

- Đâu để tớ thử ! – Lan Anh đi tới, nhâm nhi vài ngụm. Cô chạy vào trong nhà, lục ba lô lấy ra một lọ muối trắng rắc rắc vào nồi súp. Cô thử lại một lần nữa, gật đầu tán thưởng – Ngon rồi !

- Khác biệt gì chứ ?! – Takara thấy vậy lại thử một chút … - ~~~ Ngon quá !!!

- Mấy người ở đây chắc có vị giác đông đá mới ăn nổi mấy thứ lạc lẽo như vầy ! – Nhi khoanh tay lắc đầu.

- Cái thứ cát trắng trắng ấy là gì vậy ??? – Takara hỏi.

- Là muối ! Muối được làm ra khi trưng nước biển đó ! – Anh đáp.

- Muối ?! Nào giờ nghe muối để làm thuốc phép, thì ra thuốc phép ấy có tác dụng như vậy hả ? – Takara suy tư.

- Không biết nữa ! Muối ở thế giới tớ làm gia vị cho món ăn ! Còn nhiều thứ ngon khác nữa tớ sẽ chỉ cậu sau ! Giờ ăn súp trước đi ! Tớ đói lắm rồi !!! – Lan Anh xoa bụng.

- Ờ ! Các cậu cứ ăn đi ! Tớ đi làm việc này cái đã ! – Takara bỏ đi.

- Không khách sáo ! – Nhi vô tư xông tới, húp xì xụp cho tràn bụng ra, hốt hết thực phẩm ăn sáng của Lan Anh.

Lan Anh xoa chán, chán nản :

- Haizz … Cậu no chưa vậy Nhi !

- Rồi ! Căng bụng quá !!! – Nhi nằm lăn ra như con lợn, không đứng dậy nổi.

- Tớ chưa ăn gì đó ! – Anh trình báo .

- Vậy hả ? Xin lỗi nha ! – Nhi.

- Không sao ! Tớ còn núi lương thực cậu mang theo mà ! Bye ! – Lan Anh vui vẻ vào nhà ăn sáng.

- Hic hic …- Nhi hối hận, tại sao thức ăn ngon cô lại không ăn ? Đồ ăn trước mắt xông tới làm gì ? Giờ lăn đi không nổi nói chi là dành phần.

Lan Anh lục ba lô Nhi lấy ổ bánh mì chà bông ra, bỗng thấy có dĩa mỳ trong đó. Hình như hôm qua cô ăn nó rồi mà ? Cô mặc kệ, chắc Nhi mang dư theo thôi . Cô ăn phần ăn sáng của mình. Xong ra ngoài nằm xuống kế bên Nhi, thư giản một chút .

- Nhi ơi ! Cậu nhớ nhà không ! Tớ nhớ quá rồi ! – Anh hỏi.

- Đồ ăn ! Đồ ăn ! – Nhi lẩm bẩm.

- Haizz … Không còn lời gì để diễn tả ! – Anh lắc đầu.

- Nè !!! Anh, Nhi ! – Takara đi tới.

- Hả ??!! – Nghe giọng nói thúc giục của Takara, hai đứa bật dậy đồng thanh.

- Ăn uống xong rồi phải không ??? Bây giờ đi giúp tớ hoàn thành nồi thuốc nào !!! – Takara.

- Nồi thuốc ?! – Nhi.

- Cái thứ hôm qua cậu phá hư đó !!! Cậu biết điều thì trả nợ đi ! Không thôi tớ giần cậu ra cho cá ăn đó !!! – Takara hung hồn mắng.

- Haizz … Tớ biết rồi ! – Nhi ủ rũ, vừa ăn xong đã phải hành việc !

- Được rồi ! Lần này tớ pha chế nhiều hơn lần trước một chút ! Tớ sẽ chia cho các cậu để tụi mình cùng thi lên cấp Cornor luôn ! Tuy nhiên, nồi thuốc vẫn chưa hoàn thành được vì thiếu một nguyên liệu quý ! Bây giờ chúng ta phải tìm nó nè ! – Takara.

- Nó là cái gì vậy ? – Anh hỏi.

- Hạt cây Mafua. Nó nằm sâu trong rừng, sống trên đầm lầy rộng nên khó tới lấy lắm, vả lại quả của nó lại mọc sâu trong thân cây đầy gai. Nguyên liệu quý là vì thế đấy ! – Takara đáp, lườm Nhi.

- Hu hu hu ! Biết rồi ! Xỉ vả hoài ! – Nhi rên rỉ.

- Thôi đi ! Mau lên ! Theo tớ ! – Takara ra lệnh.

Ba người ra tới rìa rừng, ở đó để sẵn một cái rương gỗ lớn. Nhi lập tức sáng mắt lên :

- Kho báu ! Thưởng cho tụi tớ sao ??? Cậu tốt quá !

- Viễn vong ! Nó chỉ là thùng đựng nước sương thôi ( Sương sớm ấy ) ! Đầm lầy của Mafua thường hay di chuyển từ nơi này sang nơi khác, vì thế để tìm được Mafua rất khó ! Nhưng nó có một đặc tính đặc biệt là nó có rễ tơ phủ khắp nơi trong lòng đất, nó sinh trưởng bằng nước sương nên các rễ tơ ấy có chức năng thấm lượng nước sương ít ỏi từ mọi nơi trong rừng tập trung về rễ chính để cây hấp thụ. Chỉ cần đổ nước sương ra, đi theo dòng nước chảy thì sẽ tới được cây Mafua ! – Takara giải thích.

- May quá ! Cứ tưởng lại thám hiểm trong rừng kiếm trong vô định nữa chứ ! – Nhi.

- Nó cũng vậy thôi mà ! Mình có viên đá chỉ đường đó ! – Lan Anh nói – May là ở đây là đồng bằng chứ không phải là núi.

- Cũng đở hơn ! – Nhi.

- Thôi ! Đi nào ! – Vừa nói xong, Takara đạp đổ rương, nước chảy ra ngoài và lập tức men theo một đường chảy thẳng vào rừng. Ba đứa đi theo …

- Bọn chúng đây rồi ! … Thực hiện nhiệm vụ thôi ! – Một người phụ nữ choàng trên người bộ áo vải quấn quanh người màu tím như bộ Sari của người Ấn Độ xuất hiện. Ả ta lập tức mờ đi rồi biến mất, theo đuôi ba đứa.

Đang đi giữa đường, Takara bỗng dừng lại, ngó ngàng xung quanh. Lan Anh thấy vậy hỏi :

- Chuyện gì vậy ?

- Cẩn thận ! – Takara ra lệnh.

Cô cúi xuống nhặt một viên đá rồi xoay người như đang cố tình đánh lạc hướng ai đó. Xong cô thẳng tay ném nó về một thân cây gần đó. Viên đá bay giữa chừng ngừng lại như bị ai đó giữ chặt. Người phụ nữ áo tím hiện hình, bóp nát viên đá trong tay.

- Thuật Tàng Hình ? Cấp Rumer ! – Takara hoảng lên lùi lại, làm Anh và Nhi cũng hoảng theo chạy ra sau lưng cô.

Người phụ nữ ấy tiến đến gần ba người, bước đi huênh hoang nói :

- Chắc cô bé này là con của Ngài Joken. Tai thính nhỉ ? Ta khá khen cho bé đấy !

- C … Cô là ai ? – Takara bước lùi về sau.

- Bé không cần biết tên ta đâu ! Dù gì chết rồi thì biết để làm gì ? Phải không !? – Cô ta cười.

- Ý cô là sao ?!!! – Takara tỏ vẻ mặt lo lắng. Anh và Nhi còn sợ hãi hơn, chưa từng lần nào trong đời đối mặt với cái nghịch cảnh này.

- Thôi được rồi ! Để bé uất khuẩn chết cũng tội … Ta được Bà Hoàng Bóng Đêm cử tới đây để giải quyết bọn ngươi, hiểu chưa !!! – Vẻ mặt cô ta biến sắc.

- Dùng gậy bay của các cậu bay đi ! Nhanh lên ! – Takara hô to.

Ba đứa hoảng hốt quay về sau chạy thục mạng, cùng lúc triệu hồi gậy bay rồi tập trung, tự nhấc bổng bản thân lên cao chạy xa bay. Nhưng chuyện nhỏ nhoi ấy không được thành công. Bãi cỏ dưới chân bỗng ánh màu tím nhạt, mọc thẳng lên cao trói chân ba đứa lại, kéo xuống, quấn chặt không cho di chuyển. Đám cỏ đưa Takara đối mặt với người phụ nữ áo tím. Ả ta cười nói :

- Ta không muốn các ngươi chết nhanh như vậy đâu ! Nhưng phải diệt ngay trước mắt nếu không lại mọc lan đi phải không !? Tạm biệt !

Ả ta bước ra xa một chút, bàn tay phải xuất hiện một ngọn lửa màu tím, bàn tay trái điều khiển cây cỏ vây quanh , trói chặt ba đứa hơn nữa, đồng thời như đống rơm chuẩn bị dùng để thiêu sống những con người ở trong đó.

“ Phùmzzzz “ Ngọn lửa phóng đi rạo rực thiêu đống cây cỏ bao quanh ba đứa, bừng cháy thành một chùm lửa không lồ. Ả quay lưng đi, bước vài bước, rồi bỗng dừng lại. Vừa quay lại nhìn, Anh, Nhi và Takara đã lao ra khỏi đống lửa cháy, bên trong một cầu bảo vệ màu đỏ kiên cố. Kịp thời thoát ra được.

Khi nãy, trong lúc người phụ nữ áo tím ấy lo nói chuyện với Takara, Lan Anh đã triệu hồi con dao mình để trong ba lô. Nhân lúc đám cây bào trùm che mắt ả ta, cô điều khiển con dao giải thoát cho mình, cho Nhi và Takara. Ba đứa tụ họp lại theo lời Takara nhanh chóng tạo được một cây gậy phép khiên chắn có viên ngọc hình đồng xu màu đỏ. Rồi trong lớp cầu bảo vệ lao ra ngoài bay đi như bây giờ.

Người phụ nữa áo tím bực mình liền điều khiên thân cây vươn cao đuổi theo ba đứa. Takara đứng ra trước, cô lấy hơi thật nhiều, rồi dùng thuật triệu hồi ra một chỏm lửa đỏ, thổi vào đó thật nhiều bụi than củi. Ngọn lửa cháy mạnh theo bụi than đốt cháy đám cây đang lao lên. Nó tiếp tục phóng xuống dữ dội, thiêu cháy vùng đất mà người phụ nữ áo tím đang đứng. Ba đứa ào ào bay đi mất…

Lửa tan nhanh, cây cối gì cũng bị hóa tro đen, nhưng ả vẫn sống sót an toàn đứng ở đó, bên trong một lớp bán cầu bảo vệ màu xanh da trời. Lớp bảo vệ biến mất, ả ta tỏ vẻ mặt khó coi :

- Ta đánh giá sai bọn chúng rồi ! Chết tiệt !!!! - Ả tức giận, lập tức bay đi như tên lửa làm cây cối xung quanh rung chuyển – Các ngươi tới số rồi !!!! - Ả hét lên vang vọng tới chỗ ba người…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.