[Dịch]Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi

Chương 73 : Chương 73




Vị Ương Cung.

Hoàng hậu ôm Hoan Hỉ công chúa, mẹ con hai người trốn ở góc phòng, cực kì sợ hãi.

Mấy ngày nay, hoàng hậu và Hoan Hỉ công chúa, cả ngày lẫn đêm đều bị Quỷ Hồn dây dưa, hàng đêm không thể ngủ.

"Mẫu hậu, Hoan Hỉ sợ. . . . . ."

Đã từng, là Hoan Hỉ công chúa hung hãn ương ngạnh, giờ phút này lại yếu ớt vô dụng, gương mặt đã từng đẫy đà, giờ phút này lại xanh xao vàng vọt, hai mắt vô hồn.

"Hoan Hỉ, không cần sợ, có mẫu hậu ở đây. . . . . ."

"Mẫu hậu, chúng ta xuất cung đi tìm thái tử ca ca đi, mẫu hậu, chúng ta xuất cung đi, hoàng cung này quá đáng sợ, mẫu hậu. . . . . ."

Không nói gì còn tốt, vừa nói, trận trận gió lạnh thổi tới.

Cực kì lạnh lẽo.

Hoan Hỉ sợ, hoàng hậu cũng sợ.

Mẹ con hai người, ôm nhau, run lẩy bẩy.

Hoàng cung.

Một trạch viện phồn hoa bị bỏ quên.

Một phụ nhân, cả người mặc thanh y (quần áo màu xanh), khoanh chân mà quỳ, nhẹ nhàng gõ mõ, niệm kinh Phật.

Cung Minh đứng ở cửa, đứng lẳng lặng rất lâu. Cho đến khi phụ nhân dừng lại, mới thấp giọng kêu, "Mẫu phi. . . . . ."

Phụ nhân xoay người, nhìn nhi tử của mình, thản nhiên nhếch môi, "Minh vương đến rồi!"

Ngực Cung Minh hơi đau, "Mẫu phi, hôm nay phụ hoàng hình như đã tỉnh ngộ, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi đi nói cho phụ hoàng nghe đi!"

Phụ nhân hơi kinh ngạc, "Minh vương đang nói đùa sao?"

Hoàng đế kia, có thù tất báo, lòng dạ độc ác, lòng dạ hẹp hòi, vì tư lợi, cho dù là người hắn yêu tha thiết nhất, hắn cũng không tin, làm sao có thể tỉnh ngộ.

Thật sự buồn cười.

"Mẫu phi, là thật!"

Phụ nhân nhìn Cung Minh, "Minh vương, hôm nay Lạc vương đã có năng lực tự bảo vệ mình rồi sao?"

Cung Minh gật đầu, "Có, mẫu phi, cho dù hắn không có, nhi tử cũng sẽ bảo vệ hắn!"

"Là phải bảo vệ, các ngươi là huynh đệ ruột!"

Cung Minh cười nhạt, "Mẫu phi. . . . . ."

"Minh vương, nếu Lạc vương đã có năng lực tự bảo vệ mình, cũng nguyện ý tới gặp ta, ngươi hãy dẫn hắn tới gặp ta đi!"

"Tốt!"

Một ngày nữa thôi, trong hoàng cung nhất định sẽ đổ máu, Kinh Thành, nhất định gió tanh.

Cung Minh trở lại Minh vương phủ, nhìn Minh vương phủ to như vậy, nhưng lại tịch mịch không một chút sức sống, khẽ thở dài một cái, "Đi Lạc vương phủ!"

Nhưng, Cung Minh lại bị chặn ở ngoài cửa.

Hoàng cung.

Đông Hoàng Cung Diệu nhìn bức họa chằm chằm, nữ tử trong tranh, tuyệt thế khuynh thành, nhẹ nhàng nhảy múa, khóe mắt đuôi mày đắm đuối đưa tình, vô cùng dịu dàng.

Chỉ có nàng, thương hắn, chỉ yêu bản thân hắn, không yêu quyền thế của hắn, không yêu vinh hoa phú quý của hắn.

Chỉ vì, nàng rất yêu hắn.

"Ly phi. . . . . ."

Nhẹ nhàng vươn tay, sờ mặt mũi người trong bức họa.

Mạc Ly.

Nhưng cuối cùng, là hắn bức nàng chết.

Thiếu chút nữa còn hại chết nhi tử của bọn họ.

"Người đâu!"

"Hoàng thượng. . . . . ."

"Đi thăm dò, năm đó ngự y bắt mạch cho Ly phi là ai, trẫm muốn diệt cửu tộc của hắn!"

"Dạ!"

Ly phi, trẫm sẽ không để cho ngươi chết oan.

Không, tuyệt không cho.

Lạc vương phủ.

Cung Ly Lạc ngẩng đầu nhìn trời, trời, mờ mịt, hình như muốn có mưa to.

Phía sau hoa viên, Vô Ưu đang đong đưa thuyền nhỏ, cùng Thúy Thúy hái sen.

Vô Ưu muốn tự tay nấu canh hạt sen cho Cung Ly Lạc uống..., thuận tiện hạ nhiệt.

"Tiểu thư, hoa sen này thật to!"

"Hãy hái đi!"

"Tiểu thư, ta có thể hái mấy đóa hoa sen về, cắm trong bình không?"

"Tùy ngươi, ngươi thích thì hái, không thích thì thôi!"

Thúy Thúy cười.

Tỷ tỷ của nàng (ý nói Vô Ưu), tâm địa, thật ra là thiện lương nhất.

Thúy Thúy ôm hoa sen, tự có nha hoàn đến cầm hoa sen, Vô Ưu phủi tay.

Lúc đi ngang qua thư phòng, Vô Ưu thấy Cung Ly Lạc ngửa đầu nhìn trời, mắt chớp chớp, đi tới sau lưng Cung Ly Lạc, ôm lấy eo Cung Ly Lạc, "Ca ca, nghĩ gì thế?"

"Ta đang nghĩ, nếu như chân tướng sáng tỏ, chúng ta nên làm gì?"

Là lên ngôi làm Hoàng đế, uy nghi thiên hạ, hay là nắm tay nhau đi khắp nơi, cả đời ung dung tự tại?

"Đi tìm thuốc giải cho ca ca, ngốc!"

Cung Ly Lạc nghe vậy, sững sờ, ngay sau đó nở một nụ cười.

Quả thực rất ngốc.

"Ưu nhi. . . . . ."

"Hả?"

"Ngươi có từng muốn, đi tìm người nhà của ngươi không?"

Vô Ưu lắc đầu, "Không muốn, người nhà của ta, chính là ca ca ngươi, những người khác, ta chưa bao giờ nghĩ muốn đi tìm, cho dù còn gì khác, ta chỉ nghĩ, ở lại bên cạnh ca ca, cả đời!"

Cung Ly Lạc cười, hạnh phúc thỏa mãn.

"Ưu nhi, chúng ta sẽ ở chung một chỗ, cả đời này, không xa rời nhau!"

"Uh, cả đời này, không xa rời nhau!"

Lâu Ngoại Lâu.

Phượng Kinh Vũ nhìn Thân Đồ Thiên Tuyệt, tức giận không thôi, "Ta nói, ngươi tới Kinh Thành rốt cuộc là muốn làm cái gì?"

Thân Đồ Thiên Tuyệt không nói gì.

Thản nhiên uống trà.

"Ta nói, nếu như ngươi lại không nói gì, ta sẽ viết thư nói cho muội muội ta biết, để nàng đi đến Kinh Thành tìm ngươi, đến lúc đó, các ngươi gì kia, gì kia. . . . . ."

"Cút. . . . . ." Thân Đồ Thiên Tuyệt gầm lên.

Một Phượng Kinh Vũ đã phiền chết rồi, lại còn thêm một Phượng Tê Lan.

Phượng Kinh Vũ bĩu môi.

Thật ra thì, hắn đã sớm viết thư cho muội muội, nói muội muội mau tới kinh thành.

Bây giờ nói, chỉ là dự phòng trước thôi.

"Cái đó, Ngàn Tuyệt, về sau ta cùng Vô Ưu Quận chúa giao thủ, ngươi giúp ai?"

"Sư phụ không mở miệng, ta ai cũng không giúp, nếu sư phụ mở miệng, ta nhất định phế bỏ ngươi!"

Phượng Kinh Vũ nuốt một ngụm nước bọt.

Thật là ác độc.

Ngốc hiếu (có hiếu đến ngu ngốc).

Thân Đồ Thiên Tuyệt không nói gì.

Chưa từng một lần trải qua những khổ sở kia, sẽ không biết, được một người toàn tâm toàn ý quan tâm, bảo vệ, là cảm giác gì.

Mặc dù người kia không đáng tin cậy, còn có lòng dạ độc ác, lãnh khốc vô tình, nhưng hắn, thật ra luôn bảo vệ mình.

Chỉ cần là người hắn nhận định, cho dù xấu, cũng không sao.

Tuyệt không hài lòng.

Lạc vương phủ.

"Vương Gia. . . . . ."

"Chuyện gì?"

"Hoàng thượng đến Điện Trương quý phi, Lương quý phi, sau đó Lương quý phi phát điên!"

Cung Ly Lạc không nói gì.

Trầm tư một lát mới hỏi, "Lương quý phi đã nói gì?"

"Cũng không nói gì đặc biệt, nhưng hoàng thượng lại rất tức giận, hạ lệnh giết cửu tộc nhà nương Lương quý phi!"

Đây chính là quyền thế, giết một người, diệt một tộc, chỉ bằng một câu nói.

Không cần có nguyên nhân.

Cung Ly Lạc khoát tay, "Lui ra đi!"

"Dạ!"

Cung Ly Lạc trở lại thư phòng, Vô Ưu không có ở đây, Cung Ly Lạc kinh ngạc.

Ngày thường, Vô Ưu luôn thích vùi ở trên ghế, nghiên cứu sách thuốc.

Cung Ly Lạc biết, Vô Ưu đang nghiên cứu độc hắn trúng phải.

Nghĩ đến Vô Ưu, tim Cung Ly Lạc lại ấm áp.

Đi tìm Phong Thành Quang.

"Phong tiền bối!"

Phong Thành Quang nhìn Cung Ly Lạc, "Ah, mặt trời mọc từ phía tây sao?"

Cung Ly Lạc không nói gì, ngồi xuống đối diện Phong Thành Quang, "Tiền bối, hôm nay, vãn bối đến đây, là để thỉnh giáo tiền bối!"

"Chuyện gì?"

"Tiền bối, ngươi hãy nói cho ta biết, Ưu nhi thích cuộc sống như thế nào?"

Phong Thành Quang không hiểu.

"Vậy, Ưu nhi thích, là Ngũ Hồ Tứ Hải (năm sông bốn biển, khắp các miền) Ngao Du Thiên Địa, hay là Tam quốc thống nhất, làm mẫu nghi thiên hạ, cao cao tại thượng?"

Phong Thành Quang cười, "Lạc vương cảm thấy thế nào?"

"Vãn bối không biết!"

Phong Thành Quang nhíu mày, "Lạc vương, ngươi yêu nha đầu sao?"

"Yêu, còn yêu hơn mạng sống của mình!"

"Vậy Vô Ưu yêu ngươi sao?"

"Ưu nhi nói, nàng yêu ta!"

Phong Thành Quang bật cười, "Các ngươi đã yêu nhau, là mẫu nghi thiên hạ, hay là không ai biết đến, thật sự quan trọng như vậy sao? Ta tin tưởng, nha đầu chỉ muốn, ngươi ở nơi nào, nàng sẽ ở nơi đó, ngươi ăn sơn hào hải vị, nàng nhất định mặc tơ lụa, ngươi là người bình thường, nàng nhất định mặc xiêm áo bằng vải thô, đều nói lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, ta nghĩ, nha đầu nhất định đã mang tám chữ này, hiểu được đến ngọn nguồn!"

Cung Ly Lạc nghe vậy, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Hắn muốn Vô Ưu cao cao tại thượng, được vạn dân kính trọng.

Hắn hi vọng, Vô Ưu, không phải là một cô nhi, mà nàng là mẫu nghi thiên hạ, nàng là nữ tử cực kỳ trân quý, nàng không phải một cô nhi không có người muốn.

Hắn thậm chí đã từng nghĩ đến, sau khi xưng bá thiên hạ, mang theo Vô Ưu, du ngoạn sơn thủy.

"Cám ơn Phong tiền bối!"

Phong Thành Quang khoát tay, "Lạc vương, thuốc kia, vẫn còn uống?"

"Vẫn uống!"

"Là thuốc đều có ba phần độc, Lạc vương, sao không thuận theo tự nhiên?"

Cung Ly Lạc không hiểu.

Phong Thành Quang tiếp tục nói, "Tính tình Vô Ưu tuy lạnh nhạt, không có mấy người và sự việc có thể đặt vào trong mắt của nàng, chỉ có Lạc vương ngươi, được nàng thời thời khắc khắc nhớ ở trong lòng, đây là phúc khí của Lạc vương, sao Lạc vương không thuận theo tự nhiên?"

Cung Ly Lạc hít một hơi thật sâu, "Vô Ưu còn nhỏ, ta không nỡ làm nàng bị thương!"

Tâm tư của Cung Ly Lạc, Phong Thành Quang hiểu.

Yêu, đến mức không kìm lòng được.

Nhưng sau khi không kìm lòng được, sẽ tự trách bản thân.

"Lạc vương, vẫn là bốn chữ đó, thuận theo tự nhiên!"

Thuận theo tự nhiên, nói đơn giản dễ dàng, nhưng khi làm, thật sự rất khó khăn.

Cung Ly Lạc không muốn Vô Ưu mang thai hài tử, sau đó vì sinh hạ hài tử, Cửu Tử Nhất Sinh (chín phần chết một phần sống).

Nếu như vậy, hắn tình nguyện Vô Ưu cả đời không sinh hài tử.

Hắn chỉ muốn Vô Ưu sống thật tốt, thật tốt là tốt rồi.

Cung Minh tới Lạc vương phủ nhiều lần, nhưng đều bị chặn ngoài cửa.

Tức cũng không được, giận cũng không xong.

"Đi, bẩm báo với Vương Gia các ngươi, đã nói Bổn vương có chuyện, nhất định phải gặp. . . . . ."

"Thật xin lỗi Minh vương, Vương Gia đã phân phó, mấy ngày nay, đóng cửa từ chối tiếp khách, không gặp bất luận kẻ nào, cho dù là hoàng đế bệ hạ tới, cũng không gặp!"

Cung Minh tức giận, "Nếu như Bổn vương nhất định phải gặp?"

"Thật xin lỗi Minh vương, vậy thứ cho chúng tiểu nhân, vô lễ!"

Cung Minh bất đắc dĩ, phẩy tay áo bỏ đi.

Hôm đó, Cung Hằng, Cung Thạc ra khỏi Tông Nhân phủ, sau đó trở lại vương phủ, Cung Hằng nhìn Thái tử Tam quốc, bất đắc dĩ cười một tiếng.

Cung Thạc lại có tâm tư không đứng đắn.

"Các ngươi cảm thấy, như thế nào?"

Thái tử Tam quốc, trong lòng hận Cung Ly Lạc, chỉ cần có thể khiến Cung Ly Lạc chết, bọn họ cái gì cũng đều nguyện ý làm.

"Bản thái tử đồng ý!" Hoàn Nhan Cảnh mở miệng đầu tiên.

Sau khi Bùi Ngọc, Cô Vân Sở do dự, cũng mở miệng phụ họa, "Bản thái tử cũng nguyện ý!"

Chém giết.

Nhưng, ai chết vào tay ai, còn chưa thể biết được.

Ngày hôm sau, Cung Hằng, Cung Thạc, dọn dẹp đơn giản, liền dẫn Trương quý phi đi đến đất phong của mình, trong đám người rời đi cùng, còn có Thái tử Tam quốc.

Vừa ra khỏi Kinh Thành, Cung Thạc dễ dàng để cho Thái tử Tam quốc lặng lẽ trốn khỏi binh lính, thậm chí Cung Thạc còn thương lượng thêm những đều chưa từng nói với Cung Hằng.

Bốn người lặng lẽ lẻn về Kinh Thành, dùng không ít quan hệ, cuối cùng cũng âm thầm mua được sát thủ, chuẩn bị ám sát Cung Ly Lạc.

Nhưng, bạc giao rồi, sát thủ lại chậm chạp chưa tới.

Lạc vương phủ cũng không có chút tin tức nào nói Cung Ly Lạc bị ám sát.

"Tại sao còn chưa tới?" Bùi Ngọc lo lắng.

"Đúng vậy, tại sao còn chưa tới?" Cô Vân Sở cũng không an tâm.

Hoàn Nhan Cảnh cảm thấy không ổn.

Bởi vì, tất cả mọi chuyện, hình như, quá mức thuận lợi.

Chạy trốn, hồi kinh, dùng quan hệ, mời sát thủ, nhưng mà, sát thủ nhận bạc, lại không làm việc.

"Chuyện này. . . . . ."

Có phải là một quỷ kế hay không.

Từ đầu đến cuối, có người ở sau lưng, đã biết bọn họ muốn làm gì?

Nếu là như vậy. . . . . .

Tâm, đột nhiên sáng lên.

Hoàn Nhan Cảnh lập tức đứng dậy, bắt lấy Cung Thạc, "Ngươi nói xem, sẽ có người bán đứng chúng ta hay không?"

"Làm sao có thể, chúng ta rất cẩn thận, ai có thể bán đứng chúng ta?" Cung Thạc thề.

Trong lòng bởi vì biết Cung Ly Lạc sắp chết, nên hưng phấn khác thường.

"Không đúng, không đúng. . . . . ." Hoàn Nhan Cảnh vẫn lắc đầu.

Đối với Cung Ly Lạc, bọn họ chỉ là nghe nói, mà Cung Ly Lạc là dạng người ra sao, bọn họ cũng không rõ lắm.

Nhất định là đã sai ở chổ nào. . . . . .

Duệ vương Phủ.

"Vương Gia. . . . . ."

Cung Minh Duệ ngẩng đầu, trong con ngươi hỏa khí liên miên.

Mới vừa rồi, cho dù là nữ tử xinh đẹp như hoa, chăm sóc thế nào, hắn cũng không dậy nổi.

Trong lòng hận Cung Ly Lạc và Vô Ưu.

Hận không được ăn thịt hai người, uống máu hai người.

"Nói. . . . . ."

"Quốc sư cầu kiến!"

Cung Minh Duệ vừa nghe nói là quốc sư, vô cùng mừng rỡ.

Chẳng lẽ đã có thuốc giải.

"Mời quốc sư!"

Quốc sư đi vào đại điện, trong đại điện, mùi * nhàn nhạt, khẽ lắc đầu "Vương Gia, cần gì nóng lòng như vậy?"

"Quốc sư, ngươi không hiểu, Bổn vương, Bổn vương. . . . . ."

Trong lòng ngứa ngáy khó chịu, gần như không thể áp chế được nội tâm đang khao khát.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Quốc sư hỏi, tiến lên, bắt mạch cho Cung Minh Duệ.

Tiếp theo, quốc sư kinh sợ, "Tại sao có thể như vậy?"

"Thế nào?"

"Độc tăng thêm!"

Cung Minh Duệ thất kinh (hoảng hốt lo sợ), "Quốc sư, không phải có thuốc giải sao?"

Quốc sư trầm giọng, "Có, chỉ là. . . . . ."

Rất khó .

Lần đầu tiên, độc tính tạm ổn, nhưng mà, sau khi hắn uống thuốc, độc tính tạm thời được ngăn chặn, sau khi hắn phản kháng, độc tính lại tăng mạnh.

"Quốc sư, dù sao ngươi cũng phải cứu Bổn vương. . . . . ."

Cung Minh Duệ nóng nảy.

Hắn đã rất tức giận khi thành thái giám, hôm nay, độc còn tăng thêm, chẳng lẽ, chỉ có một đường chết sao?

Không, hắn không muốn chết.

Giang sơn Đông quốc vẫn đang chờ hắn.

Không thể chết được, tuyệt đối không thể chết.

"Quốc sư, có biện pháp khác để giải độc không, vàng bạc châu báu, tơ lụa, chỉ cần Bổn vương có, quốc sư cứ mở miệng!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.