Đồng thời, Vân Thanh Phong cũng là như vậy.
Thấy ba người nhảy qua tường thành, mười hai ám sứ thừa thắng xông lên. Vây xung quanh ba người Dạ Hi lần nữa, chỉ có điều, địa điểm đã đổi thành biên cảnh Thiên Thần quốc.
"Muốn chạy? Không dễ như vậy đâu." Lão đại của mười hai ám sứ hừ lạnh một tiếng, vung binh khí trong tay lên, tiếp tục phát động tấn công.
Ba người cau mày, ra sức ngăn cản. Vậy mà, ngay lúc này, không biết một đám dân chạy nạn từ đâu ùa ra, chạy tới chỗ đám người Dạ Hi.
Mà những người dân chạy nạn kia như là cố ý, tất cả đều vây xung quanh mười hai ám sứ, bởi vì là dân chúng, bọn họ cũng không dám ra tay. Trong lúc nhất thời, bước chân mười hai người lộn xộn, không còn để ý tới việc tấn công đám người Dạ Hi nữa.
Thấy thế, ba người nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, cảm thấy hạnh phúc tới quá bất ngờ rồi. Bọn họ cũng đã liều lĩnh chuẩn bị đánh cuộc rồi, không ngờ lại gặp được quý nhân giúp đỡ.
Vậy mà, Quỷ Diện đang cùng chúng bách tính gây rối ở bên cạnh, thấy dáng vẻ trợn mắt hốc mồm quên cả chạy trốn của ba người, nhất thời cảm thấy đau đầu.
Chủ nhân có thể không cần hài hước như vậy được không, không phải bây giờ người nên chạy trốn sao? Vì vậy, Quỷ Diện tiến lên, lên tiếng nhắc nhở: "Chạy nhanh lên đi!"
Nói xong, không để ý đến phản ứng của ba người, Quỷ Diện xoay người, ôm cổ lão đại của đám người ám sứ, vẻ mặt đau lòng mà khóc.
"Quan gia, cứu nữ nhi của lão đây đi. . . . . . ." Quỷ Diện liều mạng ôm chặt lão đại của mười hai ám sứ, trong lòng lại lo lắng: tại sao bọn người chủ nhân vẫn chưa đi chứ?
Nhìn vẻ mặt Quỷ Diện khi giả trang thành cụ già, khóe miệng ba người Dạ Hi giật giật. Đây chính là Quỷ Diện luôn lãnh khốc sao? Sao bọn họ cảm thấy khác nhau lớn quá vậy.
Không kịp suy nghĩ nữa, ba người tìm đường, vội vã rời đi. Có đám người Quỷ Diện trợ giúp, bọn họ rời đi rất thuận lợi, an toàn đi thẳng tới thành thị ở biên cảnh Thiên Thần.
Mặc dù vẫn chưa tới kinh đô, nhưng đi tới biên cảnh Thiên Thần, đó chính là địa bàn của bọn họ, muốn bắt bọn họ, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy nữa. Huống chi, lúc ở Thiên Linh quốc, Dạ Hi liên tiếp bị ức hiếp, hiện tại đã đến địa bàn của mình, làm sao nàng có thể dễ dàng bỏ qua cho mười hai ám sứ chứ.
Song, mười hai ám sứ bị vây đến nổi giận, lại không biết, hành tung của bọn họ sau khi đến Thiên Thần, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Dạ Hi.
Quân Mặc Hiên vốn định tiếp diệt trừ bọn họ, nhưng Dạ Hi lại không đồng ý, mà nàng muốn từ từ chơi đùa bọn họ cho đến chết. Vì vậy, dăm ba ngày sau, ba người Dạ Hi sẽ cố ý để lộ thân phận, để mười hai ám sứ tìm đến truy đuổi.
Lúc này, trở lại Thiên Thần chưa tới một ngày, đã có người truyền đến tin tức nói ba người Dạ Hi ở khách điếm Duyệt Lai. Vì vậy, mười hai ám sứ không ngừng thúc ngựa đuổi theo.
Vậy mà, khi mười hai ám sứ chạy đến, lại không có bóng dáng của ba người Dạ Hi. Vì vậy, mười hai người dừng lại ở khách điếm Duyệt Lai. Sau bữa cơm tối, mười hai người đột nhiên cảm thấy rất đau bụng, ngay sau đó chạy như điên vào nhà vệ sinh.
Đêm đó, nhà vệ sinh của khách điếm Duyệt Lai chật ních, mùi thối kéo dài suốt cả một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, mười hai người mệt lả đi ra thì chưởng quầy đưa cho lão đại của mười hai ám sứ một tờ giấy.
Khi thấy nội dung trên tờ giấy, thiếu chút nữa lão đại của mười hai ám sứ không nhịn được tức giận mà ngất đi. Dạ Hi chết tiệt, vậy mà lại bỏ cây ba đậu vào trong thức ăn của bọn hắn. Bỏ cây ba đậu vào còn chưa tính, thậm chí còn để lại lời nhắn cho bọn họ, chuyện như vậy chính là Dạ Hi nàng làm.
Lão đại của mười hai ám sứ vứt tờ giấy trong tay, nhấc chưởng quầy lên, lạnh lùng nói: "Dạ Hi đâu? Người đưa tờ giấy cho ngươi đã đi đâu."
"Chuyện này. . . . . . . Vị đại gia này tha mạng, vị khách quan kia buổi chiều hôm qua đã đưa tờ giấy này cho ta rồi." Chưởng quầy sợ hãi lên tiếng, nhưng trong lòng không ngừng kêu khổ: vương phi ơi, vương phi, loại chuyện khổ sai này lần sau có thể đừng tìm hắn được không. Hắn lớn tuổi rồi, trái tim không chịu nổi sợ hãi đâu.
Thấy chưởng quầy không giống nói dối, lão đại của mười hai ám sứ hừ lạnh một tiếng rời đi. Sau khi mười hai người rời đi, bốn người Dạ Hi từ chỗ bí mật nhàn nhã đi ra.
Giờ phút này Quỷ Diện đã trở về hợp với bọn họ, vốn là ba người cùng đi đã biến thành bốn người.
"Tiểu Hi, bản thiếu gia rất muốn biết nàng đã viết cái gì trên tờ giấy kia, mà có thể khiến mười hai ám sứ tức thành như vậy, nàng nhất định chính là thần tượng của ta." Vân Thanh Phong nhìn Dạ Hi, vẻ mặt sùng bái.
"Muốn biết?" Dạ Hi cười híp mắt nhìn Vân Thanh Phong.
Vân Thanh Phong gật đầu, một bộ dạng muốn biết.
"Dưới bàn đó, tự mình nhìn đi." Dạ Hi chỉ vào một góc mà lão đại của mười hai ám sứ đã vứt cục giấy, thản nhiên nói.
Nghe vậy, Vân Thanh Phong tiến lên, nhặt lên tờ giấy. Khi hắn nhìn thấy nội dung bên trong thì nhịn không được mà bật cười to lên: "Ha ha ha. . . . . . . Tiểu Hi, nàng thật tài tình, bản thiếu gia bội phục."
Chỉ thấy trên tờ giấy bắt mắt này viết: tối hôm qua thối như vậy, thì ra là các ngươi giở trò quỷ. Lần sau đừng như vậy, một đám đấng mày râu thay nhau đi nhà xí, như vậy không tốt, không được! Ha ha ha. . . . . . .
Bỏ đá xuống giếng, Vân Thanh Phong coi như đã được thấy, nha đầu phúc hắc Dạ Hi này làm hay nhất. Mười hai ám sứ thê thảm như vậy vốn đã cố nén giận, nàng còn có ý tốt để một tờ giấy nhắn lại, đây không phải là rắc muối lên vết thương của người ta sao?
Mà lúc này, Dạ Hi không nhìn Vân Thanh Phong khoa trương cười to, ánh mắt hiện lên vẻ hứng thú, trong lòng lại tính toán, chỉnh chết mười hai ám sứ thế nào. Chỉ là, lúc này bọn họ vừa mới đi ngoài suốt một đêm, nàng vẫn nên cho bọn họ chút thời gian để nghỉ ngơi dưỡng sức. Nếu không chịu sao được sự hành hạ của nàng chứ.
Vì vậy, ba ngày sau, mười hai ám sứ lại nhận được tin tức của Dạ Hi. Lần này là ở vùng thôn quê hoang dã, bởi vì đi đường suốt đêm, đúng lúc cửa thành đã đóng, đám người Dạ Hi đành qua đêm ở vùng thôn quê.
Lúc mười hai ám sứ nhận được tin tức này, trong lòng vô cùng kích động. Vùng thôn quê hoang dã, không có vật che chắn. Để xem lần này Dạ Hi trốn như thế nào.
Vì vậy, đoàn người vội vã chạy tới vùng thôn quê, quả nhiên nhìn thấy đám người Dạ Hi đang quay nướng.
Thấy mười hai ám sứ tới, Dạ Hi còn có ý tốt hỏi thăm: "Vừa mới nướng xong, mấy vị có muốn ăn không? Bảo đảm không có độc."
Dạ Hi vừa nói ra lời này, trong lòng mười hai ám sứ giận dữ, Dạ Hi chết tiệt, nàng còn dám nói không có độc. Chỉnh bọn họ còn chưa đủ thảm sao? Hừ, đã chết đến nơi rồi mà còn vân đạm phong khinh như thế, ngay cả mười hai ám sứ, bọn họ rõ ràng cũng không sợ. Giọng điệu này, bọn họ nuối không trôi.
Ngay sau đó, vung binh khí trong tay tấn công đám người Dạ Hi.
Thấy thế, bốn người Dạ Hi nhanh chóng rời khỏi chỗ, nhảy lên đại thụ. Sau đó lại kéo nhẹ một cái, chỗ mười hai ám sứ đang đứng đột nhiên sụp xuống.
Nháy mắt, mười hai ám sứ rơi xuống một cái hố to, đang muốn nhảy lên trên thì một cái lưới lớn chụp xuống, chặn lại lối ra.
Mà lúc này, Dạ Hi ở trên cây tốt bụng lên tiếng nhắc nhở: "Chiếc lưới này chính là kịch độc đó, đụng trúng thì sẽ phát độc chết, các ngươi tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn ở bên trong, yên tâm đi, độc này sau mười hai canh giờ sẽ biến mất."
Quả nhiên, Dạ Hi vừa nói ra lời này, mọi người đều không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ còn chưa giết được nàng, cũng không muốn phát độc mà chết.
Thấy mười hai ám sứ tin, đám người Dạ Hi xoay người rời đi. Lúc gần đi, vẫn không quên lên tiếng bỏ đá xuống giếng nói: "Đêm dài đằng đẵng, gió bấc rít gào, mấy vị từ từ hưởng thụ nhé. Mặc dù là mùa hè, nhưng cũng rất lạnh nha."
Nghe vậy, mười hai ám sứ thật sự muốn tát Dạ Hi một cái đập chết, con bà nó, quá vô sỉ.
Mà bên này, đám người Dạ Hi rời đi, bay thẳng đến hoàng cung Thiên Thần, dọc theo đường đi, Dạ Hi cũng không tiếp tục chỉnh mười hai ám sứ nữa. Chỉ có điều, qua hai lần vừa rồi, sao bọn họ dám tin Dạ Hi sẽ không ra ám chiêu chứ?
Vì vậy, dọc đường đi mười hai người vô cùng cẩn thân, bất kể là uống nước hay ăn cơm, đều phải dùng châm bạc thử qua mới dám ăn. Mà tối ngủ cũng thế, luôn luôn duy trì cảnh giác.
Mười ngày sau, mười hai ám sứ hết sức nhếch nhác, ăn không ngon, ngủ cũng chưa từng thoải mái. Cho tới khi mười hai người càng ngày càng mất bình tĩnh, thể lực cũng càng ngày càng kém.
Mà bên này, qua nhiều ngày như vậy, Dạ Hi vẫn không làm gì, Vân Thanh Phong không khỏi nghi ngờ, có phải Dạ Hi muốn bỏ qua cho mười hai ám sứ như vậy hay không.
Nhưng khi bọn họ đi tới hoàng lăng Thiên Thần thì Vân Thanh Phong mới phát hiện, suy nghĩ của hắn là ngây thơ cỡ nào, làm sao Dạ Hi có thể bỏ qua cho mười hai ám sứ chứ. Một đao giải quyết, bọn họ nên cười trộm.
Yên lặng hơn mười ngày, mười hai ám sứ cũng biết mình bị Dạ Hi đùa bỡn. Vì vậy, khi tin tức đám người Dạ Hi truyền đến một lần nữa thì bọn họ không hề suy nghĩ nhiều, liền tới đến hoàng lăng Thiên Thần.
Hoàng lăng Thiên Thần kịch liệt như thế nào bọn họ không rõ lắm, nhưng võ công mấy người Dạ Hi bọn họ lại rất rõ ràng, cũng chỉ bình thường mà thôi, mặc dù nhiều mưu mô. Nhưng mà đề phòng nhiều một chút, tuyệt đối có thể giết chết bọn người Dạ Hi.
Nhưng mà, mười hai ám sứ đã suy nghĩ quá đơn giản, khi bọn hắn đi tới hoàng lăng Thiên Thần thì Dạ Hi đã sớm ở cửa thứ nhất chờ bọn họ.
Nhìn bốn người Dạ Hi nhàn nhã đứng đó, xung quanh không có bất kỳ chỗ nào đáng nghi, trong mắt lão đại của mười hai ám sứ hiện vẻ độc ác, lần này Dạ Hi còn không chết sao?
Ngay sau đó, chỉ huy huynh đệ tấn công đám người Dạ Hi. Nhưng mà, bọn hắn còn chưa tấn công tới, bốn người Dạ Hi đã tung ra rất nhiều bột sau đó cấp tốc trốn đi.
Dạ Hi vừa đi khỏi, rất nhiều bò cạp, rắn độc bò ra từ bốn phía. Bởi vì tốc độ quá nhanh, phạm vi quá rộng, hai tên ám sứ không kịp né tránh, bị rắn độc cắn trúng, chết ngay tại chỗ.
Thấy thế, những người khác đều không do dự, dẫm thi thể huynh đệ đã chết mà đi, tung người một cái, nhảy vào cửa đá phía đối diện. Khi bọn hắn quay đầu lại thì phát hiện, ám sứ vốn đã chết lúc này chỉ còn lại một đống vải vụn.
"Dạ Hi, lão tử sẽ không để yên cho ngươi. " Ánh mắt lão đại của mười hai ám sứ hiện vẻ đau buồn cùng phẫn nộ. Ngay sau đó, bước nhanh về phía trước, đuổi giết Dạ Hi.
Mà lúc này, đám người Dạ Hi đã chờ bọn họ ở cửa thứ hai. Sau khi thấy mười Ám sứ chạy thoát, Dạ Hi bất mãn nói: "Sao mới chết hai tên chứ."
Nghe vậy, khóe miệng Quân Mặc Hiên giật giật, chết hai người rồi chẳng lẽ còn ít sao? Phải biết những người này chính là cao thủ đấy, chết hai người đã là không tệ rồi.
Cùng lúc đó, ám sứ Thiên Linh đều nổi giận nhìn Dạ Hi, nhất là lão đại của ám sứ, sau khi nghe Dạ Hi nói như vậy càng thêm tức giận, liền thúc giục nội lực tấn công Dạ Hi.
Lão đại của mười hai ám sứ tức giận, đánh một quyền, uy lực thật sự mạnh mẽ. Thật may là, đám người Dạ Hi đứng ở phía sau tường đá, bằng không bọn họ chết như thế nào cũng không biết.
Vì vậy, bốn người thu lại ý định đùa giỡn,dựa vào phương pháp đập vỡ đồ sứ mà Dạ Hi dạy. Ma âm kèm theo nội lực hùng hậu, lực công kích mạnh hơn không chỉ gấp mười lần ban đầu.
Mười hai ám sứ tuy có nội lực hùng hậu, nhưng cũng bị ma âm này chấn vào ót đánh ngất, bên tai vang lên tiếng ong ong. Chỉ là, dù sao họ cũng là cao thủ, ma âm công kích ít như vậy, bọn họ vẫn có thể ứng phó.
Dạ Hi thấy hiệu quả không lớn, càng lúc tần số nàng gõ đồ sứ càng nhanh hơn. Vừa gõ, vừa kích động mười hai ám sứ: "Không ngờ, mười hai ám sứ Thiên Linh cũng có lúc chật vật như vậy nha. Ngươi nói xem,các ngươi trở về còn mặt mũi nhìn dân chúng Thiên Linh không?"
"Ngươi nói láo. . . . . . ." Lão đại của mười hai ám sứ lên tiếng phản bác, nếu không phải tại nàng, bọn họ sẽ trở nên chật vật như vậy sao?
Dạ Hi cười lạnh, biết người của Thiên Linh rất coi trọng vinh dự, vì vậy tiếp tục lên tiếng: "Ta nói láo? Bản thân các ngươi bản lĩnh không bằng người, cũng đừng kiếm cớ nữa. Thua chính là thua, ta tin dân chúng của các ngươi sẽ hiểu các ngươi. A! Đúng rồi, xem ra các ngươi cũng không có năng lực giết ta, nhiệm vụ không hoàn thành, không biết Nam Cung Chấn sẽ xử phạt các ngươi như thế nào đây?"
Dạ Hi vừa nói ra lời này, ánh mắt ám sứ hiện vẻ xấu hổ, đây là lần đầu tiên bọn họ bị đánh bại. Mặc dù Nam Cung Trần không trách tội bọn họ, nhưng bọn họ cũng không còn mặt sống trên đời, bởi vì, Nam Cung Chấn sẽ khiến bọn họ xấu hổ đến không còn mặt mũi.
Nam Cung Chấn thích dùng chiêu dụ dỗ này nhất, không phải bọn họ không biết, mà là bọn họ biết, hoàng thượng thật sự đối tốt với bọn họ, cho nên mới cảm thấy xấu hổ.
Nghĩ tới đây, các ám sứ như đã hạ quyết tâm, liều mạng thúc giục nội lực chống đỡ ma âm tấn công. Dù sao có trở về hay không đều sẽ chết, vậy vì sao không đồng quy vu tận với đám người Dạ Hi, chết như vậy, còn có thể lưu danh muôn đời.
Dạ Hi không ngờ biện pháp khích tướng của nàng không những không đánh gãy được tinh thần của ám sứ, ngược lại còn kích phát ý chí chiến đấu của bọn họ. Là nàng đã đánh giá thấp trình độ trung thành của người Thiên Linh quốc, khó trách, Thiên Linh quốc lại hài hòa như thế, người người đều nhiệt tình vì nước như vậy, Thiên Linh quốc muốn không lớn mạnh cũng khó khăn.
Bởi vì bị kích thích, ma âm công kích của đám người Dạ Hi càng ngày càng không có tác dụng.
Thấy thế, Dạ Hi chau mày, trầm giọng nói: "Gia tăng tốc độ."
Nhất thời, tốc độ mấy người tăng nhanh lần nữa, bởi vì tốc độ quá nhanh, những đồ sứ kia có chút không chịu nổi vỡ tan tành. Vì vậy, Quân Mặc Hiên lo lắng nói: "Hi Nhi, tốc độ quá nhanh, đồ sứ không chịu nổi."
Dạ Hi giống như không nghe thấy lời nói của Quân Mặc Hiên, tiếp tục lên tiếng: "Nhanh hơn chút nữa."
Nghe vậy, mặc dù đám người Quân Mặc Hiên không hiểu, nhưng vẫn tăng nhanh tốc độ trong tay. Quả nhiên, đồ sứ đến một điểm giới hạn đều bị nứt, không ngừng vỡ vụn, phát ra tiếng vang lớn.
Cùng lúc đó, một tiếng nổ kia truyền vào trong tai mười hai ám sứ, còn mạnh hơn gấp trăm lần so với ma âm tấn công. Có năm người lập tức bị chấn vỡ nội tạng mà chết.
Nhìn huynh đệ mình chết, những người còn lại, từng người tức giận nhìn Dạ Hi chằm chằm.
Vậy mà, Dạ Hi lại hiện lên một nụ cười khát máu, lạnh lùng nhìn năm người may mắn sống sót. Ngay sau đó, xoay người rời đi.
"Đuổi theo!" Lão đại của mười hai ám sứ giận dữ hét, hôm nay cho dù chết, bọn họ cũng muốn báo thù.