Lúc này, Quân Tư Mặc đang núp ở trong ngực Quân Mặc Hiên ngẩng đầu nhỏ lên, vẻ mặt niềm nở nhìn phụ thân mình, nhỏ giọng đáng yêu nói: "Phụ thân, buổi sáng tốt lành, không đúng, phải là buổi trưa tốt lành."
Giọng nói Quân Tư Mặc rất đáng yêu, nhưng khi lọt vào tai Vân Thanh Phong lại chính là ma chú, là bùa đòi mạng. Trời ạ, hắn vừa mới gọi Mặc là gì, thật đúng là gọi phụ thân sao, hắn không có nghe lầm chứ. Thật giống như không tin những gì trước mắt, Vân Thanh Phong dùng ánh mắt hỏi Quân Mặc Hiên. Thấy vẻ mặt hắn không có ý tốt nhìn mình, nhất thời, Vân Thanh Phong muốn tìm một miếng đậu hũ đâm đầu vào chết đi cho xong.
Mẹ nó, sao hắn lại không có mắt như vậy chứ. Trước kia luôn cười nhạo Hoa Hồ Điệp có mắt như mù, không ngờ chính hắn mới đúng là một tên mắt mù chính cống. Thậm chí ngay cả con trai của Mặc cũng không nhận ra. Ngày hôm qua không phải Quỷ Diện đã nhắc nhở hắn người đó là Dạ Hi rồi sao, đứa bé bên cạnh Dạ Hi không phải con trai của Quân Mặc Hiên thì còn là của ai chứ.
"Con ta có mẹ sinh, không được mẹ nuôi?" Quân Mặc Hiên lạnh lùng nói. Trong ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng mà Vân Thanh Phong biết, đó là dấu hiệu báo trước giông tố sắp sảy ra.
Vân Thanh Phong cười gượng gạo một tiếng, mở miệng nói: "Ha ha, mọi thứ vừa xảy ra nhất định là ảo giác."
"Con ta không có lễ phép?" Hai tay Dạ Hi ôm ngực, vẻ mặt lạnh nhạt, nhẹ nhàng nói. Nàng thật sự không tức giận, một chút cũng không tức giận.
"Hì hì, tiểu Hi Nhi, con trai của ngươi rất lễ phép, là một bé ngoan." Vân Thanh Phong muốn khóc, thật lòng muốn khóc, tại sao người xui xẻo luôn là hắn chứ.
Dạ Hi cười híp mắt nhìn Vân Thanh Phong, chậm chạp không ra tay. Ngược lại, người làm cha là Quân Mặc Hiên lại nóng lòng bảo vệ con trai, liền nhấc Vân Thanh Phong lên, ném ra bên ngoài.
"Ôi chao!" Vân Thanh Phong khoa trương kêu lên, âm thanh kia khỏi phải nói cũng biết có bao nhiêu thê thảm rồi. Hắn cho rằng bản thân kêu được thảm một chút, Quân Mặc Hiên và Dạ Hi đồng tình với hắn, sẽ không tiếp tục làm khó hắn nữa. Hắn nào ngờ, kịch hay vẫn còn ở phía sau chứ?
Thấy hai người Quân Mặc Hiên không đuổi theo ra đây, trong lòng Vân Thanh Phong vui vẻ, bàn chân như được bôi dầu, chuồn đi cực nhanh.
Trong ngực Quân Mặc Hiên, vẻ mặt Quân Tư Mặc vô cùng nghi hoặc nhìn phụ thân và mẫu thân mình. Hai người này sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho Vân Thanh Phong như vậy chứ, cái này không hợp lý chút nào, chỉnh người tới chết mới đúng phong cách mẫu thân mà.
Lại đợi một lát nữa, thấy phụ thân và mẫu thân mình vẫn không hành động, Quân Tư Mặc không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Mẫu thân, người kia vừa rồi còn nói Tiểu Tư Mặc không cưới được vợ."
"Một đứa trẻ thì cưới vợ cái gì!" Dạ Hi khiển trách.
"Con trai yên tâm, so với con, trước đó sẽ có người không lấy được vợ." Quân Mặc Hiên nói một câu kì lạ.
Quân Tư Mặc nghi hoặc nhìn phụ thân và mẫu thân mình, trong nháy mắt, hắn có cảm giác hai người này không phải cha mẹ ruột của mình. Không lấy được nàng dâu, đây chính là chuyện lớn của đời người đấy, cha mẹ hắn không phải nên tức giận đến giết Vân Thanh Phong sao? Sao lại bình tĩnh như vậy chứ.
Trái lại, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên thật sự rất bình tĩnh, tiến lên ngồi vào bàn, ăn bữa sáng. Ngay cả Quỷ Diện và Hoa Hồ Điệp ở bên cạnh cũng buồn bực. Đây thật không hợp lý mà, Quân Mặc Hiên từ khi nào thì dễ nói chuyện như vậy.
Mặc dù nghi ngờ nhưng mọi người cũng không dám hỏi nhiều, dù sao thì bọn họ vẫn còn có chính sự phải nói.
"Mặc lão đại, tra được căn cứ quân sự của Tuyết Nhung quốc rồi." Hoa Hồ Điệp thu lại vẻ mặt cợt nhả, nghiêm túc nói.
"Ở đâu?" Quân Mặc Hiên ưu nhã ăn thức ăn, không chút để ý hỏi.
"Lạc gia bảo." Hoa Hồ Điệp tiếp tục nói. Khi nghe được tin tức này thì hắn cũng rất khiếp sợ. Tại sao lại có thể là Lạc gia bảo chứ, đây chính là đệ nhất thế gia y dược của Long Đằng đấy, không ngờ sau lưng lại là căn cứ quân sự của Tuyết Nhung quốc. Khó trách, Lạc gia bảo lại là một trong hai đại Thổ Bá Vương của An Thành.
Nghe vậy, Quân Mặc Hiên cũng không kinh ngạc, mặt khác hắn đã sớm đoán được. Nếu chỉ đơn giản là thế gia y dược, địa vị của nó làm sao có thể ngồi ngang hàng với Lăng Nguyệt Sơn Trang.
Nghe được mấy người Quân Mặc Hiên nói chuyện với nhau, Dạ Hi đã đại khái hiểu được những người này tới đây để làm gì, thì ra là muốn phá hủy căn cứ quân sự của Tuyết Nhung quốc. Chuyện như vậy, làm sao có thể thiếu Dạ Hi nàng chứ?
"Mực, căn cứ quân sự Tuyết Nhung quốc rất lợi hại?" Dạ Hi lên tiếng hỏi.
"Ừ, có một nhóm Thần Xạ Thủ và Hắc Thiết Kỵ rất lợi hại, gần như có thể xưng bá cả đại lục Long Đằng. Trước đó, Tuyết Nhung quốc chính là nhờ vào Hắc Thiết Kỵ và Thần Xạ Thủ mà đã tiêu diệt nhiều quốc gia xung quanh." Quân Mặc Hiên nghiêm túc nói. Nếu không phải lực lượng quân sự của Tuyết Nhung quốc đã uy hiếp đến sự an toàn của Thiên Thần, hắn cũng sẽ không gấp gáp hủy diệt căn cứ quân sự Tuyết Nhung quốc như vậy.
Mấy tháng trước, sau khi Trần quốc nằm ở giữa Thiên Thần và Tuyết Nhung quốc bị diệt, Quân Thiên Dịch lo lắng, mục tiêu kế tiếp của Tuyết Nhung quốc sẽ là Thiên Thần. Vì vậy, phái hắn tới dò thăm tin tức.
Nghe Quân Mặc Hiên nói như vậy, trong mắt mỗi người hiện lên sự nghiêm túc.
Mặc dù không hiểu lắm những gì mà người bề trên đang nói, nhưng Quân Tư Mặc vẫn cảm giác được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, cũng không có quấy rối, mà chỉ nằm ngủ ở trên lưng Tiểu Bạch.
"Về căn cứ quân sự của Tuyết Nhung quốc, các ngươi còn biết gì khác không?" Dạ Hi tiếp tục hỏi đến cùng.
Chỉ thấy mọi người lắc đầu, ngoài biết địa chỉ là ở Lạc gia bảo, Hắc Thiết Kỵ của bọn họ vô cùng lợi hại ra, còn lại bọn họ thật đúng là không biết. Mà địa chỉ này, nhóm người bọn hắn còn phải tốn thời gian hơn mấy tháng mới tra được.
Thấy thế, trong lòng Dạ Hi cũng vang lên chuông cảnh báo, xem ra vấn đề này rất nghiêm trọng. Ngay sau đó, nàng thương lượng với đám người Quân Mặc Hiên, quyết định buổi tối ngày mai sẽ đến Lạc gia bảo dò xét.
Mấy người tiếp tục tán gẫu chuyện đã xảy ra trong năm năm qua, mà Quân Tư Mặc lại tiếp tục đánh cờ với Chu Công.
Không biết ngủ bao lâu, khi Quân Tư Mặc tỉnh lại lần nữa đã là ban đêm, mà phụ thân và mẫu thân mình căn bản không biết đã đi đâu rồi.
"Tiểu Bạch, mẫu thân đâu?" Quân Tư Mặc rụt cổ một cái, nhảy từ trên lưng Tiểu Bạch xuống.
Nghe vậy, Tiểu Bạch mạnh mẽ lắc lư cái đầu, trong lòng hô hào: Tiểu Bạch không biết Dạ Hi thật to đi nơi nào.
Thấy thế, Quân Tư Mặc bất đắc dĩ thở dài, sao hắn cứ cảm thấy sau này bản thân đều sẽ bị mẫu thân vứt bỏ chứ? Quên đi, hắn vẫn nên tự mình đi tìm ăn thôi.
Sau khi ăn uống no đủ, vẫn không thấy mẫu thân trở lại, Quân Tư Mặc lại tiếp tục ngủ. Mãi đến sáng sớm, một trận tiếng ầm ỹ ngoài cửa đánh thức hắn.
Vậy mà, khi hắn vừa mở cửa thì nghe được một tin tức rất tốt trong ngày.
"Nghe nói gì chưa? Sáng nay, Môn chủ Long Môn Vân Thanh Phong và một nam nhân ái muội từ trong phòng đi ra ngoài." Trong đại sảnh, một nam tử bát quái nói.
"Ngươi đây đã tính là cái gì, tối qua chính tai ta nghe được động tĩnh bên trong, tình hình chiến đấu kia mới gọi là kịch liệt nha." Một nam tử khác phụ họa nói.
"Tin tức của các ngươi đều lạc hậu rồi, biết gì chưa, sáng sớm hôm nay Lăng đại tiểu thư từ khi vào cửa đã cho Vân Thanh Phong một trận hành hung, nói hắn vậy mà lại muốn nam nhân cũng không cần nàng." Cuối cùng, nam tử kia lớn tiếng nói.
. . . . . .
Nghe mọi người càng nói càng thái quá, nụ cười trên mặt Quân Tư Mặc càng sâu, hắn đã nói rồi mà, phụ thân làm sao có thể dễ dàng mà bỏ qua cho Vân Thanh Phong như vậy chứ?
Ôm tâm tình vui vẻ, Quân Tư Mặc tay nhỏ chân ngắn bước đi tới phòng của Dạ Hi. Giờ phút này, hai người Quân Mặc Hiên làm chuyện xấu một đêm vân còn đang ngủ say.
Nghe thấy giọng nói của con trai mình, Quân Mặc Hiên nhanh chóng rời giường, tiến lên, một tay ôm lấy con trai của mình, hỏi: "Thế nào, kết quả này có hài lòng không?"
"Hài lòng, hài lòng. Nhưng mà, như vậy có phải là cả đời này Vi Vi a di cũng sẽ không tha thứ cho Thanh Phong thúc thúc hay không?" Nghĩ đến Vân Thanh Phong phải độc thân cả đời, Quân Tư Mặc vẫn có chút không đành lòng.
Dù sao thúc thúc kia cũng là huynh đệ tốt của phụ thân mình, để cả đời Vân Thanh Phong chỉ có thể nhìn cả nhà bọn họ hạnh phúc mỹ mãn, thì trong lòng Quân Tư Mặc vẫn có chút áy náy. Dù sao hắn đã dự tính sau này sẽ còn đùa giỡn Thanh Phong thúc thúc lâu dài. Bởi vì trong ba vị thúc thúc, kể ra thì Thanh Phong thúc thúc vô cùng dễ ức hiếp.
"Yên tâm đi, làm cả đời hắn độc thân cũng sẽ không đổ thừa lên đầu con." Quân Mặc Hiên cưng chiều nói, tâm tính con trai nhà hắn tốt, là một đứa bé ngoan, thiện lương nha.
"Vậy sao, vậy thì con yên tâm rồi. Sau này con có thể tùy ý ngược Thanh Phong thúc thúc rồi có đúng không." Quân Tư Mặc hồn nhiên nói, ánh mắt kia chớp chớp, nhìn thế nào cũng là một đứa bé rất vô tội.
Nghe vậy, khóe miệng Quân Mặc Hiên run rẩy lợi hại, hắn thu hồi ý nghĩ vừa rồi, con trai nhà hắn thiện lương cái sợi lông, quả thật chính là một hôn sự Tiểu Ma Vương hết sức phúc hắc vô sỉ.
Dạ Hi đi theo đến, nhìn thấy vẻ mặt Quân Mặc Hiên im lặng thì ném cho hắn một nét mặt: Cuối cùng chàng đã hiểu.
Quân Mặc Hiên sáng tỏ, hai người liếc mắt nhìn nhau, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Buổi chiều, người một nhà Quân Mặc Hiên nhàn nhã đi dạo phố. Lúc này, Quân Mặc Hiên lại đổi mặt nạ, nhưng không còn là tấm mặt nạ vốn nhìn bình thường nữa, hình dáng so sánh với chân dung của hắn, đẹp trai như nhau nhưng cho người ta cảm giác không giống nhau mà thôi.
Trước đây không có Dạ Hi ở bên người, bản thân giả dạng như thế nào cũng không sao cả, hiện tại Dạ Hi đã trở lại, Quân Mặc Hiên chính là luôn luôn chú ý đến hình tượng bản thân. Hắn cũng không muốn lại để cho con trai nghi ngờ dáng dấp mình xấu xí.
Trong khi ba người một sủng đang hết sức vui vẻ đi dạo, Vân Thanh Phong vội vã đi tới. Khóe miệng và khóe mắt của hắn còn lộ rõ dấu vết màu xanh tím, hiển nhiên là bị Lăng Vi Vi đánh.
"Quân. . . . . . . Dạ Mặc, ngươi thực đáng chết, thế mà lại chơi ta như vậy." Vân Thanh Phong la mắng. Nhớ đến sáng nay vừa ngủ dậy, phát hiện không biết tại sao bên cạnh lại có thêm một nam nhân, thiếu chút nữa không có nôn ra.
Vì vậy, một chân Vân Thanh Phong đạp, một tay đẩy nam nhân kia xuống giường. Đúng lúc đó, Lăng Vi Vi phá cửa vào nhìn thấy cảnh này, liền nhằm vào Vân Thanh Phong đánh một trận tơi bời.
Vân Thanh Phong yên lặng chịu đựng cơn tức giận của Lăng Vi Vi, vốn tưởng rằng sau khi bị đánh, Vi Vi sẽ bớt tức giận. Nào biết lúc gần đi, Lăng Vi Vi khí phách nói một câu: "Vân Thanh Phong, ta cho ngươi biết, muốn cho ta gả cho ngươi, đợi kiếp sau đi, hừ."
Nghe vậy, Vân Thanh Phong muốn đuổi theo, nhưng mà nam tử vốn đang nằm trên đất đột nhiên đứng dậy, tiến lên dựa vào Vân Thanh Phong.
Lúc Lăng Vi Vi quay đầu lại thì thấy tư thế hai người mập mờ đang dựa vào nhau. Trong nháy mắt, lửa giận tăng vọt, vận dụng khinh công, tức giận rời đi.
Vì vậy, Vân Thanh Phong nổi giận. Biết tất cả những chuyện này đều là Quân Mặc Hiên làm, Vân Thanh Phong lập tức chạy tới tìm hắn tính sổ, ngay cả y phục trên người cũng chưa kịp thay.
Quân Mặc Hiên đánh giá Vân Thanh Phong, rất lâu sau mới chầm rì rì lên tiếng: "A, ngươi còn có hơi sức ở đây gào thét loạn?"
Lời này vừa nói ra thiếu chút nữa đã làm cho Vân Thanh Phong tức chết. Hắn có thể đừng dùng một câu nói mà khiến cho người ta nghẹn chết như vậy hay không.
"Mẹ nó, lão tử và ngươi chưa xong đâu." Vân Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi nói. Làm sao bây giờ? Đánh cũng đánh không lại, mắng lại mắng không thắng người ta, làm cho hắn hồi lâu cũng chỉ có thể gầm thét ở đây.
"Nguyện vọng đời này của ngươi xem ra rất khó thực hiện, hay là chờ kiếp sau đi. Đúng lúc, chúng ta đi dạo phố thiếu ba người hầu, các ngươi tiện thể đi theo đi." Quân Mặc Hiên nhìn hai người Quỷ Diện đang xem kịch hay sau lưng Vân Thanh Phong, uy hiếp nói.
Nghe vậy, vẻ mặt hai người Quỷ Diện vốn đang vui mừng cùng ngừng lại, bị người ra lệnh làm người hầu cho cái gia đình này. Quả nhiên, xem cuộc vui cũng cần phải trả giá thật lớn.
Đoàn người đi ở trên đường lớn rất đáng chú ý, rất dễ dàng đã bị người tìm được. Cả hai tỷ muội lần trước Dạ Hi gặp ở khách điếm đều hào hứng đi tới.
"Vân Môn chủ, ta là công chúa của Tuyết Nhung quốc tên Lý Nhược Tuyết, đây là Lạc Song Nhi, biểu muội của ta." Lý Nhược Tuyết tiến lên sau đó tự giới thiệu bản thân.
Ai cũng biết Vân Thanh Phong là huynh đệ tốt của Quân Mặc Hiên, chỉ cần nói cho hắn, chuyện kia sớm muộn gì cũng sẽ truyền đến tai Quân Mặc Hiên. Trong lòng Lý Nhược Tuyết tính toán cần phải làm cho thật vang dội, nhưng trên mặt lại giả bộ làm vẻ mặt dịu dàng.
Công chúa Tuyết Nhung quốc và người Lạc gia? Đám người Vân Thanh Phong đang lo không có cách nào đi vào Lạc gia bảo, đây rõ ràng không phải là đã nhặt được tiện nghi sao.
"Thì ra là công chúa Nhược Tuyết và Song nhi cô nương, hai vị tìm tại hạ có chuyện gì?" Vân Thanh Phong nâng lên một nụ cười mê người, khẽ động đến vết thương trên khóe miệng, khiến cho nụ cười kia của hắn nhìn giống như là đang khóc.
Chỉ là Lý Nhược Tuyết cũng không để ý, mà là nói ra mục đích của mình: "Vân Môn chủ, biết ngài là huynh đệ tốt của Hiên vương, ta mới nói chuyện như vậy cho ngài biết. Gần đây, ta thấy Hiên vương phi dẫn theo một đứa bé ở chung một chỗ với một vị nam tử trẻ tuổi. Không biết đứa trẻ này có phải con trai của Hiên vương phi với nam tử trẻ tuổi hay không."
Lý Nhược Tuyết vừa nói ra lời này, ngay cả ba người một sủng vật nhà Dạ Hi đang đi lang thang ở phía trước cũng xoay người lại. Nhìn kỹ một chút, Dạ Hi mới phát hiện đó chính là nữ nhân đáng ghét ngày đó nàng gặp ở khách điếm.
Ngay sau đó, hai tay Dạ Hi ôm ngực, một bộ dáng xem kịch vui, nhìn hai nữ nhân kia biểu diễn.