Đột nhiên, mấy nam tử quần áo lộng lẫy mang một thanh gỗ trầm hương làm thành ghế lớn cùng một cái bàn đi vào, bên cạnh còn có một người ôm nệm êm. Một nhóm mấy người đi tới ngay chính giữa hội trường, tìm vị trí tốt để xuống.
Ngay sau đó, một cơn gió mạnh thổi qua, một bóng dáng màu trắng bay vào hội trường. Vân Thanh Phong nâng lên một nụ cười cợt nhả với mọi người. Quạt giấy trong tay nhẹ nhàng lay động, xem ra rất đắc ý với cử chỉ cợt nhả hắn bày ra.
Vân Thanh Phong bây giờ chính là môn chủ Long Môn chính thức. Năm năm trước, Quân Mặc Hiên đột nhiên giao Long Môn cho Vân Thanh Phong. Dưới sự chỉ huy của hắn, Long Môn ngày càng lớn mạnh, hôm nay hắn xuất hiện đã tốn rất nhiều tâm tư. Lần này hắn nhất định có thể hạ thấp tên Hoa Hồ Điệp đáng ghét như quỷ kia rồi.
Khi Dạ Hi nhìn Vân Thanh Phong bình tĩnh đi về phía bàn ghế gỗ trầm hương, lập tức cảm thấy quạ bay đầy trời. Hắn có thể đứng đắn một chút hay không, tham gia đại hội võ lâm, còn muốn mang theo bàn ghế. Hơn nữa bộ bàn ghế kia ít nhất cũng đáng mấy vạn lượng bạc, hắn không sợ người khác đánh cướp sao?
Vậy mà, Dạ Hi còn chưa cảm thán xong thì một giây tiếp theo, cánh hoa bay đầy trời trên không trung, gió nhẹ thổi qua, còn tràn ngập mùi thơm thoang thoảng. Ngay sau đó, bốn vị mỹ nữ tuyệt sắc bình tĩnh nâng một chiếc kiệu mềm mại màu đỏ thẫm bay tới.
Chiếc kiệu mềm mại dừng lại, Hoa Hồ Điệp chậm rãi bước ra, lập tức có mỹ nữ khiêng đến một chiếc ghế quý phi, trên ghế quý phi còn để một chiếc thảm lông hồ ly màu lửa đỏ.
Nửa nằm trên ghế quý phi, Hoa Hồ Điệp nâng lên đôi mắt hoa đào khiêu khích nhìn Vân Thanh Phong ở phía đối diện. Hắn đưa tay ra, mỹ nữ bên cạnh lập tức dâng quả nho tới, vẻ mặt hài lòng ăn vào.
Hoa Hồ Điệp làm ông chủ của Yên Vũ các, trong vòng năm năm đã thâu tóm tất cả chi nhánh của Vạn Hoa lâu trên đại lục Long Đằng, nhảy một cái trở thành nơi bướm hoa lớn nhất đại lục Long Đằng. Đương nhiên, cũng là nơi thu thập tình báo lớn nhất Long Đằng.
Thấy một màn như vậy, Dạ Hi cũng không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào rồi, khi nàng nghe từng trận tiếng gào thét chói tai trong đám người, nàng còn có thể nghe thấy tiếng nói phảng phất ở một nơi khác:
"Vân Thanh Phong, ngươi rất đẹp trai đấy!"
"Hoa Hồ Điệp, xin chào, ngươi thật phóng túng!"
. . . . . .
Một trận tiếng thét chói tai của nữ tử xen lẫn âm thanh ghen tỵ của nam tử, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ hiện trường đại hội. Cuối cùng, cô nương trên sàn có chút tương đối gần Hoa Hồ Điệp, máu mũi chảy ròng, không chống được sức quyến rũ của Hoa Hồ Điệp mà té xỉu thì cuối cùng Dạ Hi cũng hoàn toàn ngổn ngang.
Trong lòng tức giận bất bình suy nghĩ, nói thế nào thì bộ dáng nam trang của Dạ Hi nàng bây giờ cũng rất anh tuấn, lúc nàng tiến vào, tại sao không có phản ứng lớn thế này.
Nhưng mà nàng còn chưa châm chọc xong, lối vào lại thêm một hồi rối loạn. Lần này lại là đồ ngốc nào huênh hoang? Ngại bạc nhiều không có chỗ để có phải hay không, chỉ biết khoe khoang!
Chỉ thấy, mười nam tử mặc áo đen xắp xếp chỉnh tề đi tới hiện trường đại hội võ lâm, mười người bọn họ chính là đám người Kim Đại, trước kia là Ảnh Vệ của Dạ Hi, bây giờ là thập đại hộ pháp của Huyết Sát.
Mười người tinh thần hăng hái đứng ở hai bên, nhìn qua giống như người mở đường, chào đón người có danh vọng ra sân. Ngay sau đó, Quỷ Diện, mặc một bộ đồ đen không nhanh không chậm đi vào. Xem ra vẻ mặt không chút thay đổi làm cho hắn thêm lạnh lùng, thế nhưng vẻ khiêu khích trong mắt hắn, lại làm cho Dạ Hi im lặng.
Một đứa bé ngoan như Quỷ Diện, thế nhưng ở với Hoa Hồ Điệp lâu ngày cũng biến thành huênh hoang như vậy. Nàng vẫn còn nhớ rõ, Quỷ Diện của năm năm trước chính là một đứa bé rất ngoan rất ngây thơ đấy! Dạ Hi không nhịn được cảm thán.
Có lẽ lãnh khốc là phong cách của Quỷ Diện, cũng có thể là bởi vì tất cả mọi người thích loại nam nhân lãnh khốc này của Quỷ Diện hơn. Khi Quỷ Diện khí lạnh bức người đi vào, nháy mắt làm cho đại hội võ lâm dâng lên một trận cao trào.
Trong đám người, nữ tử hò hét thét chói tai, nam tử ước ao ghen tị, hận không thể biến bản thân thành Quỷ Diện.
Ba đại soái ca Vân Thanh Phong, Hoa Hồ Điệp, Quỷ Diện dẫn đầu ra sân như vậy, đã sớm áp đảo Trang chủ Lăng Nguyệt Sơn Trang, Bảo chủ Lạc Gia Thiếu cùng với Bắc Thần Huyên và một số thanh niên tài tuấn có mặt ở đây.
Mà sau khi Quỷ Diện ngồi vào chỗ của mình, mười người Kim Đại cũng không rời đi, vẫn đứng chỉnh tề ở hai bên như cũ.
Khoảng một lúc sau, mọi người kích động. Tình hình này sợ là vẫn còn đại nhân vật quan trọng nào đó lên biểu diễn đây. Nghe nói Thiên Linh quốc là quốc gia lớn nhất Long Đằng sẽ cử người tới tham gia đại hội võ lâm, có phải người ra sân là bọn hắn hay không đây?
Trong lòng Mọi người đang hiện ra vô số suy đoán, nhưng không có một ai chính xác. Khi một người mặc áo đen, mặt mũi bình thường hơn nữa còn là một nam tử trẻ tuổi tàn phế ngồi lên xe lăn chậm rãi đi đến thì mọi người hoàn toàn sững sờ.
Lập tức, bốn phía không một tiếng động, chỉ còn lại tiếng cọt kẹt chói tai phát ra từ bánh xe lăn trên mặt đất. Lúc nam tử ngồi xe lăn phát hiện Dạ Hi đang ngồi cùng một chỗ với Nam Cung Trần, trong ánh mắt hắn lóe lên lửa giận, đồng thời, xe lăn càng ngày càng ma sát mạnh với mặt đất, âm thanh cũng càng ngày càng khó nghe.
Vậy mà, khi nam nhân ngồi xe lăn đi đến, kể cả Môn chủ Long Môn Vân Thanh Phong và tất cả thuộc hạ của hắn đều đứng dậy cung kính nghênh đón, cũng như vậy, Hoa Hồ Điệp, Quỷ Diện cùng toàn thể thuộc hạ của bọn họ cũng đứng dậy, cung nghênh nam tử tàn phế đi vào.
Lần này mọi người hoàn toàn không bình tĩnh nữa, một người tàn phế vậy mà có thể khiến cho ba thủ lĩnh của ba thế lực lớn đối đãi như vậy, rốt cuộc hắn là ai? Toàn bộ đại lục lại vẫn chưa nghe nói đến tên gọi của nam nhân tàn phế này. Trong nháy mắt, mọi người nghi ngờ.
Thấy thế, khóe mắt Dạ Hi run lên, vẻ mặt im lặng nhìn nam nhân tàn phế. Quân Mặc Hiên hắn còn có thể cợt nhả như vậy sao? Để tạo thành ảnh hưởng vang động mà giả bộ tàn phế, hắn cũng nghĩ ra được.
Hơn nữa, ngay từ ngày hôm qua, khi Dạ Hi tự mình tiếp xúc qua người này, tuy nàng chưa nhận ra, nhưng lúc ấy nàng cũng không dịch dung, năm năm không gặp, vậy mà Quân Mặc Hiên đã không nhận ra nàng.
Nghĩ tới đây, Dạ Hi tức giận, nếu hắn không muốn nhận nàng, nàng cũng sẽ không làm mặt dày đi lên nhận hắn.
"Con trai, thấy chưa, người tàn phế kia chính là cha con." Dạ Hi thở hổn hển nói. Bởi vì, Nam Cung Trần cũng biết thân phận thật của nàng, những lời này, Dạ Hi nói rất nhỏ giọng, chỉ có con trai nàng nghe được.
Dạ Hi vừa nói ra lời này, Quân Tư Mặc không bình tĩnh nữa, cha hắn bộ dạng bình thường cũng thôi đi, vậy mà còn là người tàn phế, tàn phế còn chưa tính, thế nhưng còn không biết xấu hổ như vậy. Người này kém xa so với hình tượng phụ thân trong lòng hắn.
"Mẫu thân, người chắc chắn người không nhận lầm chứ?" Vẻ mặt Quân Tư Mặc không tin hỏi lại Dạ Hi. Nếu hình dáng cha hắn lớn lên thật sự kém như vậy, hắn có thể không nhận hay không. Bởi vì đi ra ngoài, thật sự rất mất mặt hắn.
Nghe vậy, Dạ Hi đưa tay gõ đầu nhỏ của Quân Tư Mặc, lạnh lùng nói: "Tiểu tử thối, con cho rằng mẫu thân là người không có mắt sao? Đến cha con cũng có thể nhận lầm sao?"
Lời này vừa nói ra, Quân Tư Mặc hoàn toàn hết hi vọng, nhỏ giọng thì thầm trong miệng: "Còn không phải là không có mắt hay sao? Nếu không sao có thể tìm cho con một người cha tàn phế như vậy chứ!"
"Tiểu tử thối, con nói thầm cái gì đó?" Dạ Hi tóm lấy tai Quân Tư Mặc, uy hiếp nhìn hắn.
"Đau quá, mẫu thân, buông tay. Con chỉ nói người và phụ thân yêu thương lẫn nhau thôi mà." Quân Tư Mặc tránh khỏi ma trảo của Dạ Hi, tay nhỏ bé xoa lên tai đỏ ửng, vẻ mặt oan ức nhìn mẫu thân mình.
Nghe vậy, Dạ Hi càng nổi giận hơn, nàng đang bực bội Quân Mặc Hiên đây, vậy mà tiểu tử này còn nói hai người bọn họ yêu thương lẫn nhau. Đây không phải là hắn cố ý làm cho Dạ Hi thêm tức sao?
Ngay sau đó, vẻ mặt nàng xấu xa nhìn Quân Tư Mặc, đưa tay muốn ra sức giày xéo khuôn mặt đáng yêu đang tươi cười của Quân Tư Mặc.
Nhìn tay mẫu thân mình đưa ra, lòng Quân Tư Mặc sợ hãi, không nhịn được lớn tiếng gào thét: "Tiểu Bạch, cứu mạng, tiểu Tư Mặc sắp bị mẫu thân tàn phá chết. . . . . ."
Quân Tư Mặc còn chưa nói hết lời, phía bên ngoài hội trường vang lên tiếng hổ gầm rung trời, ngay sau đó một đầu sủng vật to lớn màu trắng xông vào hội trường. Nếu không phải thân mình Tiểu Bạch lớn lên không giống hổ, kí hiệu hình chữ vương kia cũng được Dạ Hi che dấu rất tốt, bằng không, một con hổ trắng to lớn như vậy đi vào nhất định khiến cho đoàn người xôn xao.
Mặc dù, bây giờ đoàn người đã rất xao động, nhất là khi nghe được Quân Tư Mặc gọi một tiếng Tiểu Bạch, mọi người có loại kích động muốn cười. Tiểu Bạch sao, nhìn con hổ béo tốt này cũng sắp lớn như con heo rồi, xin hỏi đặt chữ "Tiểu" này ở phía trước có liên quan sao?
Hơn nữa, một động vật to lớn như vậy đột nhiên chạy vào trong này, cũng đã hù dọa rất nhiều người, nhất là những nữ tử tương đối nhỏ yếu kia. Thỉnh thoảng, còn có thể nghe được tiếng thét chói tai của các nàng.
Thấy thế, Dạ Hi khẽ quát một tiếng, uy hiếp nói: "Tiểu Bạch, ngươi muốn ta đốt trụi lông của ngươi sao?"
Nghe vậy, vẻ mặt Tiểu Bạch uất ức nhìn Quân Tư Mặc, miệng phát ra tiếng gào ô ô, thật giống như đang nói: Tiểu Chủ Nhân, người tự mình cầu phúc đi, Tiểu Bạch không thể giúp người chịu đòn rồi.
Tiếp theo, Tiểu Bạch đi ra ngoài, cứ đi được một bước lại ngoảnh đầu lại nhìn Quân Tư Mặc ba lần, nhìn bộ dạng kia thật là đáng thương.
Đợi Tiểu Bạch đi khỏi, Dạ Hi ngẩng đầu, vẻ mặt lúng túng nói với mọi người: "Các vị, thật ngại quá, sủng vật nhà ta đã hù dọa mọi người rồi. Mọi người tiếp tục tiến hành đại hội võ lâm, đừng để ý ta, ha ha. . . . . . ."
Nói xong, Dạ Hi ngồi xuống, nghiêm khắc trợn mắt nhìn Quân Tư Mặc một cái. Quân Tư Mặc nhún vai, ngẩng đầu lên trời, không nhìn Dạ Hi uy hiếp.
Trong khi hai mẹ con Dạ Hi đang hết sức giận dỗi, giữa võ đài, Lạc bảo chủ đã tuyên bố đại hội võ lâm bắt đầu.
Cái gọi là đại hội võ lâm, dùng võ kết bạn, chẳng qua là ngụy trang mà thôi, có bao nhiêu người tới đây vì mục đích này chứ. Số đông bọn họ đều vì Thiên Sơn tuyết liên và mảnh nhỏ bức vẽ Bảo Tàng mà đến.
Vì vậy, đại hội võ lâm vừa bắt đầu, đã có rất nhiều anh hùng hào kiệt tham gia. Theo quy tắc tỷ võ, đại hội võ lâm được chia thành thi đấu vòng loại và thi đấu bán kết. Mà loại người có tiếng tăm giống như Vân Thanh Phong sẽ không cần tham gia đấu vòng loại, trực tiếp tiến vào vòng thứ hai.
Mà những người không có thân phận địa vị, đều phải tham gia thi đấu vòng loại. Bởi vì Quân Mặc Hiên che giấu thân phận, hắn cũng phải tham gia thi đấu vòng loại.
Chỉ thấy, hai cánh tay Quân Mặc Hiên dùng một chút sức, mượn nội lực hùng hậu, mang cả người và xe lăn bay lên võ đài. Đồng thời, Dạ Hi cũng nhún người một cái, nhảy lên võ đài.
Thi đấu vòng loại cũng không có quá nhiều quy tắc, tất cả mọi người đều có thể tham gia, có phần giống với kéo bè kéo lũ đánh nhau. Chỉ cần kiên trì đến khi còn dư mười người cuối cùng thì sẽ có thể tiến vào thi đấu bán kết.
Vì vậy, sau khi Dạ Hi ra sân, cũng không có giết địch, mà đi thẳng tới trước mặt Quân Mặc Hiên. Vừa rồi cách xa, Quân Mặc Hiên không nhận nàng coi như xong. Hiện tại khoảng cách hai người họ gần như vậy, Quân Mặc Hiên vẫn không để ý đến nàng.
Nháy mắt, Dạ Hi tức giận, vung tay đánh Quân Mặc Hiên.
Nhìn vẻ mặt Dạ Hi giận dữ, Quân Mặc Hiên biết Dạ Hi đã nhận ra hắn. Tức giận trong lòng cũng giảm đi không ít, nhưng vẫn không định thừa nhận có quen biết với Dạ Hi.
Không phải hắn không muốn thừa nhận, mà là không thể, đại hội võ lâm rồng rắn lẫn lộn, nếu hắn và Dạ Hi quen biết nhau, nhất định sẽ khiến người ta hoài nghi thân phận của hắn. Nhất là cái tên Nam Cung Trần kia, hắn dám khẳng định Nam Cung Trần chắc chắn biết Dạ Hi chính là Hiên vương phi.
Hơn nữa, hiện tại cũng không phải lúc tra hỏi, tiểu hài tử xấu xa kia, hắn còn chưa biết rõ là ai đâu? Có một số việc, cứ để buổi tối ở trên giường từ từ tra hỏi thì tốt hơn.
Nghĩ như vậy, Quân Mặc Hiên chỉ một mực né tránh đòn tấn công của Dạ Hi.
Thấy Quân Mặc Hiên né tránh, Dạ Hi càng đánh mạnh hơn. Cũng không biết Quân Mặc Hiên có phải cố ý hay không. Sau vô số lần Dạ Hi tấn công, Quân Mặc Hiên nhanh chóng chuyển động xe lăn, bàn tay to chạm tới tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng kéo một cái.
Sau một hồi trời đất quay cuồng, Dạ Hi đã ngồi ở trên đùi Quân Mặc Hiên.
Vậy mà vừa khéo, phần lớn người thi đấu lúc này đã bị đánh rơi xuống võ đài, chỉ còn mấy người lẻ tẻ đang đứng. Vì vậy, Dạ Hi mặc trang phục nam nhân bắt mắt ngồi trên đùi nam tử tàn phế Quân Mặc Hiên lúc này thật sự rất đáng chú ý.
Phía xa, đám người Vân Thanh Phong đang thờ ơ quan sát cuộc chiến, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Quân Mặc Hiên, trong đầu không ngừng nhớ lại tin đồn nói Quân Mặc Hiên thích nam nhân.
Người đang xem cuộc chiến dưới đài cũng như vậy, vẻ mặt thương tiếc nhìn Dạ Hi trên đài. Tiểu tử đó anh tuấn biết bao, thế nhưng lại thích nam nhân. Thật không thể hiểu nổi, thanh niên bây giờ sao lại dễ dàng có suy nghĩ kì lạ như vậy chứ.