- Tại sao lại vậy, không ổn... Đang trên không trung, Nhậm Hùng Đồ cả kinh, người khác không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng lão lại biết rõ ràng. Hai con vượn trắng này là do người nhất mạch hắn lưu lại, đan dược mình cho chúng phục dụng có thể kích phát lực lượng của chúng, nhưng vì năm đó hai con vượn trắng này cũng không phải nghe lời, cho nên vị tổ tiên kia lo lắng lúc gặp địch thủ mới ngưng tụ ra một chút thủ đoạn cấm chế đặc thù.
Bọn họ dùng thân thể của chúng làm vật dẫn, nếu như chúng bị áp chế không kích phát được ra lực lượng thì sẽ dẫn động tự bạo.
Thật ra dược vật và thân thể hai con vượn trắng này đều là vật dẫn, mà kích nổ chúng chính là cấm chế mà tổ tiên lão lưu lại. Nhậm Hùng Đồ biết chuyện này, nhưng nghĩ không ra bên Nhậm Kiệt rốt cuộc có ai mà lại có thể khiến cho hai con vượn trắng này vô pháp kích phát ra lực lượng.
Lão vũ động pháp quyết, trong tay xuất hiện một quả Linh phù hạ phẩm, đây là Linh phủ dịch chuyển, dùng để chạy trốn. Lão phải chạy trốn, nếu không chết chắc. Có thể nói biến cố quá đột ngột, không ai nghĩ tới tình cảnh này.
Nhậm Kiệt luôn nhìn chằm chằm, lại không nghĩ tới tình huống đó. Vốn muốn dùng hai con vượn này làm điểm tâm cho Tề Thiên, lại không nghĩ rằng chúng lại biến thành bom thịt.
- Đừng di chuyển, hiện tại không kịp rồi, chế trụ lực lượng của bọn họ để bọn họ phối hợp. Thấy một màn như vậy, Nhậm Kiệt lập tức dùng thần hồn lực thông tri cho Tề Thiên. Dù tốc độ Tề Thiên có nhanh hơn nữa thì cũng không bay được cao hơn vạn thước, mà nếu trong khoảng cách đó mà chúng nổ tung thì Nhậm gia xong đời.
Không chỉ là Nhậm gia, mà cả kinh thành cũng bị vạ lây. Cũng may Nhậm Kiệt một mực dùng thần hồn lực bao phủ phát hiện không đúng liến báo cho Tề Thiên. Đồng thời bay tới cạnh, túm lấy bàn tay hai con vượn trắng, cảm nhận cấm chế trong người chúng vận chuyển.
- Ngưng cho bổn gia chủ. Ngưng! Nhậm Kiệt bạo phát thần hồn lực tới mức mạnh nhất, trực tiếp can thiệp vào cấm chế trong cơ thể chúng.
Trong nháy mắt gã cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại đánh úp lại, cỗ lực lượng này vô cùng kinh khủng, bá đạo, tràn ngập tính hủy diệt. Đây chính là lực lượng tồn tại Thái Cực Cảnh ngưng tụ lúc trước.
Nhưng mà tên này cũng không biết suy nghĩ đi. Con bà nó, chẳng lẽ không suy nghĩ một chút, vạn nhất chiến đấu xảy ra trong Nhậm gia, bọn chúng bị nổ tung thì sẽ ra sao?
Nhậm Kiệt chỉ dùng thần hồn lực, không có biện pháp khiến cỗ lực lượng cấm chế này ngừng bạo phát. Nhưng mà vẫn ảnh hưởng được một chút, mà Tề Thiên vì không muốn hai con vượn trắng này chết cũng bắt tay làm theo lời Nhậm Kiệt.
Nhậm Kiệt hai tay ngưng tụ pháp quyết, đánh nhốt vào trong cơ thể hai con vượn trắng. Tuy cấm chế đã khởi động, bạo phát, nhưng cũng may còn khống chế kịp, nhất là cảnh giới của Nhậm Kiệt lại nhìn ra bản chất của nó.
Dưới sự phối hợp của Tề Thiên và bản thân con vượn trắng này phối hợp, lại trì hoãn được một chút nữa, mà như vậy đã đủ cho Nhậm Kiệt rồi.
Người để lại cấm chế tự bạo hai con vượn trắng này nhìn qua rất hung tàn, không để lại lối thoát, nhưng Nhậm Kiệt lại thấy rất bình thường, rất nhanh gã tìm ra phương hướng và cách giải quyết.
Rất nhanh hóa giải được, nhưng mà vận khí hai con vợn trắng này lại không được tốt như vậy. Yêu đan của bọn chúng đã bị lực lượng cấm chế thúc dục, tuy cấm chế bị Nhậm Kiệt chế định, giải khai, nhưng mà bọn họ lại không xong.
- Ô, ô, ô... Đúng lúc này, hốc mắt hai con vượn trắng nhỏ lệ, dùng thần thức truyền vào đầu Nhậm Kiệt và Tề Thiên cầu khẩn. Bọn họ đã đi theo tổ tiên Nhậm Kiệt, nhưng yêu thú tuổi thọ dài, sau khi vị tổ tiên kia qua đời, bọn họ ở lại một chỗ trong lòng đất Nhậm gia tu luyện. Vì đạt tới Âm Dương Cảnh cho nên cũng hay ra ngoài làm một số chuyện. Về sau đi theo Nhậm Hùng Đồ, vị tổ tiên lại vừa hung ác, vừa cường thế. Một đường đột phá Thái Cực Cảnh, lão và gia chủ Nhậm gia khi đó bắt bọn họ giữ cửa cho Nhậm gia.
Bọn họ chỉ nghe lệnh làm việc, chưa từng biết trong cơ thể mình lại có cấm chế, hơn nữa lại còn là cấm chế phải chết. Yêu đan hai con vượn trắng, trong lòng cực kỳ phẫn nộ và không cam lòng.
Cái này là cáo trạng sao? Nhậm Kiệt nhìn bọn chúng, dù sao mình cũng là gia chủ Nhậm gia. Mà bọn chúng lại làm việc cho Nhậm gia mấy trăm năm nay, tuy lần này nhằm vào mình, nhưng mà cũng chỉ là nghe lệnh mà bảo vệ chủ nhân Nhậm Hùng Đổ nhất mạch.
Yêu đan bị hủy diệt cũng không tới mức chết ngay lập tức, nhưng nỗ lực nhiều năm lại bị tốn công vô ích.
- Các ngươi không ngóc, cũng không phải không có trí tuệ. Thiên địa này còn không thể câu thúc, huống chi là đám chó má kia. Chính các ngươi mới có vấn đề. Tề Thiên tức giận mắng lên.
Nhậm Kiệt cười khổ, người tu luyện tới mức thiên địa không thể câu thúc giống Tề Thiên thì có mấy người, yêu thú tu luyện tới trình độ nhất định là có trí khôn, nhưng tổ tiên bọn họ đã đi theo Nhậm gia, cugnx không phải yêu thú trưởng thành độc lập..
Hơn nữa rõ ràng bọn họ có huyết mạch đặc thù, mặc dù Tề Thiên chẳng coi vào đâu, nhưng đi theo chủ nhân đã coi như là bình thường rồi.
Chẳng qua lần này bọn họ lại nhằm về Nhậm Kiệt, đã tới Âm Dương Cảnh đỉnh phong mà còn bị phế, chẳng khác nào xong đời.
- Các ngươi cứ đi theo Tề Thiên đã, vấn đề của các ngươi cũng không phải không thể giải quyết được. Đợi về sau bổn gia chủ điều tra, nói cho các ngươi. Nhậm Kiệt quay sang nói với hai con vượn trắng, thần hồn lực vừa động, khống chế đại trận, đại trận lập tức biến hóa, người khác có thể nhìn thấy hắn, nhưng mà lại không nhìn thấy Tề Thiên và hai con vượn trắng.
- Nhậm Kiệt, ngươi... Đang định bóp nát Linh phù dịch chuyển trốn đi, Nhậm Hùng Đồ đột nhiên nhìn thấy Nhậm Kiệt, hơn nữa lại cảm nhận được cỗ cảm giác uy hiếp hủy diệt tất cả kia, cả người ngây ngốc tại chỗ.
Sao có thể? - Oanh, oanh... Bỗng nhiên Hùng Đồ Bá Nghiệp của Nhậm Hùng Đồ nổ tung, đánh ra một cái lỗ thủng lớn, rốt cuộc vợ chồng Nhậm Thiên Tung cũng thoát ra được.
- Không thể nào, ta không có khả năng thua tên tiểu tử khốn ngươi. Nhậm Kiệt, ngươi chết đi cho ta. Thấy Nhậm Thiên Tung lại lao ra, Nhậm Hùng Đồ suy sụp như muốn phát điên.
Thua, thật phải thua.
Mình không có khả năng thua, không có khả năng ngay cả một tên tiểu tử quần là áo lụa hắn cũng không đánh lại. Lão rống giận, không tiếc mọi giá vọt lên đánh tới Nhậm Kiệt.
- Cẩn thận! Tên khốn khiếp ngươi, chết đi... Nhậm Thiên Tung và Lôi Hỏa Thương, người thương hợp nhất biến thành một đạo lôi quang vọt tới.
- Nhậm Hùng Đồ phạm thượng tác loạn, giết. Nhìn bộ dáng dữ tợn, điên cuồng của Nhậm Hùng Đồ, Nhậm Kiệt lạnh lùng hạ lệnh. Bây giờ đại thế đã định, vừa rồi gã thấy Nhậm Hùng Đồ cầm Linh phù dịch chuyển, nếu lão lập tức phát động thì không có biện pháp bắt lão. Dù sao gã không thể bại lộ, không thể thi triển ra Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ khốn trụ lão. Trừ mình và Tề Thiên ra thì không ai có thể cản được Nhậm Hùng Đồ. Nhưng mà lão lại ra tay, muốn chết?
Cận vệ đội như thành một thể, dẫn động trận pháp, trận pháp ầm ầm bạo phát, phát ra một cỗ lực lượng khủng bó, trực tiếp ngưng tụ thành một thoi quyền khổng lồ đánh tới Nhậm Hùng Đồ.
- Oanh... Đang lao xuống, chợt gặp thoi quyền đánh tới, nhanh tới mức không kịp đánh trả, cả người lão bị đánh trúng, mạnh mẽ bay ngược về sau, thân thể không ngừng vỡ vụn.
- Không, không có khả năng... Trong khoảnh khắc cuối cùng, Nhậm Thiên Hùng bỗng nhiên từ trong tuyệt vọng, điên cuồng tỉnh táo lại. Đang trên không trung, miệng phun máu tươi, trong máu còn lẫn lộn nội tạng, cơ thể không ngừng bị nổ nát. Lão không tin tất cả là thật.
Chỉ là những tên cận vệ đội, tại sao lại mạnh như vậy được? Tại sao? Tự mình giao thủ lão mới cảm thụ được sự khủng bố của cận vệ đội. Nhưng tụ thành một thể gần như không có cảm giác tồn tại, lão dám khẳng định không có ai có tu vi dưới Thần Thông Cảnh tầng sau, có ít nhất 20 tên Âm Dương Cảnh.
Lại có kết thành trận pháp, uy lực kinh người, nếu không lão cũng không bị đánh cho thảm như vậy.
Trách không được hắn tự tin như vậy, thì ra cận vệ đội của hắn mạnh mẽ như thế. Cận vệ đội, luôn ở ngay mắt mình, nhưng mà làm sao có thể mạnh mẽ như vậy. Nhậm Thiên Hành, nhất định là Nhậm Thiên Hành giở trò quỷ, gã cố ý làm thế.
Trong lúc trực tiếp đối chiến, áo giáp bên ngoài cũng bị vỡ vụn, trực tiếp biến thành tro bụi. Nhậm Hùng Đồ dùng thần thức dò xét, rốt cuộc nhìn thấy được người quen Đồng Cường, Địa Thử, TIểu Điều. Không có ai là người ngoài, cũng không thấy lão Đan Vương Ngọc Trường Không và Kiếm Vương Long Ngạo ần tàng bên trong.
- Ôi... Nhậm Thiên Hành ơi Nhậm Thiên Hành. Thì ra cuối cùng ta thua trong tay ngươi. Nhậm Hùng Đồ không cam lòng rống lên, thân thể ầm ầm nổ tung trên không trung.
Vừa rồi cảm nhận thấy uy lực tự bạo kia quá lớn nên lão muốn chạy trốn. Vừa giết được Nhậm Kiệt, lại vừa có thể toàn mạng trấn hưng Nhậm gia. Nhưng bây giờ hoàn toàn bị bại trong tay Nhậm Kiệt, tuy Linh phù dịch chuyển nằm trong tay, nhưng lão không muốn chạy trốn.
Đánh bại, cứ như vậy mà bị đánh bại, đám người đại trưởng lão lại bị đánh bại như vậy. Chết! Đại trưởng lão tự sát! Trong nháy mắt đám người phía dưới Nhậm gia đều ngây dại.