[Dịch] Tà Thiếu Dược Vương

Chương 398 : Nhất nhất tan rã




"Bộp..." Nhậm Kiệt nói xong, ném mạnh quyển gia quy trong tay lên bàn đá, thanh âm nhấn mạnh: - Ba huynh đệ cha ta, chỉ có một mình cha ta còn sống, mà ngài tổng cộng có năm con trai, tuổi của họ đều lớn hơn rất nhiều so với cha ta, ba con trai đầu sớm nhất lưu lại đời sau, ba người toàn bộ chết trận trên chiến trường. Nhưng hai người con sau của ngài, thì ngài không cho bọn họ ra chiến trường nữa. Ngài xem lại xem hiện tại bọn họ trở thành hình dáng ra sao? Bao gồm hơn ba mươi năm đến nay, con cháu ngài nhiều như vậy, cũng không có một người nào trải qua chiến trường; hiện tại ta ngược lại muốn hỏi ngài một câu: Nhậm Hùng Đồ, ngài có biết tội của mình hay không?

Nhậm Hùng Đồ cùng một bối phận với gia gia Nhậm Kiệt, nhưng lão kết hôn sớm, sinh con sớm hơn, cho nên hiện tại con cháu lão đều bằng cỡ tuổi Nhậm Kiệt, thậm chí có một số còn lớn hơn Nhậm Kiệt. Mà thân huynh đệ của Nhậm Thiên Hành năm đó đều chết hết, về phần Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ, Nhậm Thiên Tung bọn họ, đều là đường huynh đệ cùng một thế hệ.

- Cái này... Nhậm Hùng Đồ không nghĩ tới, đột nhiên Nhậm Kiệt đưa ra chuyện này, lập tức trong lòng phát lạnh: bởi vì chuyện này năm đó đích xác lão từng nghĩ tới, lão không muốn để mình tiếp tục làm người đầu bạc tiễn người đầu xanh, không muốn luôn nghe tin đời sau của mình chết đi.

Hơn nữa sau đó Nhậm gia ổn định, là gia tộc cường đại nhân số rất nhiều, điều quy định này cũng không có người nào theo nghiêm túc lắm. Lão thân là đại trưởng lão, không cho người nhất mạch của mình đi, cũng không có người nào dám nói gì.

- Ăn nói càn rỡ! Ta xem ra ngươi chính là biết không đảm đương nổi chức gia chủ, thẹn quá thành giận, làm ra chuyện như vậy! Đại trưởng lão buồn bực nói, trong lúc nhất thời thật tình lão nghĩ không ra cách nói tốt hơn.

- Ta thẹn quá thành giận ư? Ngài hãy xem ánh mắt của mọi người kìa, là giống ta hay là giống ngài. Mọi người yên tâm đi! Ta sẽ không vì chuyện đấu tranh nội bộ mà làm họa lây tới người nhà! Ta bắt giữ những người này, vốn đều là những người phải tham gia tôi luyện nhưng không có tham gia, bổn gia chủ cũng sẽ không giết bọn họ, cũng sẽ không làm gì với bọn họ, chẳng qua là sẽ đưa bọn họ vào quân đội mà thôi! Nhậm gia ta sở dĩ có thể truyền thừa mấy ngàn năm, trở thành một trong năm đại gia tộc của Minh Ngọc Hoàng Triều, có thể có quy mô rộng lớn ngày hôm nay, chính là kết quả của người các thời đại nỗ lực!

- Trong các vị, người nào không có trưởng bối chết ở trên chiến trường chứ? Chính các vị phỏng chừng đa số đều đã tham gia loại tôi luyện này rồi, các vị hẳn biết rõ chuyện đó ảnh hưởng đối với các vị to lớn biết bao! Cho các ngươi chân chính từ một tên quần áo lụa là, biến các ngươi thành một nam nhân đỉnh thiên lập địa! Người Nhậm gia ta phải nên như thế, không thể chỉ lo hưởng lạc, mà phai mờ ý chí chiến đấu! Đây là nguyên nhân tổ tiên Nhậm gia ta đã định ra điều quy củ này... Nhậm Kiệt nói, không để ý tới Nhậm Hùng Đồ, ánh mắt nhìn về phía mấy trăm người quản sự tầng lớp cao của Nhậm gia kia.

- Nhưng hiện tại, có một số người lại trốn tránh nghĩa vụ này, nghĩ là làm như vậy sẽ có con cháu lưu lại, mà họ không biết con cháu lưu lại không có trải qua chiến đấu, không có trải qua tôi luyện... đều là kẻ yếu. Kẻ yếu thì sẽ càng ngày càng yếu, giống như chính bọn họ! Nhậm Kiệt vừa nói, vừa chỉ tay thẳng vào Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm bọn họ.

- Một đám người mất đi ý chí chiến đấu, không biết tiến thủ, chỉ biết đấu tranh nội bộ, chỉ biết kiếm lơi ích cho mình... người như vậy có cống hiến gì cho gia tộc chứ? Ta thà rằng để Nhậm gia từ mấy chục vạn tộc nhân biến thành mấy vạn như trước kia, thậm chí là mấy ngàn, cũng không hy vọng đều là loại người ăn hại, bất lực này!

- Ngươi... Nhậm Kiệt! Ngươi định dùng tà thuyết mê hoặc người ư?! Ngươi đã không còn là gia chủ, ngươi... Nhậm Quân Dương thấy Nhậm Kiệt lại chỉ tay vào bọn họ nói như vậy, tức giận đến cả người run rẩy, cũng nỗ lực phản kích.

- Đúng! Ngươi đã không còn là gia chủ, ngươi có quyền hạn gì làm như vậy!

- Nhậm gia không thể để mặc cho ngươi làm càn! Đại trưởng lão bắt hắn lại!

Lúc này, phía dưới Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm cùng đám người bị Nhậm Kiệt bắt giữ người nhà kia nhất thời đang không biết làm gì, nghe nói vậy mấy chục người lập tức cùng theo nổi lên náo loạn.

Nhưng lúc này, lời nói của Nhậm Kiệt cũng đã làm cho những người vốn đều nhìn Nhậm Kiệt với ánh mắt căm hận cũng tĩnh táo lại, lập tức tỉnh ngộ. Trước kia bọn họ cũng không có quá để ý, nhưng trừ mấy người Nhậm Hùng Đồ ra, những người khác cho dù ngẫu nhiên sẽ cho mấy con cháu đi học viện, đi địa phương khác, hoặc là lưu lại một số người không thích hợp không thể tham gia chiến đấu, đa số còn là tuân theo quy củ.

Dính dáng tới chuyện này không nhiều lắm, chủ yếu vẫn là đám người Nhậm Hùng Đồ.

Chính vì vậy, thời khắc này Nhậm Kiệt nói ra như vậy, bóc trần như vậy, tất cả mọi người liền có cảm nhận: Con bà nó! Con cháu người nhà của chúng ta đều đi chiến đấu, cũng có người tử vong, có người bị thương, các ngươi lại chơi chiêu thức ấy!

Hơn nữa Nhậm gia chủ nói, chỉ là đưa bọn họ đi quân đội, cũng không phải giết chúng, điều này rất là bình thường mà! Rất đúng mà!

- Nói rất đúng! Vừa rồi vốn Nhậm Thiên Tung còn có phần bận tâm Nhậm Kiệt làm loạn, nhưng vẫn luôn ủng hộ Nhậm Kiệt, nghe vậy chút áp lực trong lòng liền tan biến, lên tiếng trầm trồ khen ngợi.

- Nhậm gia chủ nói không sai! Gia quy viết rất rõ ràng!

- Đúng vậy! Hóa ra là chuyện này, trước kia thật ra cũng không có chú ý lắm!

- Không sai! Nếu như đời đời cứ tiếp tục yếu xuống như vậy, khẳng định sẽ xảy ra vấn đề!

- Cường giả càng mạnh, kẻ yếu càng yếu đi, gia chủ làm như vậy không sai!

- Thì ra đại trưởng lão bọn họ lại... Thật không nghĩ tới, trước kia chính bọn họ nắm giữ những chuyện này, thật không nghĩ tới mấy chục năm qua, bọn họ lại một người đều không đưa đi, chuyện này cũng quá đáng đi!

- Đúng vậy! Thỉnh thoảng có một số người không đưa đi bình thường, mà cho đi làm chức văn, nhưng cho dù chức văn cũng phải đi lịch lãm chứ!

Vốn dưới thúc đẩy của ba người Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc, thanh âm kêu gào đang rất phẫn nộ ầm ĩ, sau đó bị thanh âm của người khác che mất, dù sao loại chuyện như vậy người nào nghe tới đều sẽ không vui lòng: "Con bà nó! Dựa vào quy định gia tộc gì các ngươi được phép không đi làm, còn không biết xấu hổ ở chỗ này kêu gào!"

Con bà nó! Con cháu chúng ta đưa đi, đều có người chết đi hoặc bị thương rất nặng. Mặc dù niên đại hiện tại, không giống như năm đó, nhưng phải trực tiếp tham gia chiến đấu với yêu thú, với địch nhân các loại, thương vong cũng không nhỏ.

Chính vì Nhậm gia có quy định này, mới giúp cho Nhậm gia một mực giữ vững cường đại! Trên thực tế trong năm đại gia tộc, đều có quy định tương tự. Chỉ có điều thời gian lâu hay ngắn khác nhau. Vậy mà có một số người lại xem chuyện này không tồn tại.

Vừa rồi vốn Nhậm Hùng Đồ là khí thế hung hăng nhất, phẫn nộ nhất... lập tức không còn lời gì để nói, nhất là nghe mọi người phía sau, chung quanh nói ra lời bất mãn, càng ngày càng nói khó nghe, lão càng cảm thấy khó xuống đài được.

Hôm nay đã là lần thứ ba, hơn nữa một lần so một lần khó chịu hơn.

Thời điểm này Nhậm Hùng Đồ đã vô cùng oán hận Nhậm Kiệt, nhưng không có biện pháp nào khác, gặp loại chuyện này làm sao bây giờ.

- Đại trưởng lão! Nên làm gì bây giờ? Không bằng lập tức bắt giữ Nhậm Kiệt! Lúc này, Nhậm Quân Dương cũng hoảng hốt, vội vàng âm thầm thông qua thần thức liên lạc với Nhậm Hùng Đồ.

- Ngu xuẩn! Loại thời điểm này mà hành động thì chúng ta sẽ trở thành cái gì chứ?! Hiện tại chỉ có nước tạm thời không đề cập tới chuyện này nữa, chờ hắn không còn làm gia chủ, gia chủ mới lên thay rồi tính sau! Nhậm Hùng Đồ tức giận mắng Nhậm Quân Dương.

- Nhậm Kiệt... Sau đó, Nhậm Hùng Đồ nhìn về phía Nhậm Kiệt nói: - Bổn đại trưởng lão nhiều năm qua luôn bận tu luyện, không nghĩ tới con cháu hậu bối lại làm ra chuyện bực này. Chuyện này ta tự sẽ đích thân xử lý, hôm nay là muốn nói chuyện của ngươi, từ nay về sau, ngươi sẽ không còn làm gia chủ, đối với các hành vi của ngươi, ngươi có lời giải thích gì không?

Vừa rồi từ chuyện bắt cóc, chọc cho mọi người nổi giận xông tới, phát hiện vốn cũng không phải chuyện như vậy, hơn nữa bị những người khác nói tới, bọn họ thoáng cái liền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, vì thế đại trưởng lão nhanh chóng điều chỉnh. Không nói chuyện này nữa, chuyển đề tài nói thẳng vào vấn đề của gia chủ Nhậm Kiệt, chỉ cần Nhậm Kiệt không còn làm gia chủ, thay đổi gia chủ mới thì chuyện sau này xử lý ra sao còn không phải dễ dàng hay sao!

- Cáo già! Vân Phượng Nhi không nhịn được lầm bầm một câu.

- Lão dù có giảo hoạt cũng không được... Lục gia nói, ánh mắt nhìn vào Nhậm Kiệt.

- Giải thích ư?

Nhậm Kiệt bật cười rất kỳ quái: - Giải thích cái gì? Ta dựa vào cái gì phải giải thích với ngươi? Ngươi tưởng ngươi là ai, ta giải thích cái quái gì với ngươi!

Bá.

Thoáng cái, mọi người chung quanh đều trợn tròn mắt, người Nhậm gia coi như hôm nay mới chân chính nhìn thấy gia chủ nhà mình kia lợi hại ngang ngược. Biết một ít chuyện về hắn, nhưng người chính thức chứng kiến thì rất ít.

Dù sao lúc bình thường bọn họ phân tán các nơi trên toàn quốc, lúc Nhậm Kiệt thừa kế gia chủ có chạy về, nhưng khi đó Nhậm Kiệt hoàn toàn bất đồng với hiện tại.

Hiện tại gia chứ này... cũng quá ngông cuồng, quá kiêu ngạo đi!

- Ha ha ha tốt lắm! Không giải thích đúng không, vậy tới đúng thời gian quy định ngươi sẽ không còn là gia chủ Nhậm gia! Nhậm Hùng Đồ nhướn cặp lông mày rậm, hung tợn nói.

- Thời gian ư? Nhậm Kiệt nhìn lên trời. Tuy rằng thế giới này không có loại đồng hồ gì đó, nhưng đối với tu luyện giả vốn chỉ cần nhìn trời, cảm thụ thời gian đối với thiên địa rất rõ ràng, có thể biết giờ rất chi li.

Nhậm Kiệt cười nói: - Căn cứ gia quy, bổn gia chủ còn có thời gian một nén nhang! Nói cách khác, trong thời gian một nén nhang này, dù ta không giải thích vẫn còn là gia chủ, chỉ có sau một nén nhang, trưởng lão hội các người mới có thể chọn gia chủ mới, đúng không?

Quy củ, lại là quy củ, nghe Nhậm Kiệt nói xong Nhậm Hùng Đồ cũng chỉ có thể thở hào hển, đồng thời gật gật đầu.

- Nói cách khác, trong thời gian một nén nhang này, bổn gia chủ còn là người đứng đầu Nhậm gia, đúng không? Nhậm Kiệt lần nữa nhìn về phía Nhậm Hùng Đồ, hỏi.

- Đúng! Lần này Nhậm Hùng Đồ tức giận đáp: - Ngươi còn có thể làm gia chủ thêm một nén nhang!

- Một nén nhang vậy là đủ rồi! Hiện tại bổn gia chủ quyết định: Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc khi trên lừa dưới, lén chiếm đoạt lợi ích của gia tộc, lấy lợi ích của gia tộc làm trao đổi, làm ra rất nhiều chuyện tổn thương gia tộc, hiện tại lập tức bắt trói, luận tội, đầu tiên cách chức trưởng lão trưởng lão hội, lập tức có hiệu lực! Nhậm Kiệt đột nhiên thu lại vẻ tươi cười, nhìn về phía Nhậm Quân Dương nói.

- Ngươi... ngươi dám?

- Nhậm Kiệt! Hiện tại ngươi không có quyền lực này!

- Chúng ta là trưởng lão trưởng lão hội, không phải ngươi nói cách chức là cách chức!

Ba người vừa nghe lập tức bùng nổ. Không nghĩ tới tiếp theo Nhậm Kiệt lại lần nữa chỉa mũi dùi vào bọn họ, ba người lập tức rối rít phản kích, nhưng thành viên cận vệ đội của Nhậm Kiệt, dưới chỉ huy của Đồng Cường, đã vọt tới định bắt lấy bọn họ.

- Càn rỡ... Đại trưởng lão thân hình chậm rãi hạ xuống, hạ xuống trước mặt ba người Nhậm Quân Dương nói: - Người của trưởng lão hội, đâu phải ngươi có thể tùy ý động tới!

- Ha ha... Đột nhiên Nhậm Kiệt nhìn bọn họ bật cười một tràng: - Chuyện đùa! Chiếu theo ngươi nói như vậy, chỉ có ngươi có thể động tới người khác, người khác không thể động tới các ngươi ư? Con bà nó! Nói giỡn hay sao? Đừng quên, sở dĩ bổn gia chủ dám làm như vậy là có chứng cứ, gia chủ có quyền miễn chức trưởng lão, huống chi bổn gia chủ còn có chứng cớ xác thực, có cần ta mở gia quy cho các ngươi xem hay không?

Nhậm Kiệt nói xong, khẽ điểm một cái vào gia phả, gia quy trên bàn đá.

Nhậm Hùng Đồ sắc mặt lại lần nữa sa sầm xuống, lại là quy củ, lại là quy củ...

Nhưng cố tình lại nói đúng! Đúng như là Nhậm Kiệt nói, trưởng lão là gia chủ bổ nhiệm, trưởng lão làm sai tự nhiên gia chủ có quyền lực bãi chức, quy trách nhiệm định tội!

- Tốt lắm, nhưng người ngươi không thể động tới, hiện tại dù bọn họ không còn là trưởng lão, cũng phải đợi sau này điều tra vấn đề tính sau! Nhậm Kiệt! Ngươi giãy giụa nữa thì có ích lợi gì? Nhậm Hùng Đồ lui thêm bước nữa, muốn nhìn xem hắn vùng vẫy thế nào, cho dù không có ba người Nhậm Quân Dương bọn họ, thời điểm này lão vẫn có thể bãi miễn chức gia chủ của Nhậm Kiệt, phế bỏ hắn, để xem hắn còn chơi đùa cái gì!

- Phải không? Ba so với một phải không?

Nhậm Kiệt bình thản hỏi, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Thiên Hoành cùng Nhậm Thiên Kỳ mặc chiến giáp trên không trung nói: - Hai vị! Các vị lá gan quả thật đủ lớn, cứ như vậy đã muốn phế bỏ chức gia chủ ta ư? Bằng vào một chút khôi lỗi cùng phù văn, một chút thần hồn lực thu được trong di tích, thật nghĩ là người khác không nhìn ra được sao? Các vị nghĩ ai cũng đần độn giống như bọn họ hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.