Cụng rượu. - Câu này con bà nó ta thích. Muốn uống thì uống cho thống khoái. Ngụy Lượng nghe vậy cười lớn, từ ngày tới kinh thành hắn chưa được uống cho thống khoái. Rốt cuộc hôm nay đã có cơ hội.
- Uống rượu gặp tri kỷ nghìn chén còn thiếu, không hợp nhau chẳng nói nửa câu. Mà Hải Thanh Vân và Văn Tử Hào lại ngẩn ra, lẩm bẩm hai câu này.
Lúc trước nghe mập mạp nói một mình Nhậm Kiệt thu thập nhiều người như vậy mà chấn kinh. Nhưng lúc này nghe những lời này lại càng làm cho bọn họ chấn kinh hơn.
Khoảnh khắc này, nơi này, cảnh này, lời này giống như đến từ đáy lòng vậy.
Người uống rượu đúng là vậy. Gặp người tri kỷ ngàn ly còn thiếu, không hợp nhau không nói nửa câu. Tuyệt, tuyệt diệu.
- Tuyệt, thật là tuyệt, Nhậm gia chủ, trước kia chỉ ở một bên nhìn những việc ngươi làm cảm thấy rất sảng khoái. Hiện tại đi với ngươi mới cảm thán. Hai câu gặp tri kỷ ngàn chén còn thiếu. Không hợp nhau không nói nửa câu. Tuyệt, tuyệt diệu. Tuyệt đối là tuyệt cú thiên cổ. Văn Tử Hào không nhịn được than thở.
- Ha ha... Nhậm Kiệt cười nói: - Chỉ là câu nói của tiền nhân nên lấy ra dùng một chút. Quản nó là tuyệt cú quái gì, người chỉ sống được một lần, mỗi thời mỗi khắc đều là độc nhất vô nhị.
Tiểu nhị bị Ngụy Lượng hung dữ mắng một chập trong lòng còn bất mãn lầu bầu. Mấy người này không giống người bình thường, nhìn là biết con cháu đại hộ bày đặt làm anh hùng. Uống nổi một ly không biết, lát nữa rồi biết. Rượu Túy Mộng Lâu há dễ uống như vậy.
Hắn cũng không sợ mấy người này sinh sự, bởi vì Túy Mộng Lâu bọn họ nhìn như không lớn, nhưng đã truyền thừa mấy trăm năm, hơn nữa còn là nơi bán rượu cường giả siêu cấp duy nhất kinh thành. Lão bản lại thích rượu như mạng, loại rượu tốt nhất đều do lão tự làm, thực lực lão cũng rất mạnh.
Chỗ chân Thành có không ít cường giả siêu cấp, nhưng chịu luyện rượu siêu cấp cũng chỉ có một mình lão bản này thôi. Bởi vậy tuy rằng nơi này là quán nhỏ, nhưng mà không ai không biết nơi này chuyên tụ tập những nhân vật siêu cường. Thân phận cường giả siêu cấp đặc biệt, một người có thể khai sáng một thế lực nhỏ, tới đầu nhập bất cứ đại gia tộc nào đều chiếm được thân phận cực tốt, đại ngộ không nhỏ. Ngay cả đầu phục hoàng gia cũng là cung phụng, địa vị cao cả, chiếm được tài nguyên nhiều hơn. Cũng chỉ có loại người thích đánh bạc như Thường lão tứ, hoặc coi rượu như mạng như lão bản nơi này mới có thể đạt tới cường giả siêu cấp mà không bỏ được sở thích của mình.
- Nào, chúng ta nâng ly. Mỗi người một chén rượu lớn đủ hai ba gã Thần Thông Cảnh tầng chín say bí tỉ, cả đám cầm chén rượu cụng một phát.
Rượu uống vào bụng, nhiệt khí bốc lên, cả người như muốn sôi trào, một cỗ nhiệt lưu chảy khắp toàn thân.
Nhậm Kiệt còn tốt, cường độ thân thể hắn vượt xa tưởng tượng. Mà bốn người Văn Tử Hào phải đứng lên vận chuyển mấy giây mới có sức uống tiếp.
- Đã con bà nó ghiền. Ha ha ha. Ngụy Lượng cười lớn, khoát tay chụp lấy bình rượu lại rót cho mọi người một chén nữa. Điểm tâm mang ra, mập mạp và Hổ Hổ ăn uống vui vẻ, các nàng nâng chén nhỏ cụng nhau, tiểu nhị nhìn vào lấy làm kỳ. Đám người Ngụy Lượng không ngờ lại uống thêm một chén nữa, quá kinh người đi, rượu này ngay cả cường giả Thần Thông Cảnh tầng 9 cũng không chịu nổi à.
Kỳ quái hơn là, Tiểu Hồng Miêu trên vai mập mạp lại cũng uống được nhiều rượu như vậy. Hôm nay là ngày gì vậy? Lúc này tiểu nhị mới biết đám người này không bình thường.
Hắn đâu biết, Lý Thiên Thành lực lượng hùng hồn, nhiều năm tích súc đã vô hạn tiếp cận Âm Dương Cảnh rồi. Mà Văn Tử Hào, Hải Thanh Vân, Ngụy Lượng tuy không quá mạnh, nhưng lại trẻ tuổi. Gia cảnh lớn, bình thường phục dụng không ít linh đan diệu dược, cho nên hiệu quả rượu này kém hơn nhiều đối với bọn họ.
Tiếp tục uống nữa, mọi người đều quan sát phản ứng của nhau. Nhậm Kiệt bình thản như uống nước, uống xong còn tiện tay với đậu rang bên bàn mập mạp ném vào miệng nhai.
- Con mẹ nó. Ngay cả lão đại ta cũng không thể thắng ngươi, đánh cũng không lại ngươi. Ta không tin con mẹ nó không tin uống cũng thua ngươi. Nói cho ngươi biết, trước đó ta đã ăn một loại quả đặc thù, ngay cả rượu cường giả siêu cấp ta cũng uống được. Hai ta uống chén nữa, vừa rồi không phải ngươi nói ngàn chén còn thiếu gì đó sao? Vậy uống cho thống khoái đi, liều mạng thống khoái. Có dám uống không? Nhìn bộ dạng thảnh thơi của Nhậm Kiệt, Ngụy Lượng cảm thấy chiến ý bừng bừng, xé toạc áo, khiêu chiến Nhậm Kiệt.
Nghe Ngụy Lượng nói vậy, đám người Văn Tử Hào nhìn nhau, lại nhìn về phía Nhậm Kiệt. Ngụy Lượng đã nói toạc ra như vậy, trước đó Nhậm Kiệt làm như uy phong lắm, nhưng lại rượu này lại khác.
- Keng! Mập mạp và Hổ Hổ nâng chén cụng nhẹ, lại mở miệng nhấp một miếng, tiếp đó nhìn Nhậm Kiệt. Tuy rằng không ít lần uống với y, nhưng chưa từng uống rượu quá mạnh. Bây giờ lại uống rượu mạnh, nhìn ánh mắt Nhậm Kiệt, mập mạp lại lập tức hiểu rõ.
- Đến đây, đến đây đánh cược đi. Ta làm nhà cái đặt phiếu cơm lão đại thắng, ai dám cá? Mập mạp vui vẻ kêu lên. Tuy rằng Ngụy Lượng đã nói qua mình ăn trái cây giải rượu, nhừng dù sao trước đó Nhậm Kiệt đã làm ra rất nhiều chuyện khó tin. Ngay cả biết tửu lượng Ngụy Lượng ra sao, trong lòng Lý Thiên Thành đều không dám chắc. Nói chi là Văn Tử Hào và Hải Thanh Vân.
Tuy mập mạp kêu la đánh cược, nhưng mà bọn họ đều nhìn chăm chăm Nhậm Kiệt. - Hả? Nhậm Kiệt hơi chút do dự nói: - Như vậy không công bằng à.
- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Không thì ngươi uống một chén, ta uống chén rưỡi. Ngụy Lượng vô cùng thống khoái, hắn đã công khai thừa nhận mình dùng trái cây giải rượu. Cho nên Nhậm Kiệt nói không công bằng liền quyết nhượng bộ.
Vừa rồi thấy Nhậm Kiệt cũng đồng ý dùng chén lớn, hơn nữa lại uống ngon lành cành đào như vậy, cho nên hắn mới muốn khiêu khích. Lần này lực lượng lão đại mình tăng vọt, chỉ cách Âm Dương Cảnh nửa bước. Nếu phải đột phá Âm Dương Cảnh mới có cơ hội khiêu chiến Nhậm Kiệt, hắn cũng không để ý, nhưng uống rượu hắn lại có chút bản lãnh.
- Ngươi hiểu lầm rồi... Nhậm Kiệt khoát tay cười nói: - Ta nói là không công bằng với ngươi. Ta thấy thế này đi, bốn người các ngươi cùng uống, như vậy mới có thể uống cho thống con bà nó khoái.
Đây cũng không phải chiến đấu, mà chỉ là một nhóm người hợp nhau ngồi uống rượu. Nhậm Kiệt cũng không muốn ăn gian, cho nên hai bên phải người tám lạng người nửa cân mới so tài. - Cái gì? Bốn người chúng ta cùng uống thi với ngươi? Ngươi không uống quá nhiều chư? - Quả nhiên lời ra kinh người, ta còn đang suy nghĩ ngươi sẽ ứng phó thế nào đấy. Hải Thanh Vân thấy thú vị nói. - Ha ha... Văn Tử Hào cười sảng nói: - Một đấu bốn, ngươi nghĩ kỹ chưa?
- Chuyện này... Lâm thời lão đại, ngươi có vẻ hơi lớn lối đấy. Mặc dù ta không lợi hại được như Ngụy Lượng, nhưng cũng có thể dùng lực lượng áp chế được một chút đấy. Bốn người chúng ta hợp lại, cho dù hai cường giả Âm Dương Cảnh uống thi cũng bị thua đấy.
Lý Thiên Thành thân là tiểu đệ nên có ý tốt nhắc nhở Nhậm Kiệt. - Hắc hắc. Có ý tứ. Đặt tiền cược, đặt tiền cược đi. Các ngươi không dám đặt tiền cược sao? Mập mạp hưng phấn gạ gẫm.
Hổ Hổ có chút men say, lông tóc đỏ lên, mắt cũng đỏ lên. Y y nha nha quơ quơ ly rượu trong tay.
- Ha ha... Ngươi nghĩ kỹ đi, rượu này rất đặc biệt đấy. - Ừ, nói không sai. Cho dù Âm Dương Cảnh cũng phải bế quan toàn lực mới chậm rãi tiêu hóa được hết. - Thứ này hiệu quả phi phàm, Âm Dương Cảnh cũng không thể hoàn toàn hóa giải được. Trước kia nghe nói có Thần Thông Cảnh say mà chết. Ba người Văn Tử Hào vẫn khuyên giải. Chỉ sợ Nhậm Kiệt kích động nhất thời. Lực lượng gia tăng, hiệu quả rượu sẽ càng yếu, nhưng là một tu luyện giả của quốc gia tu luyện, cũng là người có thất tình lục dục. Tuy rằng bế quan tu luyện cũng cần rượu.
Vì thế loại rượu dành cho Thần Thông Cảnh, Âm Dương Cảnh mới luyện chế rất đắt. Người bình thường uống vào chẳng khác nào uống rượu độc, một ngụm cũng đủ chết rồi. Chỉ có cường giả có đủ lực lượng, thân thể đủ mạnh mới chịu nổi.
- Lấy thêm 3 cái chén ra đây. Nhậm Kiệt cũng không giải thích, bởi vì giải thích phiền toái. Y rõ nhất thân thể mình đã đạt tới Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ bảy, thần thức dương hồn tầng 8. Lại trải qua rèn luyện của Ngọc Hoàng Quyết cho nên có thể nói hắn là độc nhất vô nhị.
Về phần thứ tốt, Nhậm Kiệt cũng phục dụng không ít. Uống rượu này cũng chẳng khác gì uống bia ngày trước, hắn không có cảm giác gì nhiều.
Giải thích tốt nhất chính là làm. Nhậm Kiệt vẫy tay một cái kêu tiểu nhị lấy thêm ba cái chén. Trong lúc đám người kia nói chuyện cầm rượu rót đầy chén, một chén, hai chén, ba chén, bốn chén.
- Vù! Một hơi rót bốn chén, Nhậm Kiệt thở dài một hơi, nhìn bốn người sảng khoái nói: - Ta kính các ngươi. Nào uống. Uống xong hắn cầm đồ ăn lên ăn, chén này hoàn toàn chén rượu lúc đầu. Ít nhiều cũng có cảm giác, vừa uống vào nhiệt khí bốc lên toàn thân, giống như vận động viên làm nóng trước khi thi đấu, Nhậm Kiệt vô cùng hưng phấn. - Uống thì uống. Ai sợ ai. Uống con mẹ nó cũng thu thì con mẹ nó thật không còn lời nào để nói. Ngụy Lượng không nói hai lời bưng chén uống. Uống xong còn quay sang quát với mập mạp: - Ta đặt cho mình 100 vạn tiền ngọc.
Ba người Văn Tử Hào liếc nhau, đều nâng chén uống vào. Uống xong đều đặt cược mình thắng.
Một màn này khiến cho tiểu nhị trợn tròn mắt. Bọn này đều không phải là người bình thường. Tiểu nhị cho hắn cũng đạt tới Thần Thông Cảnh tầng 3, vậy mà tới bây giờ chưa từng thấy người uống rượu Túy Mộng Lâu như bọn họ.
Nhất là tên này, hắn nhìn Nhậm Kiệt như nhìn quái vật. Tên này đủ trâu, một đối bốn, bọn họ mỗi người một chén, mình hắn bốn chén. Uống nhiều vậy cho dù là cường giả Âm Dương Cảnh âm hồn đỉnh phong uống vào cũng gần chết. Quá trâu, không xảy ra chuyện chứ? Càng nhìn càng kinh hãi, nghĩ một hồi gã vội vàng chạy đi tìm lão bản, phải chuẩn bị nhỡ lát nữa xảy ra chuyện.
Hắn biết đám người này tuổi không lớn, nhưng tuyệt đối đều không phải chủ nhân bình thường. Vạn nhất xảy ra chuyện, cho dù lão bản mình là cường giả Âm Dương Cảnh cũng gặp phải phiền toái.
Mấy người bọn họ liều mạng uống mấy vòng, từng người đều say men, nói lớn hơn, nói nhiều hơn. Lúc đầu còn cụng chén nhau, bây giờ thành ra lảm nhảm với nhau. Từng người kêu uống đi, uống đi, liên tục tác chiến Nhậm Kiệt còn chịu nổi, nhưng bọn họ lại có chút chịu không nổi.
Mấy người này tuổi không xê xích lắm, uống nhiều hưng phấn bắt đầu lảm nhảm chuyện tại Hội Văn.
Nhưng tiếng cụng rượu cũng không ngừng lại, Nhậm Kiệt làm chủ lôi đài, một người đối bốn, uống cũng có chút say men. Lần này khác với lần gã gõ trống trận uống với đám binh lính. Khi đó hắn có thể dùng lực lượng giải rượu, vì rượu uống là rượu bình thường. Nhưng giờ khác, có mốn hóa giải cũng khó, bởi vì rượu này có thể sánh ngang với một viên linh đan hạ phẩm. Rất khó hóa giải.
Dĩ nhiên mọi người đều không muốn hóa giải, chính vì không muốn hóa giải cho nên càng về sau càng liều mạng, khí thế càng ngất trời.