“ Không cần xét xem Ruki có làm được hay không, nhưng tôi khẳng định là người nhà của Thái Thu có năng lực ép cô ấy trở về!”- Người nói là Hàn Lâm. Giọng điệu của anh mang theo nét nghiêm túc khó có được.
Thái Thu trầm mặc. Cô không phải là chưa nghe qua gia thế thật sự của nguyên chủ. Lần trước Hàn Lâm đã nói qua với cô. Tuy vậy, chỉ cần một phần thông tin đó, cô cũng có thể biết được năng lực làm việc của những sinh vật được gọi là “ người thân” kia của cô lớn mạnh đến nhường nào. Có thể giúp cho một công ty vốn là gần như không có chút danh tiếng nào trong giới thương nghiệp như công ty của Trịnh trong vòng hai năm đã trở thành công ty tầm cỡ quốc tế trong cái thế giới đầy rẫy người tài như vậy, họ còn có thể là người bình thường sao? Nhưng mà cũng không thể kể đến năng lực của ông Trịnh cũng rất tốt, nếu không đã không thể duy trì tốt Trịnh thị đến tận bây giờ, còn sinh ra được một đứa con gái tâm cơ thâm trầm như Trịnh Thu Thủy. Cô đối với bọn họ vẫn là cực kì hâm mộ đâu, nhưng cũng không phải là không có oán hận…
Những lời Hàn Lâm nói ra đối với ba người Cảnh Hạo có thể nói vừa là tin tốt, đồng thời cũng được coi như là tin xấu. Tốt là vì nếu gia thế của cô lớn như vậy, họ cũng khồng cần phải quá lo lắng về an toàn của cô, tuy rằng an toàn đó không phải là tuyệt đối. Phải biết rằng trong những gia đinh có gia thế lớn mạnh như vậy, việc người thân ám hại nhau chẳng phải là điều mới lạ gì nữa. Nhưng như vậy còn đỡ hơn việc cô lúc nào cũng bị đối thủ của gia đình ba người nhìn chằm chằm, còn muốn tùy thời ra tay hãm hại. Còn nói là tin xấu, nếu cô không muốn về, vậy bọn họ làm thế nào để giữ cô lại mà bảo vệ tốt a? Chẳng lẽ lại phải cùng nhau hợp tác?
Ý kiến này rất tốt, nhưng là điều mà mấy người đàn ông luôn tự tin vào năng lực của chính mình như bọn họ rất khó chấp nhận. Hơn nữa chuyện này còn liên quan tới hạnh phúc cả đời của bọn họ đó.
“ Quân Lâm Ngạo, Trần Cảnh Hạo, Lăng Chính Thiên, ba người có thể tránh mặt một lúc được không?”- Thu bỗng lên tiếng đề nghị. Cô muốn hiểu biết rõ hơn về thân thế của chính mình nhưng nếu bọn họ còn ở đây, dù là Hàn Lâm hay Ruki đều sẽ không chịu nói.
Ba vị nam chính nào đó cũng coi như là người thức thời, nghe Thu nói vậy liền biết chính mình ở lại cũng không thể nghe được thông tin gì nên liền đứng dậy, đi vào trong bếp nấu ăn dưới sự chỉ dẫn của Cảnh Hạo. Chức năng cách âm nơi này rất tốt, mấy người Thái Thu nói chuyện ngoài phòng khách sẽ không bị bọn họ nghe được, cô cũng tin rằng ba người đó không nghe lén.
“ Được rồi, coi như là ở đây không có người ngoài nữa nên hai người không cần lại tiếp tục úp úp mở mở, nói thẳng vào vấn đề đi. Tôi có quyền biết rõ ràng tất cả những điều có liên quan đến thân phận của chính mình.”- Thu dùng ánh mắt nghiêm túc, cũng không thiếu đi một phần xa cách. Cô thích Ruki không có nghĩa là cô sẽ bất chấp thái độ của anh mà tiếp tục thân thiết. Trong cái thời đại này, phụ nữ coi đàn ông là trời của mình chắc cũng sắp tuyệt chủng rồi, cô lại cũng không muốn làm mặt nóng áp mông lạnh.
Nhìn thái của cô đối với mình so với người xa lạ còn lạnh lùng hơn, trong lòng Ruki không rõ là tư vị gì. Đáng lẽ anh nên hài lòng với cách cư xử này của cô, bởi đó chính là điều anh muốn, nhưng giờ phút này, khi cô thực sự làm vậy, anh lại không có chút vui vẻ nào mà ngược lại, cảm giác khó chịu không ngừng len lỏi.
Thật kì quái! Anh không thích cảm xúc dư thừa này!
Dứt khoát gạt bỏ những suy nghĩ rối ren trong đầu, Ruki bỗng nhiên đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt tay phải đặt chéo sang ngực trái, Thu cúi chào một góc vừa đúng 45 độ. Sau đó, chưa để cô kịp phản ứng lại, tiếng nói trang nghiêm, cung kính của anh đã vang lên.
“ Thần- Ruki Matsukari xin chính thức ra mắt công chúa. Rất hân hạnh được gặp người.”
Bị hành động và lời nói của Ruki làm cho kinh động, Thu bị sốc tới suýt chút nữa thì ngã ngửa. May mắn là sofa có chỗ dựa ở đằng sau, nếu không thì cô xấu mặt rồi. Nhưng, cô rất không hiểu những việc đang diễn ra trước mắt.
Công chúa? Là đang gọi cô hả? Thời đại này còn có hoàng gia tồn tại nhưng mà cũng không trùng hợp đến nỗi cô cũng là người hoàng gia chứ?
Liếc mắt sang nhìn Hàn Lâm đang bình thản ngồi bên cạnh, ánh mắt cô còn mang theo nồng đậm ý dò hỏi. Thấy vậy, anh ta liền đáp lại ánh mắt không thể tin được của cô bằng một cái gật đầu khẳng định vô cùng chắc chắn.
Đang đùa cô sao? Nghi thức của hoàng gia không phải ít đâu!
Thái Thu thật muốn khóc ròng sau lại nhớ đến người nào đó còn đang cúi người với mình, cô liền bất đắc dĩ lên tiếng: “ Anh trước tiên đứng thẳng lại, qua bên kia ngồi xuống sau đó chúng ta lại nói một chút.”
Ruki lại nghe lời một cách lạ thường, rất an tĩnh lại chiếc ghế ngắn đối diện cô đã chỉ mà ngồi xuống. Người cũng đã an vị, Thu lúc này mới lại lên tiếng.
“ Anh nói rõ một chút, rốt cuộc tại sao lại gọi tôi là công chúa?”
“ Ngài là con gái của nữ hoàng, đương nhiên sẽ xứng với chức danh công chúa này.”
“ Anh không cần phải dùng kính ngữ. Không cần biết là tôi có phải công chúa mà anh nói hay không nhưng anh hơn tuổi tôi, tôi không quen nghe người nhiều tuổi hơn mình lại cung kính với mình. Hơn nữa, anh có thể nói rõ hơn một chút về hoàn cảnh nơi mà anh nói là nhà tôi được không?”- Thần thái của Thu rất không tự nhiên khi nghe Ruki gọi mình là “ Ngài” một cách cung kính như vậy.
“ Nhà cô chính là ở St. Martin. Đây được coi như một thế giới song song với Địa Cầu. Có khá nhiều người ở nơi đó biết về Trái Đất nhưng ngược lại, người nơi này lại không hề hay biết đến sự tồn tại ở St. Martin. Văn minh nơi đó có phát triển hơn Trái Đất một chút, con người còn sở hữu siêu năng lực. Nhưng năng lực đó chỉ có thể sử dụng ở St. Martin, tới thế giới khác nó đều sẽ bị tự động phong ấn lại, nhưng sẽ có một số trường hợp đặc biệt được lưu lại một phần năng lực đủ để người sở hữu tự vệ. Thế giới đó được chia làm nhiều tộc: tộc Vampire ( Ma cà rồng), tộc Angel ( Thiên thần), tộc Devil ( Ác quỷ), tộc Wolfman ( Người sói), tộc Exorcist ( Pháp sư), tộc Witch ( Phù thủy). Cô là người của tộc Angel.”- Ruki nói một mạch không ngừng nghỉ một giây nào.
“ Cậu nói vậy có nửa phần không đúng. Cô ấy cũng coi như là người của tộc Exorcist chúng tôi.”- Hàn Lâm lắc lắc ngón trỏ, lên tiếng phản bác lại câu nói cuối cùng của Ruki.
Trong khi đó, Thu lại hoàn toàn đơ ra như tượng đá. Trong đầu cô đang lặp đi lặp lại lời nói của Ruki.
Siêu năng lực? Tộc Ma cà rồng? Tộc Thiên Thần? Tộc Pháp sư?... Quan trọng hơn, nguyên chủ hóa ra lại không phải là người bình thường? Công chúa tộc Thiên thần sao? Cô làm sao gánh nổi chứ?
Trong đầu Thu bỗng nảy ra ý tưởng muốn chạy trốn. Không phải là cô không muốn thực hiện lời hứa với nguyên chủ, nhưng thân phận thật của của cô ấy đối với cô quả thực là rất khó chấp nhận. Con người cô từ trước đến nay chỉ tin vào những điều khoa học đã chứng minh, nào có nghĩ đến một ngày phải tin tưởng thật sự có những con người có siêu năng lực chứ? Mà cũng không phải là cô hoàn toàn thất hứa. Dù sao thì cô cũng đã biết được mẹ ruột của “ Thái Thu” là ai rồi. Nữ hoàng tộc Angel, địa vị quả thực rất cao quý. Vậy gia thế của cô đúng thật là rất cường đại.
Nhưng cô không cần! Cô chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản bình thường, nhưng thân là một công chúa, cô có thể sống bình thường được sao? Không thể!
Từ xưa đến nay, tranh chấp nơi hào môn có bao giờ ngừng lại? Vốn trong những câu chuyện cổ tích mơ mộng còn có những tình tiết tranh giành, ám hại nhau trong hoàng gia, huống chi thực tế còn tàn khốc hơn cổ tích gấp trăm ngàn lần!
‘Trốn đi!’ Trong đầu cô chỉ còn tồn tại hai từ này. Nhưng cô lại hiểu rõ, bản thân không có được năng lực đó…
“ Có thể tôi ở nơi này đến hết tháng không?”- Giọng điệu của cô mang theo một chút cầu khẩn. Cô muốn có thời gian để nghĩ cách trốn chạy một thời gian, đợi đến khi có thể chấp nhận thân phận này, cô sẽ quay về.
“ Không…”- Ruki định dứt khoát từ chối thỉnh cầu của cô thì lại bị tiếng nói của Hàn Lâm cắt đứt.
“ Tôi sẽ là người đảm bảo cho cô ấy. Dù sao thì mấy người cũng không gấp gáp đến nỗi phải lập tức đưa cô ấy trở về? Lúc không cần thiết thì không dốc toàn lực đi tìm, lúc xảy ra chuyện lại tìm mọi cách để kiếm rồi ép cô ấy trở về sao?”- Giọng điệu đúng là đầy rẫy châm chọc.
“ Chuyện của chúng tôi không liên quan đến anh.”- Ruki lạnh băng nhìn lại Hàn Lâm.
“ No no no! Cô ấy ngược lại là con gái của một vị gia chủ trong tam đại gia tộc Exorcist, hoàng tử Hatashi tôi hoàn toàn có quyền quyết định.”- Điệu bộ của Hàn Lâm tuy rằng rất cợt nhả, nhưng giọng điệu lại vô cùng uy nghiêm, giống như ép buộc người nghe không được làm trái lời anh ta.
“ Anh nói thật dễ nghe. Vị gia chủ kia đã mang công chúa Erika tới làm con nuôi cho Trịnh gia, ông ta đã không có quyền gì với cô ấy cả.”- Ruki cười đến lạnh buốt.
“ Chẳng lẽ anh lại sợ tôi giở trò trước mắt mấy người? Cũng chỉ có mười ngày!”
“ Không cần khiêu khích, tôi chỉ muốn chắc chắn.”
“ Nếu không thể thỏa hiệp, chúng ta liền chơi đùa một chút.”- Cười nhếch miệng thật đều cảng a!
“ Hai người không cần tranh chấp. Ruki Matsukari, anh muốn ép tôi về St. Martin sợ rằng còn phải tốn nhiều tâm tư lắm. Vả lại, anh dám không nghe đến lời của công chúa là tôi đây?”- Thái Thu lạnh lùng phun ra từng từ, từng từ một. Có lợi thế là thân phận công chúa, cô không sử dụng một chút thì thật quá uổng phí rồi!