[Dịch]Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng

Chương 18 : Săn sóc




“ Đầu óc anh có vấn đề à? Ai là bảo bối của anh?”

Cô liếc mắt nhìn anh đầy khinh thường, không mặn không nhạt phun ra hai câu. Sau đó, như để kiểm chứng lại, cô dùng ánh mắt dò xét anh thật kĩ càng từ đầu đến chân.

Lời nói của Thu cũng vừa đúng để đánh tỉnh mấy người kia. Bọn nhỏ cực kì không hài lòng liếc Quân Lâm Ngạo đến trắng mắt.

Gì? Gọi Thu tỷ là “ bảo bối” thì tốt lắm chắc? Bọn nó còn tưởng là người yêu của chị, hóa ra cũng chỉ là một tên thích bám đuôi.

Mấy đứa nhỏ trề môi, thái độ cực kì “ tốt” mà không thèm nhìn tới Quân Lâm Ngạo nữa, tiếp tục bắt cặp tập luyện với nhau. Xì! Người theo đuổi Tiểu Cường tỷ tỷ bọn nó đã thấy không ít, người này chẳng qua đẹp trai hơn một chút, nhìn mới đúng là không có nhiều khác biệt. Chúng nó mới không thèm nhìn lâu hơn một chút đâu.

Bạn nam nào đó vô cùng bi ai khi bị một lũ trẻ con ghét bỏ~ing. Từ nhỏ đến lớn Quân Lâm Ngạo anh đã từng bị người khác ghét bỏ ra mặt như vậy sao? Được rồi, dĩ nhiên là phải trừ Thu ra.

“ Aizzz… Vậy rốt cuộc em có dám đấu với anh hay không nha?”

Quân Lâm Ngạo tính tình vô cùng tốt, trực tiếp không thèm so đo với lũ nhóc mà anh cho là vắt mũi còn chưa sạch kia. Ừm, anh cần thể hiện bản thân khoan dung, độ lượng một chút khi đang ở cùng vợ yêu tương lai ( Wind: Anh có thể yên tâm vì con đường truy thê của anh còn dài vô cùng tận. Moahaha…).

Mỗ nam cực kì vô sỉ mà thầm nghĩ trong đầu. Hiển nhiên người nào đó đã mặc nhận Thái Thu là người vợ tương lai của mình.

Người đàn ông trung niên quan sát Quân Lâm Ngạo thật kĩ càng. Người theo đuổi học trò cưng của ông từ trước đến nay không ít, có thêm người đàn ông này cũng không sao. Nhưng mà từ trên người của người này, ông có thể thấy rõ sự khác biệt. Anh ta khác hẳn với những cậu trai đã từng theo đuổi Thu trước đó. Ông thừa nhận người này có diện mạo tốt hơn mấy thằng nhóc khác rất nhiều, phong thái, khí chất của người đàn ông này cũng cao hơn mấy đứa kia không chỉ một bậc. Quan trọng nhất là ông có thể nhìn thấy tình cảm chân thành của người này dành cho cô. Nhưng mà trong ánh mắt của anh ta còn có chút hối hận, cũng mang nhiều thêm một chút phiền muộn cùng đau đớn, mệt mỏi nơi đáy mắt. Hơn nữa, ông nhận ra người đàn ông này.

Trước kia, khi đến võ đường, Thái Thu thường cho ông xem ảnh người mà cô yêu, đồng thời cũng là vị hôn phu của cô. Người đàn ông này, hẳn là Quân Lâm Ngạo. Tuy ông không biết tại sao học trò lại đột nhiên từ bỏ đoạn tình cảm này nhưng ông cảm thấy đây cũng là một việc tốt. Theo như lời kể của cô trước đây thì dường như Quân Lâm Ngạo này không có tình cảm đối với học trò của ông nên khi con bé muốn tách ra khỏi cuộc sống của người kia, ông cũng không có ngăn cản hay hỏi lí do. Vậy mà giờ nam nhân này lại có thể dùng ánh mắt đầy yêu thương, cưng chiều để nhìn con bé, ông cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Đây gọi là mất đi rồi mới biết quý trọng mà người đời hay nói đến sao?

Ông không thể khẳng định chuyện này đại biểu cho việc gì nhưng mà… ông cũng không muốn nữ học trò này của mình phải chịu thêm những thương tổn khác. Từ bé tới lớn con bé đã phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy, ông nghĩ hiện giờ cũng sắp đến lúc nó được hạnh phúc. Không biết người đàn ông này có thể mang lại hạnh phúc cho Thu không?

__________Ta là phân cách tuyến___________

Nhìn một nam một nữ đã thay võ phục đang đứng đối diện nhau ở giữa sân tập, mấy đứa trẻ không nhịn nổi háo hức mà mở to đôi mắt quan sát. Tuy thấy nhiều trận đấu giữa Tiểu Cường tỷ tỷ của chúng nó với người khác nhưng mấy đứa vẫn không nhịn được mà hồi hộp đón xem trận đấu này.

Thu nhìn người đàn ông mặc võ phục đang đứng đối diện mình, trong mắt hiện lên một tia cười vui. Bình thường cô vẫn để võ phục của bản thân tại võ đường nên hồi nãy, khi cô đồng ý đấu cùng Quân Lâm Ngạo cũng liền có một bộ đồ mà thuận lợi thay ra, mặc rất vừa người. Còn với dáng người cao kều của Quân Lâm Ngạo, dường như chẳng có bộ nào trong võ đường phù hợp với anh nên khi anh mặc vào, đồ có chút ngắn. Ống quần rộng chỉ ngắn tới cổ chân của anh, Quân Lâm Ngạo mặc bộ này vào nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.

Thái Thu tủm tỉm cười một lúc, mắt còn nhìn chăm chăm vào anh khiến Quân Lâm Ngạo có chút mất tự nhiên, còn hơi ngượng ngùng nhưng nhiều hơn cả là cảm giác thành tựu cao ngất ngưởng. Thấy không? Anh tùy tiện tìm một bộ võ phục cũng khiến cô vui vẻ như vậy, lần sau anh sẽ tiếp tục phát huy a~

“ Tuýt!”

Tiếng còi vang lên cắt đứt suy nghĩ của hai người.

“ Chuẩn bị”

Hai người bắt đầu thủ thế, chỉ đợi tiếng “ Bắt đầu” của trọng tài.

“ Bắt đầu!”

Giọng điệu dứt khoát của người đàn ông trung niên vừa dứt, Thái Thu và Quân Lâm Ngạo cũng chuyển động. Tuy nhiên, hai người không lập tức tấn công đối phương mà chỉ quan sát nhau, thỉnh thoảng dùng một vài động tác thăm dò.

Ở thế giới trước Thu cũng có hứng thú nhất định với võ học nên trong nguyên tác, khi tác giả miêu tả đến những đoạn mà nhân vật sử dụng võ, cô cũng đặc biệt chú ý nên có thể nhớ kĩ, thậm chí còn lấy để thử áp dụng với chính mình. Vậy nên cô cũng phần nào biết được những chiêu mà Quân Lâm Ngạo sẽ dùng.

Sau hơn hai phút áp dụng chiêu “án binh bất động”, cuối cùng Quân Lâm Ngạo thành người động thủ tiên phong. Vốn anh đã có ý định sẽ không làm cô bị thương mà chỉ muốn khống chế hành động của cô. Tuy vậy, khi động thủ, anh lại giống như thật sự muốn tấn công cô, giống như hành động muốn phân tán sự chú ý sau đó dễ dàng khống chế cô. Tuy nhiên, danh một trong những người giỏi võ nhất võ đường Bảo Lâm của cô cũng không phải là hữu danh vô thực, Thu nhanh nhẹn tránh một quyền của anh, đồng thời giơ chân đá một cái để phản kích khiến Lâm Ngạo phải nghiêng người tránh né, hành động trên tay cũng tạm thời dừng lại.

Đánh đến quá 15 phút hai người vẫn ngang tay. Nếu so thực lực thì Quân Lâm Ngạo cao hơn Thu hẳn một bậc nhưng do cô nắm được một số điểm yếu, cũng biết trước một số chiêu thức của anh, hơn nữa Lâm Ngạo còn cố tình nhường cô một chút nên trong hai người, tuyệt đối không có người nào chiếm ưu thế.

Mồ hôi đã rịn đầy trên trán và chóp mũi của hai người, đôi gò má nhỏ nhắn của cô cũng dần ửng hồng lên. Đối với Quân Lâm Ngạo, hình dáng của cô hiện giờ trông rất dụ người, khiến anh ngẩn ngơ mất một lúc. Dù vậy, anh vẫn theo bản năng mà tránh được các quyền tấn công của cô.

Gần mười phút sau, hành động của hai người cũng chậm lại hơn so với ban đầu. Thu dù gì cũng là con gái, dù cô có tập võ đi chăng nữa thì thể lực chắc cũng không vượt nổi một người đàn ông khỏe mạnh như Quân Lâm Ngạo, chưa nói đến việc anh cũng tập võ.

Rốt cuộc Thu cũng mệt mỏi, không đợi đến Quân Lâm Ngạo tới khống chế mình, cô liền giơ cờ trắng đầu hàng. Ban đầu đã biết bản thân không có nổi một tia hi vọng đánh thắng anh nhưng cô cũng vẫn có chút tăng động mà đi đáp ứng. Giờ thì hay rồi, đánh xong cô cũng mệt đến gần chết.

Mấy đứa nhỏ ngỡ ngàng nhìn cô rồi lại quay sang nhìn nhau giống như không tin nổi việc cô nhận thua. Từ trước tới nay, trong mắt chúng cô vẫn luôn là cô nàng bất khả chiến bại vậy mà giờ cô lại chủ động nhận thua. Mấy đứa này không tin nổi cũng là điều dễ hiểu.

Quân Lâm Ngạo rút ra một chiếc khăn tay trắng muốt tiến lại gần cô định giúp cô lau mồ hôi trên mặt nhưng lại bị cô nhanh tay giữ lại.

Đùa! Giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt mấy tiểu quỷ kia với người thầy kính yêu còn để anh tự tay lau mồ hôi cho cô, chẳng phải là tự kiếm chuyện cho họ tới chọc cô hay sao?

Quân Lâm Ngạo cười cười, giống như đọc hiểu được suy nghĩ của cô nên điềm tĩnh đưa cô chiếc khăn tay để cô tự lau mồ hôi. Bản thân anh cũng lấy một chiếc khác cho bản thân. Thu cũng thật không hiểu nổi anh mang nhiều khăn tay như vậy để làm gì.

Hết chương 18


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.