-Kiếm sát ơi là kiếm sát, nàng quả không hổ danh là nương tử của Tần Phong ta,... nhưng ta không thích nàng tí nào, ta muốn có nàng, bởi có được nàng tức ta đã có được Ngọc Đang Sinh.... hahaha
.
-Tiểu thư, tiểu thư mau dậy đi_Ngân nhi lay lay người nó
-Ưm... cho ta ngủ thêm tí nữa đi mà_nó vùi đầu vào chăng nói
-Giờ phút này rồi mà tiểu thư còn ngủ được à... đêm qua cả nhà của Trịnh Lâm công tử đều tử mạng hết rồi
-Hỡ..._nó vội bật dậy_vậy sao, liên quan gì đến ta_nói rồi nó ngã xuống ngủ tiếp
-Trời ơi, có người nói đã thấy tiểu thư đã đứng trên nóc nhà của Trịnh gia thổi tiêu, nên tri huyện lão gia đã đến Lương Gia của mình để tra xét đấy_Ngân nhi sốt ruộc
-Cái gì, ai đã nhìn thấy chứ_ nó dùng đôi mắt phẩn nộ nhìn Ngân nhi
-Là... là Quận chúa Bạch Tiên Nang, con gái của Bạch Vương Gia, đêm qua kiệu của nàng đang đi về kinh thành thì có đi qua Trịnh gia, nàng ta thấy tiểu thư đứng ở trên đấy_Ngân nhi
-Khốn kiếp... ả ta thấy ta, tức bây giờ ả là nhân chứng, và cũng có nghĩa là ả đang ở ngoài đại sảnh phủ của chúng ta_nó nhìn Ngân nhi dò xét
-Vâng ạ_Ngân nhi chợt rùng mình bởi thái độ của nó
-Được rồi, ta thay xiêm y rồi sẽ đến đó ngay, ngươi ra ngoài chờ ta_nó ra lệnh
-Nhưng... tiểu thư phải cẩn thận, quận chúa xưa nay rất ghét tiểu thư, bởi nhan sắc của tiểu thư được cho là tuyệt đại mĩ nhân, còn quận chúa thì....
-Ta biết rồi, ra ngoài đi
-Vâng
.
-Lương Gia Bảo Ngọc Phong Châu xin ra mắt Tri huyện... và Quận Chúa_nó
-Không cần đa lễ, theo lời nói của Bạch Quận Chúa, thì đêm qua ngươi lén lút thổi tiêu trên nóc phủ Trịnh gia, ắc hẳn, chắc chắn người cũng có thể dính vào chuyện 1 đêm giết chết 206 mạng người tại Trịnh phủ
-Còn nghi ngờ gì nữa, không chừng chính ả ta đã giết họ cũng không chừng, ngài hãy mang ả về công đường xét xử đi_giọng nói chanh chua đánh gét của con nhỏ Bạch Tiên Nang
-Người đâu, lôi ả ta về công đường xét xử
-Kìa... Tri huyện đại nhân... chưa gì hết mà ông đã nghe lời của Quận Chúa gì đó rồi... chẳng hay, cô ta có bằng chứng gì mà khẳng định đó là ta
-Hừ... bằng chứng là đôi mắt này của ta và cả những đôi mắt của cẩn vệ đêm qua theo hầu ta
-Đôi mắt... lỡ như mắt của Quận Chúa đây nhìn gà hóa cuốc thỉ sao, ta nghĩ ngươi nên mù đi thì được hơn đấy
-Ngươi, tri huyện, người phán xét cho ta, ả dám nhục mạ ta
-Không cần nói nhiều... bắt ả đi cho ta_lão tri huyện
" Đêm nay ngươi chết chắc rồi tri huyện ạ "_nó ngẩm nghĩ cười nữa miệng
-Dừng tay... các ngươi có quyền gì mà bắt Châu nhi của ta đi_ lão già lên tiếng ( phụ thân iu vấu của nó đấy )
-Lương lão gia, con gái của người giết người đền mạng, nay còn nhục mạ cả Bạch Quận Chúa tội này không thể tha
-Ngươi.... ta.... dù sao thì nể mặt ta 1 tí được không
-Không được, bắt ả về đại lao, ngày mai trảm....._ quận chúa chanh chua
-Hả....._lão già nghe thế hả 1 cái rồi ngất đi, lệnh của quận chúa cũng như của vương gia rồi, ai dám cải lại
" Quận chúa cái nổi gì, khà dám bang lệnh trảm ta, xem ta đêm nay sử các ngươi thế nào, hoàng cung không yên ổn đâu...1 người làm trăm người cùng chịu tội"_nó ngẩm nghĩ