[Dịch]Ta Là.. Vợ Của Ma Tôn

Chương 12 : Băng sơn huynh đài, xin dừng bước




Cách đó khá xa, bạch y nam nhân như cảm nhận được gì đó mà hơi ngẩng đầu. Dung nhan trong trẻo lạnh nhạt, đầu vấn ngân quan, trên người toát ra loại khí chất thanh lãnh khó gần, một mình lạc bước trong đêm trăng tinh mỹ.

Thình lình một con quạ bay ra từ rừng cây, mây thoáng chốc che mờ trăng sáng. Thân ảnh người nọ tựa như u linh, chỉ trong nháy mắt đã phiêu tán tựa như chưa từng tồn tại.

Quay về với Đồng Mẫn Mẫn, sau khi thoát khỏi đám nhền nhện con háu đói, liền tìm cách tháo gỡ mớ tơ nhện quấn chặt quanh người nàng, nhưng nói thì vẫn dễ hơn là làm. Đồng Mẫn Mẫn vùng vẫy một hồi vẫn chưa thoát được, ngược lại còn bị siết chặt hơn, căm phẫn cúi đầu gặm cắn lôi kéo dây tơ trắng trước ngực, thầm oán.

Không phải chứ, có cần phải trói chặt đến vậy không? Làm nàng đau hết cả răng. Hừ hừ, ta không tin là không cắn đứt ngươi được!

Đồng Mẫn Mẫn quá mức tập trung nên không chú ý đến xung quanh, không biết từ bao giờ mà trước mặt nàng đã có nhiều thêm một đôi giày nam tử, mãi đến khi sực tỉnh ra mới kinh ngạc ngước lên nhìn.

Lãnh! Đó là ấn tượng đầu tiên của nàng đối với nam tử này. Người nọ đẹp thì đẹp thiệt, nhưng trên gương mặt lại không có một chút biểu cảm sức sống, hệt như một tòa băng sơn di động, đi đến đâu là đông chết cá tôm đến đó. Cầu một chút ấm áp tình người ~

Nam tử chỉ nhìn nàng một chút, không nói không rằng liền bỏ đi. Đồng Mẫn Mẫn mắt chữ O mồm chữ A, không thể tin được trợn to mắt đến lòi tròng.

Hể, chỉ vậy thôi hả? Ngó cái cho vui rồi phủi mông đi mất dép. Không lẽ thế giới này đã tuyệt tình đến mức, nửa đêm thấy có người bị trói nằm lăn quay lộ thiên, sẽ còn cho rằng người ta đang nằm chơi ngắm sao trời à? Ngay cả một câu ừ hử hỏi thăm cũng không thèm nói, người gì đâu mà vô tình quá đi!

Đợi đã, đợi đã! Quay lại giúp em một vé đi anh ~ Nằm như vầy khó nói chuyện quá ~ ~

Người trước mắt chính là cọng rơm cứu mạng, nếu để y đi thì không biết đến rằm năm nào mới thoát được thứ này. Nghĩ vậy, Đồng Mẫn Mẫn liền vận toàn lực bình sinh, từ thời còn bú sữa mẹ tới giờ mà hét lên, âm lượng vặn to đến mức chỉ sợ cả khu rừng này không ai không nghe thấy.

“Băng sơn huynh đài, xin dừng bước! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy cái tháp chùa, hành thiện tích đức, ăn chay niệm phật! Làm ơn cởi trói dùm ta với! Ta vẫn còn cha già đang chờ ta về cứu, nếu chậm trễ, e là trinh tiết của cha ta sẽ khó mà bảo toàn.”

Nam tử hơi khựng bước quay lại nhìn nàng, ánh mắt có vẻ như đang trách móc nàng la quá lớn làm đau tai y. Đồng Mẫn Mẫn ngượng ngịu cười, hiểu sai tín hiệu người nọ truyền đi, còn tự cho rằng giọng oanh vàng thánh thót của nàng đã đánh thức lương tri của người nọ.

Nam tử vung tay, Đồng Mẫn Mẫn chỉ cảm thấy một trận gió ập tới, tiếp đó tơ nhện trên người đã nới lỏng ra, mềm mại rũ rượi bao quanh nàng.

Người tới không phải người bình thường!

Đồng Mẫn Mẫn cảnh giác nghĩ. Dù là tiên hay là yêu, đối với nàng đều không có lợi. Tiên nhân sẽ muốn bắt nàng về phục tội, còn ma nhân sẽ muốn ăn nàng để tăng cường công lực. Trước cũng chết, sau cũng chết. Ông trời ơi, ông cho ta một đao chết thống khoái đi!

Nam tử xoay người cất bước, Đồng Mẫn Mẫn.. đương nhiên là nhanh chân chạy tới cản. Nàng nắm lấy tay áo y, vẻ mặt giống như mười năm chưa đi ngoài, đau khổ bứt rứt không thôi, tha thiết nói.

“Băng sơn huynh! Giúp người thì giúp cho chót, đưa phật thì đưa đến Tây Thiên. Không dám giấu gì huynh, nhà ta vừa bị một con yêu nhền nhện chiếm cứ. Nó thấy mẻ ngoài của cha ta tuấn tú nên sinh lòng tà tâm, muốn hưởng dụng người trước khi ăn thịt, chê ta ngứa mắt nên quăng ta cho bầy con đáng sợ của nó. Khó khăn lắm ta mới đột phá từ vòng hiểm nguy trùng trùng mà thoát ra, may mắn gặp được băng sơn huynh.”

Không còn nhiều thời gian nữa, trăng sắp lên tới ngọn đỉnh, tính mạng của Sở Hoài Thu ngày một nguy cấp, nếu không nhanh chân đến đó chỉ e là..

Đồng Mẫn Mẫn gấp gáp, đã muốn bất chấp kéo y đi:”Băng sơn huynh, cầu xin huynh hãy cứu cha ta. Chỉ cần có thể cứu được cha ta, ta đây nguyện sẽ.. nguyện sẽ..” Nàng ngập ngừng, dừng một chút nhìn nam tử, rồi như quyết tâm nói:”Nguyện sẽ tặng cho huynh cuốn bí kíp “Mười ba tư thế nên thử khi lên giường”, đảm bảo xem một phát là cứng ngay tại chỗ, không cứng không lấy tiền.” Nàng thần bí tiến lại gần nam tử, dùng tay kéo kéo áo y, nghiêng đầu chắn tay ngang miệng nói như sợ bị người khác nghe được:”Cái này là hàng hiếm đó nha, là bảo vật lót gối của Nhạc Lân trưởng môn Trần Lựu. Tin ta đi, đây là hàng chất lượng, tuyệt đối không sợ lầm đâu.”

Đồng Mẫn Mẫn phát huy hết kĩ năng phần mềm của nàng, nói đến vô cùng lưu loát trơn tru, nếu đem so với các cô các bác bán hàng ngoài chợ, miệng lưỡi còn muốn mê hoặc hơn vài phần. Ầy, xem như mười mấy năm mài mông trên ghế nhà trường thật không uổng phí chút nào!

So với cuốn bí kíp gì đó của nàng, nam tử thấy có hứng thú với giọng điệu nửa chừng chợt chuyển biến của nàng hơn. Không biết là ma xui quỷ khiến gì, nam tử lại để mặc nàng tùy ý muốn đưa đi đâu thì đi. Đây, là điều trước nay chưa từng xảy ra.

Trong gian phòng tối đen như mực, nệm chiếu bị giày vò đến rối tinh rối mù không chịu nổi, thấp thoáng như nghe được âm thanh ma sát, ẩn ẩn còn có tiếng rên rỉ động tình của nữ nhân.

“Ha.. hah.. Mạnh một chút.. Phải rồi, lại dùng lực ở nơi đó.. Ah..”

“Là nơi này sao?” Một giọng nam trầm thấp vang lên, âm thanh kiềm chế đầy áp lực, không lưu tình thẳng tay.

Chát!

Một đạo roi hồng nhạt lưu lại trên tấm lưng trắng nõn của nữ nhân, nữ nhân kích động hét lên ra sức vặn vẹo thân thể, giọng nam nhân cũng lạc hẳn đi.

“Còn phải tiếp tục đến khi nào? Ta chịu hết nổi rồi, ngươi làm ơn tha cho ta đi!”

“Không được. Ta khó khăn lắm mới vui vẻ được một chút, sao có thể dừng. Ngươi phải ra sức cho ta, làm không tốt, ta liền ăn thịt ngươi.”

“Thôi, ngươi ăn quách thịt ta luôn cho rồi. Ta mệt quá, một đầu ngón tay cũng không nghĩ muốn động.”

“Không được, không được. Cầm nó lên và tiếp tục ra trận đi, ta không tin chỉ mới có mấy lần mà ngươi đã từ bỏ.”

Tiếp theo.. Không có tiếp theo nào hết, còn nghe nữa tai sẽ mọc ra nấm.

Đồng Mẫn Mẫn đứng chết sững trước cửa phòng, không thể tin vào những gì nàng vừa nghe thấy. Từ lúc bị bắt tới giờ mới chỉ có hai tiếng chứ mấy, không ngờ Sở Hoài Thu lại buông hạ khí giới sớm như vậy, tuy chưa đạt đến cảnh giới thần thánh trong truyền thuyết “Một đêm bảy lần”, nhưng ít ra cũng phải cầm cự lâu hơn một chút chứ. Là tại kĩ thuật chăng? Số lần nhiều ít không quan trọng, đánh dài không bằng đánh ngắn, quan trọng nhất chính là kĩ thuật, kĩ thuật làm cho kết cấu hạ tầng trông vĩ đại hơn.

Giường chiếu là một loại nghệ thuật, nghệ thuật giường chiếu Cầm binh khí lên phải có một nửa sự liều mạng của người lính xông pha nơi trận mạc, một nửa cái đầu của tướng lĩnh biết nhìn xa trông rộng, phải tính đến chiến thuật lâu dài, đánh giáp lá cà chỉ hao binh tổn tướng, dù có thắng thì cũng phải mất một thời gian kiến thiết đất nước. Quốc khố dẫu có nhiều cũng không thể nuôi binh mãi được, phải vận dụng đúng thời gian, địa điểm, hoàn cảnh thì mới triển khai hết lực lượng tìm ẩn của quân ta, đánh một trận thành danh anh hùng, phất cao cờ giương oai giễu võ, từ đây đất nước an bình, nhà nhà yên vui. (Ta chém ^.^~)

Nghe qua giọng nói mềm mại bên trong của nữ nhân, có vẻ như chưa được thỏa mãn cho lắm, Đồng Mẫn Mẫn không khỏi hoài nghi về phương diện nam nhân của Sở Hoài Thu. Phen này về nhất định phải tìm nhân sâm, mật gấu tẩm bổ cho y mới được. Không thể để chuyện như ngày hôm nay lại phát sinh, thật mất mặt đấng mày râu mà. May mắn ta chỉ cho băng sơn huynh cuốn “Mười ba tư thế nên thử”, vẫn còn giữ lại cuốn “Là đàn ông thì không nên bỏ qua”. Tư liệu và hình ảnh sống động như vậy, chỉ cần tìm thêm vài ba mỹ nhân chuyên chuyện chăn gối, đảm bảo Sở Hoài Thu sẽ có ngày làm rạng danh tổ tông, trở thành một cái tình trường lão luyện.

Nam tử nhìn Đồng Mẫn Mẫn từ lúc biết vào liền trầm mặc, đăm chiêu suy tư không biết là đang nghĩ gì, còn cho là nàng bị dọa sợ bởi một màn nhi đồng không nên nhìn, mày bất giác hơi nhíu lại.

Kéo tay Đồng Mẫn Mẫn ra sau, khi nàng còn đang ngơ ngác thì thình lình xuất ra một chưởng. Cánh cửa hệt như một tờ giấy mỏng vô lực bay đi, tùy ý người đánh văng đập mạnh vào khung tường.

Đồng Mẫn Mẫn che miệng ho khan, vẫy vẫy tay cho bụi tán đi, chờ khi nhìn thấy một màn bên trong liền ngây người ra.

Sở Hoài Thu ăn mặc thiếu vải, hở hang vô cùng, chỉ đủ che những gì cần che, và phô ra những gì cần phô. Ghê gớm hơn nữa chính là, trên tay y đang cầm một cái roi da, tay kia cũng không nhàn rỗi, cầm cây đèn cầy nhỏ giọt xuống người nữ nhân đang rên rỉ bên dưới, ánh nến chập chờn soi lên da thịt ửng đỏ của nữ nhân, càng tăng thêm mấy phần mị hoặc hương diễm.

S – M. Đây tuyệt đối là S – M. Không ngờ nó lại sớm xuất hiện ở cổ đại như vậy, hơn nữa toàn là những dụng cụ nàng lần đầu tiên thấy qua, so với hiện đại còn muốn tân thời hơn.

Phản ứng đầu tiên của Đồng Mẫn Mẫn sau khi phục hồi từ trạng thái hóa đá, là đưa nắm tay lên miệng ho “Khụ” một tiếng, kéo tay nam tử muốn rời đi.

“Con xin lỗi sư phụ, đã quấy rầy nhã hứng của người! Sư phụ cứ tiếp tục đi ạ, con sẽ đi ngay đây!” Tưởng đâu là quân tử chi giao, ngờ đâu là phường biến thái ngụy trang trá hình. Sau này ta phải nhìn y bằng con mắt khác rồi! Đồng Mẫn Mẫn nghĩ.

“Đừng đi mà!” Sở Hoài Thu thật khóc không ra nước mắt. Bằng vào cái ánh mắt vừa rồi của nàng, Sở Hoài Thu có thể khẳng định, hơn nữa còn là phi thường khẳng định, nàng chắc chắn là đã hiểu lầm y, đã vậy còn vô cùng trầm trọng.

Sở Hoài Thu vừa tính đi đến chỗ Đồng Mẫn Mẫn, nháy mắt chân bị giật mạnh về phía sau. Sở Hoài Thu ngã xuống, quay lại đã thấy yêu nhền nhện khoác hờ áo, vẻ mặt xuân tình thở gấp cầm đầu dây.

“Chưa được, vẫn chưa được.” Mụ nói:”Thịt của ngươi ta còn chưa ăn, sao có thể cho ngươi chạy.” Yêu nhện liếc mắt nhìn Đồng Mẫn Mẫn, giống như đang hỏi:”Vẫn chưa chết à?” Làm nàng tức xì khói.

“Mẫn Mẫn, đứng yên đó, không được bước vào phòng này.” Sở Hoài Thu lạnh giọng, Đồng Mẫn Mẫn liền nhận ra ngay là có chuyện gì đó không ổn.

Sư phụ bình thường rất hiếm khi dùng vẻ mặt nghiêm túc này, trong phòng nhất định là có gì đó rất nguy hiểm.

Đồng Mẫn Mẫn đoán không lầm, bên trong phòng quả thật ẩn chứa nguy hiểm mười phần. Yêu nhện trong lúc Sở Hoài Thu vùng chạy, chỉ trong tích tắc đã phóng ra tơ nhện bao quanh căn phòng. Những sợi tơ mỏng manh dường như vô hình trong đêm tối, nhờ ánh trăng soi chiếu mà sáng lên kì dị, phảng phất như muốn ăn mòn sinh mệnh của người khác.

May mắn là Sở Hoài Thu kịp thời cảnh báo Đồng Mẫn Mẫn, không thì hậu quả khó mà đoán trước được. Tơ nhện này thoạt nhìn thì tưởng đâu vô hại, nhưng kì thật lại nguy hiểm hơn bất cứ thứ binh khí nào, so với đao kiếm còn muốn sắc bén hơn, chỉ cần lơ là chạm phải thì mệnh có thể sẽ không còn. Yêu nhện căn bản là muốn lấy mạng hai thầy trò nàng, quyết không để một trong hai người thoát đi.

Yêu nhện cười, nhè nhẹ kéo tơ nhện quấn quanh chân Sở Hoài Thu lôi về, đối với Đồng Mẫn Mẫn nói.

“Xem ra mấy đứa con của ta cần phải tu luyện thêm, có mỗi một con mồi mà cũng không trông chừng được, để nó chạy loạn khắp nơi.” Mạt đỏ yêu dị lóe lên trong mắt mụ, khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều dần xuất hiện vết rạn nứt, nhanh chóng lan ra theo đôi môi cong vút ghê rợn:”Nhưng không sao, nhanh thôi, sẽ không còn chạy được nữa.”

Yêu nhện phá thân xác nhân loại, những cái chân lông lá từ phía sau lưng mọc ra giơ lên đầy đe dọa, móng tay dài ngoằng sắc nhọn, trên mặt năm sáu con mắt bật mở ra, đầu tóc xõa tung phá lên cười điên cuồng. Đây chính là chân thân của yêu nhền nhện.

Đồng Mẫn Mẫn.. Đồng Mẫn Mẫn? Xin đừng gọi tên em! Trời hỡi, hai chữ “Exit” nằm đâu rồi?

Đồng Mẫn Mẫn mém tè ra quần, đời này nàng chưa từng thấy thứ gì kinh khủng hơn thế. Ta sẽ không bao giờ coi phim ma nữa! Phim ảnh chỉ là kĩ xảo dàn dựng, đây mới thật sự là kinh dị nè!!

Cộp cộp. Cộp cộp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.