[Dịch] Tà Khí Lẫm Nhiên (Mới Nhất: Chương 26

Chương 24 : Dạ tập Hạ Đúng là nàng ta rồi!




Đúng lúc này đột nhiên ta nghe thấy từ nơi Dương Vi truyền đến một tiếng thét kinh hãi, chỉ thấy nàng đang bị một tên vặn tay bắt giữ, thế nhưng rõ ràng khí lực, sức khỏe của nàng hơn hẳn những cô gái bình thường, mặc dù tên thích khách dường như đã tỏ ra hết sức cố gắng, thế nhưng vẫn chưa có thể hoàn toàn khống chế được nàng.

Ta bật người lên phi tới, Dương Vi vừa nhìn thấy động tác của ta liền đột ngột cúi gập người xuống làm tên nọ lập tức lộ cả thân trên ở trước mặt ta, ta hít một hơi thật sâu rồi bật người lên cao khoảng một mét đá bay tới, chân phải của ta chuẩn xác đá một phát như trời giáng vào giữa ngực hắn! Ta lật người trên không, cú đá chân trái liên hoàn tiếp theo vẽ một đường cong giã vào màng tang của hắn, tên này bay ngược ầm ầm ra ngoài đủ hai mét!

Ta không cần nhìn lại hắn ta nữa, ta biết rất rõ ràng uy lực cước pháp của ta, nếu là người bình thường mà dính cú đá này thừa sức phá gãy vài dẻ xương sườn. Hừ, chẳng gì ta cũng từng có vài năm khổ luyện công phu Đàm phái cước pháp cùng sư phụ, lẽ tất nhiên cũng sở hữu vài thành hỏa hầu!

Một tay kéo Dương Vi, ta có chút hổn hển hít thở gấp gáp. Đã lâu rồi ta không có những hoạt động mạnh đến như vậy, nhất là vừa rồi phải thi triển ra đòn cước uy lực sở trường rất mất sức, những đòn bí truyền này bình thường ta rất ít khi phải sử dụng đến.

Đúng lúc này ta đột nhiên phát hiện ra vẻ khác lạ trong ánh mắt Dương Vi, mà phương hướng nàng nhìn là phía đằng sau lưng ta! Tâm niệm chợt động, ta cũng không kịp xoay người lại, lập tức trở tay phi ngược ngọn dao găm về phía sau, đồng thời lôi Dương Vi dạt sang một bên…

Một âm thanh nhỏ vang lên, ngọn dao găm ta vừa phóng ra bị một chưởng đánh bay đi! Ta lúc này mới xoay người lại, liền nhìn rõ hình dáng đối phương, đó là một người trung niên cũng mặc đồ đen, hai tay không cầm thứ vũ khí nào.

“Hắc! Anh bạn trẻ hảo thân thủ a!” Người này cười lạnh, từng bước một đi tới, đột nhiên hắn tăng tốc độ lên! Chỉ thấy thân hình hắn nhoáng lên như một tia chớp, tiếng bước chân xé gió vùn vụt, song chưởng khoa lên một vòng tròn, tay phải xuất ra một quyền nhằm thẳng vị trí trái tim ta. Ta hừ lên một tiếng, xem ra người này đúng là cao thủ, động tác tất nhiên vô cùng lão luyện thuần thục mà ngoan độc kinh người. Chỉ một chiêu “Hắc hổ thâu tâm” đơn giản này nhưng lực đạo và tốc độ vô cùng khủng khiếp, ta lùi lại nửa bước, song quyền giao nhau hoành trước ngực thủ thế. Vừa khi quyền của hắn đấm tới, ta giơ song quyền lên đỡ rồi thuận thế kẹp chặt lôi kéo, thân thể lùi tiếp một bước và quyền phải hóa thành trảo vuốt xuống nắm chặt lấy cổ tay hắn, dùng sức xoay một cái. Bị một chiêu "Thập tự thủ" vừa đỡ vừa mượn lực kéo cổ tay vừa xoay này, người nọ hừ một tiếng, thân thể bị ép lao lên phía trước nửa bước, ta cũng bật người lên đá bay một cước vào bả vai trái của hắn, người nọ bất đắc dĩ chỉ có thể giơ lên cánh tay trái mà đón đỡ !

Một tiếng “Bịch!” vang lên, hắn lảo đảo một chút chưa kịp đứng vững thì ta đã nhanh chóng lùi lại hai bước. Hắn ta thở hắt ra: “Hừ, cước pháp Đàm phái, luyện tốt lắm!”

“Đánh ngươi như vậy đủ rồi!” Ta không tỏ ra yếu thế chút nào. Hừ, đánh nhau ư? Tiểu Ngũ ta thích nhất đó!

“Đến đây!” Trung niên nhân chuyển động thân hình, có điều hắn ta đối với quả đấm ta phóng tới trước mặt hắn lần này cũng không tránh né, một quyền của ta nện vào vai hắn, thế mà hắn ta chỉ “Hự!” một tiếng, thân thể thoáng chấn động lung lay rồi hai tay đã túm chặt lấy hai bả vai ta. Ta nghiến răng dứt khoát lao cả người vào ngực hắn. “Bịch!” Hai người đồng thời ngã nhào xuống đất lăn lộn giãy dụa, đột nhiên ta thấy trong ngực kịch liệt nhói đau, thì ra hắn đã thừa dịp công kích hai quyền vào mạng sườn của ta, cũng may là hai người còn dính vào nhau và hắn ta cũng không phát lực ra thật tốt. Chứ thật ra ta có cảm giác, nếu để người này chân chính gom đủ khí lực đấm ra, chắc chắn hắn đấm gãy xương sườn của ta ra làm đôi!

Khí lực của hắn đích thực rất mạnh mẽ, hơn nữa dường như còn có luyện qua công phu Cầm nã thủ pháp, ta bị hắn túm giữ giằng co không thể thoát ra, rồi cả đòn cùi chỏ ta hai lần đánh ra đều bị hắn ngăn chặn hóa giải, làm ta lúc này không nhịn được trong lòng dâng lên đầy nỗi bất an!

Người này là ai vậy?

Thân thủ bản lĩnh của hắn quả là rất mạnh! Không phải chỉ là người bình thường!

Nguyên bản từ lúc đầu bị tập kích, ta còn tưởng bọn chúng là đám lưu manh ăn sương trên núi. Bởi vì ta từng đọc trên báo chí viết, ở đây là địa điểm lý tưởng lừng danh “đánh dã chiến” đã được các đôi tình nhân trẻ tuổi ca ngợi, chính vì vậy đã xuất hiện không ít bọn lưu manh cướp núi mò tới kiếm ăn, bọn họ lợi dụng địa hình đồi núi hẻo lánh mà tìm tới khống chế cướp bóc các đôi tình lữ thích “chiến đấu” trong “hương đồng gió núi”…

Lúc bắt đầu ta cứ tưởng gặp phải loại cướp cạn như thế, thế nhưng bây giờ xem ra thì không phải rồi. Bởi vì ta cảm nhận được mấy tên bị ta đánh ngã đều là những người thân hình lực lưỡng tráng kiện uy mãnh, nhất là bây giờ ta đang phải chiến đấu với một tên gia hỏa có thực lực rất mạnh, tuyệt đối không phải như đám lưu manh tầm thường!

Đang khóa tay nhau, ta đột nhiên xoay trở trảo tay túm được vào tóc hắn, sau đó dùng sức giật mạnh, người nọ kêu lên một tiếng đau đớn, trong tay ta đã có một mớ tóc vừa bị giật ra, rồi thừa dịp hắn vừa phân thần, ta liều mạng không thèm đón đỡ một quyền của hắn đấm tới, chập hai chưởng tay lại dùng hết sức chọc một nhát hiểm độc vào dưới nách hắn.

Hai người chúng ta đều đồng thời dính đòn “Hự!” một tiếng, ngực ta bị một quyền của hắn làm cho đau đớn tới mức nghẹt thở, còn hắn cũng bị ta chọc trúng nách, cánh tay này chắc chắn cũng bị chấn thương tê dại hàng nửa ngày trời.

Ta nếu nhân thời cơ mà quấn vào đánh cận chiến, còn hắn lại thi triển bản lĩnh Cầm nã thủ pháp đặc dị ra thì cự ly gần sát thế này đối với ta hoàn toàn không có lợi. Ta lập tức lăn ra mấy vòng ước chừng hai mét, vừa muốn đứng lên thì đột nhiên cảm giác được trên đỉnh đầu có vật gì cứng ngắc chọc vào…

Ngẩng đầu nhìn lên, tên trung niên này vẻ mặt còn nguyên nỗi thống khổ, miệng thở hổn hển, một cánh tay vô lực buông thõng xuống, nhưng mặt khác cánh tay kia lại cầm một cái gì đen sì chĩa thẳng vào đỉnh đầu của ta…

Hóa ra là một khẩu súng!

Gặp hạn rồi! Ta thầm mắng một câu, cắn răng trừng mắt nhìn hắn.

“Đứng lên đi, hãy di chuyển chậm thôi!” Hắn vẫn còn ngoác mồm ra thở, có điều ánh mắt hiển lộ chút đắc ý: “Tiểu tử, kỹ năng cận chiến của ngươi rất giỏi đấy. Đánh cả ta và mấy thuộc hạ đều bị thương… Thế nhưng ngươi có thể đánh giỏi thì sao? Ngươi cho rằng động tác của ngươi nhanh hơn súng à? Nếu giở trò thì lão tử cho ngươi ăn đạn ngay!”

Ta cố trấn tĩnh hít lấy vài hơi lương khí, nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Lai lịch của các ngươi là gì?”

Hắn không trả lời, đột nhiên giáng cho ta một phát vào bụng!

Ta “Hự!” một tiếng, thân thể lập tức lảo đảo lùi về phía sau, phải tới bốn bước mới miễn cưỡng đứng vững, sau đó cảm thấy dạ dày đau nhức nhối, trong miệng có cái gì ngòn ngọt ứa ra, ta khom lưng nôn ọe ra ngoài.

May là không bị hộc máu, chỉ là phản ứng bình thường của cơ thể khi dạ dày bị đòn đánh nghiêm trọng.

“Tiểu tử, không được chạy trốn đâu nhé!” Hắn cười lạnh một tiếng, lập tức tấn mã tung một cước nhằm vào dưới bụng ta đá tới! Mẹ kiếp! Nếu để dính đòn cước này của hắn, lão tử ta nhất định đoạn tử tuyệt tôn ngay! Ta vội vàng xoay người cho phát cước của hắn đá trúng vào trên đùi, rồi bị ngã vật ra sau.

Từ phía sau Dương Vi đã bị bắt giữ, đang bị lôi tới bên tên trung niên thủ lĩnh này. Trên mặt nàng tựa hồ có chút kinh hoảng, thế nhưng ta vẫn nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của nàng.

Tên thủ lĩnh cầm súng đánh giá Dương Vi từ đầu tới chân, thấp giọng nói: “Đúng là nàng ta rồi!”

Ta bất chợt tỉnh ngộ, thì ra những người này là tới tìm Dương Vi.

Đúng lúc này thì Dương Vi không biết lấy sức lực từ đâu ra, thân thể đột nhiên giãy mạnh thoát khỏi tay một tên tráng hán đang khống chế nàng, cả người như một cơn lốc lao sầm vào người tên thủ lĩnh!

Người này tựa hồ cũng có chút sửng sốt, nhưng rồi bị Dương Vi húc mạnh vào người làm đau đớn khôn tả, hắn kêu lên một tiếng rồi cả người ngã vật ra sau…

Đoàng!

Tiếng súng vang lên!

Cơ hồ ta theo bản năng ngã gục xuống, cảm giác được viên đạn bay sượt qua tai, bất chợt thân thể vừa khi ngã xuống rồi trượt ngay xuống, sau đó không tự chủ được cứ thế mà lăn lông lốc xuống dưới…

Là sườn núi rồi!

Dương Vi cũng lăn theo cách một đoạn không xa, ta vươn tay theo bản năng túm được một cẳng chân nàng, đáng tiếc không thể hãm lại đà rơi xuống, ta và nàng kẻ trước người sau cứ thế theo sườn núi cuồng loạn lăn xuống không ngừng….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.