Leng keng...
Cánh cửa va vào chiếc chuông nhỏ treo ở trên phát ra tiếng thanh thúy.
“Kính chào quý khách, không biết ngài cần...”- Lịch sự cúi đầu chào hỏi là phép tắc của nhân viên đối với khách hàng của họ. Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên thì cô không khỏi ngạc nhiên. Đối diện với khuôn mặt tuấn lãng như khối băng trước mắt, cô không tin hỏi:
“Anh hai?”
“Thì ra em làm việc thêm ở đây sao?”- Lưu Y Duật nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô, trên miệng không kiềm được ý cười. Nói xong liền đi xung quanh cửa tiệm.
Lưu Duẫn Nhi làm việc ở tiệm hoa Flower's ở một con phố nhỏ cách xa thành phố một chút, chỉ cần bắt hai chuyến tàu điện sẽ tới. Duy cô chỉ làm có một ngày cuối tuần. Mà việc này ngoài cô và quản gia ra thì không có người thứ ba biết đến. Ngay cả Lạc Vy cô cũng không... Vậy chẳng lẽ là Kai - quản gia đã nói cho anh ấy biết,vì sao chứ?
“Tiệm đẹp thật đấy!”- Đưa mắt nhìn xung quanh, anh không tiếc khen ngợi một câu.
Cửa hàng khá rộng rãi, trang trí chủ yếu bằng màu trắng và màu kem tạo nên không gian thoáng mát, dễ chịu và ấm áp. Ở đây có đa số tất cả loại hoa: hoa hồng, cúc, diên vỹ, violet, tulip,hướng dương,cẩm tú cầu... có cả xương rồng nở hoa được chưng trong chậu nhỏ đặt ở kệ cửa sổ. Nhiều màu sắc hòa quyện vào không gian như một vườn hoa được thu nhỏ trong nhà mà không cần tốn công phải ra vườn vào mỗi lúc trời mưa hay nắng gay gắt.
“Anh làm gì ở đây vậy?” - Cô nhỏ giọng hỏi anh.
“ Anh trai tới xem em gái mình làm việc khó khăn đến vậy sao?”- Anh cẩn thận chọn những cành hoa hồng trắng chưng trong lọ thủy tinh, không quay mặt nhìn cô.
“...” - Im lặng, góc váy đã bị tay cô nắm chặt.
“Gói cho anh đi, kiểu đẹp nhất đấy”- Đi đến quầy tính tiền, nhẹ nhàng đặt xuống.
Vẫn không trả lời, nghe lời nói của anh khuôn mặt nãy giờ cúi gầm của cô ngước lên, đi đến bàn. Ở một góc váy vẫn còn vết nhàu bám ở đó.
Nhìn cô tỉ mỉ, lưu loát gói lại, đôi lúc có vài cánh hoa lướt qua bàn tay thon gọn, trắng mịn của cô như lớp mây bồng bềnh không nỡ làm tổn thương. Đôi mắt anh bỗng chốc trở nên nhu hòa.
“Xong rồi, của anh này không cần trả tiền đâu!” - Được bọc trong lớp giấy màu xám tím thêm chiếc nơ xanh lơ, không quá cầu kì nhưng lại toát lên sự sang trọng, đơn giản, nhàn nhạt hiện lên sự kính trọng cũng như nói lên nỗi lòng của người tặng sự thần bí cùng uy quyền. Sở dĩ cô cố tình làm kiểu này là vì cô nghĩ rằng người anh tặng có thể là một đối tác quan trọng nào đó. Còn trong tác phẩm dường như không nhắc đến việc anh tặng hoa cho nữ chủ nên cô có thể yên tâm.
“Anh phải trả chứ vì người anh tặng là người thân trong gia đình mà” - Cầm bó hoa trên tay, anh nhìn cô rồi trao lại bó hoa.
“Cho em sao?”- Cô ngạc nhiên.
“Trong nhà chỉ có em thích hoa hồng trắng, mà người anh tặng lại là người thân không tặng em thì tặng cho ai đây?”- Đôi mắt anh trầm tĩnh như mặt biển nhìn cô.
“Vậy cảm ơn anh!”- Nhận lấy bó hoa, cô có hơi ngượng. Thật ra trong hậu cung nữ chủ người có lẽ khiến cô thấy an tâm nhất là Lưu Y Duật và Diệp Lâm hai người họ dù rất yêu nữ chủ nhưng cũng không có ép buộc cô mà từ từ cảm hóa. Sự quan tâm, chăm sóc một người thì che dấu trong lòng, dùng hành động thay lời nói, người kia thì tất cả đều bộc lộ ra không chút che dấu. Nhưng đối với cô ta nếu chỉ có hai người họ thì làm sao đủ đáp ứng...
“Khách sáo rồi, thay vì cảm ơn anh thì bồi anh uống một ly trà, được không?”- Cảm thấy đạt được mục đích, anh hỏi cô nhưng lại chắc chắn câu trả lời.
“Vậy đợi em một tí”- Chỉ tay về phía bàn gỗ tròn giữa cửa tiệm, cô liền bước vào phòng trong chuẩn bị.
Bước ra cầm trên tay khay đồ uống, nhìn người trước mắt. Ánh sáng chiếu xuyên qua khung cửa kính rọi lên người anh. Những tia nắng nghịch ngợm nhảy múa xung quanh như những tinh linh đang khiêu vũ. Màn đêm của đôi mắt anh giờ đây như phát sáng. Tựa một vị thần làm cho vạn vật chìm trong ấm áp.
“Em pha trà hoa cúc, không biết có hợp với khẩu vị của anh không?”- Đặt tách trà xuống, cô ngồi đối diện anh.
“...”- Tao nhã nhấp một ngụm trà, mùi hương thanh nhã tỏa ra cùng với vị ngọt đắng thanh vương lại trên đầu lưỡi, khiến người khác khó quên.
Leng keng
“Bà về rồi đây, ta mua được vài lọ thủy tinh mới này..., cậu là???”- Bước vào là một bà lão cầm trên tay vài lọ thủy tinh được đặt cẩn thận trong khay. Mặc dù mái tóc bà đã bạc gần hết nếp nhăn cũng đã hiện hữu nhưng khuôn mặt bà hiện lên sự phúc hậu, từ ái cùng bao dung. Nhìn Lưu Duẫn Nhi rồi nhìn sang anh bà không khỏi ngạc nhiên.
“Là anh trai người cháu đã nhắc đến với bà đấy”- Giúp bà mang đồ vào, cô cũng tiện trả lời.
“Ta cứ tưởng là người yêu của cháu”- Bà nhìn cô trên mặt mang ý cười.
... Yên lặng, ta có thể nghe thấy tiếng gió thổi cùng tiếng quạ kêu.
“Bà à!”- Ấm ức cô không biết nói gì hơn.
“Chào bà, cháu tên Lưu Y Duật là anh trai của em ấy, chắc bà là chủ tiệm phải không?”- Anh lịch sự chào hỏi.
“Phải cứ gọi ta là Hoa lão bà là được”- Bà cười đáp lại.
“Dù sao cũng trễ rồi, cháu về đây, bó hoa này anh mang về chưng trong phòng em, à quên nữa thứ ba tuần sau em được nghỉ, đi công viên với anh” -Nói một tràn xong bước ra, chưa kịp để ai nói lời nào. Để lại hai con người ngớ ra. Nhìn tấm vé trên bàn cùng với ly trà không còn sót giọt nào, đầu cô đầy hắc tuyến.
“Người yêu sao?”- Khóe môi anh cong lên hình bán nguyệt hoàn mĩ, nhìn bó hoa trên tay.
-------------------
P/s: Dạo này mưa nhiều a~~~ Đăng bởi: admin