Nghe được tiếng nói, quan khách tự động tách ra hai hàng.
Bước vào, không ai khác ngoài Lưu Duẫn Nhi. Hôm nay, cô mặc váy đen dài xuống tận sàn. Thân váy là những đường gợn sóng như những cánh hoa hồng xếp lớp lên nhau tạo cảm giác bồng bềnh. Hai cánh tay được bao bọc bởi găng tay màu trắng sứ. Cổ áo được thiết kế theo yếm được làm bằng vải mỏng màu đen nốt chạm tới cổ trắng ngần của cô. Cả bộ đồ ôm sát vào thân thể quyến rũ, uyển chuyển của cô. Mái tóc thả dài tự nhiên có cài thêm trâm hoa bạc nổi bật trên nền tóc hồng. Bông tai kim cương trắng được tạo hình theo dạng giọt nước gợi sự mông lung, trong trẻo. Do dự tiệc nên cô có thói quen kẻ mắt, điều này càng tăng thêm sự yêu mị ở cô. Ngoài ra tất cả đều trang điểm nhạt.
Dưới ánh đèn pha lê của buổi tiệc, cả người cô như được ánh sáng mỏng bao phủ, tựa như thiên thần sa ngã lại cao ngạo. Đi tới đâu cũng có ánh mắt đầy ngưỡng mộ, cũng như ganh tỵ nhìn cô. Không quan tâm, cô bước đến chỗ nữ chủ. Nãy giờ vẫn còn hai người ngây ngốc nhìn cô.
Chát!
Tiếng tát vang vọng cả căn phòng. Nữ chủ còn đang ngây ngô không biết chuyện gì đã hưởng một bạt tay đau điếng. Trên khuôn mặt ủy khuất đó giờ đã có dấu năm ngón tay đỏ hiện rõ. Nước mắt từ từ rơi xuống. Khiến người khác khi nhìn vào thương tiếc không thôi. Ôm bên má, nữ chủ không quên quăng cho Lưu Duẫn Nhi một tia đầy hận ý rồi tiếp tục khóc thảm thiết.
“Xin lỗi, Mỹ Lệ tiểu thư là lỗi của Lưu gia chúng tôi đón tiếp không tốt mới xảy ra cớ sự như vậy”- Lưu Duẫn Nhi quay sang nhìn Mỹ Lệ đang vui mừng khi người gặp họa bằng đôi mắt lãnh đạm.
“À không có gì, nếu Lưu tiểu thư đã thay mặt giúp tôi đương nhiên tôi sẽ không có ý kiến gì mà bỏ qua vụ này”- Mỹ Lệ không giấu được phấn kích mà trả lời cô.
“Nếu vậy thì chắc tiểu thư cũng đã hài lòng rồi, vậy thì xin hỏi nếu đến Lưu gia gây ảnh hưởng đến buổi tiệc của chúng tôi, thì chẳng hay Mỹ Lệ cô tính làm gì để bồi thường cho chúng tôi đây”- Lưu Duẫn Nhi giọng nói như gió thoảng, bất giác khiến người khác bỗng thấy rùng mình.
Các vị khách mời ở đây cùng chia buồn cho Mỹ Lệ. Ở đây, cho dù là người mới hay người cũ nếu quen biết đến Lưu gia thì nhất định phải biết một điều đó là không bao giờ gây ra bất cứ hỗn loạn hay làm những điều không cần thiết vì điều này sẽ ảnh hưởng đến không khí của buổi tiệc mà Lưu gia đã chu đáo chuẩn bị đến từng chi tiết. Nếu phạm phải tùy theo nặng nhẹ mà xử lý. Lúc đầu cũng có người không tin nên đã la lói dùng từ ngữ thô tục nói chuyện trong bữa tiệc. Qua ngày hôm sau từ người nắm cổ phần nhỏ trong tay trở thành một thằng ăn mày la lết ngoài đường phố kiếm từng đồng từng cắt để sống qua ngày. Từ đó về sau, mọi người không ai không biết đến Lưu gia là người nói sẽ làm.
“Tôi tôi...”- Mỹ Lệ lúc bấy giờ còn đang vui vẻ thì giờ đây mặt tái mét không còn một giọt máu. Tay nắm chặt góc váy run lên. Một người sinh ra trong giàu có quen hưởng thụ như cô sao có thể trở thành người không biết mai đây mình sẽ ở đâu chứ. Bây giờ nếu cô hối hận thì đã muộn.
Nhìn thấy Mỹ Lệ lắp bắp không trả lời được, Lưu Duẫn Nhi thờ ơ nhìn cô rồi cất giọng nói.
“Dù sao cũng không muốn phá hỏng không gian của mọi người, tiểu thư chỉ cần cúi đầu và xin lỗi là được rồi, chắc việc này không làm khó tiểu thư chứ?”- Cô dùng giọng điệu mỉa mai nói.
“Đương nhiên không rồi, tôi sẽ làm ngay”- Cảm thấy mừng rỡ trong lòng, Mỹ Lệ vội quay sang cô đang tính cúi đầu thì câu nói tiếp theo như dội một gáo nước lạnh vào người cô.
“Không phải tôi mà là người kia”- Nhìn theo hướng tay người đó không ai khác ngoài Lưu Nguyệt đang khóc sướt mướt.
Dồn nén trong lòng tức giận cùng phẫn nộ, Mỹ Lệ quay sang Lưu Nguyệt cúi đầu và nói “Xin lỗi” một cách miễn cưỡng.
Trong mắt nữ chủ không giấu được tia đắc ý nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra thánh thiện.
“Không sao dù sao cũng là tôi gây lỗi trước”- Hào quang thánh mẫu tỏ sáng khắp cả căn phòng khiến Lưu Duẫn Nhi cô cũng cảm thấy chói cả mắt. Đúng là một diễn viên chuyên nghiệp có khác! Trong lòng cô cảm thán.
Xong xuôi mọi việc, bữa tiệc lại quay trở lại bầu không khí như bình thường. Lưu Y Duật nhìn người em gái trước mắt không khỏi hiện lên một tia tán thưởng. Vì phải đưa cô em gái “đáng yêu” của mình về mà anh không có cơ hội nói chuyện nhiều hơn với cô. Trước khi đi, anh còn liếc nhìn cô với đôi mắt khó hiểu.
Biết là anh đang nhìn cô nhưng cô không nói gì. Cầm trên tay ly rượu vang, cô nhìn Diệp Lâm. Nãy giờ, anh không rời mắt khỏi cô, tim anh như đập nhanh hơn bước tới, anh lịch sự hạ người đưa tay mình ra, dùng giọng nói ôn nhu cùng hi vọng của mình hỏi cô:
“Lưu tiểu thư, liệu tôi có cơ hội được khiêu vũ với em chứ?”- Kèm theo nụ cười dịu dàng khiến trái tim bao cô gái mềm lòng.
Cô không nói gì chỉ để tay mình trên tay anh, rồi nhẹ nhàng cuối người đáp lại.
Hai người khiêu vũ khiến mọi người tách ra hai bên nhường cho cặp đôi hoàn mỹ này tỏa sáng.
Điệu nhảy vẫn còn chưa kết thúc...
-----------------------------
P/s: Hai người ngây ngốc nhìn Lưu Duẫn Nhi chúng ta là ai chắc hẳn các nàng cũng biết rồi a~!!! Ahihi Đăng bởi: admin