[Dịch] Suzumiya Haruhi No Yūutsu - ハルヒの

Chương 9 :  Suzumiya Haruhi Tác giả Nagaru Tanigawa Họa sĩ Nozi Ito Suzumiya Haruhi Tác giả Nagaru Tanigawa Họa sĩ Nozi Ito Quyển 01 Nỗi sầu muộn của Suzumiya Haruhi đọc Góp ý rồi vote nhé trên poll viết thiếu (1) “Ngon không?”




Hẳn quý độc giả đã biết đến vụ “cô gái thỏ” đã gây biết bao thương tổn về mặt tinh thần cho chị Asahina. Sau khi xin nghỉ phép một ngày, chị lại mạnh dạn thẳng tiến đến trụ sở SOS.

Do Đoàn chưa có một buổi họp chính thức nào, tôi bèn mang bộ cờ trái táo(1), thứ vốn đã bị chôn sâu trong góc phòng nhà tôi, vào để chơi với chị Asahina.

Trang chủ Đoàn SOS có mà cũng như không: chẳng có mống nào vào tham quan cũng như gởi thư điện tử cho chúng tôi. Câu lạc bộ Tin học chắc tức đến hộc máu nếu phát giác rằng cái dàn vi tính xịn nhất của họ chỉ được dùng để lướt web.

Kế bên chị Asahina là Nagato Yuki, người vẫn ngồi đọc sách như mọi khi.

“Hôm nay bạn Suzumiya có vẻ thư thả nhỉ?” Chị ấy nói trong khi nhìn chăm chú vào bàn cờ.

Trông chị Asahina cư xử bình thường như vậy khiến lòng tôi thở phào nhẹ nhõm. Bằng bất cứ giá nào đi nữa, có thể ngồi chung phòng với một chị lớp trên đẹp như vậy cũng là diễm phúc của đời tôi rồi.

“À, chắc tại nhỏ đi bận tìm thành viên mới vừa chuyển tới hôm qua.”

“Học sinh vừa chuyển trường?” Chị Asahina ngẩng đầu lên như một chú chim non.

Tôi đặt quân đen xuống và úp ngược năm quân trắng của chị.

“Haruhi rất phấn khởi khi nghe được tin lớp 1-9 có học sinh mới. Có vẻ nhỏ rất hứng thú với những học sinh chuyển trường muộn.”

“Ra vậy …”

“Chị Asahina, em cứ tưởng chị sẽ không đến đây nữa.”

“Umm … Mình đã phải do dự khá lâu, nhưng rồi mình hơi lo nên rốt cuộc vẫn bước vào đấy thôi.”

“Chị lo điều gì?”

Bốp! Chị lật một quân đen của tôi lên với hai ngón tay bé tí.

“À không có gì.”

Tôi quay sang và phát hiện Nagato đang nhìn bàn cờ chăm chăm với khuôn mặt trắng bệt như búp bê bằng sáp của nhỏ. Sau đôi tròng kính ấy chợt hiện lên một vẻ cuồng nhiệt khó tả.

“…”

Nói thế nào nhỉ, ánh nhìn của nhỏ như mèo con lần đầu phát hiện trên đời có một loài động vật gọi là chó vậy. Ánh mắt ấy chiếu thẳng vào quân đen tôi đang cầm.

“… Nagato, bạn muốn chơi không?”

Ngay khi tôi vừa dứt lời, Nagato liền chớp mắt và gật đầu nhẹ đến mức đầu nhỏ chỉ lên xuống khoảng một mi-li-mét. Tôi còn có thể làm gì khác ngoài việc hí hửng đổi chỗ với nhỏ và chuyển sang ngồi cạnh chị Asahina?

Nagato nhấc một quân đen lên và quan sát nó một cách dữ dội. Khi phát hiện ra nguyên nhân những quân cờ đó lại dính chặt vào bàn là vì chúng được gắn nam châm, nhỏ vội vàng rút tay lại như bị điện giật.

Nhỏ không thể nào là rô bốt đâu nhỉ?

“Nagato này, bạn từng chơi cờ trái táo bao giờ chưa?”

Nhỏ lắc đầu nhè nhẹ.

“Thì bạn thấy đấy, quân bạn đang cầm là màu đen nên bạn cần phải bao vây quân trắng của chị Asahina. Sau đó thì bạn lật úp những quân trắng đã bị bao vây thành quân đen, tức là chúng đã trở thành quân của bạn. Đến khi hết bàn thì ai có nhiều quân hơn sẽ thắng.”

Nhỏ gật đầu rồi nhẹ nhàng đặt quân cờ lên bàn, mặc dù đôi lúc nhỏ có hơi lóng ngóng để lật ngược các quân cờ lại, như thể càng ít tiếp xúc với lực từ của nam châm thì càng tốt cho nhỏ vậy.

Từ lúc chúng tôi đổi người chơi, chị Asahina trông có vẻ mất bình tĩnh. Những ngón tay của chị bắt đầu run rẩy và khi đến lượt, chị còn không dám ngẩng đầu lên để nhìn Nagato. Chị thường xuyên nhìn trộm nhỏ một hai cái rồi quay mặt sang nơi khác ngay. Cuối cùng, do chị Asahina không chú tâm mà chơi, Nagato Yuki đã thắng với số quân đen áp đảo.

Sao vậy nhỉ? Hình như chị Asahina sợ nhỏ còn hơn cả sợ Haruhi nữa.

Ngay khi cả hai vừa bắt đầu ván mới, sư tử cái đã tha con mồi về ổ.

“Xin chào, làm mọi người phải chờ rồi!”

Haruhi vẫy tay chào chúng tôi bằng tay phải trong khi tay trái đang bận nắm góc áo của một học sinh nam.

“Bạn này vừa chuyển tới lớp 1-9 sáng nay, tên bạn ấy là …”

Nói đến đây Haruhi đột ngột dừng lại và liếc sang “vị bí ẩn” với ánh mắt khôn-hồn-thì-nói-nhanh-cho-tôi. “Vị ấy” mỉm cười và tự giới thiệu:

“… Koizumi Itsuki, rất hân hạnh được gặp các bạn.”

Với hình thể cao gầy, Koizumi Itsuki lại mang cho người đối diện có cảm giác rằng cậu là một người rất năng động. Cùng với nụ cười ôn hòa và đôi mắt điềm tĩnh, có thể nói cậu có một gương mặt khá điển trai. Nếu cậu đi chào hàng và phát tờ rơi trước cửa hàng nào đó, nơi ấy ắt hẳn sẽ rất đông khách. Nếu có tâm địa tốt thì cậu sẽ tránh được con đường … sát gái như rạ.

“Đây là trụ sở Đoàn SOS. Tôi là thủ lĩnh Suzumiya Haruhi, còn đây là thuộc cấp Một, Hai, và Ba, cậu sẽ là số Bốn. Nhớ cho kĩ đấy!”

Cô giới thiệu bọn tôi kiểu gì vậy cô nương?

“Tôi sẽ gia nhập,” Koizumi cười, “nhưng trước hết xin hãy giải thích cho tôi về câu lạc bộ này đã.”

Đây là câu mà tôi thường xuyên bị hỏi bởi đám tọc mạch trong và ngoài lớp nhưng tôi chưa lần nào có thể trả lời một cách đàng hoàng. Nếu cách trả lời là một nghệ thuật, thì người trả lời chính là một nghệ sĩ tài năng (nhongcon_pupa: hết hồn khi thấy câu này trong bản gốc)! Hiển nhiên là mấy câu hỏi này sao làm khó được vị nghệ sĩ hung danh đầy mình như Haruhi được chứ; nhỏ cười nhạt, tằng hắng rồi cao giọng tuyên bố:

“Vậy nhân tiện, tôi xin được chính thức thông báo hoạt động chính của Lữ đoàn Suzumiya Haruhi: Cứu rỗi thế giới bằng cách Mang lại niềm vui sẽ là tìm cho ra người ngoài hành tinh, du hành gia vượt thời gian và espers, sau đó mời họ gia nhập Đoàn SOS!”

Thời gian như dừng lại tại đây! Mặt Koizumi nở ra một nụ cười bí ẩn; có Thánh mới biết hắn đang cười cái gì. Chị Asahina há hốc mồm, mặt chuyển sang trắng xanh như sắp xỉu đến nơi. Ngay cả Nagato Yuki cũng phải quay phắt đầu lại và trên gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên hiếm thấy. Đối với loại người vô cảm như nhỏ mà lại có nét mặt này thì chỉ có một cách giải thích: nhỏ thật sự bị sốc!

“Ra vậy.” Koizumi gật đầu với Nagato và chị Asahina như để biểu hiện sự đồng cảm.

“Quả nhiên là Ngài,” hắn lẩm bẩm “không ngoài dự đoán chút nào.”

“Tôi, Koizumi Itsuki, xin được gia nhập Đoàn SOS. Mong rằng tôi có thể hợp tác tốt với các bạn.”

Koizumi tươi cười, khoe hàm răng trắng đều.

Bộ cậu không nghe Haruhi nói gì sao? Cậu chấp nhận vào câu lạc bộ này à?

“Tôi là Koizumi, tôi vừa chuyển đến hôm nay nên có rất nhiều thứ cần phải học hỏi. Rất vui được biết bạn.”

Tôi bắt tay với cậu ta.

“Xin chào, tôi là …”

“Cứ gọi cậu ta là Kyon!” Haruhi chen ngang cuộc giới thiệu của chúng tôi và tiến hành theo cách của nhỏ. “Người bé bé xinh xinh đằng kia là chị Mikuru, còn người bốn mắt đang ngồi là Yuki.”

Rầm!

Chị Asahina vô tình vướng chân vào ghế trong khi đang định đứng dậy và ngã đập đầu vào bàn cờ.

“Chị không sao chứ?”

Nghe tiếng Koizumi, chị Asahina đỏ mặt, ngước nhìn lên với khuôn mặt búp bê và trao đổi ánh mắt với tên học sinh vừa chuyển tới kia. Tôi bỗng cảm thấy bực mình.

“M-mình ổn.” Chị thỏ thẻ đáp và lẽn bẽn nhìn hắn.

“Vậy là giờ ta đã có đủ năm thành viên! Cái luật lệ thối của trường đã không thể cản ta nữa! Đoàn SOS tiến lên!”

Nagato đã trở lại trạng thái nghiền ngẫm đọc sách từ đời nào. Haruhi đã tính cậu vào đây rồi đó, cậu không quan tâm sao?

Sau khi Haruhi nói nhỏ muốn dắt Koizumi tham quan trường và đi mất dạng, chị Asahina cũng phải về nhà, vì vậy trong phòng còn lại mình tôi và Nagato.

“Vậy mình cũng về đây.”

“Bạn đọc chưa?”

Nghe vậy, tôi liền dừng chân. Tôi quay đầu lại và thấy nhỏ đang lạnh lùng nhìn tôi.

“Đọc gì? À, cuốn màu đen dày cui mà hôm trước bạn cho mượn hả?”

“Ừ.”

“À chưa, vậy có gì để mai mình trả bạn nha.”

“Không cần.”

Nagato chẳng bao giờ dài dòng cả. Có lẽ tiêu chí của nhỏ là nói chuyện một cách súc tích và ngắn gọn.

“Tối nay nhớ đọc.” Nagato nói nhàn nhạt.

“Càng sớm càng tốt.” Lần này thì tôi nghe ra giọng điệu yêu cầu của nhỏ.

Ngoại trừ trong lớp Văn ra thì tôi hiếm khi nào tự động mó tới sách, nhưng nếu Nagato đã đưa thì nó hẳn độc đáo lắm.

“Ô-kê.”

Nghe tôi nói xong, nhỏ quay trở lại đọc sách.

Đó là lý do tại sao tôi phải đạp hai cái pê-đan dữ dội như vậy vào tối hôm đó.

Tôi về nhà, ăn tối và lôi cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ấy ra đọc. Trong lúc khốn đốn với mớ từ chuyên môn bằng Tiếng Anh, tôi quyết định đọc lướt qua cả quyển, đột nhiên một tấm thẻ giữ trang rơi xuống nệm.

Tấm thẻ chi chít những đường viền hoa văn kì lạ, tôi phát hiện được dòng chữ viết tay khi lật sang mặt sau:

“Tối nay, bảy giờ, công viên gần nhà ga Kouyouen. Tôi đợi.”

Nếu nó không phải được viết bằng bút bi thì tôi đã cho rằng đây là chữ đánh máy. Vậy ra đây là chữ viết tay của Nagato. Chết cha! Nagato!

Vậy nhỏ chờ bao nhiêu ngày rồi? Đêm nay nhỏ có chờ không? Nhỏ kêu tôi đọc là để thấy dòng chữ này đúng không? Sao nhỏ không hỏi thẳng mặt tôi luôn? Bây giờ là mấy giờ rồi?

Tôi nhìn đồng hồ: sáu giờ bốn mươi lăm! Mặc dù cái nhà ga gần trường, tôi cũng phải tốn gần hai chục phút đạp xe từ đây đến đó.

Tôi ngồi thừ người ra mười giây.

Tôi nhồi tấm thẻ vào túi quần, hộc tốc phóng xuống cầu thang, lao thẳng ra cửa. Nhỏ em tôi vừa mút cây kẹo vừa hỏi:

“Anh Kyon đi đâu vậy?”

“Nhà ga.”

Trong tiếng gầm rú của xe lửa và tiếng kèn inh ỏi của mấy chiếc ô tô, tôi vội dắt xe đạp chạy một mạch vào công viên. Nagato, dưới ánh đèn đường, trông như một con rối bị chủ bỏ rơi.

Giờ đây có một sợi dây vô hình nào đó đang giật dây con rối để nó đứng lên.

Nhỏ vẫn mặc đồng phục.

“Tôi tới rồi đây, vui không?”

Gật gật.

“Hôm qua cậu cũng chờ hả?”

Gật gật.

“Bạn muốn nói điều gì à?”

Gật gật.

“Hướng này.”

Nhỏ bước tới trước, nhẹ nhàng như mèo vậy, không hề gây ra một chút tiếng động. Tôi chỉ có thể lần mò theo nhỏ, người đã chìm hoàn toàn vào bóng tối.

Sau một vài phút đi bộ, chúng tôi đã đến khu chung cư của khu này.

“Tại đây.”

Nagato lấy tấm thẻ điện tử ra và ấn nó vào bộ phận cảm ứng, ngay khi ấy cánh cửa kiếng trước mặt chúng tôi bật mở. Tôi quẳng cái xe đạp tàn tạ ngoài cổng và theo nhỏ tiến vào trong, hướng đến cái thang máy. Bên trong cái hộp khá rộng này, Nagato có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, tay với tới bảng điều khiển và bấm số bảy.

“Xin lỗi, nhưng bạn đang dẫn tôi đi đâu đây?”

Tôi nên hỏi điều này sớm hơn mới phải. Nagato bước ra khỏi thang máy, chầm chậm trả lời:

“Nhà tôi.”

Tôi khựng lại. Chờ đã, tôi đến nhà nhỏ làm gì?

“Đừng lo, trong nhà không có ai cả.”

ĐÓ mới là điều đáng lo!

Nhỏ mở cửa phòng 708 và nhìn tôi.

“Vào.”

Bạn nghiêm túc chứ?

Tôi cố giữ bình tĩnh và bước vào. Ngay khi tôi vừa cởi giày, Nagato đóng sập cửa lại.

Tôi có cảm giác như mình vừa bước lên một chiến thuyền hải tặc vậy. Với cái đầu đang quay mòng mòng, tôi vất vưởng đặt chân lên thềm.

“Vào đi.”

Nhỏ lặp lại, đoạn cởi giày ra. Ánh đèn điện sáng đến mức lóa mắt làm căn phòng vốn rộng nay còn rộng hơn.

Phòng khách, nhà bếp đồng thời cũng là phòng ăn, phòng ngủ, chỉ vỏn vẹn ba phòng mà nơi này lại rộng đến vậy. Thêm vào đó là khu chung cư lại gần trạm xe lửa. Tôi đoán giá thuê không đắt cắt cổ thì cũng chém bay đầu người ta chứ chẳng chơi.

Mặc dù vậy, tại sao nơi đây lại lạnh lẽo đến thế?

Bên trong phòng khách chỉ có một cái bàn con con và một tấm chăn trên mặt sàn gỗ. Không thảm, không màn cửa, không trang trí, không gì cả.

“Ngồi.”

Nagato bảo vậy trước khi đi vào nhà bếp.

Trong lúc tôi đang cố đoán già đoán non lý do tại sao Nagato lại mời tôi vào nhà trong lúc ba mẹ nhỏ đi vắng, nhỏ lẳng lặng bưng khay trà đặt lên bàn rồi ngồi đối diện tôi.

Một sự im lặng ngột ngạt.

Nhỏ cũng không uống trà, cứ ngồi bất động và nhìn tôi chăm chăm.

“Mấy người trong nhà bạn đâu?”

“Không ai cả.”

“À, vậy là họ ra ngoài cả rồi?”

“Chỉ có tôi sống tại đây.”

Sáu từ! Lần đâu tôi nghe Nagato nói một câu dài như vậy!

“Bạn sống một mình?”

“Đúng.”

Woa, học sinh cấp ba năm nhất sống một mình trong khu chung cư cao cấp. Nhỏ nghĩ tôi sẽ tin à? Tôi thở ra nhẹ nhõm khi không phải chạm mặt phụ huynh nhà Nagato. Từ từ, đây không phải lúc suy nghĩ linh tinh!

“Ồ đúng rồi, bạn muốn nói chuyện gì?”

Nagato rót trà vào cốc và đưa cho tôi.

“Uống.”

Tôi nâng cốc lên và uống. Từ khi tôi động vào cái cốc, nhỏ nhìn tôi như con thú trong tàng thú viên , vì vậy tôi suýt mắc nghẹn vài lần.

“Ngon không?” Nhỏ hỏi.

“Ngon không?”

“Ừ …”

Sau khi tôi nốc cạn, tôi để cái cốc lên bàn. Ngay lập tức, Nagato rót đầy cốc và tôi lại uống. Chuyện này lặp đi lặp lại cho đến lần thứ tư.

“Không cần cho tôi uống trà nữa đâu. Bạn muốn hỏi tôi chuyện gì?”

Nagato dừng lại và ngồi bất động. Nhỏ im lặng.

“Điều mà bạn không thể nói ở trường ấy.” Tôi nhấn mạnh.

Cuối cùng, đôi môi nhỏ cũng bắt đầu hoạt động.

“Là về Suzumiya Haruhi”, nhỏ thẳng người lên, “và tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.