Lữ đoàn Cứu-rỗi-thế-giới-trong-tương-lai cần một trang chủ riêng!
Vấn đề là: Ai sẽ làm đây?
“Cậu chứ ai!” Haruhi phán.
“Trông cậu rảnh vậy thì tốt nhất là cứ ngồi đây mà đóng góp! Tôi bận đi tuyển thêm quân rồi!”
Hiện giờ thì dàn máy miễn phí được đặt chễm chệ trên chiếc bàn dành riêng cho thủ lĩnh cùng với cái kim tự tháp màu đen kia. Haruhi vừa lướt web vừa nói:
“Hoàn tất nó càng nhanh càng tốt, hạn định vòng hai ngày. Không có web riêng thì Đoàn chẳng cứu giúp được ai đâu!”
Vai chị Asahina thỉnh thoảng vẫn còn run lên sau vụ tống-tình-lấy-máy lúc nãy, Nagato Yuki vẫn ngồi yên đọc sách như thể sự tình trên đời không dính dáng gì đến nhỏ. Có vẻ như thằng tôi đây là đứa duy nhất đang bị Haruhi đàn áp. Còn cách nào khác ngoài việc tuân thủ theo lời nhỏ? Ít nhất thì tôi vẫn chưa muốn bị làm thịt. Mặc dù vậy, vụ tạo trang chủ này nghe cũng hay hay.
Và thế là quá trình kiến tạo trang web được bắt đầu vào ngày hôm sau.
Dễ hơn tôi tưởng, tôi nghĩ vậy. Nhờ bên câu lạc bộ Tin học, sau khi bị đe dọa bởi Haruhi, đã cài toàn bộ phần mềm được họ mua bản quyền vào máy, giờ đây tất cả những gì tôi cần làm là chiếu theo sách hướng dẫn và cắt, dán mấy đoạn mã; đơn giản như đang giỡn.
Tôi đang phân vân không biết nên viết gì vào trang web.
Cho đến giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ về Đoàn SOS cũng như cách làm việc của nó. Vì vậy tôi chẳng biết viết gì vào trang web. Sau khi gõ dòng chữ “Chào mừng bạn đã đến với Đoàn SOS!”, tôi liền trở nên tắc tị. “Liệu hồn mà làm cho nhanh nghe chưa?” Những lời vàng ngọc của thủ lĩnh Haruhi vẫn còn ong ong trong đầu tôi.
“Nagato này, bạn có nghĩ ra được cái gì để viết không?” Thật không ngờ là nhỏ vẫn đến đây vào giờ ăn trưa.
“Không hẳn.”
Nhỏ còn chẳng buồn nhìn lên. Không biết nhỏ có đến lớp không hay cứ ngồi đây đọc sách; thật đáng tò mò!
Tôi quay đầu lại cái màn hình 17 inch(1) với cái mồm đang nhồm nhoàm cơm trưa.
Liệu nhà trường sẽ phản ứng ra sao khi phát hiện một “hội” không tên đang dùng trộm mạng của họ một cách trắng trợn nhỉ?
“Ta biết, người biết, trường không biết!” Tôi hình dung cách trả lời của Haruhi, “Mà lỡ có biết thật thì ta cứ việc bỏ trang web rồi chối phăng thôi.”
Thiệt tình, tôi cũng ngưỡng một sự lạc quan yêu đời vô đối của Haruhi lắm chứ!
Sau khi tạo thêm một vài liên kết với trang chủ như mấy mục con và thư điện tử - còn hơi sớm để tạo một diễn đàn nên tôi không làm – tôi đăng trang web lên chỉ với vỏn vẹn cái trang chủ trang chủ và một câu chào.
Vậy là xong! Sau khi kiểm tra rằng trang web có thể truy cập được, tôi tắt máy. Khi tôi vừa định vươn vai, Nagato Yuki đã ở phía sau lưng tôi tự bao giờ.
Lạ nhỉ? Tôi đâu có nghe tiếng bước chân của nhỏ? Gương mặt của nhỏ trắng bệt và thiếu sinh khí như mọi khi. Ánh mắt vô cảm của nhỏ nhìn tôi như thể nhỏ đang đi đo mắt vậy.
“Cầm lấy.”
Nhỏ chìa cuốn sách dày cui ra. Nặng dữ! À, là cuốn nhỏ đọc mấy hôm trước.
“Cho mượn.”
Sau khi nói đúng bốn chữ, nhỏ quay người và rời khỏi lớp học; không cho tôi bất cứ cơ hội để trả lời nào. Đưa tôi mượn cuốn này để làm gì? Đúng lúc đó, chuông báo tiết bỗng đổ. Có vẻ không chỉ có một người không tôn trọng ý kiến của tôi.
Ngay khi vừa đặt mông xuống chỗ ngồi, phía sau lưng tôi bỗng cảm thấy nhột nhột.
“Làm xong trang web chưa?”
Haruhi, tay đang cầm cây bút chì bấm, chồm lên mặt bàn và nhìn tôi chằm chằm. Tôi để ý rằng nhỏ chỉ viết bài nguệch ngoạc vào tập. Mặc kệ lũ hiếu kì cùng lớp đang nhìn chằm chằm, tôi trả lời:
“Xong rồi, nhưng mà nó còn đơn sơ lắm.”
“Không thành vấn đề, miễn sao nó có địa chỉ e-mail riêng là được.”
Sao cậu không tự làm một cái đi?
“Không được! Lỡ nhiều người gửi e-mail vào quá thì tôi tính sao?” Nhỏ trả lời vậy.
Làm thế nào mà một cái e-mail mới lập lại được gửi thư nhiều đến vậy?
“Bí mật!” Nhỏ cười tà. Tôi lại có linh cảm xấu về việc này. “Cậu sẽ được thông báo tại trụ sở sau khi tan học, đây là thông tin tối bảo mật!”
Cậu làm ơn đừng nói cho tôi nghe luôn được không?
Vào tiết sáu, Haruhi lại biến mất. Hiển nhiên là nhỏ không về nhà, không thể. Mà nhỏ đi đâu mới được chứ?
Tan học, tôi tự động rảo bước về phòng sinh hoạt của nhóm. Sao vậy chỉ? Là thói quen chăng? Đang lúc suy nghĩ vu vơ, tôi chợt nhận ra cánh cửa mang tấm biển sập xệ ấy đã ở trước mắt tự khi nào.
“Xin chào!”
Nagato Yuki và chị Asahina ngồi đó như thường lệ.
Nhìn thấy tôi, chị Asahina cười chào rồi thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như chị ấy khá căng thẳng khi ngồi chung phòng với Nagato.
Chờ chút, ngay cả khi chị là nạn nhân của vụ hôm qua, chị vẫn vác xác đến đây?
“Bạn Haruhi đâu?”
“Trời còn không biết. Nhỏ đã đi biệt tăm từ hồi tiết sáu rồi. Có khi nhỏ đang chôm chỉa thứ gì cũng không chừng.”
“Liệu mình có phải lặp lại những gì như hôm qua không?”
Nhìn vẻ mặt suy-sụp-tinh-thần của chị ấy, tôi đáp:
“Đừng lo! Nếu nhỏ bắt chị làm chuyện gì quái gở nữa thì em sẽ đứng ra can thiệp. Nhỏ có thể tự đứng ra mà làm mấy chuyện đó. Làm như nhỏ mạnh hơn em vậy!”
“Cảm ơn bạn.”
Chị ấy cuối đầu xuống một cách dễ thương. Tôi có cảm giác rằng tôi muốn ôm chầm lấy chị ấy; hiển nhiên là tôi không thể làm vậy.
“Vậy mình sẽ trông cậy vào bạn.”
“Chị cứ yên tâm!”
Mặc cho tôi quả quyết cam đoan nhiều lần, năm phút sau, sự tự tin của tôi bị ném ra ngoài cửa sổ một cách không thương tiếc, bay vèo xuống biển, bốc hơi theo gió và cuối cùng là tan biến trong ánh mặt trời vùng nhiệt đới.
“Chào chào chào chào!”
Haruhi bước vào phòng với hai cái bao giấy.
“Xin lỗi, tôi đến trễ!”
Chỉ có loại người như cô mới không quan trọng việc nghĩ đến người khác thôi.
Sau khi đặt mấy cái bao giấy lên bàn, nhỏ liền khóa cửa lại. Chị Asahina nhảy dựng lên theo phản xa có điều kiện ngay khi nghe tiếng “Cạch!”
“Suzumiya, cậu muốn làm gì? Tôi sẽ không tham gia vào bất kì một vụ đe dọa hay tống-bất-cứ-thứ-gì nữa đâu!”
“Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi đâu làm thế bao giờ!”
Vậy cậu định giải thích cho cái máy đằng kia như thế nào?
“Việc đầu tiên của hôm nay: đọc thứ này đi.”
Nhỏ lấy ra một xấp giấy A4 với vài dòng viết tay ở đầu trang từ một trong hai cái túi.
“Mấy tờ rơi này là để quảng cáo đoàn SOS cho mọi người. Tôi phải chờ khá lâu mới lẻn vào phòng in ấn của trường để in được hai trăm tấm đấy!”
Haruhi phát cho mỗi người một tấm. Vậy ra đây là lý do nhỏ cúp tiết sáu. Tôi chẳng quan tâm mấy đến nội dung gồm những gì, nhưng đã lỡ nhận rồi thì đọc lướt qua một chút cũng chẳng ảnh hướng đến hòa bình thế giới nhỉ?
Nguyên tắc cơ bản của Đoàn SOS:
Chúng tôi, Đoàn SOS, sẽ khám phá toàn bộ các sự kiện kỳ bí đang diễn ra trong thế giới này. Chúng tôi hoan nghênh những ai đã và đang hoặc cảm thấy rằng họ sẽ phải trải nghiệm bất cứ loại siêu năng lực hay những chuyện không-thể-lý-giải-theo-lẽ-thường nào liên lạc và đặt câu hỏi với chúng tôi. Đoàn SOS sẽ cố gắng mang lại cho các bạn những đáp án chính xác nhất. Xin lưu ý rằng chúng tôi sẽ KHÔNG tiếp nhận những chuyện bí ẩn tầm thường mà chỉ đảm đương những trường hợp thuộc dạng chấn động dư luận trở lên. Địa chỉ e-mail của chúng tôi là …
Tôi bắt đầu có thể hình dung ra được mục đích của cái lữ đoàn này rồi. Có vẻ như Haruhi vẫn muốn thỏa mãn cái sở thích cuồng-khoa-học-hư-cấu của cô nàng bằng bất cứ giá nào.
“Tình huống cơ bản là vậy. Đến lúc phân phát chồng giấy này rồi.”
“Phát ở đâu?”
“Ngay trước cổng trường chứ ở đâu nữa. Giờ này học sinh chưa về nhà nhiều đâu.”
Sao cũng được. Vừa lúc tôi định cầm cái túi giấy lên, Haruhi cản tôi lại.
“Cậu không cần phải đi, tôi và chị Mikuru là đủ rồi.”
“Hả?”
Chị Asahina, đang giữ phân nửa xấp giấy trong tay, tỏ ra lúng túng. Con nhỏ này trở nên tốt bụng từ khi nào vậy trời?
“Tèn tén ten!”
Với nụ cười nóng-ngàn-độ, Haruhi lôi ra hai cái áo đen. Không, con rồ này không hề trở nên tốt bụng chút nào! Cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra tại sao nhỏ muốn cùng chị Asahina đi phát tờ rơi! Tôi cầu trời khấn Phật một cách thầm lặng: Chị Asahina, xin linh hồn chị hãy yên nghỉ nơi cửu tuyền!
Một cái áo nịt đen, một đôi tất lưới dài, một đôi tai thỏ, một đôi cổ tay tháo rời, một cái cà-vạt trắng và một cái đuôi thỏ.
Đây chính là bộ trang phục cô gái thỏ trong truyền thuyết!
“M-mấy thứ này để làm gì?” Chị Asahina nhút nhát hỏi.
“Để mặc vào chứ làm gì.”
“B-bạn không muốn mình mặc thứ đó, đúng không?”
“Tất nhiên! Tôi còn chuẩn bị một bộ cho chị nữa!”
“M-mình không muốn!”
“Đừng lo, thứ này sẽ vừa y với chị.”
“B-bạn không muốn mình dùng thứ này để đứng trước cổng trường, đ-đúng không?”
“Hiển nhiên là vậy rồi!”
“Không! Mình không muốn!”
“Đừng có phàn nàn!”
Haruhi vật chị Asahina xuống như con sư tử cái đang vồ mồi và bắt đầu lột đồng phục của chị ra.
“KHÔÔÔÔÔÔÔNG!”
“Ngoan nào, đừng có giẫy lên nữa!” Nhỏ thô lỗ nói trong khi bận cởi phần trên, bàn tay còn lại của nhỏ đã túm được cái váy của chị. Ngay lúc tôi đang tiến tới để chặn hành động của nhỏ lại, mắt tôi gặp mắt chị Asahina.
“Ngoan nào, đừng có giẫy lên nữa!”
“Đ-ĐỪNG CÓ NHÌN!!!!”
Ngay khi nghe tiếng thét thứ hai của chị, tôi cuống cuồng chạy tới cánh cửa. Khỉ thật! Bị khóa rồi! Tôi phải tốn thêm năm giây để mở cửa và phóng thẳng ra ngoài. Hình như Nagato vẫn ngồi yên đọc sách. Nhỏ không định can thiệp à?
Tôi dựa vào cánh cửa, thở phào. Tiếp theo đó là một loạt tiếng động từ phòng vang ra.
“Ááááá! Không!”
“Roẹt!”
“I-ít nhất chị để em tự thay điiii! Hức hức!”
Xen lẫn vào đó là tiếng gầm chiến thắng của Haruhi:
“Cởi cái đó ra! Nhanh lên! Cứ làm những gì tôi bảo!”
Ôi chết tiệt, tôi đang bị bắt phải tưởng tượng những gì đang xảy ra bên trong.
Vài phút sau, giọng của Haruhi vang lên:
“Xong rồi Kyon, vào đi!”
Thở dài, tôi mở cửa ra và đôi mắt liền được đón chào nồng nhiệt đón bởi hai cô nàng thỏ xinh như mộng. Haruhi hay chị Asahina đều trông rất hợp với bộ trang phục này: vai trần và gần cả phần lưng ong của họ đều lộ ra, vớ lưới bó chặt vào đôi chân thon và tai thỏ toòng teng trên đầu …
Haruhi tuy trông có hơi mảnh khảnh nhưng dáng siêu chuẩn; còn chị Asahina, ngoại trừ chiều cao của chị, thì mọi thứ còn lại không chê vào đâu được: phần cần lớn cứ lớn, nơi cần nhỏ thì bé tí.
Ngay khi tôi tự hỏi có nên nói câu “Nhìn hai người đẹp lắm” với chị Asahina đang đứng khóc không, Haruhi đột nhiên hỏi:
“Thế nào? Ta chắc chắn sẽ tỏa sáng giữa đám đông! Thiệt tình, đáng lẽ tôi nên in hai nghìn tờ mới đúng!”
“Bọn nó chỉ tổ bò lăn ra cười thôi. Mà sao Nagato lại không có một bộ?”
“Tôi chỉ đủ tiền để thầu hai bộ thôi. Với lại kèm theo bộ áo là tai với đuôi với mấy thứ khác nên đắt lắm đó!”
“Mà cậu mua được ở đâu vậy?”
“Đặt trên mạng.”
“À …”
Nhỏ đang mang đôi giày cao chục phân chứ không ít; hèn chi nãy giờ tôi cứ thắc mắc rằng từ khi nào nhỏ cao ngang tôi.
Haruhi với tay lấy cái túi giấy đựng xấp tờ rơi rồi bước ra khỏi phòng.
“Đi thôi chị Mikuru!”
Chị Asahina khoanh chặt tay lại để che ngực và nhìn tôi van nài. Xin lỗi, điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là nhìn chị trong trang phục thỏ.
Chị ấy hiện giờ đang ôm chặt cái bàn và liều mạng chống cự với Haruhi nhưng rồi lại bị nhỏ dễ dàng kéo ra và khóc nấc lên như một đứa con nít trong lúc bị lôi đi mất dạng về phía cuối hành lang. Trong phòng, tôi chắp hai tay lại và lạy hướng ấy một lạy.
“Dọn.”
Nagato Yuki chỉ xuống đất. Hai bộ đồng phục thủy thủ còn vương vãi dưới sàn. E hèm, nếu tôi nhìn không lầm thì hẳn đó là cái nịt ngực mà mấy thằng con trai hay đồn đại.
Con bé tóc ngắn lại chĩa ngón tay về cái giá treo quần áo gần cửa và tiếp tục đọc sách.
Sao cô không dọn đi?
Tôi thở dài và nhặt đống đồ ấy lên rồi treo vào giá. A ~! Mùi thơm của họ vẫn còn vương vấn. Đồ vẫn còn ấm lắm!
Nửa tiếng sau, một Asahina kiệt sức xuất hiện. Mặt chị đỏ gay, tốt nhất là tôi không nên nói gì vào lúc này. Tôi vội lấy ghế cho chị ngồi xuống và như lần trước, chị ngồi phịch xuống và đổ ập người lên bàn, vai run rẩy. Tôi lấy áo gi-lê phủ lên đôi bờ vai ấy. Trông chị có vẻ như không còn đủ sức để thay đồ. Hình ảnh tương phản giữa một cô gái đang khóc thút thít với cái thân ảnh cô độc đang ngồi đọc sách kia, thêm thằng tôi đang đứng tần ngần không biết làm gì khiến bầu không khí trong phòng ảm đạm đến hết mức có thể.
Rốt cuộc Haruhi cũng trở về. Việc đầu tiên nhỏ làm là giận dữ la hét:
“Bố khỉ mấy thằng cha thầy không biết điều! Toàn là một lũ kì đà cản mũi!”
Không rõ vì sao nhỏ lại nổi cơn thịnh nộ, tôi hỏi:
“Chuyện gì xảy ra dưới đó vậy?”
“Tôi còn chưa kịp phát một tờ nữa mà mấy ổng đã bắt tôi với lệnh không được phát tờ rơi! Vô lý không?”
Sao hôm nay cô đần thối ra vậy? Nhà trường mà cho phép học sinh mặc đồ thỏ rồi đứng trước cổng làm trò được mới sợ!
“Chị Mikuru thì gần khóc, tôi bị lên văn phòng hiệu trưởng rồi thầy Okabe cũng bị kêu lên mắng vốn!”
Tôi nghĩ ông-hiệu-trưởng-đáng-kính ấy với thầy Okabe chẳng biết nên đặt mắt ở đâu để nói chuyện với nhỏ.
“Xúi quẩy gì đâu! Giải tán!”
Haruhi lột bộ đồ thỏ ra ngay khi ra lệnh giải tán làm thằng tôi đây vắt giò lên cổ mà chạy khỏi phòng.
“Chị định ngồi đó khóc đến bao giờ nữa? Chị tự cởi hay muốn tôi lột?”
Tôi dựa vào vách tường hành lang. Có vẻ như từ nhỏ Haruhi đã mắc chứng tự phô trương (nguyên văn: exhibitionist, khi tra quý vị nhớ để ý đến cách sử dụng từ này trong y học) nên trông nhỏ chẳng có vấn đề gì với việc bán-khỏa-thân trước mặt đám con trai; mặc dù lý do duy nhất mà nhỏ dùng bộ trang phục thỏ này là để gây chú ý.
Với tình trạng này thì nhỏ sẽ chẳng bao giờ có được một mối-quan-hệ-yêu-đương-bình-thường đâu.
Ước gì nhỏ biết quan tâm tới người khác nghĩ gì hơn. Ít nhất là tới tôi đi! Thiệt tình, giao du với người quái đản như nhỏ cũng khiến tôi mệt phờ râu. Vì chị Asahina, tôi ước điều như vậy sẽ trở thành hiện thực. À Nagato, cô cũng nên cho chúng tôi biết cô đang nghĩ gì đi!
Một lúc sau, chị Asahina rời khỏi phòng với bộ mặt đưa đám như thể chị vừa rớt đại học vậy. Chị còn phải chống một tay lên tường để khỏi phải ngã nữa! Không biết nói gì hơn, tôi đành giữ im lặng.
“Kyon …”
Giọng chị nghe như u hồn tìm về để giải oan vậy.
“Ngày sau mà chị không kiếm được chồng, em tính sao … ?”
Tôi nên trả lời sao đây? Mà sao chị cũng bắt đầu gọi Kyon rồi?
Chị Asahina trả lại cái áo cho tôi một cách cứng nhắc. Ngay khi tôi vừa tự sướng rằng chị sẽ ngả đầu vào vai tôi mà khóc, chị quay đi.