Dù vậy thì trong thâm tâm, tôi rất muốn được như Haruhi.
Nhỏ vẫn còn khát vọng mãnh liệt rằng một ngày nào đó, nhỏ có thể gặp được một thế lực siêu nhiên đến từ thế giới khác, cũng là điều mà tôi đã phủ nhận từ rất lâu rồi; và nhỏ vẫn tiếp tục cố gắng hết sức để hoàn thành tâm nguyện đó. Đây là lý do vì sao Haruhi làm những chuyện như vẽ địa đồ lên sân, sơn những ký hiệu kỳ lạ lên nóc nhà và dán bùa lên khắp trường.
Haiz …
Tôi không biết từ khi nào Haruhi đã bắt đầu làm những trò lạ thường rồi để cho thiên hạ đồn rằng nhỏ là một kẻ lập dị. Ngồi chờ thì biết bao giờ sung mới rụng; vậy thì, tội gì mà không làm thử vài cái lễ tế để gọi chúng ra? Trớ trêu thay, không có gì xảy ra vào ngày hôm đó cả. Có lẽ đó là nguyên nhân tại sao Haruhi luôn có thái độ “nhìn đời bằng nửa con mắt” như vậy?
“Ê Kyon.”
Sau khi tan học, Taniguchi, cùng với bộ mặt hoang mang của hắn, tấn tôi vào góc tường. Thiệt tình, Taniguchi à, nhìn mặt ông đần ra y như những gì Haruhi miêu tả đó.
“Im lặng! Tôi không quan tâm những gì cậu định nói. Thú nhận đi, cậu đã dùng bùa chú gì?”
“Bùa chú gì???”
Công-nghệ-siêu-cao-cấp thường bị hiểu nhầm với phép thuật! Câu nói này bỗng xuất hiện trong đầu khi tôi đang hỏi ngược lại Taniguchi.
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy Suzumiya Haruhi nói chuyện với ai lâu như vậy! Mấy người nói gì vậy?"
Ừ nhỉ, chúng tôi đã nói những gì? Hình như là tôi chỉ hỏi nhỏ vài câu bình thường thôi mà.
“Đây đúng là hiện tượng lạ!”
Vẻ châm biếm trên gượng mặt Taniguchi hiện ra rõ mồn một cho dù hắn có cố gắng lấp vào đó bằng vẻ ngưỡng mộ giả tạo đi chăng nữa. Sau đó Kunikida xuất hiện sau lưng hắn.
“Thì tại Kyon đó giờ toàn cặp với mấy cô nàng kỳ lạ mà.”
Này này đừng có nói mấy chuyện dễ gây hiểu lầm chứ.
“Cặp hay không cặp không quan trọng. Điều khiến tôi không hiểu là tại sao Suzumiya Haruhi lại chịu nói chuyện với cậu? Tôi hoàn toàn không hiểu.”
“Có khi tại Kyon kỳ lạ không kém bạn ấy?”
“Ừ có thể lắm. Suy cho cùng thì đâu đứa nào có biệt danh là Kyon lại bình thường.”
Ôi cái thằng bố láo đừng có Kyon này Kyon nọ nữa! Gọi ông bằng tên thật đê! Ít nhất thì ông đây muốn được gọi là “Anh hai”!
“Mình cũng muốn biết nữa!”
Giọng nói thứ tư vang lên trong trẻo. Ngẩng đầu lên và đập ngay vào mắt tôi là gương mặt đang cười một cách ngây thơ của Asakura Ryouko.
“Mình đã cố nói chuyện với bạn Suzumiya một vài lần rồi nhưng không có tác dụng mấy. Bạn có thể dạy mình cách trò chuyện với bạn ấy không?”
Tôi giả bộ như đang suy nghĩ; thật ra thì tôi chẳng nghĩ ra được cái gì cả.
“Mình không biết.”
Nghe đến đây, Asakura lại cười:
“Thú thật thì mình cảm thấy nhẹ nhõm lắm. Bạn ấy cứ tự cô lập bản thân mãi, vì vậy thật tuyệt vời khi bạn có thể kết bạn với bạn ấy.”
Asakura Ryouko quan tâm đến học sinh cùng lớp như lớp trưởng vậy, à, mà nhỏ chính là đương kim lớp trưởng mà. Sau vài tuần, chức vụ đó được giao cho nhỏ ngay lập tức.
“Bạn à?”
Tôi lắc lư đầu một cách vô thức. Có đúng là vậy không? Vẻ mặt duy nhất của Haruhi khi nói chuyện với tôi là cau có!
“Bạn cần phải tiếp tục giúp đỡ Suzumiya để bạn ấy có thể hòa nhập với lớp. Chúng mình cùng chung một lớp mà, vậy từ giờ mình trông cậy vào bạn nhé.”
Haiz … Ngay cả khi nhỏ nói vậy, tôi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Nếu mình có việc gì cần nói với bạn Suzumiya, mình sẽ nhờ bạn chuyển lời giùm.”
Từ từ đã! Tôi không phải là người phát ngôn cho cô!
“Làm ơn?” Asakura Ryouko hỏi một cách thành khẩn với hai tay chắp lại.
Đối mặt với điều thỉnh cầu của nhỏ, tôi chỉ biết ậm ờ trong miệng. Hiển nhiên là nhỏ chớp ngay cơ hội đó và xem như tôi đã đồng ý, cười một cái thật tươi rồi quay về “bầy đàn con gái” của nhỏ. Sau khi bị từng ấy đứa con gái nhìn, lòng tôi chới với như đang bị thả rơi tự do.
“Kyon à ~ Chúng mình là bạn tốt đúng không?” Taniguchi nhìn tôi một cách ngờ vực.
“Cái quỷ gì đang diễn ra thế này?”
Ngay cả Kunikida, người đang nhắm mắt và khoanh tay lại, gục gặc đầu.
Sặc tiết mất! Sao quanh tôi là một lũ đần thối thế này?
Có vẻ như một vị đáng kính nào đấy đã ban hành sắc lệnh rằng mọi học sinh nên thay đổi chỗ ngồi của mình hằng tháng. Vì vậy, vị lớp trưởng đáng kính cũng không kém của chúng ta, Asakura Ryouko, viết số bàn ghế trong lớp lên những tờ giấy nhỏ và cho chúng tôi bốc thăm để chọn chỗ mới. Cuối cùng thì tôi được ngồi cạnh cửa sổ ở dãy bàn áp cuối. Tất cả mọi chuyện sẽ trở nên hoàn hảo nếu người ngồi sau tôi không phải là cô-luôn-cau-mày Haruhi.
“Vì sao chưa có chuyện gì đáng chú ý xảy ra hết? Kiểu như học sinh cấp thấp mất tích từng đứa một, hay một vài giáo viên bị giết trong phòng kín chẳng hạn?”
“Đừng có mà trù ẻo!”
“Tôi gia nhập Hội Nghiên Cứu Những Điều Huyền Bí.”
“Ố là la. Rồi sao?”
“Một lũ đần thối. Chẳng có gì hay ho cả! Vả lại, mặc dù chúng nó là một lũ ghiền tiểu thuyết trinh thám nhưng chả có đứa nào ra dáng một thám tử thực thụ cả.”
“Không phải đó là chuyện bình thường ư?”
“Tôi đã đặt hy vọng vào Hội Nghiên Cứu Những Hiện Tượng Siêu Nhiên.”
“Vậy à?”
“Hóa ra bọn họ lại là một đám thuần lý thuyết. Muốn cười lắm hả?”
“Không hẳn.”
“Chán quá! Sao trường này không có một cái câu lạc bộ nào cho ra hồn hết vậy?”
“Ngồi nói suông thì không được gì đâu.”
“Tôi cứ tưởng sau khi vào đây thì sẽ kiếm được vài ba cái câu lạc bộ hết xẩy chứ! Thiệt tình, giống như cậu muốn vào đội bóng quốc gia nhưng lại phát hiện cái trường này còn không có nổi một đội bóng vậy."
Hiện giờ trông Haruhi như một nữ thần báo tử đang chuẩn bị xông pha nơi cửa chùa để quậy tưng lên vậy. Nhỏ nhìn trời một cách chán nản rồi thở hắt ra một cái rõ to.
Tội nghiệp hay không tội nghiệp đây?
Tôi cũng chẳng biết cái câu lạc bộ lý tưởng của Haruhi là gì. Có lẽ ngay chính bản thân nhỏ cũng không biết. Nhỏ chỉ đơn thuần là muốn được làm một cái gì đó thú vị thôi. Nhưng “cái gì đó thú vị” là cái gì? Liệu có phải dính dáng tới vụ án mạng bí ẩn nào không? Tìm kiếm UFO? Luyện bùa ngải? Tôi nghĩ nhỏ cũng không biết.
“Không có cái nào phù hợp cũng không sao.”
Tôi quyết định nêu lên suy nghĩ của mình.
“Xét về mặt thành quả, một số người thường bằng lòng với những gì họ đang có. Mặt khác, có một số lại không như vậy; họ sẽ cố sáng tạo hoặc phát hiện những điều mới lạ để phát triển nền văn minh hiện tại. Nếu có người muốn bay, họ tạo ra máy bay. Nếu có người muốn đi lại dễ dàng hơn, họ tạo ra xe cộ, tàu hỏa. Mặc dù vậy, những thứ ấy chỉ có thể được tạo ra bởi những người có tài năng đặc biệt. Chỉ có thiên tài mới có thể chuyển hóa những hình ảnh ấy thành hiện thực. Người bình thường như chúng ta chỉ nên sống sao cho có ý nghĩa thôi. Chúng ta không nên hành động bốc đồng chỉ vì chúng ta cảm thấy muốn phiêu lưu."
“Im mồm.”
Haruhi cắt ngang bài diễn thuyết tuyệt vời của tôi và quay mặt sang hướng khác. Trông nhỏ có vẻ ủ rũ. Mà nhỏ khi nào chẳng thế? Tôi cũng đã sớm quen với việc này rồi.
Có thể cô nàng này chẳng quan tâm đến thứ gì trên đời – trừ khi thứ ấy có liên quan đến siêu năng lực vượt trội lẽ thường. Dù sao đi nữa Trái Đất cũng chẳng có mấy thứ đó. Không hề có.
Định luật vật lý muôn năm! Nhờ mi mà loài người chúng ta sống bình yên.
Tôi là người bình thường, đúng không?
Có gì đó đã phát động điều này.
Không phải là do đoạn đối thoại phía trên, đúng không?
Rốt cuộc, bão đã nổi lên rồi!