Một cô nàng bốn mắt tự nhận bản thân là sinh vật ngoài hành tinh đội lốt người. Một cô gái lớp trên tự nhận bản thân có thể đi xuyên thời gian. Một tên học sinh bí ẩn tự nhận bản thân nằm trong đội ngũ esper. Ba tên này đều đã thành công trong việc chứng minh thân phận nên tôi đành phải rút phần “tự nhận bản thân” ra vậy. Vì những lý do khác nhau, họ tập hợp xung quanh Suzumiya Haruhi. Không tệ lắm chứ nhỉ? Không! Rất tệ! Bởi vì tôi không thể hiểu một chuyện:
Vì sao lại là tôi?
Koizumi bảo nguyên nhân duy nhất khiến người ngoài hành tinh, du hành gia xuyên thời gian và espers có mặt tại đây là vì bà Thánh đáng kính của hắn muốn vậy.
Còn tôi thì sao?
Tại sao tôi lại bị kéo vào đây? Tôi là người bình thường! Một trăm phần trăm bình thường! Tôi không hề có một ký ức kì lạ về một quãng đời kì lạ (nhongcon_pupa: ý tên này chắc là trọng sinh) hay một sức mạnh tiềm tàng nào cả. Tôi chỉ là một học sinh cấp ba siêu bình thường thôi!
Tác giả, ông viết kịch bản kiểu gì vậy?
Tôi có bị chụp thuốc rồi sinh ra ảo tưởng không? Hay tôi vừa bị sét đánh? Ai lại đi nhồi tôi vào cái lũ lạ đời này chứ?
Là cậu à Haruhi?
Đùa!
Tôi không hiểu gì cả!
Tại sao? Mọi thứ đều bắt nguồn từ cậu cả, Haruhi. Tôi không có nghĩa vụ gì với chuyện này! Tôi quyết định rồi, nếu mọi thứ sẽ diễn ra như những gì Nagato, chị Asahina và Koizumi nói, vậy thì mấy người có trách nhiệm tự thân vận động; đi mà nói cho nhỏ nghe! Tôi không quan tâm đến việc thế giới sẽ ra sao; đó là do Haruhi quyết định; chẳng dính dáng gì đến tôi.
Mấy người cứ cố mà làm cho nhỏ vui lên đi! Tôi bỏ!
Số ngày đến mùa hè cứ lui dần xuống và tôi vẫn phải “leo bộ” đến trường với áo gi-lê đầy mồ hôi và cúc sơ mi được cởi đến cái thứ ba. Mới sáng sớm mà đã vầy, đủ biết buổi trưa nóng dã man như thế nào. Lúc tôi đang nghiến răng để phản kháng lại sự tù tội này, bỗng có người vỗ vai tôi. Tôi gầm lên: “Đừng có đụng vào ông!” và quay lại thì thấy gương mặt mốc của Taniguchi.
“Chào~”
Tên này vọt lên đi song song với tôi, người hắn cũng đầy mồ hôi. “Bực mình, kiểu tóc mới của tôi tiêu rồi!” Mặc dù miệng nói vậy nhưng trông hắn cũng đâu đến nỗi quạu.
“Ê Taniguchi,” tôi cắt ngang màn độc thoại đầy tính tự sướng của Taniguchi về con chó nhà hắn, “tôi là học sinh cấp ba bình thường đúng không?”
“Hả?”
Taniguchi cười rộ lên như vừa nghe chuyện gì tếu lắm.
“Cậu phải định nghĩa “bình thường” là gì cho tôi trước nếu cậu muốn xin ý kiến.”
“Thế à?”
Tôi hối hận vì đã hỏi hắn câu đó.
“Cậu lảm nhảm cái quái gì vậy? Cậu hỏi tôi rằng cậu có bình thường hay không, đúng không? Tôi không nghĩ một đứa học sinh cấp ba bình thường nào lại cố đè một con bé xuống sàn lớp vắng người đâu!”
À, hiển nhiên là tên này vẫn còn nhớ vụ hôm trước.
“Tôi cũng là đàn ông nên tôi không thích xoi mói người khác đâu, nhưng giữa cậu và tôi – cậu hiểu ý tôi không, bồ tèo?”
Ờ … không?
“Làm thế quái nào mà cậu dụ cô ta nằm xuống được vậy hả? Hạng A- trong danh sách của tôi đó!”
Ra là Nagato thuộc dạng A- … Ơ mà tôi đang nghĩ gì thế này?
“Để tôi kể cho cậu nghe.”
Nếu tôi đoán đúng thì đầu tên này đang hoạt động hết công suất với mấy ý nghĩ tà đạo đó.
“Cô nàng Nagato tội nghiệp trở thành nạn nhân của việc Haruhi xâm lăng câu lạc bộ Văn học. Nhỏ đang gặp rắc rối về chuyện đó nên đã tìm tới tôi để xin giúp đỡ. Nhỏ muốn tôi tìm cách làm cho Haruhi nhả phòng của nhỏ ra và biến đi chỗ khác. Sự thành khẩn của Nagato làm tôi mềm lòng nên tôi quyết định giúp và hẹn gặp nhỏ tại một nơi mà bà chằn kia không thể phát hiện được. Đang lúc chúng tôi bàn về kế hoạch thì Nagato té xỉu vì chứng thiếu máu. Tôi đỡ được nhỏ kịp thời và ngay khi đó ông ào vào lớp. Thấy chưa? Trùng hợp cả thôi!”
“Thằng bố láo!”
Úi chà, ngu trường kì thông minh đột xuất chăng? Tôi tưởng câu chuyện đã được thêm mắm dặm muối này nghe thật lắm chứ.
“Cho dù tôi có tin vào thứ vớ vẩn này đi nữa thì cậu cũng chẳng phải là người bình thường! Khiến Nagato Yuki tìm đến để xin trợ giúp? Cậu giỡn mặt với tôi hả?”
Nagato nổi tiếng như vậy từ bao giờ nhỉ?
“Hơn nữa, cả trường đều biết cậu là thứ cá mè một lũ với Suzumiya Haruhi. Nếu cậu là học sinh bình thường thì tôi có mắt như mù à?”
Đột nhiên, tôi hỏi:
“Cậu có siêu năng lực không?”
“…”
Taniguchi nghệch mặt ra. Trông hắn như mấy tên hám gái chuyên đi quấy rối tình dục mà nữ sinh trung học phải tránh xa.
“Hèn chi, ngay cả cậu cũng nhiễm Haruhi rồi … Mặc dù tôi biết cậu không lâu nhưng chơi với cậu rất vui. Giờ thì tránh xa tôi ra năm thước! Đừng hòng truyền nhiễm “vi-rút Haruhi” cho tôi!” Hắn nói.
Tôi phát một phát vào vai hắn và tên này bèn cười rống lên. Xì, nếu Taniguchi là đồng bọn với Koizumi thì chắc tôi là Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc.
Dù sao đi nữa, khi lết được đến cổng trường, tôi cũng đỡ bức bối bực bội hơn phần nào khi tán nhảm với Taniguchi.
Với tiết trời như thế này thì ngay cả Haruhi cũng phải nằm mẹp lên bàn mà nhìn về phía dãy đồi một cách âm u.
“Kyon ~ tôi nóng chết mất!”
Tôi cũng vậy thôi cô hai.
“Quạt cho tôi!”
“Chẳng thà tôi tự quạt cho tôi còn hơn. Tới được đây cũng đủ oải rồi, không còn sức để giúp cậu đâu.”
Haruhi tiếp tục phàn nàn trong tư thế đó, cái vẻ vênh vang máu lửa của cô nàng hình như cũng bị bay hơi mất tiêu luôn rồi thì phải.
“Cậu nghĩ chị Mikuru nên mặc gì?”
Ờ sau bộ thỏ với bộ hầu gái thì là … Hả? Còn nữa à?
“Mèo thì sao? Hay y tá? Hoặc cho chị ấy làm nữ hoàng?”
Hàng tá hình ảnh của chị Asahina lướt qua đầu tôi: khuôn mặt đỏ bừng với thân hình nhỏ nhắn đang chống cự Haruhi, đủ loại trang phục đang vây lấy chị. Choáng mất. Uầy … cũng chỉ vì chị ấy quá dễ thương.
Hình như Haruhi đã đoán được tôi đang nghĩ gì nên bắt đầu tốc lên mà quát nạt tôi. Sau đó nhỏ vén mái tóc ra sau tai.
“Trông cậu đần thối ra.” Nhỏ nhận xét.
Nè cô nương, cô là người gợi ý vụ này mà! Có khi nhỏ cũng đúng, thôi sao cũng được.
Trong lúc nhỏ bắt chước tôi, lấy quyển tập để quạt cái cổ trắng ngần, nhỏ nói:
“Tôi chán!”
Miệng Haruhi tròn vo lại như mấy nhân vật trong truyện tranh vậy.
Bằng cách nào đó, chúng tôi đã sống sót trong môn thể dục giữa cái nóng gay gắt này. “Khỉ gió ông già Okabe!”, “Trời như vầy mà ổng bắt chạy liên tục hai tiếng!” và mấy câu tương tự như vậy vọt ra từ miệng mấy thằng đực rựa trong khi cởi cái đống nhăn nhúm ướt mem mồ hôi từng được gọi là đồng phục thể dục ra trong lớp 1-6 trước khi về lớp 1-5.
Phần lớn mấy đứa con gái cũng đã thay đồ, chỉ còn vài người vẫn còn bộ đồ thể dục trên người vì đang tham gia mấy câu lạc bộ thể thao sau khi tan học. Chuyện đó thì ai cũng biết, nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là Haruhi, thủ lĩnh Đoàn SOS, vẫn chưa chịu đổi đồng phục.
“Nóng quá!”
Lý do của nhỏ là vậy.
“Có sao đâu? Tôi sẽ thay ra khi đến trụ sở. Vả lại hôm nay tới phiên tôi trực nhật, mặc cái này dễ di chuyển hơn đúng không?”
Nhỏ nhấm nhẳng nói trong lúc nhìn đám mây đen đang tụ lại.
“Nghe cũng có lý.”
Mặc đồng phục thể dục để hóa trang đúng là ý nghĩ không tồi! Gì chứ? Tôi dùng từ “hóa trang” không đúng à? Tôi không biết nhỏ định làm gì nhưng chí ít nhỏ đang hóa trang làm một học sinh cấp ba bình thường!
“Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy hả?”
Nghe những câu phán chính xác đến từng mi-li-mét ấy khiến tôi không khỏi phải hoài nghi rằng nhỏ có thể đọc được ý nghĩ của người khác.
“Trước khi tôi đến phòng sinh hoạt, tôi cấm cậu giở trò gì với chị Mikuru!”
Vậy có nghĩa là tôi được phép giở trò với chị ta sau khi cậu đến à?
Tôi lẩm bẩm rồi giơ hai tay lên như mấy tay tội phạm ra dấu đầu hàng khi bị chĩa súng vào trong mấy bộ phim cao bồi viễn Tây.
Như thường lệ, tôi gõ cửa và chờ tiếng trả lời từ bên trong vọng ra. Như một con búp bê ngồi trên ghế, cô hầu gái xinh xắn Asahina Mikuru chào tôi với một nụ cười rạng rỡ, như bông hướng dương đang hướng về phía Mặt Trời vậy. Thật ấm lòng làm sao ~
Nagato ngồi yên đọc sách tựa đóa hoa trà nở vào mua xuân. Mà tôi đang so sánh vẩn vơ gì thế này?
“Mình sẽ chuẩn bị trà.”
Đội dải băng buộc đầu lên, chị Asahina tiến tới cái bàn cũ kỹ trong góc và bắt đầu cẩn thận đặt lá trà vào cái ấm con con.
Đang gồi tại ghế thủ lĩnh và chứng kiến cảnh ấy, tôi chợt nhớ ra một chuyện.
Tôi liền mở máy và tiếp theo đó là tiếng quạt gió chạy ù ù. Ngay khi màn hình hiện lên, tôi liền mở file ẩn và ấn mật mã: “MIKURU”. Quả không hổ danh là đầu máy xịn nhất của câu lạc bộ Tin học, CPU(1) vừa khởi động mà đã chạy trơn tru như thế này. Vài giây sau, hơn ba mươi pô ảnh của chị Asahina trong bộ hầu gái hiện lên.
Ngẩng đầu lên để chắc rằng chị bận pha trà, tôi chỉnh đống ảnh to lên và xét từng cái một.
Đây rồi, là tấm chị Asahina đang làm dáng một cách khêu gợi do bị Haruhi ép. Mấy chỗ da thịt ấy hiện rõ ra mồn một, và trên ngực trái của chị là một dấu đen nho nhỏ. Tôi phóng lớn chỗ ấy và dấu chấm đen trở nên rõ hơn một chút. Đúng là hình ngôi sao.
“Ra vậy …”
“Bạn tìm được gì đó à?”
Trước khi chị Asahina có thể tiến đến gần hơn, tôi liền đóng tất cả các khung ảnh lại. Tôi cũng khá tỉ mỉ trong mấy vụ như vầy chứ. Hiển nhiên là khi chị mang bộ trà be bé trên cái khay nho nhỏ ấy đến bàn thì màn hình máy tính đã trống trơn.
“Ủa, cái gì đây? Cái thư mục tên MIKURU này chứa gì vậy?”
Ơ bỏ mịa! Đoảng quá, quên ẩn nó đi rồi!
“Sao tên mình lại trên đó? Bên trong có gì vậy Kyon? Cho mình xem đi ~”
“Ờm, bên trong có gì nhỉ … Em cũng không biết nữa. Chắc là không có gì đâu chị. Đúng rồi, chẳng có gì bên trong cả!”
“Mình không nghĩ vậy đâu ~”
Chị Asahina vui vẻ nói. Chị đưa một tay ra và tay kia dựa hẳn lên người tôi để với lấy con chuột. Không được đâu sói ạ! (nhongcon_pupa: đọc trên mạng thấy thế, không biết ứng dụng có đúng không ) Tôi giữ chặt con chuột để chị không cạy ra được. Chị Asahina bèn bỏ tay kia ra mà tựa cả thân hình mềm mại của chị lên tôi và cố lấy nó ra bằng cả hai tay. Thơm quá !
“Chị Asahina bỏ tay em ra được không?”
“Cho mình nhìn chút xíu thôi mà~”
E hèm, tình huống cơ bản là chị hoàn toàn đổ ập lên người tôi để cố sức lấy cho được con chuột. Tôi có linh cảm không hay.
Tiếng cười trong trẻo của chị rót vào tay tôi. Không thể chống cự với sự cám dỗ này, tay tôi bắt đầu nới lỏng ra …
“Hai đứa bây làm gì vậy?”
Chúng tôi như bị đóng băng bởi cái giọng lạnh lùng vừa vang lên. Haruhi, đang mặc bộ đồng phục thể dục với một tay mang cặp, một tay chống nạnh, trông đằng đằng sát khí, như thể nhỏ vừa trông thấy ông già nhỏ đang tán tỉnh con bé đầu đường xó chợ nào vậy.
Phút tiếp theo, chị Asahina sợ đến nhũn cả người ra bắt đầu động đậy. Chị luống cuống tuột xuống lưng tôi, từ từ lui về phía sau và vớ lấy một cái ghế và ngồi bẹp xuống như sắp tắt thở đến nơi. Mặt chị xanh lè và đôi mắt chị đã bắt đầu trào nước (mắt) ra.
Vị sát thần kia “Xì” mạnh một tiếng và hướng thẳng đến tôi.
“Vậy ra cậu thích món hầu gái?”
“Ý cậu là sao?”
“Tôi thay đồ.”
Cứ tự nhiên. Tôi cầm chén trà mà chị Asahina đã pha lên và hớp một ngụm.
“Tôi bảo tôi thay đồ.”
Thì sao?
“CÚT RA!”
Nhỏ quẳng tôi bay xuyên qua căn phòng và đáp xuống bức tường ngoài hành lang một cách chính xác và đóng sầm cửa lại.
“Cậu làm cái quỷ gì vậy?”
Tôi lấy tay phủi những vết trà đổ trên đồng phục.
Cảm giác này là sao? Tôi chắc chắn đó không phải là giận. Chịu, hôm nay xui xẻo gì đâu.
“À, hiểu rồi!”
Có vẻ nhỏ đang thay đổi. Hay cuối cùng nhỏ cũng trưởng thành đến mức biết ngượng rồi? Bởi vì mấy thằng đực rựa bị đám con gái thực thi mệnh lệnh của cựu-thủ-lĩnh Asakura Ryouko là “tống hết con trai ra ngoài khi Haruhi chuẩn bị thay đồ” nên chẳng ai để ý đến sự thay đổi đáng kể này cả.
Tôi đành ngồi chờ ngoài này. Tiếng thay đồ cũng đã ngưng khá lâu rồi nhưng không ai nói năng gì cả.
Mười phút sau …
“Kyon vào được rồi.”
Chị Asahina lí nhí. Khi cô hầu gái hoàn hảo này mở cửa ra thì đập vào mắt tôi là đôi chân trắng như trứng gà bóc đang gác trên bàn thủ lĩnh. Haruhi đang mang bộ đồ thỏ dạo nào. Có điều trên người nhỏ không có cổ áo và cổ tay rời, nhỏ cũng không mang vớ nữa.
“Mấy thứ đó đẹp thì đẹp đấy, nhưng mặc vào thì nóng bỏ xừ!”
Haruhi nói ngang phè, đoạn nhỏ nốc một hơi hết ly trà của chị Asahina pha cho và khà ra một cách đầy-hưởng-thụ trong khi Nagato vẫn yên phận mà đọc sách.
Ngồi cùng phòng với hai cô nàng xinh như mộng này khiến tôi không biết ứng xử ra sao. Nếu đem hai cô ra để chào khách thì đảm bảo bất kỳ cửa hàng nào cũng sẽ đắt như tôm tươi…
“Oa, gì đây?”
Koizumi bước vào và ngỡ ngàng.
“Mọi người đang chơi trò hóa trang à? Xin lỗi, hôm nay tôi không mang trang phục theo.”
Dẹp giùm tôi chuyện đó đi – làm vậy chỉ tổ rối thêm thôi.
“Chị Mikuru, chị ngồi đây.”
Haruhi chỉ vào cái ghế trước mặt. Chị Asahina ngoan ngoãn ngồi xuống, lưng quay lại phía nhỏ. Chị đang run rẩy và vẫn còn sợ chết khiếp. Tôi tự hỏi Haruhi định hành hung chị thế nào khi thấy nhỏ cầm tóc chị lên và chia làm ba phần.
Thoạt nhìn thì người khác sẽ tưởng đây là một cảnh đầm ấm trong gia đình, như chị gái đang làm tóc cho em vậy. Nhìn thêm lần nữa thì chắc chắn ai cũng sẽ phát hiện ra rằng khung cảnh ấm cúng này có vấn đề: “cô em gái” đang rúm ró lại vì sợ và “bà chị hai” thì mang khuôn mặt hầm hầm.
Tôi quay sang Koizumi, người đang xem hai nàng kia với nụ cười thường lệ trên mặt:
“Chơi cờ trái táo không?”
“Rất sẵn lòng. Lâu lắm rồi tôi mới chơi trò này.”
Trong lúc chúng tôi tranh nhau “thế” trong bàn cờ (tôi chẳng bao giờ nghĩ Koizumi lại có thể đánh hăng say như vậy với bầu không khí u ám này) thì Haruhi buộc tóc đuôi ngựa cho chị Asahina, xõa ra, buộc thêm hai cái, xõa ra, và tiếp tục như thế.
(Mỗi lần nhỏ đụng vào chị Asahina thì chị ấy run bắn người.) Thỉnh thoảng tiếng lật sách của Nagato lại vang lên.
Càng lúc tôi càng không hiểu cái tổ hợp kì lạ này lại tụ tập tại chốn này để làm gì.
Tôi nhớ những ngày bình yên trải qua tại Đoàn SOS, khi mà người ngoài hành tinh, du hành gia xuyên thời gian, esper, tên khổng lồ Avatar màu xanh xanh và mấy quả cầu màu đỏ đỏ chưa xuất hiện. Khi ấy mọi thứ đều chảy theo dòng thời gian một cách bình thường và yên ổn sống cuộc đời học sinh.
Ngay cả khi tôi bất mãn với cuộc sống hiện tại, tôi luôn tự nhủ rằng: “Nghĩ làm chi cho đời thêm đau khổ? Tương lai còn dài mà!” và rồi tôi tiếp tục chờ một ngày mai tươi sáng.
Tôi khá thỏa mãn với cách nghĩ như vậy. Chỉ cần mỗi ngày đến đây, nhìn chị Asahina lau chùi quét dọn như một cô hầu gái thực thụ, ngắm Nagato ngồi yên như một vị tu sĩ đang thiền, ngó Koizumi cười hay đánh đồng với Haruhi khi nhỏ vui vẻ thì cũng được rồi. Mọi thứ như vậy đều được diễn ra hoàn toàn bình thường. Ai cần cái thế giới xám xịt với lũ bé bự phát sáng cùng lũ esper bay vo ve như muỗi chứ? Thậm chí tôi còn muốn tin rằng mấy thứ ấy chỉ là ảo giác vì ai đó đã thôi miên tôi thôi.
Có lẽ tôi có bực mình khi Haruhi sút bay tôi ra khỏi cửa khi nãy, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, tôi vẫn thấy vui vì được quen biết những con người đặc biệt như vậy. Thôi thì cứ đặt câu hỏi “Tại sao lại là tôi” sang một bên. Biết đâu chừng vào một ngày đẹp trời nào đó sẽ có người bình thường như tôi tham gia cái Đoàn này.
Ừ, nghĩ nhiều đúng là tốn thời gian.
Chẳng ai nghĩ nhiều vậy đâu, nhỉ?
Không, có Haruhi đấy.