Vừa lúc quay lại trụ sở để lấy cặp, tôi lỡ bước vào và thấy chị Asahina đang thay đồ.
“…”
Chị Asahina, tay cầm bộ trang phục hầu gái, đứng chết lặng với cặp mắt mở to, nhìn tôi há hốc mồm trong cơn sốc. Như một cảnh phim quay chậm, miệng chị từ từ mở rộng ra lấy hơi để chuẩn bị thét lên.
“Em xin lỗi!”
Tôi chuồn ra ngoài và đóng sập cửa lại trước khi chị có cơ hội để làm vậy. Thiệt tình, đáng lẽ tôi phải gõ cửa chứ. Không, đáng lẽ chị ấy phải khóa cửa trước khi thay đồ mới đúng.
Trong lúc tôi đang phân vân có nên lưu đống ảnh của chị trong bộ hầu gái về máy nhà hay không, cánh cửa bỗng bật nhẹ ra, cùng lúc với giọng nói lí nhí bên trong phòng vang lên:
“Bạn vào được rồi.”
“Mình xin lỗi.”
“Không có gì đâu chị.”
Tôi nhìn chị Asahina cúi thấp đầu khi chị mở cửa và xin lỗi. Chị đỏ mặt và lặp lại:
“Xin lỗi, mình toàn làm mấy thứ xấu hổ …”
Không sao đâu mà chị. Mà chị cũng nghe lời Haruhi quá đi chứ, chịu khó mặc bộ đồ này mỗi khi đến đây.
Chỉ vì chị ấy quá dễ thương!
Tôi sợ rằng nếu tôi tiếp tục nhìn chị thì mấy ý nghĩ bẩn bựa sẽ cứ thế mà trào lên ào ào. Tôi lắc đầu thật mạnh để tiêu trừ hết mớ hình ảnh tôi “lỡ” chứng kiến ban nãy rồi tiến thẳng tới bàn chỉ huy để khởi động máy tính.
Tôi vô tình ngẩng đầu lên và thấy Nagato Yuki đang nhìn tôi chăm chú. Nhỏ đẩy gọng kiếng lên rồi lại tiếp tục vùi đầu vào sách. Mấy động tác của nhỏ trông khá giống con người đó chứ.
Tôi bắt đầu truy cập vào trang chủ Đoàn SOS, cố làm gì đó với cái bảng ghi chú số lượt người vào xem nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Tôi từng nghĩ chỉnh sửa trang web là một việc vô bổ; ờ thì có lẽ là vậy. Tôi đóng hết mấy cửa sổ trên màn hình và tắt máy. Tôi phát ngán với bộ cờ trái táo, thứ được để trên kệ sách, tôi cần cái gì đó có thể giúp tôi giết thời gian!
Bỗng có ai đó đặt một cốc trà nóng lên bàn. Tôi nhìn lên và thấy chị Asahina đang cười, với hai tay ôm cái khay để chứa bộ trà con. Trông chị cũng ra dáng một cô hầu gái lắm chứ!
“Cảm ơn chị.”
Mặc dù lúc nãy Koizumi có mua cho tôi ly cà phê, chút trà nóng này thì có xá gì, hơn nữa đây là thứ mà chị Asahina làm!
Hôm đó, Haruhi chưa từng đặt chân đến trụ sở.
“Sao hôm qua cậu không tới? Không phải cậu muốn tổng kết à?”
Theo thói quen hàng ngày, tôi quay xuống bắt chuyện với Haruhi.
Nằm dài ra, cằm chống xuống bàn, nhỏ nhìn lên một cách cáu kỉnh.
“Ồn ào quá! Hôm qua tôi tự làm rồi!”
Tôi hiểu ngay lập tức rằng Haruhi tự xem xét lại những chỗ mà nhỏ đã đi qua vào hôm thứ Bảy sau khi tan học.
“Ờ thì để chắc chắn rằng nhóm tôi không bỏ sót chỗ nào nên tôi phải tự thân vận động.”
Vậy ra không chỉ có thám tử mới nghĩ tội phạm sẽ quay lại hiện trường.
“Nóng như quỷ vậy! Khi nào trường mới cho đổi đồng phục(1)? Tôi muốn mặc áo tay ngắn!”
Đổi mùa thì phải chờ đến tháng Bảy lận, giờ thì một tuần nữa mới qua tháng Sáu thôi cô nương!
“Haruhi nè, có thể tôi đã nói chuyện này rồi, giờ tôi muốn nhắc lại, đừng có cố công đi tìm mấy thứ đó nữa, cứ việc sống bình thường đi.”
Nhỏ sẽ ngẩng đầu dậy và lăn xả vào tẩn cho tôi một trận … Tôi đoán vậy; trên thực tế, nhỏ vẫn tiếp tục tư thế đầu-dính-bàn. Nhỏ mệt đến vậy à?
“Sống bình thường? Định nghĩa?”
“Thì kiểu như kiếm đại một thằng bạn trai đi. Có khi tên đó là người ngoài hành tinh đội lốt người. Một ná hai chim. Không tệ chút nào, phỏng?”
Tôi bắt đầu nghĩ về hôm trò chuyện với chị Asahina bên bờ sông trong lúc giải thích cho nhỏ.
“Tại cậu không để ý chứ trong trường chắc có hơn cả tá thằng đang theo cậu. Cậu mà bớt chơi nổi lại thì thế nào mà chẳng kiếm được một đứa.”
“Xì, bộ cậu mong cho tôi có bạn trai lắm hả? Cái thứ gọi là tình yêu này chỉ là sự rối loạn tâm thần nhất thời thôi.” Nhỏ áp má xuống bàn, ngán ngẩm nhìn ra ngoài cửa sổ. “Tất nhiên tôi có nghĩ đến chuyện này. Nhìn đi, tôi cũng là con gái chứ bộ! Vấn đề là tôi không có dại như mấy đứa khác mà tự đâm đầu vào mấy thứ phiền phức ấy chỉ vì bị rối loạn chút xíu đâu. Và nếu tôi bận hẹn hò thì Đoàn SOS sẽ ra sao? Tôi vừa thành lập nó mà!”
Trên danh nghĩa thì chưa đâu.
“Vậy sao cậu không biến nó thành một câu lạc bộ giải trí luôn? Người ta sẽ chen nhau đăng kí để vào cho xem.”
“Không.” Nhỏ từ chối thẳng thừng.
“Tôi tạo ra Đoàn SOS chỉ vì mấy nhóm khác quá bình thường, và tôi đã thành công lôi kéo nhân vật Lolita như chị Mikuru với học sinh chuyển trường bí ẩn Koizumi! Tại sao chưa có gì xuất hiện hết? Đáng ra mấy thứ kì lạ phải kéo đến nườm nượp rồi chứ!”
Đây là lần đầu tiên Haruhi cho tôi thấy vẻ mặt sầu muộn ấy; mà nhỏ trông xinh phết. Haruhi vốn đẹp người, chỉ mỗi tội nết thì không được đẹp cho lắm, uổng thật.
Haruhi cứ giữ nguyên tư thế ấy mà ngủ trong lớp cả ngày. Điều kì lạ là không một giáo viên nào nhắc nhở nhỏ cả. Không không không, đây chỉ là trùng hợp thôi.
Ban sáng đã vậy, lúc chiều cũng thế. Tuy nhiên, điều làm tôi băn khoăn nhất từ sáng đến giờ là việc một lá thư bí ẩn bỗng xuất hiện trong tủ để giày của tôi:
“Sau khi tan học, khi mọi người đã rời đi, hãy đến lớp 1-5.”
Hiển nhiên đây là chữ viết tay con gái, không thì tôi đã cho vào thùng rác từ đời nào rồi.
Là sao nhỉ?
Thoạt tiên tôi nghĩ “giống lần trước à”, nhưng đây không phải là nét chữ của Nagato Yuki. Nhỏ, người tự xưng là “sinh vật sống dưới giao diện tương đồng với con người”, có chữ viết đẹp như in trực tiếp từ sách, vả lại, cách viết này có vẻ là từ một học sinh nữ cấp ba. Hơn nữa Nagato không rảnh đến mức làm chuyện này.
Hay là chị Asahina? Không, chị Asahina chẳng bao giờ xé tập để viết mấy thứ linh tinh này đâu. Nếu đúng là chị thì đây sẽ là một phong thư được bao bì rõ ràng.
Lạ nữa là địa điểm hẹn lại đúng chóc ngay lớp của tôi. “Đừng nói là Haruhi!” Rùng mình, tôi gạt phắt ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Không thể nào! Nhỏ sẽ lôi tôi lên gác xép mà nói thẳng mặt nếu nhỏ muốn làm gì đó với tôi.
Với lối suy luận tương tự, tôi loại Koizumi ra khỏi trường hợp này. Vậy đây là giả thuyết cuối cùng: Một cô nàng xinh như mộng nào đó mà tôi không biết đã lỡ “chấm” tôi ngay từ hôm khai giảng và bây giờ hết chịu nổi mà viết thư tỏ tình? Dám lắm.
Khoan, có khi hai thằng trời đánh thánh đâm Taniguchi và Kunikida đứng sau vụ này! Đúng, đúng rồi! Đây là điều hợp lý nhất mà tôi có thể nghĩ ra được. Mà không, nếu là Taniguchi là đầu têu thì lá thư phải dài dòng văn tự hơn vài trang giấy chứ? Sao cũng được, vấn đề là ai đó muốn gặp tôi, nghĩ chi cho mệt đầu.
Chân tôi tự bước đi trong lúc tôi nghĩ ngợi lan man. Sau khi tan học, Haruhi cáo bệnh về nhà. Đây đúng là cơ hội tốt!
Cặp giò của tôi tự dừng lại trước cánh cửa của trụ sở. Tôi không điên mà ngoan ngoãn ngồi tại lớp để ngóng cổ chờ một người chưa từng gặp mặt. Lỡ đúng là Taniguchi giở trò, đủng đỉnh bước vào lớp mà cười hô hố: “Chào Kyon~ vẫn còn chờ hả? Không thể tin được là cậu lại đi tin lá thư bé tí đó! Kyon nhà ta ngây thơ ghê hen bây!” thì chắc tôi chỉ còn nước độn thổ. Cứ trinh sát xung quanh, thỉnh thoảng nhìn vào lớp xem có ai không, sau đó tiếp tục tản bộ lòng vòng khu ấy. Kế hoạch hoàn hảo!
Lần này tôi nhớ gõ cửa trước khi vào.
“Xin mời vào.”
Giọng chị Asahina nhỏ nhẹ vang lên. Không cần biết tôi ngắm chị bao lâu hay bao nhiêu lần, chị Asahina trong bộ hầu gái vẫn là nhất!
“Hôm nay bạn tới trễ vậy? Bạn Suzumiya đâu?”
Chị vừa hỏi vừa rót trà.
“Nhỏ thấy mệt trong người nên về nhà rồi. Nếu chị muốn trả thù nhỏ thì đây là cơ hội tốt nhất đấy!”
“Mình không đời nào làm vậy!”
Tôi và chị ngồi uống trà trong khi Nagato vẫn đọc sách như mọi khi. Không có Haruhi, chúng tôi chỉ ngồi và tán dóc cả buổi.
“Koizumi vẫn chưa đến hả chị?”
“Bạn Koizumi có đến nhưng phải rời sớm vì bạn ấy phải làm việc ngoài giờ.”
Làm việc ngoài giờ à? Vậy là bốn nghi phạm đều đã được gạch khỏi danh sách.
Tôi tiếp tục ngồi nói chuyện với chị Asahina, sau đó cùng chị chơi vài ván cờ trái táo rồi lên mạng lướt web và đọc tin tức. Lúc Nagato đóng sách lại và sửa soạn ra về là cách báo hiệu chúng tôi giải tán sau mỗi ngày.
“Mình thay đồ, Kyon ra trước đi.”
Tôi liền rời khỏi phòng.
Đồng hồ đã chỉ năm giờ ba mươi rồi, chắc không còn ai trong lớp đâu nhỉ? Ngay cả Taniguchi cũng đã chờ mòn răng mà về nhà rồi. Thôi thì cứ đến cho chắc ăn.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi tiến vào lớp học. Vì những cửa sổ hướng ra hành lang đều được làm mờ đi nên từ bên ngoài tôi chẳng thể thấy gì ngoài ánh hoàn hôn chiếu đỏ rực cả căn phòng. Tôi không ngạc nhiên vì có bóng người trong lớp, tôi chỉ sốc khi nhận ra chủ nhân của lá thư ấy là ai. Đứng trên bục giảng, cô nàng cười một nụ cười tươi như hoa để chào tôi.
“Cậu trễ quá.” Asakura Ryouko nói.
Nhỏ vén mái tóc dài bóng mượt ra sau lưng rồi bước chầm chậm xuống, hướng về giữa lớp học. Nhỏ đứng lại và quay lại, vẫy tay và cười:
“Vào đi.”
Như thể bị thôi miên, tôi rời khỏi cánh cửa và tiến thẳng lại chỗ nhỏ đang đứng.
“Vậy ra đó là cậu …”
“Chắc cậu ngạc nhiên lắm nhỉ?”
Asakura cười xán lạn, gương mặt nhỏ trở nên đỏ thẫm như máu vì bị ánh tà dương chiếu vào.
“Vậy tại sao cậu muốn gặp tôi?”
Tôi cố ý gằn giọng. Asakura bắt đầu cười khúc khích và trả lời:
“Vì mình có chuyện cần hỏi cậu.”
Nhỏ bước khỏi cửa sổ để tránh nắng. Gương mặt trắng trẻo của Asakura Ryouko nhìn về phía tôi:
“Cậu có bao giờ nghe câu “Phải chi đừng làm rồi lại hối hận” chưa? Cậu nghĩ điều đó có lý không?”
“Tôi không biết ai đã nói vậy, nhưng nghe cũng có lý lắm chứ.”
“Nếu trong một tình huống nào đó trở nên ngày càng tồi tệ hơn, và cậu không biết phải cứu vãn nó như thế nào, thì cậu sẽ làm gì?”
“Cứu vãn cái gì cơ?”
Phớt lờ câu hỏi của tôi, Asaka Ryouko tiếp tục.
“Mình thì mình sẽ hành động trước mà không cần nghĩ đến hậu quả vì điều ấy chỉ trở nên khó xử lý hơn nếu mọi thứ cứ tiếp diễn như vầy.”
“Chắc vậy.”
“Ý mình là vậy.”
Asakura đặt hai tay ra sau lưng, người hơi nghiên về phía tôi.
“Tuy nhiên, từ khi mọi việc trở nên vượt quá mức bình thường và thay đổi quá nhanh tại thế giới này, tôi bị ép phải làm gì đó để khiến chúng trở nên bình thường trở lại. Đó là lý do vì sao tôi quyết định hành động theo ý mình và dùng vũ lực để thay đổi thế cục.”
Nè lớp trưởng, cô lảm nhảm cái gì thế hả? Đây là trò đùa chắc? Tôi căng mắt nhìn quanh để kiếm cho ra Taniguchi. Chắc tên khốn này đang trong cái tủ nhôm đằng kia hay dưới bàn giáo viên thôi.
“Tôi đã quá mệt mỏi vì phải quan sát cái môi trường bất biến này rồi, vì vậy …”
Tôi đang bận nhìn quanh nên không để ý Asakura Ryouko nói gì lắm.
“Vì vậy, nếu tôi giết cậu tại đây thì không biết Suzumiya Haruhi sẽ phản ứng như thế nào.”
“Vì vậy, nếu tôi giết cậu tại đây thì không biết Suzumiya Haruhi sẽ phản ứng như thế nào.”
Tay phải của Asakura hoa lên, kéo theo đó là một vệt sáng trắng trực tiếp chém thẳng vào nơi mà một giây trước là cái cổ của tôi.
Mỉm cười hài lòng, Asakura Ryouko để lộ ra trong tay áo nhỏ là một con dao.
Tôi đã rất may mắn khi tránh được cú đó! Mặt tôi bây giờ chắc trắng xanh, nhìn chòng chọc vào Asakura. “Bỏ bố! Bị cho vào bẫy rồi.” Tôi nghĩ vậy trong lúc lùi dần về phía sau.
Sao nhỏ không đuổi theo?
Khoan đã! Tại sao Asakura lại cố cắt cổ tôi bằng một con dao? Nhỏ nói gì ấy nhỉ? Nhỏ muốn giết tôi?
“Đừng có giỡn nữa! Dao giả hay thật gì đều nguy hiểm lắm! Vứt nó đi!”
“Cậu nghĩ tôi đùa à?” Asauka cười tươi hơn bao giờ hết, giọng nhỏ không hề nghiêm túc. Một nữ sinh cấp ba vừa cười vừa huơ dao thì hơi bị đáng sợ à nha!
“Xì!” Nhỏ chống cái sống của thứ dài dài đó lên vai.
Ôi đệt, đó không phải là dao, mà là đoản kiếm!
“Cậu không muốn chết à? Cậu không muốn bị giết ư? Cái chết của sinh vật hữu cơ là điều vô nghĩa đối với tôi.”
Asakura, lớp trưởng của lớp, người chỉ mở miệng khi cần thiết, chẳng nổi điên lên khi bị Haruhi xỉ vả cũng như chưa từng chùn bước trước bất cứ thứ gì. Giờ đây đứa con gái gương mẫu đó đang gác đoản kiếm lên vai và dọa giết tôi!
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Ném thứ đó đi! Hết vui rồi!”
“Không được,” ả thủ thế, “vì cậu phải chết tại đây.”
Asakura đạp mạnh xuống sàn, lao thẳng về phía tôi. Nhanh đấy, nhưng chưa đủ để so với Haruhi đâu. Ngay lúc ả bắt đầu giậm chân thì người tôi đã phóng hết tốc lực đến cánh cửa.
“Rầm!” Tôi đập mạnh vào tường.
Cửa đâu rồi? Cửa sổ nữa! Trước mặt tôi chỉ là một dãy tường màu xám!
“Vô dụng thôi.” Giọng Asakura vang lên từ phía sau. “Tôi đã hoàn toàn điều khiển khoảng không gian này rồi. Căn phòng đã bị phong ấn. Cậu không thoát được đâu.”
Ánh mặt trời cũng đã tắt ngấm, đơn giản là vì cửa sổ phía ấy cũng đã biến mất. Ánh sáng duy nhất còn lại trong phòng là ngọn đèn nê-on leo lét.
“Dễ hơn tôi tưởng. Chỉ cần can thiệp vào liên kết nguyên tử một chút thôi thì tôi đã có thể tùy ý điều khiển căn phòng này.”
Ả chầm chậm tiến về phía tôi.
“Cô là ai?”
Tôi di chuyển xung quanh những dãy bàn học, tránh càng xa ả càng tốt. Tuy nhiên, điều này cũng vô dụng. Bàn ghế tự động bay lên tạo thành đường đi cho ả tiến về phía tôi. Chết cha! Bị ép góc rồi!
Tôi dùng hết sức để quăng cái ghế gần đó vào Asakura. Như đám vô dụng kia, cái ghế dừng lại ngay trước mặt ả và tự động bay đập vào vách tường.
Tôi chợt nhớ ra: nếu tôi giết cậu tại đây thì không biết Suzumiya Haruhi sẽ phản ứng như thế nào. Haruhi ơi là Haruhi, cậu nổi tiếng quá đáng rồi đó.
“Ừ nhỉ, tôi nên làm điều này ngay từ đầu mới phải.”
Người tôi bỗng dưng cứng lại như bị đóng băng. Ê đồ ăn gian! Như vậy là phạm luật chơi!
Tôi có cố cách mấy cũng không cử động được một ngón chân!
“Một khi cậu chết, Suzumiya Haruhi chắc chắn sẽ phản ứng theo một cách nào đó. Bùng nổ thông tin chăng? Đúng là cơ hội cả đời mới được thấy.”
“Giờ thì, chết đi.”
Tôi có thể thấy thanh đoản kiếm của Asakura lóe sáng. Ả sẽ đâm vào đâu nhỉ? Động mạch chủ trên cổ? Tim? Tôi đành nhắm mắt lại và chờ thần chết đến rước tôi.
Bỗng không khí trong phòng chuyển động kịch liệt, ngay cả cái cây dài dài bén bén đang trên đà lao tới kia cũng bị buộc phải dừng lại.
“Rắc! Ầm!”
Bức tường đối diện với hành lang đổ ập xuống. Vài miếng gạch bị chấn động quá mạnh mà bay thẳng vào đầu tôi. Ui da! Tôi lấy tay xoa đầu … ủa, tôi cử động được rồi nè!
Tôi nhìn lên và thấy …
Thanh đoản kiếm sắc lẻm còn cách cổ tôi vài cen-ti-mét đã bị chặn lại bởi bàn tay thon dài của Nagato Yuki.
“Chương trình cô tạo ra quá căn bản,” Giọng nói lạnh lùng của Nagato vang lên, “thông tin chuyển hóa trần nhà chưa hoàn tất, nhờ vậy mà tôi có thể phát hiện kịp thời.”
“Cô muốn cản tôi?” Giọng Asakura đều đều, “Một khi tôi giết sinh vật này, Suzumiya Haruhi sẽ có phản ứng sau ngần ấy năm. Ta có thể thu được nhiều dữ liệu hơn.”
“Nhiệm vụ của cô là hỗ trợ tôi. Tuyệt đối nghiêm cấm không phục tùng mệnh lệnh; cô phải tuân theo tôi.”
“Nếu tôi từ chối thì sao?”
“Tôi sẽ khiến cô ngưng hoạt động.”
“Muốn thì cứ thử!”
“Chương trình phân cách giao diện thông tin: Bắt đầu.”
Ngay khi Nagato vừa dứt lời, thanh đoản kiếm trong tay nhỏ liền lóe sáng dữ dội. Như viên đường hòa vào ly nước, thứ vũ khí ấy bắt đầu kết tinh rồi tan biến trong không gian.
Asakura vội buông thanh kiếm ra và bay ngược về sau. Ả nhẹ nhàng đáp xuống, cách đây khoảng năm mét.
Phiến không gian nơi đây bắt đầu bị bóp méo. Bàn, ghế, trần nhà và sàn lớp bắt đầu lắc lư, xoáy tròn như kim loại bị nung chảy rồi từ từ bay lên không trung với hình dạng trường thương. Giây tiếp theo, hàng loạt tiếng nổ vang lên xung quanh tôi và Nagato. Ánh sáng ngũ sắc bắn tung tóe, hàng trăm cây trường thương nhắm nhỏ và tôi mà lao đến. Khi chúng vừa chạm vào vòng bảo vệ từ tay Nagato liền bị kết tinh và tan biến như thanh đoản kiếm ban nãy. Tuy vậy, đám trường thương này ngày càng nhiều và bay tới với tốc độ càng nhanh. Vài giây sau, chúng tôi đã bị bao bọc trong một cơn mưa vũ khí từ mọi hướng!
“Đừng cử động.”
Ngay khi Nagato dùng một tay nhấc bổng tôi lên và ném về phía sau nhỏ, cắm phập vào ngay chỗ đó là một cây thương.
“Óe!”
Một vật thể khác bay với tốc độ sấm sét sượt qua đầu tôi.
Nagato nhìn lên trần một chút, theo ánh mắt của nhỏ, một loạt trụ thép bắn mạnh xuống đầu Asakura. Ả ta liền dịch chuyển sang chỗ khác, nửa giây sau đó là một loạt tiếng động kì lạ vang lên khi mấy cây trụ xé nát không gian mà bay mất dạng.
“Cô không thể thắng được tôi tại đây đâu”. Asakura bình tĩnh nói.
Nagato đứng hơi dạng chân ra, miệng lẩm bẩm liên tục như niệm thần chú:
SELECT serial_code (CHỌN mã_số)
FROM database (TỪ cơ_sở_dữ_liệu)
WHERE code=‘data’ (NƠI số=‘dữ_liệu’)
ORDER BY aggressive_combat_data (KÍCH HOẠT dữ_liệu_công_kích_trực_diện)
HAVING terminate_code (NHẬN hủy_mã)
“Mục tiêu: Asakura Ryouko, mức độ: đe dọa, xác nhận. Quy trình chuẩn bị phân cách giao diện hữu cơ của mục tiêu: Đang tiến hành.”
Không gian của cả lớp học sụp đổ. Không chỉ đồ vật, mà cả phiến không gian bắt đầu xoay theo hình trôn ốc. Nhìn cảnh tượng kì dị này mà tôi muốn mửa ngay tại chỗ.
“Cô sẽ ngưng hoạt động trước tôi.” Giọng Asakura vang lên từ đâu đó trong cái mớ màu sắc hỗn tạp ấy.
Rẹt, bỗng tiếng của một thứ gì đó bay tới.
Nagato đạp tôi văng ra.
“Cái gì v-“
“Keng!”
Cắm sát mũi tôi là một cây thương khác!
“Để xem cô có thể bảo vệ hắn trong bao lâu nữa.”
Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! …
Trước mắt tôi là Nagato, máu chảy đầm đìa, bị mười hai cây trường thương to đùng đâm xuyên qua!
“…”
Nói cách khác, nhỏ đã tập trung vòng bảo vệ sang phía tôi để ngăn cản cơn mưa vũ khí và lấy thân mình của nhỏ ra để đỡ sát chiêu này. Có thể không chỉ có mười hai cây, có thể Nagato đã làm bay hơi được vài cái, nhưng vậy vẫn chưa đủ, nhỏ cản đống còn lại bằng chính thân thể nhỏ!
Một cặp mắt kính nhẹ nhàng rơi xuống, nứt ra.
“NAGATO!” Tôi gào lên.
“Đừng cử động.” Nhỏ bình tĩnh nói, có hơi khó khăn vì bị vài cây đâm xuyên qua phổi, phía bụng cũng chịu chung số phận. Đồng phục nhỏ lúc này đã bị máu nhuộm đỏ.
“Tôi ổn.”
Giỡn à? Ổn kiểu gì chứ?
Nhỏ rút từng cây thương ra khỏi người tỉnh bơ. Máu bắn tứ tung. Khi cây thương chạm xuống cái thứ từng là sàn lớp, nó liền biến về thực thể: bàn học.
“Bị thương như vậy thì không làm gì được đâu nhỉ? Đây mới là đòn kết liễu!”
Giọng Asakura cũng không tỏ ra ngạc cho lắm. Ả bỗng hiện ra từ phía cuối lớp học, tay phải đang giơ ra lấp lánh ngân quang. Ánh sáng ấy ngày càng thịnh, tiến từ bắp tay đến bàn tay rồi ngón tay, từ đó trực tiếp kéo dài ra gấp đôi, gấp ba rồi gấp bốn …
Nói thì chậm nhưng diễn biến rất nhanh, cái thứ kì lạ ấy tiếp tục dài ra cho đến khi Asakura cười, nói:
“Chết đi cho tôi nhờ.”
Đoạn dài màu bạc ấy bùng phát, tách nhau ra thành hàng trăm sợi bạc, nhắm vào những tử huyệt trên người Nagato mà phá không lao tới. Bị mấy cây thương còn sót lại làm vướng víu, Nagato không tránh kịp. Không một tiếng động, người Nagato run rẩy kịch liệt và một giây sau, gương mặt tôi dính đầy máu của nhỏ.
“Phập!”
Asakura áp sát chúng tôi tự khi nào. Tay trái của ả nắm chặt tay phải của Nagato trong khi tay phải trực tiếp xuyên qua lồng ngực trái mà bóp nát tim của nhỏ. Máu từ miệng và từ vết thương tuôn ra xối xả, tạo thành một hồ máu dưới chân Nagato.
“Hoàn tất.” Giọng lạnh lùng cố hữu của Nagato vang lên.
“Hoàn tất cái gì cơ? Sinh mạng ba năm của cô à?”
“Không.” Giọng Nagato đều đều như thể nhỏ đang ngồi đọc sách vậy. “Quy trình chuẩn bị phân cách giao diện hữu cơ của mục tiêu: Hoàn tất. Quá trình phân cách: Bắt đầu.”
Gần như ngay sau đó, phiến không gian liền bị bạo hành hóa thành tinh thể và bị hủy diệt trong chớp mắt. Toàn bộ khung cảnh quanh đây biến mất và trở thành cát.
“Không thể nào …”Asakura ngỡ ngàng thốt. “Nagato, cô thật sự rất giỏi.”
Những cây thương còn lại trên người Nagato bắt đầu bị phân hủy.
“Tôi phải tốn mười phút mới có thể nắm quyền kiểm soát chương trình của cô. Mọi thứ sẽ kết thúc tại đây.”
“ … Cô đã cài chương trình tự hủy ngay khi phá tường vào rồi đúng không? Thảo nào trông cô yếu như vậy. Bởi vì ngay trước đó cô không định tấn công tôi mà là xóa bỏ triệt để thông tin tại đây, đúng không?”
Asakura chán nản nói khi ả bắt đầu bị kết tinh.
“Haiz … Phí thật. Sau cùng thì tôi vẫn là thứ dự bị thôi. Tôi cứ nghĩ đây là cơ hội để giải phóng sự bế tắc này chứ."
Giọng nói của Asakura không mang theo sát ý nữa. Ả đã trở lại thành cô nàng lớp trưởng mẫu mực trong mắt người khác.
“Tôi chấp nhận thua. Cuối cùng thì cậu vẫn sống, tuyệt quá nhỉ? Tốt hơn hết là cậu cứ cảnh giác, các Sinh Thể Tích Hợp Dữ Liệu không đồng nhất như cậu nghĩ đâu, tôi chắc chắn rằng trường hợp như thế này sẽ tiếp tục diễn ra khi các phe cử người của họ tới. Chúng tôi, sinh vật sống có giao diện tương đồng với các cậu, vẫn mang hình hài và tình cảm giống con người vậy, thế nào mà chẳng xuất hiện thêm vài bạn có thái độ tiêu cực giống tôi. Và Nagato, cấp trên của cậu có thể thay đổi quyết định mà xóa sổ cậu bất cứ khi nào đấy.”
Thân thể Asakura Ryouko bắt đầu hóa cát.
“Trước khi tôi hoàn toàn bị phân hủy, tôi chúc cậu và Suzumiya Haruhi được mọi điều may mắn. Chào nha ~”
Ả hoàn biến thành cát và rơi xuống, chồng chất thành một ụ cát nho nhỏ. Không chỉ vậy, ụ cát này tiếp tục tan biến vào trong hư không.
“Quá trình loại bỏ tạp chất: Bắt đầu.”
“Quá trình tái dựng lớp học: Bắt đầu.”
Vừa dứt lời, cả lớp 1-5 bắt đầu hiện ra trong mắt tôi. Bàn giáo viên, bàn ghế học sinh, bảng đen, phấn, mọi thứ đang trồi lên từ lớp cát trắng. Cửa sổ và cửa ra vào hiện ra từ hai mặt tường, ánh tà dương chiếu sáng cả căn phòng. Tất cả như một cuốn phim quay ngược vậy. Khung cảnh lớp học đã trở một cách bình thường. Tôi liếc qua hộc bàn, mấy tờ giấy nháp của tôi vẫn còn trong đó. Máu trên mặt tôi cũng đã hoàn toàn biến mất. Cứ như là phép thuật vậy!
“Cậu ổn chứ?”
Tôi quỳ xuống bên cạnh Nagato, người đang nằm dài trên sàn lớp. Tôi cứ tưởng trên người nhỏ và đồng phục của nhỏ sẽ đầy lỗ vì mấy cây thương ban nãy, xem ra nhỏ cũng tự chữa lành vết thương rồi.
“Năng lượng trong cơ thể tôi đã được chuyển hóa sang các quá trình hồi phục dữ liệu. Tôi không sao.”
“Cần tôi kéo cậu dậy không?” Tôi chìa tay ra.
Ngạc nhiên thay, Nagato liền chụp lấy bàn tay tôi để đứng dậy.
“Ô!”
Nhỏ kêu lên.
“Tôi quên tái tạo lại đôi kiếng.”
“… Trông cậu xinh hơn khi không mang kính. Mấy nhỏ bốn mắt không phải là sở thích của tôi.”
“Bốn mắt là gì?”
“Không có gì, tôi nói nhảm thôi.”
“Ra vậy.”
“Chào!”
Cánh cửa lớp bỗng bật mở ra.
“Xin lỗi ~ Tôi để quên đồ ~”
Ôi khỉ gió, là Taniguchi. Tên mặt đần này chắc đến chết cũng không nghĩ giờ này trong lớp học lại có người. Khi phát hiện chúng tôi, hắn sốc đến nỗi quai hàm mở bạnh ra.
À, tôi đang định giúp Nagato đứng dậy nhưng từ góc nhìn của hắn thì trông tôi như đang bế Nagato nằm xuống.
“Tôi xin lỗi!” Giọng Taniguchi nghiêm túc đến nỗi ngay cả tôi cũng phải ngạc nhiên. Thôi kệ, Nagato trước đã.
“Một người thú vị.” Nagato nhận xét.
Tôi thở dài.
"Việc Asakura Ryouko biến mất thì tính sao đây?”
“Tôi sẽ lo,” Nagato nằm yên trên tay tôi. “Chiếm giữ thông tin là đặc quyền của tôi. Tôi sẽ khiến mọi người nghĩ rằng cô ta đã chuyển đi nơi khác.”
Ra vậy!
Đây không phải tôi muốn nghĩ linh tinh, chính xác là tôi không thể, vì bản thân vừa trải nghiệm một sự kiện phi thường phi lý. Tất nhiên là tôi phải tin những lời Nagato nói tối hôm đó là thật. Giờ tôi còn chẳng dám nghi ngờ nửa điều nữa kia. Tôi cứ nghĩ sau khi bị Asakura làm đông cứng là về chầu ông bà rồi chứ! Lớp học bị phá hủy rồi lại được tái thiết lập, cảnh tượng Nagato lạnh lùng tiêu hủy cô ả sẽ in sâu vào trí nhớ tôi, mãi mãi!
Vậy ra đây là cách Nagato chứng minh nhỏ là người ngoài hành tinh chính hiệu!
Khoan, vậy là bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ bị cuốn vào mấy thứ kì bí? Lúc nhỏ tôi có ước sẽ trở thành người quan sát mấy vụ tương tự với vai trò phụ tá. Tốt thôi, như vậy đồng nghĩa với việc tôi cũng đã trở thành nhân vật chính của bộ truyện này rồi! Tuyệt, điều ước đã thành sự thật!
Khoan, không tuyệt lắm đâu!
Tôi không muốn bị một đứa cùng lớp xử lý và được một học sinh cùng trường giải thoát. Nagato lấy thân mình để đỡ cho tôi một lô vũ khí, nhỏ tự thân làm thịt Asakura Ryouko. Tôi chẳng làm nên tích sự gì cả!
Là sao? Tôi sẽ ra sao đây? Tôi nghĩ ngợi lung tung và ngồi xuống sàn lớp mà không hề hay biết. Tôi hoàn toàn quên bẵng đi rằng Nagato vẫn còn trên tay tôi. Nhỏ đã xong quá trình phục hồi từ đời nào nhưng vẫn nhìn chằm chằm tôi một cách vô cảm.