[Dịch] Suzumiya Haruhi No Yūutsu - ハルヒの

Chương 11 :  Suzumiya Haruhi Tác giả Nagaru Tanigawa Họa sĩ Nozi Ito Suzumiya Haruhi Tác giả Nagaru Tanigawa Họa sĩ Nozi Ito Quyển 01 Nỗi sầu muộn của Suzumiya Haruhi đọc Góp ý rồi vote nhé trên poll viết thiếu “Bí mật quân sự ~”




“Như các bạn đã biết, Đoàn SOS đã hoàn thành được nhiều phi vụ như phân phát tờ rơi; lập trang chủ; hơn nữa danh tiếng của ta tại trường đã đến mức độ người người đều thấy, nhà nhà đều biết. Tôi xin trang trọng thông báo: Giai đoạn đầu tiên của đoàn đã thành công mỹ mãn!” Haruhi đứng lên bàn thủ lĩnh và nói lớn.

Làm cho chị Asahina khóc nhè liên tục mà là thành công mỹ mãn à?

“Tuy nhiên, hộp thư của ta vẫn chưa nhận được bất cứ thứ gì liên quan đến sự kiện thần bí, cũng như chưa có ai đến đây để trình bày kinh nghiệm của họ.”

Danh tiếng không thành vấn đề vì cho đến nay, ngoài bọn tôi ra,chưa ai biết được cái câu lạc bộ này là gì. Vả lại, nhà trường còn chưa công nhận nó nữa mà!

"Các cụ đã từng nói “Kiên nhẫn là đức tính tốt”, nhưng nay thời thế đã thay đổi! Chúng ta bắt buộc phải trở nên tích cực hơn, cho dù lật tung Trái Đất lên cũng được, tôi không quan tâm, nhưng chúng ta nhất định sẽ tìm ra chúng!”

“… Tìm ra cái gì cơ?”

“Tìm cho ra toàn bộ những thứ bí ẩn tại thế giới này! Nếu ta chịu khó lùng sục thì tôi cam đoan có ít nhất ba trường hợp tại khu này!”

Cách cô đoán ra “có ít nhất ba trường hợp” cũng là một điều bí ẩn đấy cô nương!

Tôi thì ậm ừ cho qua, Koizumi là đứa duy nhất nhe răng ra cười, mặt Nagato trơ ra như khúc gỗ như mọi khi còn chị Asahina thì gục xuống bàn mà mặc cho dòng đời đưa đẩy. Phớt lờ chúng tôi, Haruhi chỉ tay lên trần mà hùng hổ:

“Thứ bảy tuần này ta sẽ có một buổi họp ngoại khóa! Mọi người họp mặt tại phía bắc nhà ga lúc chín giờ! Liệu hồn mà đến đúng hẹn, không thì tôi trảm!”

Haiz … Tinh thần chặt chém người khác của nhỏ thật đáng được tuyên dương.

Haruhi định làm gì với những tấm hình chụp chị Asahina trong bộ hầu gái? Đúng như quý độc giả đã đoán, con rồ này đã và đang tải chúng lên trang chủ của Đoàn SOS để thu hút khách tham quan. Ngay khi tôi vừa kịp chạm vào con chuột thì nhỏ đã hoàn tất việc đăng hình và còn định chú thích thông tin cá nhân của chị ấy nữa!

Nhỏ có biết nếu ai đó trong trường phát hiện mấy tấm hình khêu gợi này thì sẽ động trời như thế nào không?

Tôi cố ngăn hành động ngu ngốc của Haruhi lại bằng cách xóa sạch những tấm mà nhỏ đã để lên trang chủ. Nếu chị Asahina mà phát hiện vụ này thì dám chị ấy nhảy lầu luôn chứ chẳng chơi! Tôi giải thích với Haruhi rằng những tác động có hại trong việc để hình và tiết lộ thông tin cá nhân của ai đó lên mạng là nguy hiểm như thế nào và hệ quả sẽ nghiêm trọng ra sao. Không ngờ lần này nhỏ chịu ngồi yên nghe giảng đạo một cách nghiêm túc. Ngay khi tôi vừa dứt lời, nhỏ liền độp lại:

“Làm như tôi không biết vậy.”

Nhỏ miễn cưỡng cho phép tôi xóa tập tin chứa hơn ba mươi tấm chị Asahina trong bộ hầu gái trong máy tính rồi bỏ ra ngoài. Tôi nên làm những gì mình đã nói nhưng khi ngẫm lại thì thấy phí quá, tính sao giờ? Tôi cẩn thận kích hoạt chế độ tập tin ẩn, cài mật mã vào và giấu biệt nó ở xó xỉnh nào đó trong ổ cứng.

Quý độc giả đừng kể cho ai nhé ~

Ngày hôm sau …

Mấy người giỡn kiểu gì vậy? Miệng thì bảo hẹn gặp nhau lúc chín giờ, nhưng người thì lại đến sớm cả canh!

Ga Kitaguchi nằm giữa trung tâm thành phố và nghiễm nhiên trở thành một trong những đường ray quan trọng nhất tại đây. Mỗi khi cuối tuần, quảng trường đối diện với nhà ga luôn là điểm mua sắm lý tưởng cho đám choai choai tại cái nơi bé tí này. Do có thành phố quy mô khá nhỏ, tôi luôn bị khó chịu bởi cách sống nhàn hạ và hết sức bình thường của dân địa phương.

Tôi phóng tới đây bằng cái xe đạp cũ mèm, tùy tiện quẳng nó vào góc tường gần đó với niềm tin “có đem cho cũng chẳng ai nhận” và chạy một mạch đến cổng Bắc của trạm xe lửa. Chín giờ thiếu năm, may quá.

“Cậu trễ! Trảm!”

“Tôi chưa có trễ!”

“Như nhau cả! Cậu tới sau cùng; luật là vậy!”

“Tôi chưa nghe cái luật này từ cậu bao giờ!”

“Vì tôi vừa nghĩ ra nó! Phạt!”

Mặc áo thun và quần jean ngắn, hai tay chống ngang eo, Haruhi đang rất cao hứng.

“Cậu phải bao đồ uống cho tụi này!”

Trông nhỏ như thế này đúng là dễ nhìn hơn hẳn với bộ mặt cau có lúc trong lớp. Không cãi lại lối lý luận ngang phè của nhỏ, tôi đành theo mọi người vào quán nước gần đó.

Hôm nay chị Asahina vận áo đầm trắng cộc tay với áo khoác len màu xanh da trời. Mái tóc dợn sóng của chị được cài ngay ngắn sau đầu bằng cái kẹp tóc màu cam xinh xinh. Mỗi khi chị chuyển động thì bộ tóc ấy bồng bềnh theo, làm tăng vẻ duyên dáng của chị, mặc dù cái ví xách tay chị đang cầm trông hơi xa xỉ.

Kế bên tôi là Koizumi. Tên này hôm nay trông khá điềm đạm với sơ mi hồng, áo khoác nâu và một cái cà-vạt đỏ sậm. Trông khá trang trọng nhưng tôi phải công nhận vẻ bề ngoài này rất hợp với khuôn mặt hắn; vả lại, Koizumi còn cao hơn tôi nửa cái đầu nữa kìa.

Nagato không khác gì với ngày đi học bình thường, nghĩa là trên người nhỏ vẫn là bộ đồng phục thủy thủ quen thuộc. Mặc dù nhỏ tự coi mình là một thành viên của Đoàn SOS, nhưng trên danh nghĩa, nhỏ vẫn thuộc câu lạc bộ Văn học. Tôi vẫn nhớ như in về buổi tối hôm đó; điều khiến tôi quan tâm hơn vẫn là khuôn mặt thiếu sinh khí của Nagato. Ủa mà sao nhỏ lại mặc đồng phục nhỉ?

Sau khi nhóm “Ngũ quái”, à không, “Tứ quái” chứ, tôi là người bình thường mà, bước vào quán nước và ổn định chỗ ngồi, cô bồi bàn bắt đầu ghi lại những thức uống chúng tôi đã gọi. Chỉ có Nagato xem xét thực đơn một cách quá kĩ càng - với bộ mặt vô cảm như mọi khi – rồi mới quyết định. Tôi nghĩ thời gian từ lúc nhỏ tra mấy dòng đó đến lúc gọi món cũng đủ để nấu chín một gói mì ăn liền!

“Trà hạnh nguyệt.”

Chết sặc mất, đừng có gọi mà không nhìn giá chỉ vì tôi đang bao mấy người!

Tiếp theo đó là Haruhi trình bày kế hoạch tác chiến cho hôm nay: Chúng tôi sẽ chia làm hai nhóm. Nếu bất kì ai trong chúng tôi phát hiện được điều gì bí ẩn thì phải liên lạc nhóm kia qua điện thoại di động để thảo luận và định hướng bước tiếp theo. Một khi hoàn tất việc gặp mặt và xem xét thì cả nhóm sẽ bắt đầu hành động.

Tình huống cơ bản là vậy.

“Giờ thì bắt đầu bốc thăm chia nhóm.”

Haruhi lấy năm cái tăm xỉa răng từ cái hộp đựng tăm trên bàn, mượn cây bút của chị bồi bàn và đánh dấu vào hai cây. Nhỏ nắm mấy cây tăm lại rồi chừa ra một đầu để chúng tôi rút thăm.

Tôi và chị Asahina cùng được cây được làm dấu.

“Chà, trùng hợp nhỉ?” Chị Asahina nói.

Vì một lý do nào đó, Haruhi nhìn tôi và chị bằng đôi mắt đằng đằng sát khí rồi nói lớn:

“Ê Kyon, nhớ cho kĩ đây không phải hẹn hò! Nghiêm túc cho tôi, rõ chưa?”

“Rồi rồi!”

Hình như mặt tôi đang hí hửng trên mức bình thường thì phải? Sao cũng được, hôm nay đúng hên! Tim tôi nhảy tưng tưng khi thấy chị Asahina nhìn cây tăm chằm chằm với gương mặt đỏ bừng! Là lá la ~

“Nhưng chúng ta phải tìm làm sao?” Koizumi thờ ơ hỏi trong khi Nagato đang uống từng ngụm trà theo một quy luật nào đó.

“Bất cứ thứ gì hay bất cứ ai có hành động đáng ngờ. Nhớ để ý đến mấy cổng không gian đa chiều và người ngoài hành tinh đội lốt người.”

Tôi suýt phun ra đống trà bạc hà trong miệng. Lạ nhỉ, sao chị Asahina trông như tôi vậy? Nagato thì vẫn làm mặt lạnh như mọi khi.

“Hiểu rồi.” Koizumi nói.

Hiểu cái gì mới được?

“Vậy là chúng ta chỉ cần tìm cho ra người ngoài hành tinh, nhà du hành xuyên thời gian và esper với sức mạnh siêu nhiên cùng với những vết tích họ đã để lại trên Trái Đất. Tôi hiểu rồi.” Koizumi cười.

“Chính xác! Cậu thông minh đấy Koizumi! Kyon, nhìn mà học hỏi tân binh đi!”

Trời hỡi, cậu đừng có hùa theo nhỏ nữa! Khi tôi nhìn qua tên này thì thấy hắn vẫn đang cười và gật đầu về phía tôi.

“Chiến dịch bắt đầu!”

Đoạn, Haruhi chìa cái hóa đơn cho tôi.

“…”

Nhớ cho kĩ, không phải hẹn hò! Cậu mà làm gì mờ ám với chị ta thì tôi trảm! Sau khi tuôn ra một tràng đe dọa, nhỏ hậm hực dẫn đầu nhóm Koizumi đi mất dạng. Theo như kế hoạch thì chúng tôi phải đi về hướng ngược lại: hướng Tây. Tôi vẫn chưa thể xác định mục tiêu tìm kiếm của nhóm là gì.

“Mình làm gì bây giờ?”

Chị Asahina hỏi tôi, tay ôm cái ví. Tôi giả vờ suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Chẳng thà mình đi lòng vòng còn hơn phải đứng đây.”

“Cũng được.”

Chị Asahina sóng bước với tôi. Chị ngại ngùng khi làm việc này, và còn giật mình xấu hổ lui lại mỗi khi chị vô tình đụng vào vai tôi. Trông chị thật ngây thơ. Men theo bờ sông, chúng tôi đi cứ bước đi bâng quơ theo hướng bắc từ khi nào không hay. Phải chi giờ là tháng Tư thì chúng tôi còn có thể vừa đi vừa ngắm hoa anh đào nở nữa, nay thì chúng đã trở thành một hàng cây trơ lá.

Với khu đi bộ nổi tiếng dành cho mấy cặp tình nhân này, người ta sẽ nghĩ chúng tôi là một đôi chứ không phải là một nhóm truy tìm những điều bí ẩn.

Nhìn theo dòng sông, chị Asahina nói thầm:

“Đây là lần đầu tiên mình đi bộ như vầy.”

“Ý chị là sao?”

“ … Ý mình là, với một đứa con trai, chỉ có hai người như thế này …”

“Chị làm em ngạc nhiên đấy. Đừng nói là chị chưa từng có bạn trai.”

“Chưa …”

Tôi nhìn thẳng vào chị Asahina, mái tóc chị đang tung bay nhè nhẹ theo gió, và hỏi:

“Woa! Mà chắc xung quanh chị cũng có cả tá vệ tinh đúng không?

“Um …”

Chị thẹn thùng cúi đầu.

“Mình không được phép. Mình không được phép tạo dựng nên bất cứ mối quan hệ với bất cứ ai, ít nhất là trong thời đại này …”

Chị nói nhỏ dần rồi im bặt. Trong khi tôi đang đợi chị tiếp tục, vài cặp tình nhân đang vui đùa đi lướt qua.

“Kyon à …”

Tôi đang đếm số lá rơi đang lượn lờ trên mặt sông khi chị gọi tôi.

Chị Asahina luống cuống nhìn tôi, và rồi, như đang cố tự động viên bản thân, nói:

“Mình muốn nói với bạn chuyện này.”

Cặp mắt nai tơ của chị hiện rõ sự quyết đoán.

Chúng tôi đã ngồi tại băng ghế gỗ được khá lâu rồi nhưng chị vẫn giữ im lặng. Chị bỗng cúi thấp đầu xuống và tự nhủ: “Mình nên bắt đầu từ đâu đây? Mình không giỏi giải thích, chỉ sợ bạn ấy không tin mình.”

Cuối cùng, chị nhìn thẳng vào mắt tôi và ngập ngừng:

“Mình không thuộc thời đại này. Mình đến từ tương lai. Mình không thể nói với bạn tương lai ấy cách đây bao lâu hay ở niên kỷ nào. Mình không thể tiết lộ chuyện này ngay cả khi mình muốn. Truyền đạt thông tin từ tương lai cho một người không cùng thời đại bị nghiêm cấm tuyệt đối – và đó cũng là lý do tại sao – trước khi đặt chân lên cỗ máy thời gian mình phải trải qua một đợt huấn luyện tinh thần cực kì nghiêm khắc. Nếu mình muốn phá luật và làm rò rỉ thông tin thì ký ức của mình cùng những thông tin đó sẽ bị phong ấn vĩnh viễn.”

Chị Asahina hít một hơi thật sâu.

“Không giống như dòng chảy của sông, mỗi dòng thời gian đều được tạo nên từ mặt phẳng không gian hai chiều.”

“Em đã không hiểu từ lúc chị bắt đầu rồi.”

“Thì như vầy nè, giống như trong một bộ phim hoạt hình, lúc bạn đang xem thì bạn có thể thấy được các nhân vật chuyển động không ngừng nhưng trên thực tế, các nhân vật ấy chỉ là một chuỗi hình ảnh thôi. Thời gian cũng tương tự như vậy, nhưng dưới dạng số hóa. Tuy nhiên nếu mình mô tả chúng dưới dạng chuỗi hình ảnh thì có lẽ bạn sẽ có thể hiểu sát nghĩa hơn.”

“Giữa các dòng thời gian có một thứ được gọi là dòng chuyển lệch. Những dòng này luôn tồn tại mặc dù tần số của chúng rất mỏng; vì vậy các dòng thời gian được ngăn cách bởi thứ này và không bao giờ chạm vào nhau cả. Quá trình đi xuyên thời gian cũng dựa trên quy tắc này bằng cách đưa một vật thể chuyển động trong không gian ba chiều vào mặt phẳng không gian hai chiều. Ví dụ như mình từ tương lai chuyển đến hiện tại cũng giống như được tác giả vẽ vào thêm nhân vật mới vào một bức tranh có sẵn vậy. Ngay cả khi mình định làm biến đổi quá khứ thì hiện tại của mình, là tương lại của bạn, sẽ không vì thế mà bị ảnh hưởng do các dòng thời gian không hề liên kết với nhau. Nói cách khác là nếu bạn thêm vài chữ vào một chương truyện thì cũng không thể khiến nội dung của cả quyển truyện bị thay đổi, đúng không?"

“Đó là lý do vì sao mình lại so sánh sự khác biệt của dòng thời gian với dòng sông. Bạn đã nắm được vấn đề chưa?”

Tôi lấy tay day day hai bên thái dương. Dòng thời gian, số hóa. Mấy từ đó là vô nghĩa đối với tôi, nhưng đi xuyên thời gian thì sao chứ?

Chị Asahina nhìn xuống đất và bắt đầu giải thích tiếp.

“Để mình kể cho bạn nghe lý do tại sao mình phải tới thời đại này …”

Vài đứa nhóc tì chạy loạn qua chúng tôi.

“Ba năm trước bọn mình phát hiện được sự chấn động thời gian với quy mô lớn chưa từng có. Là ba năm từ thời điểm này, khi bạn Suzumiya vào cấp hai. Bọn mình đã rơi vào tình trạng khủng hoảng trong khi điều tra về việc này, vì bọn mình không thể tiến xa hơn vào bất kì dòng thời gian nào xưa hơn ba năm trước.”

Lại là vụ ba năm trước nữa à?

“Chúng mình tạm rút ra kết luận rằng do sự chấn động mãnh liệt mà các dòng chuyển lệch được tạo ra với tần suất cao hơn hẳn, nhưng vẫn chưa thể tìm ra nguyên nhân thật sự. Mãi về sau thì chúng mình mới có thể xác định được … à xin lỗi, ý mình là mãi về sau tại thời điểm của mình.”

“Chị đã xác định được gì?”

Không phải là cô nàng nữa chứ?

“Là bởi vì bạn Suzumiya.”

Chị Asahina xác nhận sự thật mà tôi không muốn nghe chút nào.

“Bạn ấy xuất hiện tại trung tâm của chiều không gian thứ tư. Xin bạn đừng đặt câu hỏi về vấn đề này vì đó là thông tin tối mật. Tóm lại là, chúng mình hiểu rằng chính bạn Suzumiya là người đã bịt kín con đường để đi về quá khứ.”

“ … Em không nghĩ là nhỏ có thể làm vậy.”

“Mình cũng vậy. Thật tình mà nói thì mình nghĩ không người nào có thể ảnh hưởng trực tiếp tới các dòng chảy thời gian. Điều bí ẩn vẫn còn đó, và bạn Suzumiya vẫn không biết mình là nguyên nhân của các sự kiện ấy. Mình gia nhập Đoàn SOS là để quan sát bạn Suzumiya để có thể tìm được đầu mối cho chuyện này. Xin lỗi, mình không thể tìm được từ nào thích hợp hơn, đại khái là mình được giao trách nhiệm quan sát.”

“…”

“Bạn không tin mình phải không?”

“Không …, trước hết hãy nói cho em biết tại sao chị lại kể cho em nghe?”

“Vì bạn là người được Suzumiya chọn.”

Ôi lại cái này nữa.

“Mình không thể tiết lộ thông tin chi tiết, nhưng nếu mình không lầm thì bạn là người rất quan trọng đối với Suzumiya. Mọi việc cô ấy làm đều có nguyên do cả.”

“Vậy Nagato và Koizumi là …”

“Họ giống mình, nhưng bạn Suzumiya vẫn chưa phát hiện ra rằng bạn ấy là người khiến mọi người tập trung tại trường này.”

“Vậy hai người đó là gì?”

“Thông tin tối mật.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta để Haruhi tự tung tự tác?”

“Thông tin tối mật.”

“Chị từ tương lai đến nên chị biết chuyện gì sắp xảy ra đúng không?”

“Thông tin tối mật.”

“Lỡ em buột miệng kể với Haruhi thì sao?”

“Thông tin tối mật.”

“…”

“Xin lỗi, mình không thể nói cho bạn biết được. Mình không có đủ thẩm quyền để làm vậy.”

Chị Asahina xin lỗi rối rít.

“Bạn không tin mình cũng không sao, mình sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa.”

“Mình xin lỗi.”

Mắt chị bắt đầu đỏ lên.

“Mình xin lỗi vì đã đột ngột cho bạn nghe những lời này.”

“Không sao đâu chị.”

Để xem nào, đầu tiên là Nagato tự nhận mình là sinh vật sống mang giao diện tương đồng với loài người, giờ thì chị Asahina lại trở thành du hành gia xuyên thời gian. Sao tôi tin nổi? Ai đó giúp tôi với!

Tôi vô tình đặt tay tôi lên tay chị Asahina trên băng ghế gỗ. Mặc dù tôi chỉ chạm ngón tay chị có tí xíu, phản ứng của chị nhanh như chớp, rụt tay lại ngay lập tức.

Thời gian trôi qua, chúng tôi vẫn giữ im lặng.

“Chị Asahina.”

“Vâng?”

“Em sẽ vờ như ta chưa từng nói về chuyện này được không? Chị không cần biết em có tin hay không, cứ gác chuyện này sang một bên đã.”

“Được.”

Chị Asahina cười; trông chị đẹp quá.

“Chắc đây là giải pháp tạm thời tốt nhất. Bạn cứ đối xử với mình bình thường nha.”

Nói xong chị cúi đầu cảm kích. Này bà chị, không cần phải làm quá lên như vậy đâu!

“Em hỏi chị một câu được không?”

“Bạn cứ tự nhiên.”

“Xin hãy cho em biết tuổi thật của chị.”

“Bí mật quân sự ~”

“Bí mật quân sự ~”

Chị cười nghịch ngợm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.