[Dịch] Suzumiya Haruhi No Yūutsu - ハルヒの

Chương 10 :  Suzumiya Haruhi Tác giả Nagaru Tanigawa Họa sĩ Nozi Ito Suzumiya Haruhi Tác giả Nagaru Tanigawa Họa sĩ Nozi Ito Quyển 01 Nỗi sầu muộn của Suzumiya Haruhi đọc Góp ý rồi vote nhé trên poll viết thiếu “Đây là cách câu lạc bộ này




Ngày hôm sau, tại trường.

Hôm nay tôi đến trễ vì bị phân công dọn lớp sau giờ học. Chuyện đầu tiên đập vào mắt tôi tại trụ sở đoàn là Haruhi đang đùa bỡn với chị Asahina.

“Ngồi yên! Khỉ thật! Ngoan nào!”

“A-ai đó cứu tôi!”

Haruhi đã sắp thành công lôi cái áo ra khỏi người chị ấy.

“ÁÁÁÁÁÁÁÁ!”

Chị Asahina thét còn lớn hơn ban nãy khi thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào chị.

Tôi quay người lại và đóng sập cửa ngay lập tức.

“Em xin lỗi!”

Sau đi đi lòng vòng trước cửa được mười phút, tiếng rên rỉ dễ thương của chị Asahina cùng tiếng gầm thét hưng phấn của Haruhi cuối cùng cũng tắt ngúm. Giọng Haruhi vang lên:

“Vào đi Kyon.”

Vừa mở cửa ra, tôi suýt lên cơn nhồi máu cơ tim bởi những gì trước mắt: Một cô hầu gái siêu đẹp đang ngại ngùng đứng chào tôi!

Tạp dề trắng tinh với bộ đầm dài tay gợn sóng, một cái áo khoác ngoài, một đôi vớ trắng ngà làm nước da trắng nõn của chị nổi bật hơn. Dải băng ren trắng toát dùng để buộc đầu và cái thắt gút kiểu bươm bướm sau lưng khiến chị trông xinh đẹp bội phần. Ánh mắt buồn bã (do bị lột đồ giữa phòng) ngân ngấn nước mắt và cái đầu dễ thương đang thẹn thùng cuối xuống kia hoàn toàn hợp với bộ trang phục. Đẹp não nề!

Một cô hầu gái với vẻ đẹp hoàn mỹ!

“Đẹp gái lắm đúng không?”

Haruhi đứng đó tay chống cằm, tay vuốt ve bộ tóc màu nâu sậm của chị Asahina và hân thưởng kiệt tác mà nhỏ vừa tạo ra.

Tôi không thể nào đồng ý hơn. Xin lỗi chị Asahina, tôi không thể chống đối Haruhi vì bộ trang phục này quá hợp với chị!

“Bộ đồ này đẹp mà, đúng không?”

“Dạ đúng.” Trông chị cũng ngỡ ngàng không kém khi nhìn vào tấm gương cỡ bự mà Haruhi thó từ đâu đó, và đồng ý với nhỏ.

“Sao cậu lại cho chị ấy mặc bộ hầu gái?”

“Thì trang phục hầu gái rất đẹp mà, khêu gợi nữa! Tôi phải nghĩ lâu lắm mới chọn được bộ này đó!”

“Trong một vở kịch học đường thì thành phần như chị Mikuru là không thể thiếu. Nói cách khác, tôi chắc rằng vở kịch đó không thể vang danh nếu thiếu chị ấy, hiểu không? Chị Mikuru đã nổi tiếng hiền và đẹp rồi, nhưng hai thứ đó chưa đủ! Cậu phải mang thêm trang phục nào làm nổi bật thân hình gợi cảm của chị ấy, giống bộ hầu gái này, thì mới có thể tỏa sáng. Giờ thì ta chỉ cần tùy tiện cho chị ấy vào một lớp học, tôi chắc chắn rằng toàn bộ đám con trai, tính cả ông thầy, sẽ đổ ngay tắp lự. Chiến thắng vinh quang sắp rơi vào tay Đoàn SOS rồi!”

Mà cậu đang cố thắng ai mới được chứ?

Không đợi tôi trả lời, nhỏ lục lọi một trong mấy ngăn chứa của cái bàn thủ lĩnh và lôi ra cái máy ảnh tống-tình-dạo-nào.

Mặt chị Asahina nhanh chóng đỏ lên như táo chín và lắc đầu thật mạnh.

“X-xin chị đừng chụp!!!”

Chị Asahina à, chị có xưng em với Haruhi cũng không giúp ích gì đâu. Ngay cả khi chị quỳ xuống khấn vái thì nhỏ vẫn sẽ tiếp tục tiến hành kế hoạch của nhỏ thôi.

Như tôi đã đoán, Haruhi ra hiệu cho chị đứng đủ tư thế để cho nhỏ rửa mắt.

“Hức …”

“Nhìn qua bên đó! Cúi cằm xuống! Tay nâng tạp dề lên! Đúng rồi! Cười nào!”

“Tạch!”

Haruhi không ngừng phát lệnh cho chị Asahina trong khi nhỏ lia máy liên tục.

Giữa cơn chụp-loạn-điên-cuồng của Haruhi, Nagato Yuki vẫn bình lặng mà đọc sách. Nếu không tính đến chuyện hôm qua, trông nhỏ vẫn bình thường như mọi ngày.

“Kyon, thế chỗ tôi.”

Nhỏ quẳng cái máy chụp hình về phía tôi và xáp lại gần chị Asahina. Đột nhiên, con sư tử cái chụp ngang eo con mồi.

“Óe.”

Haruhi cười tà.

“Chị Mikuru à ~ Để tôi làm chị xinh hơn nữa nhé!”

Vừa dứt lời, Haruhi bắn đầu tháo mất ba nút từ cổ áo của chị Asahina, khiến hàng họ của chị gần như lộ ra cả.

“K-khoan! B-Bạn đang làm gì vậy?”

“Đừng chống cự, không có gì đáng lo đâu ~”

Đó mới là điều ĐÁNG lo!

Cuối cùng, chị Asahina vẫn bị bắt ngồi yên trên cái ghế, hai tay đặt lên đùi và ưỡn người ra. Đối mặt với chị khi bộ hầu gái với phong cách hở hang của bộ đồ thỏ, tôi quay đầu nhìn sang nơi khác. Tất nhiên, máy một đầu người một nẻo thì làm sao chụp hình được? Vì vậy, tôi đành phải ngắm chị một cách bất đắc dĩ (nhongcon_pupa: ôi thằng bố láo) qua ống kính và lia máy dưới sự chỉ đạo của Haruhi.

Chị Asahina tội nghiệp tiếp tục bị nhỏ bắt nạt bằng cách bày ra những tư thế khêu gợi còn ác liệt hơn để khoe những đường cong của vòng một. Tuy vậy, gương mặt đang cười ra nước mắt của chị lại trở nên đáng yêu hơn bao giờ hết.

Chắc tôi cũng đổ luôn quá!

“Yuki, cho tôi mượn đôi kiếng!”

Nagato Yuki chầm chậm ngước đầu lên và đưa cho Haruhi đôi mắt kính rồi tiếp tục đọc sách. Ủa? Không phải nhỏ bị cận à?

“Trông chị sẽ dễ thương gấp đôi khi để cặp kính này trễ xuống sống mũi một tí. Đúng rồi! Kyon, nhớ chụp mấy tấm kiểu này nhiều nhiều lên!”

Nhiều với không nhiều gì chứ, cô định sử dụng mấy hình này vào mục đích gì?

“Chị Mikuru, từ nay về sau chị nhớ mặc bộ này mỗi khi tới trụ sở nha.”

“Sao tôi có th- …”

Chị Asahina cố phản đối nhưng lại bị Haruhi nựng mặt không ngừng.

“Dễ thương quá à! Tôi là con gái mà còn không nhịn được nữa là ~”

Nổi da gà! Chắc chị Asahina cũng cảm thấy vậy nên thét lên và định đào tẩu bằng mọi giá. Haruhi dễ gì để cho chị làm vậy, nhỏ vừa kéo chị lại vừa sờ mó liên tục.

Tôi nhìn theo đôi bàn tay của nhỏ mà thấy phát ghen. Ơ, tôi đang nghĩ gì thế này?

“Cậu dừng lại được rồi đó Haruhi.”

Tôi cố kéo Haruhi ra khỏi chị Asahina nhưng nhỏ lại bám dai như đỉa.

“Đủ rồi, dừng lại đi.”

“Có sao đâu? Cậu muốn tham gia không?”

Ý kiến không tồi đâu Haruhi, nhưng khi thấy mặt chị Asahina chuyển sang xanh lè thì tôi đành giữ im lặng.

“Úi, hình như tôi vào không đúng lúc thì phải?”

Quay đầu lại, tôi thấy Koizumi Itsuki đang đứng trước cửa.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào Haruhi, người đang đặt tay lên ngực chị Asahina, rồi đến tôi, người đang nắm vai chị Asahina và cổ tay của Haruhi để lôi con rồ này ra, rồi đến chị Asahina, người trong bộ hầu gái xộc xệch đang chống cự và cuối cùng nhìn lên Nagato đang ngồi đọc sách gần đó.

“Đây là cách câu lạc bộ này sinh hoạt à?”

“Đây là cách câu lạc bộ này sinh hoạt à?”

“Đến đúng lúc lắm Koizumi! Lại đây chơi với chị Asahina!”

Đừng có nói mấy câu gây hiểu lầm như vậy!

Koizumi cười. Ôi con lạy bố, đừng có theo phe Haruhi nha! Cái đoàn này có một người điên là đủ lắm rồi!

“Không cảm ơn, tôi không muốn bóc lịch mấy năm đâu.”

Koizumi để cặp lên bàn và kéo một cái ghế ra.

“Mấy bạn không phiền nếu tôi ngồi đây và nhìn chứ?”

Cậu ta ngồi ngay ngắn và nhìn chúng tôi như đang đi xem kịch vậy!

“Xin đừng để ý tới tôi, cứ tiếp tục đi.”

Ặc! Cậu hiểu nhầm rồi! Tôi không có đang ép buộc Haruhi sờ soạng chị Asahina! Tôi đang cố cứu người!

Cuối cùng thì tôi cũng tách được Haruhi ra và kịp giúp chị ấy ngồi lên ghế trước khi chị vì run quá mà ngã xuống sàn. À mà chị Asahina nhẹ đấy chứ, tôi nghĩ vậy khi nâng chị lên. Bộ trang phục hầu gái đã trở nên lộn xộn và lấm lem hết sức. Thực tình mà nói, trông chị giờ đây cũng khêu gợi đấy chứ.

“Mà thôi, trong máy cũng đã có kha khá ảnh rồi.”

Chị Asahina ngã ập xuống bàn vì kiệt sức. Haruhi vội vàng tháo đôi kiếng ra trước khi đầu chị ấy kịp đụng bàn và trả chúng lại cho Nagato.

Hiển nhiên là Nagato sau khi nhận lại cặp kính thì tiếp tục hăng say đọc, cứ như thể nhỏ chưa từng trò chuyện với tôi tối qua vậy. Nhỏ không lừa tôi đấy chứ?

“Giờ thì bắt đầu việc chính thôi, cuộc họp đầu tiên của Đoàn SOS được bắt đầu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.