[Dịch] Suzumiya Haruhi No Tameiki - ハルヒの

Chương 13 : Chương 13




“Tôi đang tìm quanh trường xem có chỗ nào tôi có thể quay phim được không.”

Haruhi nói.

“Nhưng không có chỗ nào hợp cả. Ở trong trường chẳng đời nào chúng ta tạo được bầu không khí, đi ra ngoài thôi!”

Có lẽ cô ấy không thích không khí ở trường, nhưng cô ấy không cần phải mất công tốn sức tìm một nơi náo nhiệt bên ngoài chỉ vì thế. Dường như cô ấy đã quyết tâm làm bộ phim hoành tráng.

“Ừm......M-mình có phải đi theo không?”

Asahina hỏi với giọng sợ hãi.

“Dĩ nhiên rồi. Không có ngôi sao của chúng ta sao được.”

“Trong...trong trang phục này sao?”

Asahina run lên, cũng giống ngày hôm qua, hôm nay chị bị ép mặc bộ đồ nữ phục vụ mà tôi chả biết Haruhi kiếm được từ đâu ấy.

“Ừ, đương nhiên.”

Haruhi gật đầu như là chuyện hiển nhiên nó thế, Asahina ôm hai vai mình và run lẩy bẩy.

“Không phải chị suốt ngày thay đồ suốt sẽ phiền phức lắm sao? Nhiều khi chúng ta không thể tìm ra chỗ cho chị nữa. Thế nên chị mặc bộ đồ đó cả ngày nhé? Thôi nào! Đi thôi!”

“Ít nhất cũng để mình mặc áo khoác.....”

Asahina cầu xin.

“Không!”

“Nhưng mình ngượng lắm.”

“Chị phải cảm thấy ngượng thì mới có thể nhập vai cái cảm giác ngượng ngùng tinh tế ấy chứ? Cứ thế này thì làm sao chị thắng giải Quả cầu Vàng được?”

Không phải mục tiêu của chúng ta chỉ là thắng giải sự kiện hay nhất của lễ hội trường sao?

Hôm nay mọi người trong quân đoàn tụ họp trong phòng câu lạc bộ. Koizumi cũng đến, kịch bản cho buổi diễn đã được chọn ra và hắn đang mỉm cười xã giao một bên giữa Haruhi và Asahina. Nagato cũng có mặt ở đây, dù cô ấy mang đến vấn đề khác.

“.....”

Cô ấy vẫn im lặng như mọi khi, không có gì lạ cả, nhưng hôm nay trông cô ấy có vẻ khác thường. Không hiểu vì sao cô ấy lại mặc bộ đồ phù thủy mà cô ấy đến cho chúng tôi xem ngày hôm qua. Thật sự cô ấy chỉ cần mặc bộ đồ ấy vào ngày lễ hội trường, cô ấy không cần phải bắt đầu mặc nó ngay bây giờ.

Dường như Haruhi rất thích thú với áo choàng và nón chóp nhọn của Nagato.

“Vai diễn của cậu bây giờ là ‘Phù thủy ngoài hành tinh xấu xa’!”

Haruhi thay đổi kịch bản trong chớp mắt. Tôi nhìn Haruhi nhét vào tay Nagato cây gậy chỉ huy có gắn một ngôi sao trang trí trên đầu, thứ mà hay được sử dụng để trang trí cây thông Noel, trong khi Nagato cứ bất động đứng yên. Không hiểu vì sao mà ngay cả tôi cũng thấy không thành vấn đề khi con mọt sách trầm lặng diễn vai phù thủy ngoài hành tinh. Có lẽ vai diễn này hợp với Nagato hơn cái thứ gọi là Thể Hợp nhất Thông tin vì cô ấy có khả năng mang ma thuật thật, ít nhất là dưới con mắt của tôi, nên không thể sai vào đâu được.

Bỗng dưng Nagato đẩy vành nón của mình lên và nhìn tôi với đôi mắt vô cảm.

“.....”

Tôi lo lắng làm sao Haruhi lại tự quyết định sử dụng trang phục được thiết kế cho hoạt động của lớp khác để đưa vào bộ phim của mình, nhưng đối với cô ấy, những vấn đề nhỏ nhặt như thế chả hề tồn tại.

“Kyon! Cậu chuẩn bị máy quay chưa hả? Koizumi-kun, tôi nhờ cậu mang dụng cụ ở đằng kia. Mikuru-chan! Sao chị còn ôm cái bàn làm gì? Nhanh chân lên đi nào!”

Sự chống cự yếu ớt của Asahina là vô ích. Haruhi chỉ việc tóm lấy đằng sau cổ áo của bộ đồ nữ phục vụ và lôi dáng người nhỏ bé của chị ra cửa trong khi chị đang thút thít không ngừng. Nagato đi đằng sau với cái đuôi áo choàng lệt xệt dưới đất trong khi Koizumi đi cuối cùng, nháy mắt với tôi và biến mất vào trong hành lang.

Ngay khi tôi đang nghĩ xem liệu tôi không đi có được không...

“Này! Thiếu người quay phim thì làm sao mà làm phim được!”

Haruhi chen nửa thân trên của mình vào cánh cửa đang mở và to miệng hét tôi. Thấy dòng chữ “Đạo diễn Vĩ đại” trên cái băng tay đeo ở cánh tay trái của Haruhi, đột nhiên tôi cảm thấy một điềm gở đang xảy đến.

Dường như cô gái này hoàn toàn nghiêm túc.

“Đạo diễn Vĩ đại” tự phong Haruhi dù không có kinh nghiệm đạo diễn nào từ trước dẫn đường đi; nữ phục vụ đáng yêu cúi đầu và đi theo trong khi phù thủy trẻ tuổi u ám bám đằng sau như một cái bóng. Koizumi xách những chiếc túi giấy và mỉm cười rạng rỡ...Tôi cố gắng tránh xa hết mức có thể trong khi đi theo cái nhóm lập dị này.

Đã bắt gặp sự chú ý của toàn trường trong lúc di chuyển, cái hội trang phục Halloween này thu hút sự tập trung của những người vùng lân cận khi vừa bước ra khỏi trường. Asahina bước đi một cách nặng nề giữa chúng tôi. Sau hai phút đi bộ, chị cúi đầu thật thấp, ba phút và chị đã đỏ chín cả mặt, năm phút sau, chị ấy cứ như một hồn ma vất vưởng bay bay trong không khí.

Haruhi bước lên phía trước một cách rạng ngời như thể thiên đường đang rung chuyển, ngân nga nhạc nền “Thiên đường và Địa ngục”. Tôi không biết cô ấy chuẩn bị khi nào, tôi thấy cô ấy mang trong tay phải của mình một cái loa màu vàng và trong tay trái là ghế đạo diễn, sải bước một cách dũng mãnh như vó ngựa Mông Cổ hành quân qua những cánh đồng cỏ về phía tây. Trong khi tôi đang tự hỏi cô ấy sắp tấn công vào đâu, tôi nhận ra chúng tôi đã đến nhà ga. Haruhi mua năm chiếc vé và đưa mỗi chiếc cho chúng tôi rồi sải bước như thể đây là chuyện đương nhiên đến cánh cửa xoay soát vé.

“Khoan đã.”

Tôi lên tiếng phản đối trước khi Asahina kịp nói. Tôi chỉ về phía nữ phục vụ trong chiếc váy ngắn, người đang thu hút hết mọi ánh nhìn từ mọi phía và phù thủy áo choàng đen, người đang đứng như kẻ ngoài cuộc rồi lên tiếng.

“Cậu định để hai người ấy mặc thế lên xe lửa à?”

“Có vấn đề gì không?” – Haruhi giả vờ như không hiểu và phản bác lại. “Nếu hai người ấy không mặc gì thì có thể sẽ bị bắt. Nhưng Mikuru-chan và Yuki đều tuyệt vời cả! Hay cậu nghĩ rằng bộ đồ thỏ con sẽ tốt hơn? Thế thì sao cậu không nói sớm? Tôi thấy không phiền nếu đổi tên quay phim thành ‘Cô bé thỏ con chiến đấu’ đâu.”

Một người cố tình dắt theo một người trong trang phục nữ phục vụ đáng lẽ không được nói thế....Mà này, tôi nghĩ rằng cậu đã nói rằng cậu đã nghĩ ra kịch bản của bộ phim rồi chứ? Tôi không dám chắc, nhưng cậu có thể cứ thay đổi kịch bản phim bất cứ khi nào cậu thích sao?

Tôi cố gắng hết sức để đoán xem đạo diễn của chúng tôi đang suy nghĩ cái quái gì.

“Khả năng thích ứng với hoàn cảnh là cần thiết lắm đấy. Đó là cách sự sống trên trái đất tiến hóa đến ngày nay qua chọn lọc tự nhiên. Cậu sẽ tuyệt chủng nếu cậu thôi không suy nghĩ nữa! Chúng ta phải học cách thích ứng để có thể sống sót!”

Thích ứng với cái gì? Nếu mẹ thiên nhiên mà có tri giác, tôi chắc rằng điều đầu tiên mà thiên nhiên làm là quẳng Haruhi ra khỏi bầu không khí của trái đất.

Nụ cười của Koizumi đang bị hạ xuống thành nụ cười khổ sai chịu trách nhiệm mang vác thiết bị, Nagato cứ giữ im lặng trong khi Asahina kiệt sức đến nỗi không nói được gì cả. Nói cách khác, tôi là người duy nhất nói chuyện ở đây.

Sao tôi muốn có ai đó nghĩ ra cách thoát khỏi chuyện này quá.

Có vẻ như Haruhi hiểu rằng sự im lặng của chúng tôi như là chúng tôi đang đắm chìm trong suy nghĩ bởi bài nói của cô ấy.

“A, xe lửa đến rồi! Mikuru-chan, đi thôi! Buổi trình diễn sắp bắt đầu rồi đấy!”

Như một viên cảnh sát kéo lê một nữ tội phạm với động cơ đáng cảm thông, Haruhi đẩy vai của Asahina về phía cánh cửa xoay.

Bước ra khỏi nhà ga, tôi nhận ra đây là ga mà chúng tôi đã đến ngày hôm trước vì phố mua sắm nằm ngay trước mặt. Trước khi tôi kịp nghi ngờ, tôi thấy Haruhi đã đến ngay đúng cái cửa hàng cô ấy đã đặt chân vào. Đó là cửa hàng điện tử cô ấy lấy chiếc máy quay.

“Đến như đã hứa!”

Haruhi hăng hái bước vào, chủ cửa hàng thò đầu ra và đặt ánh mắt lên Asahina.

“Hô hô.”

Chủ cửa hàng nhìn chằm chằm vào nữ diễn viên chính với ánh mắt trông có vẻ khoái chí, trong khi Asahina đứng chết cứng tại chỗ như những nhân vật game vừa sử dụng xong tuyệt chiêu đặc biệt của mình. Sau đó, chủ cửa hàng nói.

“Đây là cô gái hôm trước sao? Trông hôm nay khác hẳn, hô hô. Vậy ta trông chờ vào cháu vậy.”

Trông chờ cái gì? Theo bản năng, tôi muốn bước lên một bước và che chắn cho Asahina đang run lên ra sau lưng, nhưng tôi bị Haruhi đẩy về phía sau trước khi tôi kịp làm thế.

“Cuộc họp sẽ bắt đầu ngay, mọi người lắng nghe đây.”

Với nụ cười cũng giống như sau khi cô ấy thắng cuộc đua tiếp sức giữa các lớp ngày thể thao, Haruhi thông báo.

“Bây giờ chúng ta sẽ quay phim quảng cáo!”

“C-chủ nhân...của cửa hàng, ừm, rất tốt bụng và tử tế. Cửa hàng này đã được mở từ thời ông nội của bác chủ cửa hàng Eijirou-san, và bán mọi thứ từ pin khô đến tủ lạnh. Ơ, và.......ừm......”

Nữ phục vụ mỉm cười gượng gạo và cố gắng hết sức đọc từ kịch bản trong khi Nagato đứng kế bên cạnh chị ấy, cầm tấm bảng có ghi “Điện tử Oomori”. Asahina và Nagato giờ đang nằm trong khung hình của chiếc máy quay của tôi.

Asahina mỉm cười trông rất vụng về, tay cầm micrô mà còn không hề được cắm điện vào.

Koizumi đứng kế bên tôi và cố tạo nụ cười khi hắn giơ những tấm bảng với lời thoại có ghi trên đó. Tấm bảng đơn thuần là cái tập vẽ mà Haruhi viết kịch bản lên không hề suy nghĩ đắn đo mới lúc trước. Koizumi lật những trang giấy của quyển tập vẽ theo tốc độ đọc của Asahina.

Chúng tôi đứng bên ngoài cửa ra vào của cửa hàng điện máy, nằm ngay giữa phố mua sắm.

Haruhi ngồi vắt chân trên ghế đạo diễn và cau có trước diễn xuất của Asahina.

“OK, cắt!”

Cô ấy đập cái loa vào lòng bàn tay và nói.

“Hoàn toàn không hề có cảm xúc gì cả? Sao chị không truyền tải được chứ? Không chút cảm giác ‘chính nó đây’ nào hết.”

Cô ấy vừa nói vừa cắn móng tay.

Tôi sững sờ và ngừng quay. Asahina cầm micrô bằng cả hai tay của mình cũng ngừng việc mình đang làm lại. Nagato đã không bộc lộ cảm xúc gì ngay từ đầu, trong khi đó tất cả những gì Koizumi làm là cười.

Những người qua đường đang đi trên phố mua sắm giờ đã tập trung đằng sau chúng tôi vì tò mò.

“Mikuru-chan, vẻ mặt của chị quá khô cứng. Chị cần phải mỉm cười tự nhiên hơn nữa từ đáy trái tim mình. Nghĩ ra thứ gì đó hạnh phúc đi, không phải bây giờ chị đang hạnh phúc sao? Dù sao chị cũng đang được chọn làm nữ diễn viên chính! Không còn gì hạnh phúc hơn việc này trong cả cuộc đời chị!”

Tôi thật sự muốn nói với cô ấy rằng, Đừng có làm trò lố lăng nữa!

Nếu tôi nén cuộc đối thoại giữa Haruhi và chủ cửa hàng trong hai dòng, tôi tin rằng nó sẽ như thế này.

“Trong khi quay bộ phim, bọn cháu sẽ làm đoạn quảng cáo cho cửa hàng luôn. Vậy bác có thể cho cháu mượn máy quay không?”

“Được thôi, không vấn đề gì cả.”

Chủ cửa hàng tự lừa dối mình tin tưởng vào những lời ngon ngọt của Haruhi, trong khi Haruhi điên tới nỗi bỏ đoạn quảng cáo vào trong phim. Tôi chưa bao giờ thấy bộ phim nào mà nữ diễn viên chính trở thành người phát ngôn cho một sản phẩm thương mại. Tôi sẽ không phiền nếu đó chỉ là việc sắp đặt làm sao để quay được tên cửa hàng trong phông nền của vài cảnh quay, nhưng bây giờ chúng tôi đang quay quảng cáo thay vì quay phim.

“Tôi biết rồi!”

Bỗng dưng Haruhi la lên. Bây giờ thì cậu biết cái gì rồi hả!?

“Một nữ phục vụ bước ra từ cửa hàng điện máy đúng là cảm thấy lạ thật.”

Có lẽ là do trang phục cậu chọn?

“Koizumi-kun, đưa tôi cái túi kia. Cái nhỏ hơn kia kìa.”

Haruhi nhận cái túi giấy mà Koizumi đưa cho cô ấy rồi chộp lấy tay của Asahina đang mơ màng và xông thẳng vào trong cửa hàng.

“Bác quản lí! Có chỗ nào để thay đồ được không? Ừm, chỗ nào cũng được. Nhà vệ sinh cũng không sao. Thật vậy à? Vậy bọn cháu sẽ dùng nhà kho!”

Cô ấy không chút do dự lôi Asahina đi và biến mất vào trong cửa hàng. Asahina tội nghiệp còn không có sức mạnh để chống cự, và chỉ biết lúng túng bước theo vì bị kéo đi bởi sức mạnh đáng kinh ngạc của Haruhi. Có lẽ chị ấy đã chuẩn bị làm mọi việc Haruhi đòi hỏi miễn là được thoát ra khỏi bộ trang phục ấy.

Koizumi, Nagato và tôi bị bỏ lại bên ngoài và chả biết phải làm gì. Nagato mặc bộ đồ màu đen và tiếp tục giơ tấm bảng nhựa lên trong khi nhìn chằm chằm vào máy quay. Thật khó tin rằng tay của cô ấy không hề biết mỏi.

Koizumi mỉm cười nhẹ nhàng với tôi.

“Dường như tôi sẽ không đóng vai diễn sớm đâu. Tôi chỉ được nằm trong vở diễn của lớp vì mọi người biểu quyết cho tôi, tôi đã mệt lả người vì phải nhớ tất cả lời thoại nên tôi hi vọng rằng vai diễn của Suzumiya-san cho tôi sẽ không có nhiều lời thoại......Thế nào? Sao cậu không muốn thành nam diễn viên chính?”

Haruhi là người quyết định ai đóng vai gì nên cậu đi mà hỏi cô ấy.

“Cậu có nghĩ rằng tôi có khả năng đảm nhận nhiệm vụ đáng sợ đó không? Tôi không dám cả gan làm một diễn viên đi nói với nhà sản xuất và đạo diễn phải làm gì đâu, vì mệnh lệnh của Suzumiya-san là tuyệt đối. Tôi còn không muốn tưởng tượng cô ấy sẽ trả đũa tôi thế nào nếu tôi làm điều ấy.”

Thôi, tôi cũng thế! Đó chẳng phải là lí do tại sao tôi muốn thành người quay phim sao? Ngoài ra, nếu chúng ta còn không quay phim, mà là đoạn quảng cáo cục bộ cho một cửa hàng trong vùng. Có ý thức tập thể với người xung quanh cũng vừa vừa thôi chứ.

Tôi đoán rằng cảnh tượng phát sợ đang diễn ra bây giờ là ở phía sau cửa hàng. Tôi có thể tưởng tượng gương mặt Haruhi khi cô ấy lột đồ của Asahina không có khả năng tự vệ. Tôi tự hỏi không biết cô ấy lần này bắt Asahina mặc gì, tại sao cô ấy không tự mặc lấy? Dáng vóc của cô ấy cũng gây ấn tượng mạnh không kém gì Asahina, thế mà cô ấy không bao giờ có ý nghĩ tự đóng vai trong phim của mình?

“Xin lỗi vì để mọi người chờ!”

Hai người bước ra khỏi cửa hàng, dĩ nhiên Haruhi vẫn còn đang mặc đồng phục trong khi hình dáng của Asahina lập tức đưa tôi trên một chuyến đi về kí ức. Đã sáu tháng qua rồi sao? Thời gian trôi qua nhanh thật! Nhiều việc đã xảy ra kể từ ấy! Giải đấu bóng chày nghiệp dư, biệt thự hoang đảo....Giờ nghĩ lại, những thứ đó đã trở thành những kí ức đẹp.

......Sao lại thế này đây?

Đó là cuộc trình diễn đầu tay của Asahina, thứ ngay lập tức đã khiến Asahina và Haruhi trở thành đề tài bàn tán của cả trường. Đây là bộ trang phục hở hang vô cùng đến mức khiến tâm hồn của Asahina bị tổn thương.

Cô bé thỏ con hoàn mĩ không chút tì vết đỏ chín mặt với những giọt lệ ngấn trên đôi mắt, rụt rè theo sau Haruhi cùng đôi tai thỏ cứ vung lên vung xuống.

“Xong, thế là hoàn chỉnh rồi. Làm đoạn quảng cáo trong trang phục thỏ con thì tốt hơn nhiều.”

Haruhi nói một cách nhập nhằng và nở một nụ cười thỏa mãn, xem xét Asahina. Asahina giờ trông chỉ giống người mất hồn, như thể nửa hồn chị đã bay ra khỏi đôi môi nửa mở màu đỏ anh đào.

“Mikuru-chan, tiếp tục làm lại nào. Tôi chắc rằng chị đã nhớ hết kịch bản rồi. Kyon, quay cuộn phim đi.”

Ai lại có tâm trạng nghe theo chị ấy khi chị mặc đồ như thế chứ? Khi bộ phim được trình chiếu, tôi chắc rằng khán giả sẽ chăm chú đến cô bé thỏ con do Asahina thủ vai thay vào đó. Nếu màn hình không bị cháy lên bởi những cặp mắt khán giả chằm chằm thì vẫn còn may chán.

“Và, cảnh hai!”

Haruhi hét toáng lên và đập cái loa cái bộp.

Cuối cùng, buổi quay phim quảng cáo cửa hàng điện máy với diễn viên chính Asahina đang vừa khóc vừa cười khi bị Haruhi đùa nghịch đã kết thúc. Cả đoạn phim như thể đang xem một đô vật ngoại quốc bị ông bầu xấu xa điều khiển trong mọi trận đấu.

Nhưng, đã đến nước này, tôi nhận ra hôm trước chúng tôi còn đến một cửa hàng khác. Tôi không cần phải suy xét gì cả, vì Haruhi đã nghĩ ra cách để quảng cáo cho họ rồi.

Asahina cứ “Á~!” và “Oái~!” nghe vô cùng dễ thương khi Haruhi lôi đi dọc phố mua sắm. Trong khi đó Nagato từ từ đi theo sau Koizumi và tôi như bóng ma trong bộ dạng phù thủy thường thấy.

Tôi đặt áo khoác của tôi lên đôi vai trần của Asahina, cố gắng an ủi chị. Có lẽ làm vậy chỉ càng khiến người đi đường càng chú ý thêm thôi. Dù sao, thế giới này cũng đầy những loại người với thị hiếu lạ kì. Hãy để tôi nói cho rõ, chúng không phải là thị hiếu của tôi.

Chúng tôi đi đến cửa hàng mô hình đồ chơi thứ hai và lặp lại những gì đã làm trước đó. Dưới cặp mắt chăm chú của người tò mò đứng xem, Asahina nhìn tôi như muốn phát khóc – đúng ra là ống kính máy quay.

“C-cửa hàng...mô hình đồ chơi này được mở bởi Yamatsuchi Keiji-san, hai mươi tám tuổi, đã phớt lờ sự phản đối của cha mẹ và từ bỏ cuộc sống của nhân viên văn phòng......Để thực hiện giấc mơ của mình....Đúng như dự đoán, doanh số không tăng trưởng như đã mong muốn. Doanh số nửa đầu năm nay chỉ bằng tám mươi phần trăm năm ngoái, và biểu đồ doanh thu đã rơi xuống gần góc phải bên dưới của biểu đồ.....Đó là lí do...Xin mọi người hãy đến xem!”

Bài nói của Asahina hoàn toàn không thuyết phục chút nào. Chủ cửa hàng Yamatsuchi chấp nhận cả quảng cáo thế này ư? Chắc hẳn bây giờ anh ta còn thất vọng hơn trước nữa. Ai lại muốn một học sinh trung học ăn nói về mình như thế chứ?

Cô bé thỏ con lúc này đang bị ép chĩa khẩu súng mô hình chị ấy đang cầm lên trên trời.

“Đừng nhắm vào người nhé, thay vào đó hãy nhắm vào lon nước rỗng!”

Nagato đứng đằng sau nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, cầm tấm bảng bằng nhựa có ghi “Cửa hàng Mô hình Yamatsuchi”. Đúng là một cảnh tượng kì lạ. Vì Asakura Ryouko trông như một người bình thường với cảm xúc, có nghĩa là không phải tất cả giao tiếp sống hình dạng con người được tạo bởi sinh vật ngoài hành tinh đều cư xử như rôbốt. Tôi nghĩ Nagato chỉ cư xử như vậy đơn giản là vì ngay từ đầu cô ấy đã không được lập trình theo hướng như thế.

Lúc này Asahina đang nhắm cây súng vào những cái lon rỗng nằm dưới đất và bắn vào chúng.

“A! Mình nghĩ bị thứ này bắn trúng sẽ đau lắm! Ááá~~~!!!”

Asahina bẽn lẽn hét lên khi những cái lon nhôm từ từ bị lỗ chỗ như tổ ong. Buổi bắn thử này gây náo loạn cho những người đứng xem, dù độ chính xác của Asahina chỉ có một phần trăm.

Không hiểu sao tôi cảm thấy quay những cảnh này vào máy quay phim kĩ thuật số là lãng phí hết sức. Tôi thấy tiếc cho cả Asahina lẫn người đã thiết kế máy quay phim này vì nó đáng lẽ ra không được chế tạo để quay những cảnh ngốc nghếch thế này.

Và rồi một ngày kết thúc sau khi quay xong những đoạn quảng cáo ngớ ngẩn.

Chúng tôi quay lại trường, việc đầu tiên là để nghe Haruhi thông báo lịch quay sắp tới.

“Vì ngày mai thứ bảy là ngày nghỉ, mọi người phải đến sớm. Chúng ta sẽ tập họp vào lúc chín giờ trước nhà ga Kitaguchi, rõ chưa?”

Nhưng quảng cáo không thôi đã dài mười lăm phút rồi. Bộ phim không biết kéo dài bao lâu đây? Không ai có thể hoàn thành một buổi chiếu phim kéo dài ba giờ trong lễ hội trường cả, và tôi cũng không lạc quan gì với doanh thu bán vé.

Tôi uống xong trà Genbi mà Koizumi làm thay vào chỗ của Asahina khi chị ấy mệt mỏi gục đầu lên bàn và nói.

“Haruhi, cậu không nghĩ trang phục khác để Asahina-san mặc được sao? Không phải còn những bộ đồ chiến đấu phù hợp hơn à? Như đồ quân đội hay hoạt náo viên ấy?”

Haruhi vẫn cây gậy điều khiển gắn ngôi sao trên đầu và nói.

“Mặc trang phục như thế chả có gì độc đáo cả. Chỉ có mặc như nữ phục vụ thì khán giả mới ‘Ồồồồồ~~!!” lên mà thôi. Nắm bắt được khán giả nghĩ gì quan trọng lắm. Người ta gọi đó là kịch bản đấy!”

Tôi thật sự băn khoăn liệu cô ấy có hiểu kịch bản là gì không, và tất cả những gì tôi có thể làm là thở dài.

“Thôi quên chuyện đó đi. Tại sao nữ chính lại được đặt là đến từ tương lai? Tôi không thấy làm vậy cốt truyện có thay đổi gì cả!”

Asahina hơi rùng mình một chút khi đang nằm trên bàn. Haruhi không nhận ra điều đó, rõ ràng là không chịu thua.

“Chúng ta sẽ xem xét chi tiết đó sao, để khi nào có người có ý kiến đi rồi tính.”

Không phải tôi mới vứa ra ý kiến sao!? Trả lời câu hỏi đi!!!

“Nếu sau khi suy xét mà không thể có câu trả lời, tốt nhất cứ để yên nó ở đó! Chả có vấn đề gì đâu. Vấn đề ở đây là nó có thú vị hay không thôi!”

Cứ cho là cậu có thể làm cho nó thú vị đi. Cơ hội cậu làm được phim thú vị đến thế là bao nhiêu phần trăm? Làm một bộ phim mà chỉ có đạo diễn thích thú thì có nghĩa lí gì? Hay cậu định cố lấy đề cử cho giải Mâm xôi Vàng?

“Nó là cái quái gì thế? Tôi chỉ có một mục tiêu, đó là được bầu chọn sự kiện hay nhất của lễ hội trường! Nếu được, tôi cũng không chê lấy giải Quả cầu Vàng đâu. Để đạt được mục tiêu ấy, Mikuru-chan mặc được đúng trang phục là quan trọng lắm!”

Tôi chả hiểu sao có ai lại để tâm những chuyện thế này. Tôi có cảm giác rằng Haruhi bị ép làm vậy sau khi bực bội xem phải cái phim vớ vẩn nào đó lại vô tình thắng giải Quả cầu Vàng.

Tôi lại thở dài và nhìn sang bên. Nagato mặc toàn màu đen, quay trở về góc phòng câu lạc bộ và một lần nữa đắm chìm bản thân trong thế giới sách. Cô ấy bị sao vậy? Cô ấy sẽ chết nếu không đọc thứ gì đó trong phòng này sao?

“Chờ đã.”

Khi đang nhìn sinh vật ngoài hành tinh thích đọc sách, tôi chợt nghĩ ra gì đó.

“Này, tôi vẫn chưa thấy kịch bản đâu cả.”

Không chỉ thấy thiếu kịch bản, tôi còn không biết câu chuyện như thế nào. Tất cả những gì tôi biết là Asahina là nữ phục vụ đến từ tương lại, Koizumi là nhà ngoại cảm thiếu niên trong khi Nagato là phù thủy ngoài hành tinh xấu xa.

“Không cần thiết.”

Haruhi nghĩ cái quái gì vậy!? Bỗng dưng cô ấy nhắm mắt lại và lấy cây gậy chỉ huy với ngôi sao trên đó chỉ vào đầu mình.

“Bởi vì tất~cả đều nằm trong này, kịch bản và cốt truyện. Cậu không cần phải lo lắng gì hết, tôi sẽ nghĩ ra tất cả cảnh quay cần cậu quay phim.”

Một lời khẳng định nghe mà hết hồn. Cậu mới là người chả cần phải suy nghĩ gì và chỉ việc nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Nếu trông cậu dịu dàng và nghiêm túc hơn một chút, cậu sẽ có thể dễ dàng cạnh tranh được với Asahina.

“Ngày mai nhé các cậu! Hãy dũng cảm xông lên. Để mang về vinh quang, người ta phải bắt đầu từ tinh thần. Đó là cách nhanh nhất dẫn đến chiến thắng mà không cần phải tốn một xu nào cả! Khi các cậu tự giải phóng mình khỏi chiếc lồng giam cầm tâm trí mình lại, các cậu sẽ có thể phát huy hết mọi tiềm lực các cậu còn chưa bao giờ biết rằng mình có. Thế đấy!”

Đó chắc hẳn sẽ thành công trong mấy bộ truyện tranh đánh đấm, như dù bạn có cố gắng đến mức nào để tuôn ra làm sao để điều khiển được tâm trí hay làm cách nào để ra biển lớn, vẫn còn một chặng đường dài trước khi đội tuyển bóng đá Nhật Bản vô địch World Cup.

“Hôm nay chỉ thế thôi! Ngày mai hãy cố gắng lên nhé! Kyon, đừng quên mang máy quay, dụng cụ và trang phục. Mọi người nhớ đến đúng giờ!”

Sau đó, Haruhi dùng hết sức tóm cái cặp của mình và phóng ra khỏi phòng. Trong khi tiếng ngân nga bài nhạc nền ‘Rocky’ nhỏ lại dần theo hành lang, tôi nhìn đống đồ đạc tôi phải mang một cách phẫn uất. Tôi phải oán trách những hành động bạo ngược của đạo diễn này ở hội đoàn nào đây?

Đến ngày hôm nay, cuộc sống học sinh bình thường như vốn dĩ nó đã thế, vừa bị phá tung lên, đến mức gần mất kiểm soát bởi sự nhiệt tình làm phim thái quá của Haruhi. Nếu một cuộc khảo sát được tiến hành trên tất cả học sinh trung học cả nước, tôi chắc rằng có những người cũng điên khùng như chúng tôi. Nói cách khác, họ đang có một cuộc sống ‘bình thường’.

Tôi không bị người của Nagato tấn công; tôi không đi du hành thời gian với Asahina; và tôi không gặp bất cứ người khổng lồ tỏa sáng như một khối mốc xanh nào; cuối cùng, tôi chưa bao giờ trải qua cuộc sát nhân bí ẩn với sự thật lố bịch ẩn giấu bên trong.

Đây là cuộc sống học sinh bình thường.

Khi lễ hội trường gần đến, sự phấn khích của Haruhi bây giờ đã chạm đến điểm sôi sùng sục. Chất endorphin trong não của cô ấy lúc này đã xoay nhanh như một con hamster chạy trên bánh xe tập thể dục, vùn vụt gần tới tốc độ Mach.

Dù sao, tất cả là chuyện bình thường.

......Đến lúc này là vậy.

Nghĩ cho kĩ, tôi chắc hẳn rằng Haruhi đang bắt đầu tự kiềm chế chính mình theo cách của cô ấy.

Nghĩ kĩ hơn, tôi nhận ra chúng tôi còn chưa bấm một khung hình cho bộ phim. Tất cả những gì cái máy quay kĩ thuật số chứa là đoạn phim Asahina mặc như một cô bé thỏ con quảng cao cho cửa hàng điện máy trong khu vực và cửa hàng mô hình đồ chơi. Bộ phim của Quân đoàn SOS do Haruhi đạo diễn chẳng có cả một khung hình, ngay đến cốt truyện còn là điều bí ẩn.

Có lẽ sẽ tốt hơn nếu nó vẫn cứ là bí ẩn.

Ngay cả khi rút cuộc chúng tôi chỉ biểu diễn đoạn phim tài liệu Asahina giới thiệu những cửa hàng trong phố mua sắm của thành phố, thế thì sẽ chẳng có rắc rối nào cả. Thật ra, không phải loại phim này sẽ thu hút khán giả hơn sao? Ngoài ra, nó còn có lợi cho việc kinh doanh của phố mua sắm, một mũi tên trúng hai con chim. À đúng rồi, hãy làm phim quảng cáo Asahina Mikuru đặc biệt đi! Tôi nghĩ tôi thích thế hơn. Là người quay phim của chị ấy, tôi nói thật như vậy.

Nhưng tôi biết Haruhi quá rõ hơn ai khác, cô ấy sẽ không thỏa mãn chỉ thế đâu. Cô ấy sẽ tiến tới, làm những gì cô ấy đã dự tính. Cô ấy không phải là loại người bỏ cuộc giữa chừng. Loại con gái chỉ biết dính chặt vào nguyên tắc của mình đúng là rắc rối!

Và như vậy, kể từ ngày thứ hai trở đi, chúng tôi lại thấy chính mình ở trong tình thế lạ kì và khủng hoảng. Tôi không biết diễn tả như thế nào...Haruhi diễn đạt ra sao nhỉ?

Khi các cậu tự giải phóng mình khỏi chiếc lồng giam cầm tâm trí mình lại, các cậu sẽ có thể phát huy hết mọi tiềm lực các cậu còn chưa bao giờ biết rằng mình có. Đại loại như vậy.

Có lí đấy.

Nhưng mà, Haruhi này.

Tại sao cậu là người duy nhất giải phóng được tiềm lực của mình?

Và chính cậu còn không hề nhận thức được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.