Editor: Búnn.
Ngày hôm sau, toàn bộ hậu cung đều có vẻ vô cùng náo nhiệt. Gần như mọi người đều biết đến chuyện Vân Quý phi đoạt Hoàng thượng từ chỗ Uyển Phương nghi, nhưng lại vì Chung Uyển mang thai, mà bị Chung Linh dẫn Hoàng thượng từ Tập Phương hiên đi.
Không nói đến Chung Uyển thăng thành Tiểu nghi, mà tin tức nàng ta mang thai khiến khắp nơi nhao nhao phỏng đoán, dù sao Uyển Phương nghi mang thai sớm hơn nàng ta thì được trực tiếp thăng lên làm Chính Lục phẩm Phương nghi, còn nàng ta chỉ tăng lên Thứ Lục phẩm Tiểu nghi, mặc dù đều là Lục phẩm, nhưng trong đó vẫn có sự chênh lệch không nhỏ, một người sau khi sinh ra Hoàng tự, ít nhất cũng từ Ngũ phẩm trở lên, còn người còn lại thì chưa chắc.
Người xưa vẫn thường nói mẫu bằng tử quý, nhưng lại không nói con sinh ra dựa vào thế lực của mẫu thân, nhìn thái độ của Hoàng thượng đối với Chung Tiểu nghi, cũng không thể nói chính xác đứa nhỏ sau khi sinh ra sẽ như thế nào. Mang thai dài đến tận mười tháng, vì trong mười tháng này mang Hoàng tự nên cũng không thể thị tẩm, cho nên cũng sẽ dễ dàng mất đi sự sủng ái ban đầu của Hoàng thượng.
Mà Uyển Phương nghi lại khác, nàng ta thật thông minh khi qua lại thân thiết với Nhạc phi nương nương - người đang nhận được thánh quyến, suy cho cùng thì cũng vẫn tốt hơn tỷ tỷ ruột của Nhạc phi nương nương.
Hoàng thượng và Nhạc phi nương nương thường xuyên cùng đến Ỷ Trúc Hiên, tất cả đều được mọi người nhìn rõ điều này.
Ban đầu Uyển Phương nghi còn lo lắng khi tỷ tỷ của Nhạc phi nương nương cũng mang thai thì nàng có thể xem thường chỗ của nàng ta hay không, nhưng nhìn hoàn cảnh hiện tại thì hoàn toàn không có chuyện như vậy rồi.
"Hình như tỷ tỷ có chút khác trước rồi." Uyển Phương nghi dùng khăn che miệng cười: "Chuyện tối hôm qua muội đã nghe nói, tỷ tỷ thật đúng là giúp muội muội dễ thở hơn đấy."
Nhớ tới chuyện hôm qua mặt Chung Linh cũng đỏ lên, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, hiện tại danh hiệu Nhạc phi của nàng cũng được coi là danh ngôn chính thuận rồi.
"Chỉ là đúng dịp thôi, bản cung cũng không ngờ tối hôm qua Hoàng thượng sẽ..." Nói tới đây, mặt càng hồng rực lên.
"Làm sao tỷ tỷ có thể nghĩ như vậy." Uyển Phương nghi cảm thấy kỳ lạ: "Mọi người đều thấy rõ Hoàng thượng rất sủng ái tỷ tỷ mà."
Chung Linh nhìn nàng một cái, thấy vẻ mặt của nàng không giống như giả bộ thì nhân tiện nói: "Thì ra muội muội thật sự không biết, trước kia Hoàng thượng chưa từng để bản cung thị tẩm."
Trong lòng Uyển Phương nghi thất kinh, dựa vào sự sủng ái của Hoàng thượng dành cho nàng trước kia, vậy mà lại không để nàng thị tẩm, nói đến điểm này, dưới tình huống không được thị tẩm mà Nhạc phi nương nương vẫn chiếm được sự sủng ái của Hoàng thượng trong hai tháng, vậy thì nội tình bên trong đúng là điều đáng phải suy nghĩ rồi.
Thấy nàng ta giật mình có chút không nói ra lời, Chung Linh mỉm cười: "Chuyện này cũng không phải bí mật, Vân phi cùng với một số người trong cung cũng biết chuyện này, chỉ là trong lòng tỷ tỷ có chút lo lắng, cho nên không nói chuyện này với người khác."
Uyển Phương nghi rất tán thành gật đầu, dù sao không được thị tẩm thì danh hiệu phi tử của nàng cũng coi như là danh bất chính ngôn bất thuận, sẽ đưa tới vô số lời đàm tiếu.
"Hiện tại người mang thai trong cung không chỉ có một mình muội, cũng may Hoàng thượng coi trọng bụng muội hơn bụng của Chung Tiểu nghi, muội cũng không cần lo lắng quá mức, chỉ cần dưỡng thai cho tốt là được." Chung Linh nghiêm mặt, dặn dò tỉ mì: "Đặc biệt là ăn mặc chi tiêu, ngàn vạn lần không được dính tay người khác, tất cả đều để Hà cô cô quản lý giúp muội."
Hà cô cô chính là người Sầm Mặc ban thưởng tới để chăm sóc một mình Vương Uyển.
Vương Uyển mỉm cười, sờ sờ bụng bầu còn chưa lộ của bản thân: "Những điều đó muội muội đều hiểu được, tạ tỷ tỷ đã quan tâm."
Do dự một chút, Chung Linh lại bồi thêm một câu: "Tốt nhất muội ít ra khỏi nơi này của muội thôi, nếu muốn tản bộ thì đi dạo trong sân nhiều một chút, chỉ sợ nếu muội đi ra ngoài, có một số việc muốn ngăn cũng không ngăn được." Hình như trước kia trên TV có không ít mấy tiết mục như là ngã xuống ao hay là ngã sấp xuống thì phải.
Mặc dù yêu cầu này của Chung Linh gần như vô lễ, nhưng thật sự là cấm túc nàng ta, nhưng nàng ta cũng biết lợi hại trong đó, huống chi bây giờ Chung Linh cũng sẽ không hại nàng ta cho nên cũng chỉ cười gật đầu.
"Thật tốt khi hài tử của muội chiếm vị trí trưởng tử." Chung Linh nói, với thân phận của Vương Uyển, trừ phi đứa nhỏ của nàng vô cùng ưu tú, nếu không nhất định sẽ là vô duyên với vị trí này, dù sao đứa nhỏ của nàng ta chiếm vị trưởng tử cũng tốt hơn đứa nhỏ của Vân Quý phi chiếm, nếu không thì sẽ không có cách nào lung lay địa vị của nữ nhân có địa vị cao nhất hậu cung hiện nay kia. "Chỉ biết sau này đứa nhỏ trong hậu cung sẽ càng ngày càng nhiều, mặc dù bản cung được sủng ái, nhưng cũng không thể được độc sủng, chỉ hy vọng cái bụng này của muội sẽ không chịu thua kém."
Nếu là nữ nhi thì e là mười tháng này sẽ có chút thua thiệt, nhưng nếu là nhi tử thì sẽ là lợi thế lớn nhất để có điểm dừng trong hậu cung. Làm sao Vương Uyển lại không nghĩ như vậy, có điều ý bên ngoài trong lời của Nhạc phi nương nương chính là không ngại nếu đứa nhỏ của nàng ta thật sự là nhi tử, điều này khiến nàng ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Hôm nay Hoàng thượng tương đối bận, đại khái sẽ không đến, bản cung tới là để nói với muội vài lời, bây giờ cũng cần phải trở về." Chung Linh đứng lên.
Vương Uyển cũng lập tức đứng lên: "Hôm nay về sớm như vậy sao?"
"Ừ, hôm nay có chút mệt mỏi." Thật ra sáng hôm nay lúc nàng đứng lên eo có chút đau nhức, ra ngoài đi lại một vòng cũng không thấy chuyển biến tốt, vẫn nên trở về nằm một chút.
Hiển nhiên Vương Uyển cũng nghĩ tới cái gì, mỉm cười tiễn bước nàng. Một tay vỗ về bụng của bản thân, vừa đứng nhìn nàng rời đi, suy nghĩ của Vương Uyển cũng nhanh chóng xoay chuyển.
Bây giờ nàng ta còn cần Nhạc phi nương nương chiếu cố, nên không thể không cầu tốt khắp nơi, nhưng đến lúc đứa nhỏ ổn định, nếu lúc đó có gì biến hóa, tự nhiên nàng ta cũng nên thích ứng với những biến hóa đó.
Hậu cung chưa bao giờ có cái gọi là đồng minh vĩnh viên, bây giờ thì có thể nắm lấy tất cả những thứ có thể nắm vào tay, bước từng bước một.
***
"Nương nương không lo lắng nếu Uyển Phương nghi sinh ra Long tự sẽ có tâm tư khác sao?" Sau khi về đến cung, Vân Nhi không nhịn được hỏi.
"Ngươi cho rằng bản cung sẽ thật sự tin tưởng nàng ta là thật tâm đi nhờ vở người khác sao?" Tần ma ma nói đúng, đơn giản chỉ là bắt lấy những thứ có thể bắt lấy thôi, Uyển Phương nghi như vậy, nàng cũng như vậy thôi. "Với thân phận của Uyển Phương nghi, người cao cũng là bản cung, tự nhiên nàng ta sẽ muốn về dưới trướng của bản cung, nhưng nếu bản cung không đắc thế, thì bản cung cũng không muốn nàng ta hoặc đứa bé của nàng ta đạt được."
"Vậy nương nương có cần thời gian chuẩn bị trước không?" Vân Nhi có chút lo lắng.
"Chuẩn bị?" Chung Linh cười nhạo, mặc dù ở hậu cung nàng là Nhất phẩm phi tử, nhưng cũng là người không quyền không thế, nếu như nói có chút quyền thế thì cũng chỉ là dính ánh sáng của Hoàng thượng, nàng chỉ cần giữ Hoàng thượng cho tốt thì trong khoảng thời gian ngắn tự nhiên sẽ không có người đến làm phiền nàng.
Về sau sẽ nỗ lực sinh một đứa nhỏ, đi một bước tính một bước. Nhớ tới chuyện sinh đứa nhỏ, Chung Linh lại không nhịn được nhớ tới hôm qua, thắt lưng bỗng nhiên truyền đến cảm giác vừa đau vừa xót, vội vàng nằm sấp lên giường, để nha đầu nhẹ nhàng xoa bóp.
Tay ấn không nặng không nhẹ khiến Chung Linh hơi buồn ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng lại nghe thấy được tiếng cười khẽ quen thuộc, hơi thở thân thiết dễ chịu lượn lờ chóp mũi, khiến nàng cho rằng đang ở trong mộng, sau đó nặng nề ngủ thiếp đi.
***
"Làm xong mọi chuyện rồi sao?" Vân Quý phi nhàn nhã bưng ly trà lên.
"Hồi nương nương, đều đã an bày xong rồi." Xuân Hạnh cúi đầu cung kính nói.
"Ừ." Tùy tiện đáp một tiếng, so sánh với việc không biết tại sao Hoàng thượng không muốn gặp Chung tiểu nghi thì nàng ta còn để ý đến việc Chung Linh đã thị tẩm hơn, vốn còn nghĩ thừa dịp lần lượt nắm quyền lợi vào trong tay lấy việc này để rêu rao thì động tác của Hoàng thượng nhanh đến mức nàng ta không có cơ hội thực hiện việc này.
Bỗng nhiễn nghĩ tới việc gì, Vân Quý phi đặt ly trà lên bàn nhỏ: "Ngươi nói xem tại sao bản cung vẫn không có đứa nhỏ, Thái y cũng nói thân thể của bản cung không có vấn đề gì, nhưng nhiều năm như vậy, bản cung vẫn không có chút động tĩnh nào, ngược lại lại để những nữ nhân đến sau đoạt trước."
"Nương nương không cần vội, nương nương vẫn còn trẻ, tâm Hoàng thượng lại ở chỗ nương nương, có con cũng là chuyện sớm muộn thôi." Xuân Hạnh cúi đầu.
"Tâm của Hoàng thượng nào còn ở nơi này của bản cung." Vân Quý phi ghen tuông nói, hiện tại tâm của Hoàng thượng đang ở chỗ của Nhạc phi kia, nếu như nàng cũng có con....
"Sao nương nương lại có thể nghĩ như vậy được, Hoàng thượng sủng ái Nhạc phi nương nương cũng chỉ là nhất thời tươi mới thôi, hơn nữa không phải Hoàng thượng đã gia quyền lợi thống trị hậu cung cho nương nương rồi sao? Cái này đã đủ để chứng minh địa vị của nương nương trong lòng Hoàng thượng rồi."
Nghĩ đến đây, Vân Quý phi không nhịn được có chút vui vẻ, chỉ cần nàng ta mang thai đứa nhỏ, với địa vị hiện tại của nàng ta cộng với thế lực của nhà mẹ đẻ trên triều thì khẳng định vị trí Hoàng hậu không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của nàng ta. Có lẽ Hoàng thượng cũng nghĩ vậy, cho nên mới để nàng ta học cách thống trị hậu cung trước.
"Ngươi ra ngoài cho người truyền lời cho mẫu thân, để bà ở bên ngoài tìm vài phương thuốc có lợi cho việc mang thai, lén lút mang dần vào trong cung." Do dự một chút, Vân Quý phi phân phó. Nàng ta cũng không thể ngồi yên nhìn từng người từng người một mang thai nữa rồi.
***
"Sao tỷ tỷ không nghỉ ngơi cho tốt, tỷ tỷ đang hoài Hoàng tự, ngàn vạn lần không thể xem thường." Xa xa nhìn thấy Chung Lương viện tản bộ của Ngự hoa viên, chẳng những An Quý nhân không tránh đi mà còn tiến lên phía trước nghênh đón.
Trước đó vài ngày Chung Uyển mới té xỉu, không đến vài ngày đã ra ngoài đi lại, có lẽ trong đó cũng xen lẫn ý từ khoe khoang.
"Thái y nói, vận động thích hợp cũng là quan trọng, nhưng không phải muội muội cũng đến đây ngắm hoa sao?" Tự nhiên Chung Uyển cũng không phải người dễ đối phó, vừa vỗ về bụng còn chưa nhìn ra hình dáng gì của bản thân vừa nói, ý chính là ngươi chỉ là một quý nhân không được sủng ái, còn không cẩn thận suy nghĩ làm thế nào đón lấy niềm vui của Hoàng thượng đi.
Âm thầm xiết chặt tay, An Tâm Nhi vẫn bình thản nói: "Nhan sắc muội muội bình thường, tự nhiên sẽ không sánh bằng Nhạc phi nương nương vào mắt Hoàng thượng, chỉ có thể đến hoa viên này giải buồn, muội muội lại vô cùng hâm mộ tỷ tỷ, có được muội muội ruột được sủng ái."
An Tâm Nhi cũng không phải người chịu thua kém, coi như nàng ta không được sủng ái thì sao, không phải ngươi cũng kém vị muội muội kia của ngươi sao, coi như có thai thì cũng chỉ là một Lương viện thôi.
"Có điều tỷ tỷ mang thai có chút không phải lúc, Uyển Phương nghi sớm hơi tỷ tỷ chưa đến một tháng mà lại được Hoàng thượng để ở trong lòng, suy cho cùng cũng là trưởng tử, vô cùng đúng ý của Hoàng thượng." Chẳng qua nàng ta chỉ nói có một câu, vậy mà An Tâm Nhi liền phản bác lại hai câu.
Nụ cười trên mặt Chung Uyển cứng lại, cũng không có cách nào phản bác, nhưng vẫn bên ngoài cười, trong không cười nói: "Coi như không phải trường tử, nhưng cũng là con nối dòng của Hoàng thượng, suy cho cùng cũng vẫn hơn cái gì cũng không có." Sau đó lại khoe bụng ra, hai người chán ghét nhìn nhau, lập tức rời đi.
***
"Chủ tử, suy cho cùng thì phân vị của Lương Viện cũng cao hơn ngài, vạn nhất nàng ta ở trước mặt Hoàng thượng...." Nha hoàn thân cận của An Tâm Nhi không nhịn được nói.
"Ngoại trừ đứa nhỏ thì nàng ta có điểm nào mạnh hơn bản quý nhân?" An Tâm Nhi khinh thường nói. "Dù là đứa nhỏ, cũng phải chờ nàng ta có thể sinh ra rồi mới tiếp tục nói."
Nha hoàn nghe vậy, cả người ngừng một lát, không dám nói gì nữa.
An Tâm Nhi cũng phát hiện bản thân lỡ lời, không nhịn được liếc mắt nha hoàn bên người một cái, hừ một tiếng, rời đi.
***
"Chủ tử không cần để lời nói của An Quý nhân ở trong lòng, nàng ta chỉ là ghen tỵ mà thôi." Phó ma ma thấy sau khi trở về chủ tử nhà mình vẫn mang dáng vẻ rầu rĩ không vui, liền quay sang hỏi thăm nha hoàn. "Ngàn vạn lần không thể để bản thân tức giận, sẽ động thai khí đó."
Nói đến chỗ này Chung Uyển càng cảm thấy không vừa lòng. "Đều vì bản Lương viện tiến cung trễ hơn đám người đó, nếu không đứa nhỏ trong bụng bản Lương Viện nhất định là trưởng tử."
Không biết tại sao lúc trước lại nghe người khác đồn đại, nói Hoàng thượng là ác ma giết người không chớp mắt, lại còn không nhận lục thân, cho nên mới để muội muội thế thân thay mình. Đợi đến lúc nàng ta vào cung mới phát hiện, không những Hoàng thượng tuấn tú lịch sự, còn đối đãi với phi tử hậu cung vô cùng dịu dàng, coi như thủ đoạn có chút ngoan độc, nhưng cũng chỉ là dùng trên triều đình, thật sự không có chút quan hệ nào với hậu cung của nàng ta.
Ánh mắt vừa chuyển, đột nhiên Chung Uyển hỏi: "Phó ma ma, liệu có phương pháp gì khiến Uyển Phương nghi đẻ non không?"
Lòng Phó ma ma nhảy dựng lên, nhưng vẫn gượng cười trả lời: "Tiểu chủ ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, trước mắt Hoàng thượng vô cùng coi trọng đứa nhỏ trong bụng Uyển Phương nghi, còn chỗ Uyển Phương nghi cũng là cổng vào cổng ra đều không lọt, bên người có cung nữ Hoàng thượng ban thưởng, làm gì có chuyện dễ nhúng tay vào như vậy."
"Đã biết." Chung Uyển thản nhiên đáp: "Bản Lương viện chỉ là không muốn nàng ta là người đầu tiên."
Phó ma ma thở dài, thầm cảm thấy bất đắc dĩ, xem ra khi nào phải để Chung phu nhân tiến cung một lần, vị chủ tử này hoàn toàn không nghe lọt lời của bà ta.