Editor: Búnn.
"Tần thiếp tham kiến Hoàng thượng." Ánh mắt nhìn Sầm Mặc của Chung Uyển có chút vui vẻ, mặc dù ngẫu nhiên có thể nhìn thấy Hoàng thượng, nhưng nàng ta đã tiến cung hơn một tháng mà mới chỉ thị tẩm có hai lần. Có thể được Hoàng thượng triệu kiến nhưng lại không được giữ lại thị tẩm, điều này khiến nàng ta có chút không hiểu. Nhưng hôm nay Hoàng thượng lại điểm bài tử của nàng ta, lại thật sự khiến nàng ta có chút thụ sủng nhược kinh.
"Đứng dậy đi." Sầm Mặc cũng không nói rõ được bản thân đang có ý tưởng như thế nào, thời gian trước triệu kiến Chung Uyển là vì muốn biết xem tỷ tỷ của Chung Linh như thế nào, hoặc là nói trong mắt Chung Uyển, Chung Linh có dáng vẻ như thế nào, chỉ là đã qua nhiều ngày, lại cảm thấy nàng ta có chút phiền toái. Hôm nay gặp Chung Linh, cộng thêm nhưng hành vi của nàng, thật ra lại khiến Sầm Mặc có một vài ý tưởng.
Bây giờ hắn vẫn chưa muốn Chung Linh, hắn mơ hồ không muốn thân hình trẻ con yếu đuối của Chung Linh thị tẩm ngay bây giờ, nếu có đứa nhỏ, nàng vẫn còn nhỏ tuổi, chỉ sợ....Theo lý thuyết thì Sầm Mặc không nên có ý tưởng này, thậm chí trong hậu cung nơi nơi đều có nữ tử tuổi tác không lớn, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới mấy vấn đề này. Phi tử hậu cung vì lưu lại hoàng tự mới tồn tại, cho nên chuyện này cũng là lẽ đương nhiên.
Dĩ nhiên hắn cũng không có ý muốn biểu hiện ra ngoài, coi như Chung Linh nhạy bén hơn người cũng không thể nghĩ được rằn Sầm Mặc sẽ có cách nghĩ này, nếu nàng biết, chỉ sợ nàng sẽ vô cùng vui vè vì không ngờ nàng ở trong lòng Sầm Mặc lại có vị trí cao như vậy.
Phục hồi tinh thần, lại nhìn khuôn mặt có chút tương tự Chung Linh của Chung Uyển, sắc mặt Sầm Mặc dịu dàng hẳn lên.
"Không còn sớm nữa, nghỉ thôi." Sầm Mặc nói.
"Vâng. Tần thiếp hầu hạ Hoàng thượng thay y phục." Chung Uyển đỏ mặt tiến lên, bỗng nhiên nhớ tới những điều mà mấy ngày gần đây ma ma dạy nàng ta, gương mặt càng thêm hồng đậm, trong mắt thoáng hiện ánh sáng.
Sầm Mặc cảm thấy dường như Chung Uyển có chút khác với dáng vẻ ngày thường chỉ dám bị động thừa nhận, còn có chút chủ động...Còn có chút...nhiệt tình....
Nhưng vị Hoàng thượng trẻ tuổi cũng không rảnh rỗi để suy nghĩ nhiều, rất nhanh chìm đắm vào sự vui vẻ.
Chỉ là hôm nay thân thể này lại có chút gì đó giống Chung Linh, dường như hắn hơi thả lỏng tâm tình, lúc động tình lại không nhịn được khẽ hô một câu.
Cơ thể phiếm hồng của Chung Uyển rung lên, sắc mặt lập tức tái nhợt đến dọa người, đồng thời nắm chặt tay.
Nàng ta nghe được rành mạch, Hoàng thượng kêu một tiếng vô cùng rõ ràng: "Linh Nhi!"
A, Linh Nhi, toàn bộ hậu cung, ngoại trừ Chung Linh thì còn có ai trong khuê danh có từ Linh sao? Hoàng thượng chỉ coi nàng ta như một thế thân sao?
Móng tay Chung Uyển đâm sâu vào lòng bàn tay, nhưng lại chỉ có thể nhắm mắt, yên tĩnh thừa nhận sự tàn nhẫn mà nam nhân này 'ban cho' nàng ta.
Việc hôm nay, tất nhiên là Chung Uyển sẽ không để yên. Nàng ta sẽ tính hận này lên người Chung Linh, nhưng lại không có nghĩ tới người khởi xướng nên sự khác biệt về tuổi tác này.
Mới đầu còn tồn tại ý nghĩ có lẽ có thể kết thành một đường với Chung Linh, nhưng sau hôm nay, ý nghĩ này liền hoàn toàn biến mất trong đầu Chung Uyển.
Ngày hôm sau, bởi vì hôm qua chủ động hoặc là còn vì nguyên nhân khác khiến Sầm Mặc bình thường lạnh nhạt cũng yêu cầu thêm vài lần, mới khiến người mới quen chuyện này như Chung Uyển đau nhức cả người.
"Chúc mừng nương nương." Phó ma ma ở bên cạnh đợi Hoàng thượng rời đi rồi mới vào nội thất, vừa nhìn đã biết tình huống tối hôm qua như thế nào rồi.
Chung Uyển phục hồi tinh thần, nhìn sự hỗn loạn trên người liền biết bà ta vừa nói gì, nở nụ cười: "Còn phải cảm tạ ma ma có cách dạy."
"Tiểu chủ còn trẻ, thân thể tốt, chỉ cần tiếp tục như vậy thì không bao lâu sau nương nương nhất định sẽ mang Long tự." Phó ma ma là lão nhân Chung phủ cố ý đưa vào cung.
Chung Uyển nghe vậy thì tỉnh ngộ, đúng rồi, coi như vì Chung Linh mới được thị tẩm thì như thế nào, chỉ cần có thể mang long tự thì hẳn là đã cho người trong hậu cung một bàn tay, đến lúc đó, dùng lý do vì Chung Linh mà nàng ta mới có cơ hội mang thai đứa nhỏ đến kích thích nàng thì chẳng phải là rất tốt sao?
Hơn nữa toàn bộ hậu cung còn chưa có Long tự nào, nếu bản thân thật sự có thai...Trong mắt Chung Linh thoáng hiện ánh sáng. Không biết vì nguyên nhân gì mà cho đến nay những người mang thân phận phi tử vẫn chưa sinh ra Long tự, trước kia cũng có người mang thai, nhưng đều để mất, hoặc là đứa nhỏ không có duyên với người lớn. Nếu nàng ta sinh ra trưởng tử...
Chung Uyển đã tưởng tượng đến dáng vẻ nàng ta đạp Chung Linh ở dưới chân rồi.
Nhìn dáng vẻ của Chung Uyển, Phó ma ma thở dài một hơi, dù sao cũng còn trẻ, vẫn còn thiếu kiên nhẫn: "Tiểu chủ ngàn vạn lần không thể vì Hoàng thượng sủng ái mà nảy sinh ý tưởng gì, vẫn phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, hầu hạ Hoàng thượng thật tốt thì đứa nhỏ sớm muộn gì cũng có."
Chung Uyển tỉnh lại, khôi phục dáng vẻ mảnh mai vốn có, nghe lời gật đầu đồng ý. Phó ma ma ở bên cạnh vừa lòng gật đầu.
Cũng không biết dó thái độ đột nhiên nhiệt tình của Chung Uyển hay là do chuyện khác hấp dẫn Sầm Mặc mà sau đó hắn còn triệu Chung Uyển thị tẩm vài lần, Chung Uyển tự nhiên cũng quý trọng cơ hội không biết về sau còn có mấy lần này mà xuất ra tất cả vốn liếng.
Có lẽ sự nỗ lực của Chung Uyển khiến Hoàng thượng chú ý, không bao lâu sau liền nâng nàng ta lên vị trí Lục Phẩm Tiểu Nghi.
Chung Uyển tươi cười tiếp nhận thánh chỉ, lại tiễn bước công công tuyên chỉ, sau khi quay vào trong phòng thì không nhịn được trầm mặt xuống. Nàng ta bỏ ra nhiều thủ đoạn, thậm chí cả ti tiện để hầu hạ Hoàng thượng mà cũng chỉ có thể tăng lên một cấp như vậy. Cái này so với cấp độ của Chung Linh càng khiến nàng ta cảm thấy bản thân không có cách nào tiến lên phía trước được.
Còn Sầm Mặc từ sau khi nâng phẩm cấp của nàng ta lên thì rất ít khi triệu nàng ta.
"Sao Hoàng thượng lại tới đây?" Chung Linh đang chống cằm ngẩn người, lại vì Sầm Mặc đến mà kinh ngạc một chút. Trước kia đều trực tiếp triệu nàng đến Dưỡng Tâm điện, rất ít khi đến Vân Tường cung của nàng.
"Sao thế? Trẫm không thể đến sao?" Sầm Mặc nhướn mày hỏi lại.
Chung Linh cười tủm tỉm không nói chuyện, Lâm di dẫn đám nha hoàn thái giám rời đi, còn thay họ đóng chặt cửa.
"Hoàng thượng có thể đến nơi này của nô tỳ, nô tỳ cầu còn không được." Chung Linh thấy mọi người rời đi, vẫn cười tươi bước lên khoác tay hắn.
Dường như Sầm Mặc đã thành thói quen, cứ như vậy dẫn vàng vào bên trong.
"Lại nói tiếp, trẫm vẫn chưa từng hỏi qua, nàng ở trong cung thế nào?" Sầm Mặc đánh giá hoàn cảnh trong điện.
"Có Hoàng thượng sủng ái, nô tỳ tự nhiên sẽ tốt đến không thể tốt hơn, nhóm nô tài ở phía dưới cũng không dám chậm trễ." Chung Linh suy nghĩ một lát rồi lại nói: "Nếu thật sự phải nói có gì không tốt thì chính là Vân Tường cung không có mát mẻ bằng Dưỡng Tâm điện của Hoàng thượng rồi."
Bây giờ trời đã vào hạ, mặc dù trong Vân Tường cung luôn có khối băng, nhưng Chung Linh vẫn cảm thấy có chút nóng. Nàng cảm thấy Dưỡng Tâm điện mát mẻ hơn, cũng không biết có phải vì Sầm Mặc không. Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được nhìn hắn một cái.
"Nhìn gì vậy?" Đương nhiên là Sầm Mặc không xem nhẹ ánh mắt của nàng rồi.
"Bỗng nhiên nô tỳ cảm thấy, Hoàng thượng tới Vân Tường cung của nô tỳ thì hình như nơi này mát hơn một chút rồi."
"Biết ngay nàng sẽ nói vậy rồi." Sầm Mặc không để ý ngồi trên giường.
Chung Linh tự nhiên qua đó ngồi cung, nàng rất hài lòng với hình thức ở chung hiện tại giữa nàng và Sầm Mặc.
"Mùa hè qua đi thì tốt rồi." Bỗng nhiên Sầm Mặc nói.
"Mùa hè qua đi thì tốt rồi." Chung Linh lặp lại một lần, nàng sẽ không cho rằng Hoàng thượng đang nói đến thời tiết. "Hoàng thượng có tính toán gì sao? Có thể nói cho nô tỳ biết không?"
Sầm Mặc nghĩ đến chuyện mùa thu thì tâm trạng có chút thoải mái, cũng không thèm để ý đến hành vi tìm hiểu của Chung Linh: "Mùa thu chính là kỳ thi Hương."
"A, đúng rồi, đây chính là chuyện lớn." Chung Linh nghiêm túc gật đầu, dường như bây giờ Hoàng thượng rất không hài lòng với vài người trong triều đình, cho nên hắn muốn từ trong nhóm sĩ tử trẻ tuổi cất nhắc lực lượng của mình.
"Bình thường nàng tránh những chuyện trên triều đình không kịp, tại sao hôm nay lại hỏi."
"Đương nhiên là nô tỳ muốn cùng vui với Hoàng thượng rồi." Chung Linh nghiêng đầu nói: "Thật hy vọng sau lần này Hoàng thượng không còn cảm thấy khó xử nữa."
"Sao lại nói lời ấy?"l
"Tử Thần quốc lớn như vậy, nhất định là có rất nhiều nhân tài, hơn nữa Hoàng thượng lại có ý cất nhắc sĩ tử trẻ tuổi, bọn họ nhất định phải tranh giành. Đến lúc đó nếu xuất hiện người mới tốt thì Hoàng thượng khó có thể lấy hay bỏ, lúc ấy người lại phải đau đầu rồi." Chung Linh cố ý khiến lời nói trở nên vui vẻ.
"Nếu chỉ có vậy thì lại tốt."
Sầm Mặc cười rộ lên, nhưng không có nói mọi chuyện hoàn toàn không đơn giản như Chung Linh nói, triều đình rắc rối phức tạp, đến lúc yết bảng, không thiếu được việc phải phân chia những người đó vào đại gia tộc.
"Hoàng thượng, người tới nơi này của nô tỳ, không cần phải nghĩ nhiều." Nhìn Sầm Mặc lại có xu hướng chìm vào không gian riêng, Chung Linh không nhịn được kéo tay áo của hắn, thu hút sự chú ý của hắn.
"Phải rồi, trẫm không nên vắng vẻ ái phi." Sầm Mặc có chút buồn cười nói, vừa quay đầu đã nhìn vào ánh mắt ẩn chứa sự dịu dàng, cặp mắt quan tâm dịu dàng của nàng, nhất thời ngớ ra.
"Hoàng thượng?" Chung Linh vươn tay ra quơ quơ trước mặt hắn.
Sầm Mặc vươn tay ra kéo tay nàng xuống, nắm trong tay mình, hắn nghiêm túc nhìn về phía nàng.
"Hoàng thượng?" Chung Linh có chút ấp úng, nói không ra lời, cảm thấy hình như ánh mắt Hoàng thượng không quá giống bình thường.
Còn chưa kịp suy nghĩ đã thấy đầu Sầm Mặc tiến lại gần, tâm Chung Linh nhảy dựng lên, Hoàng thượng muốn xuống tay với nàng sao? Cuối cùng Hoàng thượng cũng muốn xuống tay với nàng sao? Nàng vừa chờ mong lại vừa cảm thấy sợ hãi.
Mặc dù Hoàng thượng luôn đối xử tốt với nàng, nhưng lại không gọi nàng thị tẩm, cũng khiến nàng cảm thấy bất an. Nàng cũng từng nghĩ tới vô số lần, sẽ thị tẩm dưới tình huống nào, nhưng lúc việc đó thật sự xảy ra lại không chống lại được sự khẩn trương.
Lúc Chung Linh đang nhắm mắt chuẩn bị thừa nhận lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Sầm Mặc.
Cố gắng kiềm chế mở to mắt, lại phát hiện đối phương mang theo ý cười nhìn nàng, phía trước còn có hơi thở ái muội. Trong nháy mắt Chung Linh đỏ đến tận cổ, cố gắng thoái khỏi tay của Sầm Mặc.
"Thế nào? Ái phi tức giận sao?" Sầm Mặc ôm nàng từ phía sau, vừa rồi, thiếu chút nữa hắn không nhịn được rồi.
"Nào có, nô tỳ nào dám giận Hoàng thượng." Ngữ khí cùng nội dung nói ra hoàn toàn khác nhau, chỉ cần nghĩ đến vừa rồi Sầm Mặc nhìn dáng vẻ ngửa đầu chờ đợi ngốc nghếch của bản thân thì lại muốn tìm một cái động để chui vào.
Sầm Mặc cười nhẹ không nói, chỉ là tựa cằm vào vai Chung Linh.
Lại nghĩ đến dáng vẻ bản thân bị đùa giỡn, Chung Linh còn có chút bất bình, vì sao nàng phải để hắn đùa giỡn như vậy, dù sao bây giờ hắn nhìn nàng thuận mắt, phản kháng một chút hẳn là không trừng phạt nàng đúng không?
Chung Linh có chút thẹn quá hóa giận, tránh khỏi cái ôm của Sầm Mặc, nhân lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, giữ đầu hắn lại, hung hăng ấn môi lên môi hắn, sau đó lại nhanh chóng rời đi.
Có chút kinh ngạc vỗ về cánh môi, Sầm Mặc nhìn dáng vẻ rõ ràng có chút xấu hổ còn cố ý giả bộ của Chung Linh, hắn không nhịn được cười ha ha. Chung Linh lại nhanh chóng nhảy tới cười với hắn.
Lâm Anh ở bên ngoài, chú ý mọi động tĩnh cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn nghe được rõ ràng tiếng cười của Hoàng thượng.
Lần gần đây nhất Hoàng thượng cười to là lần nào? Hình như là lúc tự tay giết những người đó, đại sự thành công.
Nhưng lúc đó tiếng cười của Hoàng thượng không thoải mái như hiện tại. Lâm Anh thầm thở dài trong lòng, tiếp tục đứng canh.