Editor: Búnn.
Có lẽ là vì mới tiếp nhận quyền lực cho nên Vân Quý phi cũng không làm ra chuyện gì khác người, thoạt nhìn ở bên ngoài, toàn bộ hậu cung vẫn vô cùng bình yên.
"Nương nương, quả nhiên Quý phi nương nương thả người vào trong cung của Mục Chiêu nghi, Hàn Chiêu nghi, với các quý tần nương nương khác." Vân Nhi vội vàng tiến vào bẩm báo.
Chung Linh gật gật đầu, có quyền điều động người, điều thuận lợi nhất chính là xếp người của mình vào các cung khác, cũng không phải nói toàn bộ những người đó đều là người của Vân Quý phi, có một số ít vụng trộm bám vào, càng làm cho người khác không biết ai mới là người của nàng ta.
Mà Vân Quý phi cũng không điều người đến những phi tử Chính nhất phẩm, bởi vì phía sau các nàng đều có gia tộc chống lưng. Nhưng những phia tần từ nhị phẩm xuống lại không tốt số như vậy, có điều thời gian nhóm Chiêu Nghi ở trong cung không ngắn, tự nhiên sẽ không để người của Vân Quý phi dễ dàng trà trộn vào trong.
Người chịu thiệt nhất chính là nhóm tiểu vừa mới tiến cung, căn cơ còn chưa ổn định như các nàng.
"Nương nương, nên xử lý cung nữ thái giám mà Quý phi nương nương đưa tới như thế nào?" Tưởng Nhi đứng ở bên cạnh hỏi.
Chung Linh là Nhạc phi, cũng coi như là phi tử nhất phẩm, chỉ là nàng mới được tấn phong, bên cạnh vẫn chưa đủ người, đúng dịp để Vân Quý phi đưa người tới.
"Tần ma ma, bà xem nên xử lý nhóm cung nữ thái giám đó thế nào cho phải?"
Tần ma ma chính là lão cung nữ trong lời của Lâm di. Lúc thấy vị ma ma người sau vượt người trước, nhận được sự coi trọng của chủ tử này, Vân Nhi và Tưởng Nhi còn có chút bất mãn, nhưng sau khi biết trong tên vị cung nữ này có chữ Ngọc thì không còn dám nói gì nữa.
Chữ Ngọc là biểu tượng của một thế hệ cung nữ, không nói đến việc biết bao nhiêu chuyện hắc ám trong cung, chỉ cần nói đến bà ấy có thể sống đến tận bây giờ thì cũng có vài phần thủ đoạn rồi. Dù sao Thái Tổ trong hậu cung trước kia cũng là người hắc ám nổi tiếng.
"Hồi nương nương, Quý phi nương ngươi đưa cung nữ, thái giám tới. Là để cho nương nương sai sử, nương nương cứ việc yên tâm thu bọn họ vào, về sau bọn họ trở thành nô tài trong Vân Tường cung, nương nương muốn dùng như thế nào thì dùng như thế." Tần ma ma mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, cung kính trả lời.
Theo ý của bà ấy là bây giờ thu vào, sau này có thể tùy ý đuổi đi sao? Nhưng người Vân Quý phi sắp xếp có thể dễ dàng đuổi đi như vậy sao? Vạn nhất trước khi ra ngoài lại xảy ra chuyện gì thì sao?"
"Nhưng đám người đó là do Quý phi nương nương đưa tới." Chung Linh có chút do dự mở miệng.
"Nương nương cũng là phi tử nhất phẩm, trong cung cũng chỉ có vài vị có phân vị cao hơn nương nương thôi." Tần ma ma nói, ý chính là nàng cũng có thân phận phi tử, vẫn có chút năng lực chống lại Vân Quý phi.
Chung Linh cười khổ một cái, bỗng nhiên nàng có một thân phận phi tử hữu danh vô thực, nhưng xem tình hình bây giờ thì đúng là giúp nàng không ít.
Vị trí phi tử có sáu cung nữ sai sử, đương nhiên việc làm cũng không coi như là nặng, vì gom đủ số người, Chung Linh liền nâng thân phận của Phương Nhi Viên Nhi lên bằng với thân phận của Vân Nhi Tưởng Nhi. Không biết hai nha đầu không được trọng dụng này có nảy sinh tâm tư khác hay không, nên Chung Linh cũng không dám để các nàng quá thân cận với mình.
"Nương nương, nghe nói tỷ tỷ của nương nương cũng ở trong cung, tốt nhất nương nương nên phái người qua đó nhắc nhở một chút." Tần ma ma mở miệng nói.
"Sao lại làm vậy? Có lẽ ma ma không biết, bản cung và tỷ tỷ luôn không hợp." Chung Linh nhìn về phía bà.
"Nhưng căn cơ của nương nương chưa ổn định, cho nên về sau vẫn nên kéo quan hệ, suy cho cùng thì Chung quý nhân vẫn là dòng chính nữ của Chung gia." Lâm di đã nói hết mọi chuyện cho bà rồi.
Chung Linh cười mỉm: "Bản cung cũng không có ý dựa vào Chung phủ để làm chuyện gì đó, ngay cả danh hiệu Nhạc phi này cũng không có một chút quan hệ nào với Chung phủ."
"Ý của nương nương là..." Tần ma ma không rõ nàng đang suy nghĩ gì, chẳng lẽ muốn dùng năng lực của bản thân để đứng vững giữa hậu cung này sao? Nhưng cần gì phải cố sức như vậy, về sau làm việc gì cũng vô cùng khó khăn.
"Bây giờ không có người khác, bản cung cũng không ngại nói thẳng với ma ma. Mặc dù bây giờ bản cung đang ở phi vị, nhưng vẫn chưa được thị tẩm."
Cuối cùng gương mặt không có chút dao động nào của Tần ma ma cũng xuất hiện biểu cảm kinh ngạc. Dưới tình huống vừa không được Chung phủ chống đỡ, lại vừa chưa được thị tẩm mà có thể vượt cấp tấn phong làm Nhạc phi, nếu không phải Chung Linh thủ đoạn hơn người thì chính là người trong lòng Hoàng thượng? Chẳng lẽ vị chủ tử chưa lớn tuổi này còn muốn đi con đường đánh về mặt tư tưởng.
Không phải trong hậu cung không có nữ nhân như vậy, có thể lên được ngôi vị Hoàng đế thì làm gì có người nào không ưu tú, có vài nữ tử trong hậu cung vô cùng cuồng dại, nguyện ý giao ra toàn bộ bản thân, thậm chí ruồng bỏ gia tộc, chỉ hướng về một mình Hoàng thượng. Nhưng loại phương pháp cực đoan này, nếu không chiếm được sự yêu thích của Hoàng thượng thì cũng sẽ dễ dàng bị người khác, thậm chí là chính tay Hoàng thượng chèn ép, dẫn đến tình cảnh vạn kiếp bất phục.
"Hành động lần này của nương nương thật sự rất nguy hiểm, hay là...." Tần ma ma vẫn không nhịn được khuyên ngủ: "Trong hậu cung, có rất ít rất ít người có thể ở trong lòng Hoàng thượng một thời gian dài, trừ phi nương nương có thể nhanh chóng sinh ra long tự."
"Thành công hoặc là không thành công, bản cung cũng đã chuẩn bị xong tâm lý chiến đấu đến cùng rồi." Chung Linh mỉm cười. Không có sự tương ứng trả giá thì làm sao có được hồi báo.
Thở dài một hơi, Tần ma ma không nói chuyện nữa, bà nhìn ra được chủ tử ở trước mặt mình đã quyết định chủ ý, sẽ không nghe người khác khuyên bảo, chỉ là chủ tử có thể nhanh chóng đến được vị trí bây giờ, ngoại trừ cơ duyên thì cũng có vài phần bản lĩnh, chỉ mong rằng chử tử có thể hoàn thành được tâm nguyện.
Mà những tiểu chủ cùng tiến cung với Chung Linh, thậm chí là người tiến cung trễ như Chung Uyển cũng không có vận khí tốt như nàng, vốn vừa mới tiến chung, bên cạnh vẫn thiếu người, cũng không có người có thể dùng, cộng thêm địa vị của bản thân không cao, cho nên mặc dù biết trong đám người Vân Quý phi đưa tới có gai, nhưng cũng chỉ có thể cười tạ ơn.
Trong lòng những vị tiểu chủ đó có bao nhiêu tâm tư nhưng cũng không có khả năng nói ra.
Lúc Vân Quý phi vội vàng xếp người vào rồi sau đó tiếp quản sự vụ thì trong cung cũng xảy ra vào chuyện cũng không tính là lớn. Uyển Quý nhân ngày thường không có hành động gì, cũng rất ít nói lại vào lọt vào mắt của Hoàng thượng, từ Chính Thất phẩm quý nhân lên tới Lục Phẩm Tiểu Nghi. Mặc dù không lên cao, thậm chí tốc độ còn chậm tới Chung Linh, nhưng vẫn khiến một số người có tâm chú ý.
Trong hậu cung gấm hoa rực rỡ, một tiểu chủ có dung mạo không tính là xuất sắc, nhưng có thể sau mấy lần gặp Hoàng thượng được tấn phong thì hiển nhiên là cũng có chút thủ đoạn.
Người còn lại là An Tâm Nhi, dường như cũng sử dụng thủ đoạn gì đó, cũng có thể phân lực chú ý của Hoàng thượng, từ Thất phẩm Thường tại lên tới Thất Phẩm Quý nhân.
Đương nhiên ở trong mắt người tương lai rộng mở như Vân Quý phi thì việc này cũng không có gì to tát, cho lường trước được thân phận của các nàng không cao, không thoát khỏi lòng bàn tay của nàng ta nên tạm thời cứ để cho các nàng nhảy lên, đợi đến lúc nàng ta hoàn toàn tiếp thu được quyền lợi này thì lúc đó tự nhiên sẽ chú ý đến các nàng.
Còn Chung Uyển, sau khi tiến cung lại vô cùng an phận, mặc dù thỉnh thoảng Hoàng thượng có cho gọi nàng ta, nhưng số lần thị tẩm lại không nhiều, hơn nữa, ánh mắt Chung Uyển có chút căm hận, mỗi lần Hoàng thượng gặp nàng ta, dù vô tình hay cố ý đều nhắc tới Chung Linh.
Cũng chỉ là thứ nữ, cho dù có chút tư sắc, tạm thời chiếm được sự yêu thích của Hoàng thượng, nhưng không có sự chống lưng của gia tộc thì xem nàng có thể đắc ý được bao lâu. Nhưng nàng ta giấu suy nghĩ này rất tốt, ở trước mặt Hoàng thượng vẫn bày ra dáng vẻ kính cẩn, nhu thuận, lúc nói chuyện này lại biểu hiện dáng vẻ như tình nghĩa giữa nàng ta và Chung Linh rất tốt, chính thứ vô cùng hòa hợp.
Nàng ta cũng không quên, Hoàng thượng ở trước mặt cũng là thứ tử.
Hoàng thượng đối xử với nàng ta lúc gần lúc xa, còn ánh mắt nàng ta nhìn hắn lại mang theo chút mê luyến.
***
"Trẫm gặp tỷ tỷ của nàng vài lần, nàng ta hoàn toàn khác với nàng." Cách vài ngày, Sầm Mặc sẽ triệu Chung Linh đến nói chuyện với hắn.
"Nô tỳ và tỷ tỷ tự nhiên không giống nhau, một người đương nhiên sẽ khác với một người." Chung Linh cười nhẹ, đặt một quân cờ xuống: "Nhưng tại sao Hoàng thượng lại nói vậy."
"Lúc nàng nói chuyện với trẫm thì không bao giờ che giấu, nhưng vị tỷ tỷ này của nàng thì muốn nói chuyện gì cũng phải lượn một vòng." Sầm Mặc nhớ tới cách dùng từ dịu dàng, uyển chuyển, hàm xúc của Chung Uyển thì không khỏi lắc đầu, sau đó lại hạ một con cờ, chặn đứng đường lui của Chung Linh.
"Từ nhỏ tỷ tỷ đã đi theo phu tử học tập, tự nhiên là không giống với dã nha đầu như nô tỳ rồi." Chung Linh cảm thấy vui vẻ: "Chẳng lẽ Hoàng thượng không thích người khác nói chuyện nhã nhặn sao?"
"Mỗi ngày trẫm đều xem tấu chương, cái nào cũng vòng qua vòng lại, đến lúc gặp tỷ tỷ của nàng, nói chuyện với nàng ấy giống hệt như phê tấu chương vậy."
Chung Linh không nhìn được bật cười: "Nào có Hoàng thượng thích chế nhạo người khác như vậy, nếu tỷ tỷ nghe được sẽ cảm thấy đau lòng đó." Cũng không biết tỷ tỷ nghe được chuyện Hoàng thượng thích tài nữ ở đâu, cho nên lúc nói chuyện cũng như châu ngọc, ai biết lại không nhận được điều tốt.
Nếu nàng ta nghe thấy Hoàng thượng nói nàng ta giống tấu chương thì e là sẽ xấu hổ, giận dữ đến chết rồi.
Có điều cũng không ảnh hưởng gì đến việc nàng cảm thấy vui mừng khi nghe điều này, Chung Linh cười cười giống như con mèo ăn vụng.
"Sao thế, nghe trẫm nói tỷ tỷ nàng không tốt, nàng vui như vậy sao?"
"Chỉ cần không phải Hoàng thượng nói nô tỳ không tốt thì nô tỳ cũng sẽ vui mừng." Chung Linh chớp chớp mắt, lại hạ một quân cờ.
"Cái gì nàng cũng nói được." Giọng nói của Sầm Mặc mang theo một chút cưng chiều không thể phát hiện được.
"Thật ra ngay từ đầu Hoàng thượng để tỷ tỷ tiến cung, nô tỳ cũng có chút lo lắng." Giọng nói của Chung Linh hơi trầm xuống." Lúc ở nhà, cái gì tốt cũng là của tỷ tỷ, phụ thân mẫu thân chỉ chú ý đến tỷ tỷ, nô tỳ lo lắng, nếu tỷ tỷ vào cung, thì sau này cũng sẽ...."
Sầm Mặc thấy nàng không nói, hắn và nàng có bao điều giống nhau, đều là người bị người khác xem nhẹ, nếu chỉ bị bỏ qua thì cũng được thôi, nhưng hết lần này đến lần khác...Ánh mắt của Sầm Mặc bắt đầu u ám, cả người cũng tỏa ra khí lạnh như có như không.
Dường như không chú ý tới biến hóa của Sầm Mặc, khẩu khí của Chung Linh lại biến đổi, dường như có chút nhẹ nhành hơn: "Có điều cũng là là sợ bóng sợ gió một hồi, Hoàng thượng đối xử với nô tỳ vẫn giống như trước kia, rõ ràng là do nô tỳ lòng dạ hẹp hòi rồi."
Dừng một chút, dường như Chung Linh cảm thấy xấu hổ, lại nói: "Cái gì nô tỳ cũng nguyện ý trao cho tỷ tỷ, nhưng chỉ riêng sự chú ý của Hoàng thượng dành cho nô tỳ, nô tỳ không muốn tặng cho tỷ tỷ một chút nào."
"À? Sao lại như vậy?" Sầm Mặc phục hồi tinh thần từ trong mạch suy nghĩ của mình.
"Từ sau khi mẫu thân qua đời, Hoàng thượng là người đầu tiên đối tốt với nô tỳ như vậy, đối với nô tỳ, Hoàng thượng vô cùng đặc biệt." Nói xong từ cuối, Chung Linh có chút thẹn thùng cúi đầu.
Sầm Mặc không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn nàng dịu dàng hơn rất nhiều, đi qua bàn nhỏ giữa hai người, đưa tay ra cầm tay Chung Linh đặt lên trên đùi.
Chung Linh cả kinh, theo phản xạ muốn rút tay về, nhưng lại bị Sầm Mặc dùng sức giữ lại.
Ngầng đầu nhìn đôi mắt có tồn tại một chút dịu dàng như có như không của Sầm Mặc, Chung Linh thầm thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên, nội tâm của Sầm Mặc yếu ớt, là khát vọng được cần đến, sự lạnh nhạt tàn khốc của hắn chính là ô dù của nàng.
Trận này, xem như nàng thành công, nếu nàng không phải người hiện đại, không biết một chút thuật tâm lý nào, lại cộng thêm nhưng suy nghĩ cẩn thận trước đó thì hẳn là nàng sẽ không dám làm ra loại hành vi được gọi là lỗ mãng này.
Nàng dùng sức nắm tay Sầm mặc, Chung Linh vừa ngượng ngùng vừa dũng cảm chống lại hai mắt của Sầm Mặc.
-----
Lời của tác giả: Dường như có rất nhiều người không hài lòng với chuyện Chung Uyển tiến cung. Nhưng để nàng ta vào cung thì mới có khả năng để ức hiếp nàng ta chứ.
Bây giờ Chung Linh vẫn chưa hoàn toàn đi vào lòng Sầm Mặc, cuộc sống của hắn âm u từ nhỏ, khiến hắn có một chút, ừ, được rồi, khuynh hướng S? Vì thế để Chung Uyển tiến cung, xem phản ứng của Chung Linh.
Đương nhiên là hắn có chút để ý Chung Linh, nên mới làm ra hành động như vậy.
Nếu như Chung Linh muốn thật sự tiến vào nội tâm của Sầm Mặc thì vẫn cần một cơ hôi. Muốn đạt được tín nhiệm của người có cuộc sống hắc ám từ nhỏ thì trình độ hiện tại vẫn chưa đủ.
Tác giả hy vọng mọi người có thể bình tĩnh xem xét Chung Uyển và Vân Quý phi, tác giả sẽ không tùy tiện sắp xếp, nói thẳng ra thì còn là vì tình huống cao trào sau này.
Dù tốt hay xấu, bọn họ đều có tác dụng của mình.