- tiểu thư ....! Tiểu thư ...! - Nhu nhi khẽ lay lay nàng .
Thiên Mỹ cả ngày trời đã thẫn thờ ko nói năng , chỉ ở trên tràng kỷ đem túi hương Hàn Bảo Phong đưa nàng hôm qua lên mũi , lim dim ngủ . Có phải nàng quá ngốc nghếch ko ? Cái túi hương liệu đó là cực phẩm của Trạch quốc , làm sao người thường có thể có được . Cái họ Hàn là họ của hoàng tộc Trân Ngọc quốc , nhưng nàng ko bao giờ ra ngoài , kể cả Nhu nhi cũng ko biết nữa . Thấy nàng cả ngày trời cũng chả thấy nàng trả lời.
- tiểu thư , Hàn công tử bị thương rồi !!! - Nhu nhi ko chịu được , dùng sức hét lên câu này .
- hả ?!? - Thiên Mỹ bật dậy , tay theo bản năng khua loạn xạ .
- ha ha ha ha ha !!! - Nhu nhi che miệng cười , tiểu thư nhà nàng đúng là dễ dụ mà
- Nhu nhi !!! - nàng thẹn quá hóa giận , đỏ mặt hét lên.
- ha ha ... tiểu thư , Nhu nhi thay băng cho người !!! - Nhu nhi nín cười , chỉnh lại giọng nói .
- ân ! - nàng ngồi dậy , mi tâm nhíu vào . Thay băng , mùi máu sẽ rất ghê , nàng ko thích ...
- Nhu nhi , tay ngươi làm sao thế ? - Thiên Mỹ nắm tay Nhu nhi , sờ 1 hồi . Tay Nhu nhi bình thường rất mềm , sao lại như bị 1 lớp băng dày cộp băng thế này ?
- tiểu ... tiểu thư , Nhu nhi sơ ý ... cắt trúng tay ... ! - Nhu nhi lúng túng nói , vội rụt tay lại
Thiên Mỹ bặm môi , vẻ mặt tức giận . Nàng biết , cắt trúng tay ? Lẽ ra phải trúng ngón tay chứ ? Sao lại vào lòng tay , gần tới cổ tay như vậy ? Nàng có IQ gần 200 thì sao chứ ? Nàng ko có võ , ko có quyền lực , ko thể bảo vệ cho Nhu nhi ...
Kiềm chế nước mắt tràn khóe mi , Thiên Mỹ ôm lấy Nhu nhi , Nhu nhi thấy mũi mình cay cay , khóe mắt nàng phiếm hồng . Dúi đầu vào lòng Thiên Mỹ khóc như 1 đứa trẻ.
Màn đêm buông xuống...
Nhu nhi sợ kinh động tới vết thương của nàng nên đã về phòng của mình ngủ .
Trong phòng , Thiên Mỹ dựa đầu vào cửa sổ , 1 tay ôm gối , đôi mắt lim dim , chờ hắn tới chơi với nàng .
Vụt. .....
1 cơn gióng ào vào trong phòng nàng . Thiên Mỹ giật mình tỉnh dậy
- Phong ca ca !!! - Nàng cười xinh đẹp
- ân - Hàn Bảo Phong gật gật đầu .
- Phong ca ca , đưa Thiên Mỹ lên cao nhé !!! - Thiên Mỹ cười thập phần đáng yêu phía hắn giang tay ra .
- ân , bôi thuốc ! - hắn từ trong ống tay lấy ra 2 lọ dược - uống cái này trước ! - hắn lấy 1 viên đan ra
- thuốc viên hả ? - Nàng khua tay cầm lấy .
- ân
- muội ko ăn đâu , đắng lắm ..... - Thiên Mỹ làm mặt như sắp khóc , lắc đầu quầy quậy . Tay đưa viên đan cho hắn
- uống đi ! - hắn rũ mi , trầm giọng . Tiểu nha đầu này thật là bướng bỉnh .
- ko uống , ko uống , Thiên Mỹ ghét đắng .... !!!
Hàn Bảo Phong thở dài , tay lại lấy ra 1 cái bọc , dở ra là những viên trắng kẹo trắng tinh như tuyết nhỏ nhỏ . Tự tay cầm 1 viên ném vào miệng nàng đang mở gào thét .
Thiên Mỹ đang định nhè ra , thì viên kẹo đã tan hết , ngọt ngọt
- kẹo đường !! - Nàng cười khanh khách , liếm liếm môi .
Hàn Bảo Phong: giống con mèo quá.
Hắn bất giác phì cười . Bất quá , Thiên Mỹ nàng đâu nghe thấy gì .
- ăn dược đi , ta cho ngươi tiếp .
- Phong ca ca nhớ nha ! - Nàng mở miệng thật to , ném viên dược vào , cắn cắn rồi nuốt , khuôn mặt ngày càng khó coi , vặn vẹo. - đắng quá. ......
- mở miệng .- hắn ra lệnh
- a ! - Thiên Mỹ mở miệng ra , tiếp tục ăn kẹo đường .- ngọt quá !!!
Khóe môi hắn co rút , nha đầu này ... dễ dụ quá ....
- Phong ca ca , bôi thuốc rồi cho Thiên Mỹ lên cao ...- nàng cười
- ân .- hắn nhanh nhẹn mở nắp lọ dược khác ra , gỡ băng rồi băng bó cho nàng .
- hắt ..... xì .... !!! - Thiên Mỹ hắt hơi 1 cái . Đêm nay lạnh quá , nàng chỉ mặc áo ngủ mỏng và khoác chiếc chăn mỏng nốt .
- lạnh hả ?
- ko có
- vậy đi . - hắn 2 tay ôm eo nàng , đưa nàng vào trong lòng mình , chân khẽ động bay lên .
nha đầu này thật nhẹ . Xem ra đại tướng quân phủ này ko chăm lo tốt . Gầy gò như vậy ....
Thiên Mỹ dúi người vào lòng Hàn Bảo Phong , nàng trên người chỉ mặc mỗi áo mỏng , đêm lạnh quá !
- thấy thế nào - hắn nhẹ hỏi
- lâng .... lâng lâng ....- nàng 2 tay nắm chặt áo sau lưng hắn , ko ngừng làm hắn cười khổ . - Phong ca ca, nếu ta mà thấy được, ta sẽ bắt huynh dậy cho tay khinh công đó !!! - Thiên Mỹ cười , chỉ là giả thiết , nàng dù có nhìn thấy , chưa chắc hắn đã dạy cho nàng
- được ! Ta sẽ làm mắt ngươi nhìn được và dạy khinh công cho ngươi !! - gắn gật đầu
- ha ha - nàng cười. Bỗng dưng nhận ra 1 điều : làm mắt ta khỏi ? Dạy khinh công ??-huynh nói g......... - Thiên Mỹ nhổm đầu dậy , ngạc nhiên nói . Chưa nói xong , tay hắn đã buông nàng ra
- AAAAAAAAAAA
Hắn đơ mặt ,đứng trên cành cây cổ thụ trầm ngâm , hắn nói sẽ chữa cho nàng ? Dạy nàng khinh công ? Đừng đùa chứ ? Khinh công hắn học được từ người giỏi nhất đấy ? Chưa gì đã nói dạy cho nàng. ?
- a , Thiên Mỹ !!! - hắn bỗng dưng thấy tay mất độ ấm , liền nhớ tới Thiên Mỹ bị ngã.
- AAAAAAAAAAAAAAAA- nàng vẫn hét , hắn bị ngốc sao ? Thả nàng như vậy ???
Thiên Mỹ căn bản ko thấy gì nên cũng chẳng biết chạm đất hay chưa , theo bản năng ôm đầu , hét to.
Pặp !!!
May mắn thay , hắn đỡ được nàng rồi....
- ta xin lỗi , rất xin lỗi ngươi !!! - hắn điệu bộ hối lỗi cực kỳ ôm nàng mà thú tội . Hắn lúc nãy quả thật xanh mặt , lỡ như nàng chết ...
Thiên Mỹ nằm im trong lòng hắn ko nhúc nhích , thở gấp , sắc mặt trắng bệch .
Hắn đứng lại trên cành cao nhất của 1 cây cổ thụ . Đặt nàng xuống , ko quên nhắc nhở
- đứng im
Nàng ko chỉ nghe theo mà ... ôm chặt ấy cành cây ấy , hắt hơi liên tục .
Hắn thấy cảnh này ko khỏi buồn cười . Ổn định đứng trên cành cây , tay bế nàng lên , khuôn mặt Thiên My ̃ vẫn co ro . Hắn bước lại gần phía đầu cành , ngồi xuống , cho nàng ngồi ngay cạnh hắn . Cởi áo ngoài ra đắp lên vai Thiên Mỹ .
Thiên Mỹ cũng cảm nhận được hắn quan tâm tới mình , cũng ngồi sán vào hắn hơn . Đưa tay khoác áo lên người hắn
- huynh ko lạnh sao ?
- ko - hắn gạt áo ra . tay lấy áo cuộn tròn nàng lại , để lên trước ngực .
- a ! - Thiên Mỹ bị hắn bất chợt bế lên như vậy cũng giật mình
Tay nàng thò ra khỏi ống áo , mò tay hắn cầm lấy . Mà hắn cũng ko hiểu nàng đang làm gì , đưa tay ra cho nàng nắm . Cảm nhận 1 cục mềm mềm, ấm ấm truyền từ tay đến . Trên đời , nàng là người duy nhất ko sợ hắn , tốt với hắn như vậy .
Thiên Mỹ mơ màng ngủ , đầu dựa vào lòng hắn , tay vẫn giữ chặt hắn như vậy , môi bất giác nở nụ cười