[Dịch] Sủng Mị

Chương 597 : Kế trong kế-Thiên Thính âm hiểm




Trước đó vài phút.

"Cổ Đinh, ngươi đưa lên linh vật Lôi hệđúng lúc thích hợp Khung Lôi Tinh Linh Hoàng của ta chữa thương. Rất tốt, tâm ý của ngươi ta nhận, mặt khác, ta còn có vài chuyện muốn thương thảo cùng ngươi. Vì thế, ngươi tạm thời lưu lại trong phủ của ta."

Thiên Thính ngồi ở trong đại sảnh, hài lòng gật đầu với Yểm Ma cung Cổ Đinh.

Cổ Đinh nở nụ cười nhưng trong lòng đã sớm mắng chửi Thiên Thính dối trá trăm ngàn lần, thu lấy linh vật Lôi hệ của hắn chỉ khen ngợi một câu vậy là xong rồi sao?

Cổ Đinh hành lễ cáo lui, sau đó đi theo một gã nô bộc trở về phòng nghỉ ngơi.

Trong ngày thường, trong phủ Thiên Thính thường có Trần Bằng và gã Hồn Hoàng bệnh hoạn canh gác. Nhưng hôm nay có điều không giống, Thiên Thính cố ý gọi thêm ba gã Hồn Hoàng khác vào trong phủ của mình.

Thiên Thính cũng không ngốc, nếu để cho nguyên lão thấy được trứng Hồn sủng bị hạ cấm chế, nguyên lão nhất định sẽ hiểu ra đầu Hồn sủng đó thiên phú phi phàm. Sau đó nguyên lão cương quyết chơi trò cá chết lưới rách chiếm làm của riêng, vậy thì hắn chính là kẻ đầu tiên bị giết người diệt khẩu.

Mặc dù xác suất xảy ra chuyện này rất thấp, nhưng mà Thiên Thính vẫn muốn bảo đảm an toàn tuyệt đối, sự tình liên quan đến cái mạng của mình không thể nào giỡn chơi được. Vì thế hắn cố ý lưu lại ba gã Hồn Hoàng trong phủ của mình, thật ra hắn không cần bọn họ làm gì cả, hành động này chỉ là ám hiệu để cho nguyên lão biết hắn đã có lòng phòng bị.

"Đại nhân, có một nữ thành viên Hồn Điện tới truyền lời dùm cho Sở Thần."

Vào lúc này, một gã gia thần từ bên ngoài chạy vào báo cáo.

"Dẫn tới !"

Thiên Thính nói.

Một lát sau, Giai Tĩnh xuất hiện ở trong đại sảnh. Nhìn thấy Thiên Thính mặt mày nghiêm trọng, làm cho nàng vô cùng hoảng hốt, vội vàng nói:

"Thiếu gia nhà ta bảo ta tới truyền lời. Tối hôm nay mời ngài tới Vong Giới môn, hắn sẽ đích thân giao đồ."

Thiên Thính khẽ nhíu mày, lập tức gia tăng thái độ cường ngạnh thêm vài phần:

"Nói cho thiếu gia ngươi biết, phải tự mình đến phủ của ta."

Thiên Thính là cường giả cấp bậc nào chứ? Chỉ một câu nói đã khiến cho Giai Tĩnh tinh thần rối loạn, lắp bắp hồi đáp:

"Thiếu gia… thiếu gia… muốn trao đổi ấu sủng đế hoàng với Thiên… Thiên Thính đại nhân. Nếu như đại nhân không đến, thiếu gia sẽ nói bí mật kia ra."

Thiên Thính vỗ mạnh mặt bàn đứng bật dậy, bộ dạng rõ ràng là tức giận lắm rồi.

Minh chủ đã nhiều lần dặn dò nhất định phải giữ bí mật tuyệt đối, nếu như tin này lan truyền ra ngoài khẳng định Thiên Thính sẽ là người đầu tiên bị Minh chủ xử lý. Hắn thật sự không nghĩ tới tiểu tử này lại dám uy hiếp cả mình.

Giai Tĩnh bị khí thế Thiên Thính hù cho sợ hãi giật nảy mình, trực tiếp té ngồi trên mặt đất, ngay cả hơi thở cũng mỏng manh như tơ.

"Hừ !"

Ánh mắt Thiên Thính nhìn chằm chằm vào Giai Tĩnh, không nói một lời.

Qua hồi lâu sau, Thiên Thính mới mở miệng nói:

“Nói cho thiếu gia nhà ngươi biết, ta sẽ mang ấu sủng đế hoàng đến trao đổi. Nếu tối nay không giao đồ đừng trách ta không khách khí."

Giai Tĩnh vội vàng bò dậy, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Trước kia Giai Tĩnh cảm thấy vị nam tửđứng đầu Tứ Tịch này lãnh khốc anh tuấn, còn có phong phạm vương giả. Nhưng trải qua sự tình ngày hôm nay, nàng quả thực sợ hãi mất mật, gã nam tử này trong mắt nàng chính là một đầu dã thú đáng sợ.

Nhìn thấy nữ tử kia chạy ra khỏi phủ, Thiên Thính cười lạnh lẩm bẩm:

"Một tiểu tử chỉ có một con Hồn sủng cấp đế hoàng, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi có thể chơi trò gì? Đừng hòng hi vọng nguyên lão xuất thủ, ta sẽ không cho hắn có cơ hội đó !"

Vào giữa đêm, Sở Mộ từ trong phòng đi ra, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên người hắn làm lộ ra một luồng hàn khí mơ hồ.

Sở Mộ không có nhiều thời gian, sau khi nhận được Tiên Băng lập tức phục dụng, rồi dùng hồn niệm từ từ dẫn dắt vào trong linh hồn mình hóa giải nhiệt độ nóng rực.

May mà quá trình này không kéo dài quá lâu, hiệu quả Tiên Băng vô cùng rõ ràng. Nhờđó, Sở Mộ mới kịp thời thi hành kế hoạch của mình.

Hắn sử dụng một nửa năng lượng có trong Tiên Băng, Băng Không Tinh Linh dựa vào linh hồn tương liên cũng nhận được chỗ tốt tương ứng.

Mặc dù Băng Không Tinh Linh hấp thu năng lượng kém hơn, nhưng Tiên Băng dù sao cũng là linh vật cường hóa Hồn sủng đế hoàng nên tác dụng tương đối lớn. May là Sở Mộ đã trải qua Thánh Huyết Bích Tuyền cải tạo thân thể mới có thể chịu được nhiệt độ lạnh kinh khủng trong đó. Nếu như là người bình thường trực tiếp phục dụng Tiên Băng nhất định sẽ bị trực tiếp đông chết.

Hồi lâu sau Băng Không Tinh Linh tiến vào trạng thái ngủ say, nó cần trải qua một đoạn thời gian khá dài để hấp thu hoàn toàn nguồn năng lượng tinh khiết này. Sau khi tỉnh dậy, đẳng cấp chiến lực của nó nhất định sẽ tăng cường không ít.

Thiên Thính hành sự rất cẩn thận, biết được Sở Mộ muốn tiến hành trao đổi tại Vong Giới môn liền suy đoán Sở Mộ có ý đồ bất chính. Cho nên hắn cố ý để cho trưởng lão Yểm Ma cung - Diệp Đào đi tới Hồn Điện quấn lấy nguyên lão. Dứt khoát không cho lão gia hỏa này có cơ hội xuất thủ, hơn nữa còn cách ly hết thảy hộ vệ gần đó để Sở Mộ một thân một mình tiến vào Vong Giới môn.

Tuy rằng Thiên Thính không thèm đặt Sở Mộ vào trong mắt, nhưng hắn vẫn làm việc hết sức cẩn thận. Có thể nói đây là đại diện cho hạng người sợ chết, xem tính mạng quan trọng hơn bất kỳ thứ gì trên đời.

Sở Mộ chính là lợi dụng tâm lý Thiên Thính, cố ý dời lực chú ý của hắn lên người nguyên lão. Có như vậy, Thiên Thính mới bỏ đi lo lắng khi trao đổi với mình.

Hơn nữa, Thiên Thính hành động cẩn thận đã giúp cho Sở Mộ hạ kết luận, bí mật trứng Hồn sủng và sự tình liên quan đến Thiên Thương Thanh Chập Long chỉ có một mình hắn biết.

Sau khi ra khỏi gian phòng, Sở Mộ triệu hồi Dạ Lôi Mộng Thú một đường phóng tới Vong Giới môn.

Sở Mộ lựa chọn Vong Giới môn là muốn làm cho người ta sinh ra cảm giác Bán Ma đến từ không gian quỷ dị kia. Như vậy thời điểm giết chết Thiên Thính, cho dù Hồn Minh phái người điều tra cũng không thể nào tìm đến chỗ hắn được.

Từ xưa đến nay, Bán Ma chính là hiện thân của nguy hiểm và kỳ bí, đám người Hồn Minh điều tra mờ mắt cũng không tìm ra lai lịch Bán Ma, lại càng không có khả năng biết được một gã thanh niên đồng lứa chính là Bán Ma.

Thời điểm Sở Mộ đi đến cửa thành cố ý dừng lại một chút.

Đại khái chờđợi không bao lâu, Ly lão nhi từđàng xa vội vàng chạy tới.

"Thiếu chủ, trong phủ Thiên Thính có ba gã Hồn Hoàng, lần lượt là Chủ quan Thiên Hạ thành - Mã Nghĩa Lộ, cao thủ nhàn tản Lý Đằng và Yểm Ma cung Cổ Đinh. Ba người này thực lực xếp hàng chót trong trận doanh đế hoàng, nhưng lại là đại địch đối với thiếu chủ."

Ly lão nhi nói.

"Ly lão nhi, ngươi cảm thấy những người này có biết bí mật không?"

Sở Mộ mở miệng hỏi.

"Cứ diệt trừ sạch mới bảo đảm an toàn. Cho dù bọn họ không biết bí mật, nhưng bọn họ đã biết ngươi tiếp xúc với Thiên Thính tối hôm nay.”

Ly lão nhi nói cực kỳ dứt khoát.

Sở Mộ gật đầu tỏ ý đã hiểu, đưa tay vỗ vỗ đầu Mạc Tà.

Mạc Tà từ trên bả vai Sở Mộ nhảy xuống, ánh trăng chiếu rọi lên bộ lông trắng bạc làm cho Mạc Tà càng thêm mỹ lệ.

Sở Mộ biết mình còn không xuất hiện, sợ rằng Thiên Thính sẽ không chịu xuất hiện. Cho nên hắn lưu tiểu Mạc Tà lại cửa thành, còn mình cố ý nhiễu một vòng rồi đi tới Vong Giới môn.

Vong Giới môn nằm trong Kính Kiếm sơn, lúc trước Sở Mộ không rõ vị trí cụ thể. Nhưng hắn không cần chú ý điều này, cứ việc leo lên đỉnh núi chờđợi Thiên Thính.

Mặt đông Kính Kiếm sơn, một nhóm mặc y phục dạ hành đang nhanh chóng đến gần Vong Giới môn.

Những người này đeo mặt nạ, y phục đen thui hòa lẫn vào trong bóng đêm, rõ ràng là không muốn người khác nhận ra thân phận của mình.

Bọn họ khống chế Hồn sủng bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa, nhìn qua không giống cao thủ đứng đầu. Nhưng mà biết cách am hiểu che giấu hơi thở và di chuyển dưới ánh trăng không hề phát ra một chút tiếng động, chốc lát sau đã tiến vào phạm vi Kính Kiếm sơn.

Cầm đầu nhóm người này chính là Hồn Hoàng Trần Bằng.

Vốn là Trần Bằng dựđịnh liên lạc một số bằng hữu đặc thù, sau đó tìm cơ hội ám sát Sở Mộ, rồi mang trứng Thanh Chập Long cao bay xa chạy.

Nhưng mà Thiên Thính bỗng nhiên nói cho hắn biết tối nay Sở Mộ sẽ xuất hiện tại Vong Giới môn, bảo hắn mang một nhóm người giết chết tất cả Hồn sủng và lưu lại một mạng Sở Mộ. Hơn nữa phải làm thật gọn gàng, không được lưu lại bất kỳ dấu vết.

Tuy Trần Bằng là đầu lĩnh nhưng không có ý định xuất thủ, bởi vì hắn vừa ra tay sẽ bại lộ lai lịch Hồn sủng ngay. Một khi Hồn Điện truy xét xuống, Trần Bằng hắn khẳng định không thể nào sinh sống khá giả qua ngày.

"Trình Khương đại ca, ngươi yên tâm, đối phương chỉ có một tên thanh niên có một con Hồn sủng chuẩn đế hoàng, những Hồn sủng khác đều là đồ bỏ đi. Chỉ cần ngươi phế hắn mấy hồn là được rồi, số linh ngươi cần, ngày hôm sau ta sẽ dâng lên."

Trần Bằng mỉm cười nói.

Trình Khương là cái tên rất nổi danh trong Thiên Hạ thành, hơn nữa phần lớn là kinh hồn táng đảm, bất kỳ người nào nghe thấy tên hắn sẽ lập tức chạy vào nhà, đóng cửa tuyệt đối không ra ngoài nửa bước.

Trình Khương là hình tượng ác nhân điển hình bị ba đại thế lực Hồn Điện, Hồn sủng cung, Yểm Ma cung liên thủ truy nã. Khi còn là Hồn Chủ đã làm rất nhiều việc ác, thường xuyên lạm sát kẻ vô tội, hoàn toàn không thèm tuân thủ quy củ, sát hại thanh niên đồng lứa các thế lực lớn. Vì thế mới bị vô số người tức giận, có thể nói là kẻ thù trải khắp thiên hạ.

Vốn là một người bị truy nã hẳn là nửa bước khó đi, nhưng không biết tên này chiếm được kỳ ngộ ở chỗ nào, bỗng nhiên có một linh vật cường hóa cao cấp trong tay. Sau đó cường hóa ra một con Hồn sủng cấp đế hoàng, từđó hắn càng thêm ngang ngược càn rỡ, tùy ý làm bậy không thèm kiêng kị.

Nếu như là Trình Khương xuất thủ, lấy tiếng xấu của hắn, Hồn Điện khẳng định sẽ không hoài nghi lên đầu Hồn Minh. Cho nên chuyện này để cho Trình Khương xuất thủ đúng là cực kỳ thích hợp.

"Hừ, không phải là cái tên đoạt lấy cả hai vinh quang cuối cùng hay sao? Có cái gì đáng sợ mà ấp a ấp úng?"

Trình Khương bất mãn lầm bầm.

"Vâng vâng, thì ra Trình Khương đại ca đã biết rõ sự tình, xem ra Trình Khương đại ca cũng nắm chắc?"

Trần Bằng mỉm cười nịnh bợ, mở miệng dò hỏi.

"Chỉ là một tiểu tử chưa ráo máu đầu, có cái gì mà chắc với không chắc hả? Chờ nhặt xác hắn đi."

Ánh mắt Trình Khương lóe lên một tia sát khí.

"Chuyện này... chuyện này, đại ca đừng giết hắn, giết sạch Hồn sủng của hắn là được rồi."

Trần Bằng nhỏ giọng nói.

"Thật là phiền toái."

Trình Khương phất tay áo tỏ ý bất mãn.

Trần Bằng vội vàng mỉm cười làm lành.

Giết người? Trần Bằng dĩ nhiên không dám, nhất là nguyên lão đang ở trong Thiên Hạ thành. Dù sao Sở Mộ cũng là thành viên Hồn Điện, nếu giết hắn nhất định sẽ bị nguyên lão truy cứu lên đầu hắn.

Thật ra Trần Bằng cũng muốn giết rụng Sở Mộ cho đỡ phiền toái, nhưng phải tìm thời cơ thích hợp mới được. Hơn nữa còn phải cho người khác xuất thủ, bản thân hắn có cho tiền cũng tuyệt đối không dám.

Nếu như Trần Bằng biết Sở Mộ là con nối dòng của một cường giả Tôn vị, là cháu nguyên lão Hồn Điện. Ngay cả nhiệm vụ hôm nay hắn cũng quả quyết không nhận. Chỉ tiếc là bàn về chơi đùa thủ đoạn, Trần Bằng thật sự không bằng Thiên Thính, một khi chuyện này kết thúc, tội lỗi nhất định là rơi vào đầu Trần Bằng rồi.

"Mấy người các ngươi, chuẩn bị xuất thủ.”

Mười mấy người đi phía sau lập tức tuân lệnh, chia ra làm hai nhóm chạy tới Vong Giới môn, hành động vô cùng gọn gàng và dứt khoát.

"Kỳ quái, tại sao lại có hai nhóm người đánh nhau tại Vong Giới môn ?"

Sở Mộ từ trên cao dõi mắt nhìn xuống, trong lòng nghi hoặc không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Phía dưới Vong Giới môn có chừng mấy chục đầu Hồn sủng đang giằng co lẫn nhau, thực lực đám Hồn sủng này chia đều ở cấp quân chủ.

Hai phe đang đánh nhau chết sống, chiến hỏa lan tràn khắp nơi, các loại kỹ năng hoa lệđột ngột nổ tung trên bầu trời làm cho các cư dân và thành vệ chú ý.

Sở Mộ vạn phần khó hiểu, vì sao chuyện này chỉ liên quan tới mình và Thiên Thính, nhưng hiện tại lại xuất hiện hai nhóm người thân phận không rõ?

"Hắc hắc, tiểu tử, có phải là không hiểu chuyện gì đang xảy ra hay không? Có muốn đại ca giải đáp dùm không?"

Trong lúc Sở Mộ còn đang nghi hoặc, một thanh âm xảo trá từ dưới chân núi truyền đến.

Một gã nam tửđeo mặt nạ, mặc y phục màu đen nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Sở Mộ.

Sở Mộ khẽ nhíu mày, xem ra kẻ đến bất thiện, hiển nhiên là Thiên Thính đã chuẩn bị sẵn âm mưu quỷ kế chơi mình rồi.

Sở Mộ cũng không hoảng hốt, trong lòng lặng lẽ suy nghĩ tất cả trường hợp có thể:

“Chẳng lẽ Thiên Thính không muốn cầm lại trứng Hồn sủng hay sao? Tại sao dám phái sát thủ tới giết mình?

"Chẳng lẽ …? Thiên Thính… quả nhiên không phải là đèn cạn dầu a…aa…"

Sở Mộ cẩn thận suy nghĩ một lát, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

“Cái tên Thiên Thính này đúng là độc ác quá rồi, cho dù mình giao ra Mạc Tà, hắn cũng không có ý định buông tha mình.”

"Tiểu tử, chán sống rồi hả?"

Trình Khương thấy tiểu tử kia im lặng suy nghĩ làm như không nhìn thấy mình, nhất thời giận dữ quát lớn một tiếng.

"Hai nhóm người đánh nhau dưới kia là thủ hạ của ngươi?"

Sở Mộ làm ra vẻ trấn định, mở miệng hỏi.

Da mặt Trình Khương lập tức co giật mấy cái, hiển nhiên là không ngờ Sở Mộ nhận ra ý đồ nhanh như thế.

Đám người phía dưới kia là do hắn an bài, mặc dù Trình Khương là ác nhân nhưng hắn cũng không muốn chọc tới loại người có hậu đài vững chắc.

Đám thủ hạ của hắn đánh nhau sống chết nhằm tạo ra hiện trường giảđánh lạc hướng điều tra của đội ngũ hộ vệ thành và thành viên Hồn Điện.

Nhưng Trình Khương không nghĩ tới tiểu tử này thông minh như vậy, thoáng cái đã nhìn thấu kế hoạch giương đông kích tây của hắn.

Một góc tối phía nam Vong Giới môn.

Thiên Thính yên lặng quan sát diễn biến ở phía xa xa.

Lần này Thiên Thính an bài âm mưu quỷ kế tương đối chặt chẽ, hắn tin chắc rằng mình có thể hoàn thành nhiệm vụ này, đồng thời không bị thiệt hại chút nào.

Thiên Thính biết Trần Bằng tất nhiên sẽ dẫn đám ‘bằng hữu đặc thù’ đi giết tất cả Hồn sủng của Sở Mộ. Sau khi đám người kia giáo huấn Sở Mộ ổn thỏa, hắn sẽ xuất hiện thu dọn tàn cuộc.

Khi đó Sở Mộ nhất định là vô lực hoàn thủ, Trần Bằng nhất định đã chiếm lấy không gian giới chỉ của Sở Mộ.

Kết thúc Thiên Thính cần nhất chính là dùng một thân phận trưởng bối chính nghĩa xuất hiện, ra tay giết chết Trần Bằng và đám ác nhân tham tài vật kia.

Cuối cùng hắn sẽ nhân tiện cướp không gian giới chỉ của Sở Mộ từ tay Trần Bằng, bên trong đó nhất định là có trứng Hồn sủng bị hạ cấm chế.

Thiên Thính cũng không lo lắng xảy ra sai sót, lỡ may có chuyện gì cứ tiếp tục điều tra là được. Dù sao kẻ hạ thủ không phải là hắn, hơn nữa hắn xuất hiện với tư cách là người cứu viện, nếu không phải hắn ‘xuất hiện kịp thời’ thì tiểu tử kia đã bị giết. Thậm chí hắn còn là ‘ân nhân cứu mạng’ của Sở Mộ.

Kế hoạch này vô cùng hoàn mỹ, nhưng vẫn có một chút sơ hở, mà sơ hở nho nhỏ này sẽ do Minh chủ bổ khuyết dùm hắn.

"Ma diễm màu trắng? Chẳng lẽ tiểu tử kia triệu hoán Bạch Yểm Ma? Đúng là buồn cười, Bạch Yểm Ma cao đẳng quân chủ có tác dụng gì chứ?"

Thiên Thính đứng ở phía xa ngó chừng ma diễm màu trắng bộc phát trên bầu trời Kính Kiếm sơn, lẩm bẩm tự nhủ.

Thiên Thính âm thầm lo lắng, hắn đã dặn dò cẩn thận không cho Trần Bằng giết chết Sở Mộ. Hơn nữa nhất định phải đoạt lấy không gian giới chỉ mang về.

Đám người kia nhất định phải nắm bắt thời cơ thật tốt mới có thể thành công, lấy tính cách Trần Bằng khẳng định giáo huấn Sở Mộ ‘rất kỹ’. Nhưng cũng vì thế Thiên Thính mới lo lắng bất an, dù sao Trần Bằng và đám bằng hữu kia vốn không phải là hạng người lương thiện.

Thiên Thính lẳng lặng chờđợi một đoạn thời gian ngắn, đến khi tia sáng kỹ năng trên bầu trời Kính Kiếm sơn dần dần ảm đạm xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.