[Dịch] Sủng Mị

Chương 572 : Giết Tần Dạ




"Cuối cùng cũng chết !"

Bạo Băng Thú không có cách nào phân giải thân thể, Tội Ấn và Tội Viêm đồng thời tiến hành tàn phá. Rốt cuộc Bạo Băng Thú chịu không nổi hỏa nhiệt kinh khủng của Viêm Quân Luyện Ngục dần dần tan rã rồi bốc hơi, ngay cả linh hồn cũng bị thiêu đốt hình thần câu diệt.

Linh hồn Tần Dạ lại bị thương tổn, đây đã là hồn thứ ba bị thương, lúc này cả người hắn suy yếu tới cực điểm, hai chân vô lực quỳ xuống mặt đất thở hồng hộc giống như chó nhà có tang.

Viêm Quân Luyện Ngục vẫn chưa kết thúc sau khi Bạo Băng Thú tử vong, Mạc Tà khống chế lực lượng Tội Ấn và Tội Viêm chuyển hướng sang công kích hai con Hồn sủng còn sót lại.

"Vù vù vù vù vù !”

Vô số Hỏa long giương nanh múa vuốt ở trong luyện ngục, hàng loạt đóa hoa Tội Ấn nở rộ tràn đầy khí tức tử vong. Thậm chí lực lượng đế hoàng bá đạo bắt đầu phá hủy không gian phong ấn, kết cấu phong ấn càng lúc càng yếu ớt.

"Thiếu chủ, bảo Mạc Tà ngừng Viêm Quân Luyện Ngục, mau lên !"

Vào lúc này thanh âm Ly lão nhi đột nhiên truyền vào trong tai Sở Mộ.

"Vì sao?"

Sở Mộ nghi hoặc hỏi lại, thông qua kỹ năng Viêm Quân Luyện Ngục giết sạch địch nhân không phải là giảm công bớt việc hay sao?

"Lúc trước ta đã nói với ngươi rồi, đây là một cái song trọng phong ấn, phong ấn thứ hai thành lập phía dưới phong ấn thứ nhất. Tiểu hồ ly của ngươi sử dụng năng lực Bài Trừ Phong Ấn, thi triển lực lượng Tội Ấn đã gây ra ảnh hưởng đối với phong ấn phía dưới. Ta có cảm giác phong ấn phía dưới lỏng lẽo lắm rồi, nếu như sinh vật trong đó chạy thoát ra ngoài, sợ rằng tiểu hồ ly của ngươi cũng không phải là đối thủ."

Ly lão nhi vội vàng nói.

Trong lòng Sở Mộ thất kinh hồn vía, không nghĩ tới phía dưới Huyết Thú tếđàn còn có một sinh vật kinh khủng hơn tồn tại.

Sở Mộ nhìn lướt qua Tần Dạ và Hạ Nghiễm Hàn đang thừa nhận đau khổ tột cùng, trải qua Viêm Quân Luyện Ngục tẩy lễ, hai người này đã bị thương nặng chỉ còn dư lại hai con Hồn sủng không có bao nhiêu tính uy hiếp.

Sở Mộ lập tức ra lệnh cho Mạc Tà thu hồi kỹ năng Viêm Quân Luyện Ngục.

"Ngao ô ô ô !"

Tội Viêm trong mắt Mạc Tà dần dần mờ nhạt, tất cả Tội Ấn chầm chậm lùi về khắc lên thân thể Mạc Tà. Biển lửa dày đặc theo đó tản đi lưu lại mùi vị khét lẹt thoang thoảng trong không khí.

Sau khi lĩnh vực luyện ngục màu ám đỏ giải tán, tinh thần tất cả mọi người vẫn còn ở trong ảo giác rung động vô cùng, cho đến khi không gian phong ấn trở về yên tĩnh mới từ từ khôi phục như cũ.

"Kết thúc sao?"

Thần sắc Cẩn Nhu công chúa như mộng như tỉnh, ánh mắt mang theo vài phần mờ mịt nhìn tới Mạc Tà.

Nội tâm Diệp Hoàn Sinh rung động thật lâu không thể nào bình tĩnh xuống, đây là lần đầu tiên hắn cảm thụ lực lượng cấp đế hoàng khoảng cách gần như vậy. Loại lực lượng này khiến cho lòng người kinh hãi không gì sánh nổi, đồng thời lại càng kích thích nội tâm Diệp Hoàn Sinh nhấc lên từng đợt sóng gió cuồn cuộn. Bởi vì trận đánh lần này đã thúc đẩy khát vọng tăng cường thực lực trong lòng hắn.

Bản thân Sở Mộ cũng bị Viêm Quân Luyện Ngục làm cho chấn động không dứt, cấp đế hoàng và cấp quân chủ chênh lệch không chỉ trên phương diện lực lượng thuần túy, ngay cả phòng ngự, thuộc tính, thể chất …v…v cũng khác biệt rất lớn. Hơn nữa, Hồn sủng cấp đế hoàng còn có năng lực đặc thù rất khó phán đoán uy lực chân chính.

"Vù vù vù !"

Trên người Mạc Tà lại dâng lên ngọn lửa Tội Viêm, năng lượng màu ám đỏ làm cho thân ảnh Mạc Tà càng thêm tà dị và đáng sợ.

Mỗi lần Mạc Tà đi tới một bước, dưới chân sẽ có đóa hoa Tội Viêm xông lên nâng đỡ cách mặt đất vài phân, tư thế uy phong lẫm lẫm, khí phách hơn người. Đối mặt với hai con Hồn sủng quân chủ đỉnh phong bị Viêm Quân Luyện Ngục hành hạ thê thảm tạo thành hai cảnh tượng hoàn toàn trái ngược. Khí thế uy nghiêm của một đời Hồ Quân bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Mạc Tà chậm rãi đi đến trước mặt Hoàng Kim Tà Trùng, sinh mệnh lực sinh vật này cực kỳ ương ngạnh, cho đến bây giờ vẫn còn đang cố gắng chống đỡ thân thểđứng lên. Viêm Quân Luyện Ngục thả ra lực lượng Tội Viêm và Tội Ấn không có tập trung công kích, vì thế nó mới còn sống sót tới tận bây giờ.

Nhưng mà lúc này Hoàng Kim Tà Trùng không còn khả năng đối mặt với Thất Tội Hồ - Đọa Lạc Viêm Quân.

Nó chỉ là loài bò sát nhỏ nhoi ngay cả năng lực chống cự cũng không có, Mạc Tà dùng đuôi chậm rãi cuốn lên.

Chín cái đuôi, mỗi một cái đều có lực lượng Tội Ấn, chín đạo Tội Ấn thẩm thấu vào trong thân thể Hoàng Kim Tà Trùng không hề có chút lực cản.

Tần Dạ ngã quỵ trên mặt đất, cặp mắt giăng đầy tia máu, lúc này hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng Kim Tà Trùng bị Tội Ấn phá hủy tính mạng từng chút một.

"Ta … ta là … ta là con của Hồn Minh Thập Lục Tuyệt - Tần Vũ, ngươi có … có thể giết sạch Hồn sủng … sủng của ta. Nhưng không thể giết ta, nếu không bằng hữu của ngươi, thân nhân của ngươi, còn có những người quan hệ với ngươi… chắc chắn chôn cùng."

Tần Dạ cắn răng, cố gắng đè xuống cảm giác khuất nhục tìm cách uy hiếp.

Nghe thấy Tần Dạ nói câu này, Cẩn Nhu công chúa khẽ cau mày rơi vào trầm tư. Nàng vốn hiểu rất rõ thể chế của Hồn Minh, địa vị Thập Lục Tuyệt tương đối cao, trong tay nắm giữđông đảo địa giới, thậm chí có quyền sinh sát rất lớn.

"Công chúa, Thập Lục Tuyệt - Tần Vũ là ai?"

Sở Mộ nhìn thoáng qua Cẩn Nhu công chúa, mở miệng hỏi.

"Thể hệ Hồn Minh không giống với Yểm Ma cung hay Hồn Điện chúng ta. Bọn họ chỉ có chức vị không có danh hiệu, phân bố quyền lực và địa vị chủ yếu là: Nhất Chủ, Nhị Cơ, Tứ Hùng, Bát Hoang, Thập Lục Tuyệt. Thực lực của những người này xem như là đứng trên đỉnh lĩnh vực nhân loại chúng ta, khống chế Hồn sủng cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi. Tính toán đơn giản từ góc độ thực lực thì thực lực Thập Lục Tuyệt mạnh hơn nguyên lão chúng ta một chút."

Giọng nói Cẩn Nhu công chúa trở nên vô cùng trầm thấp.

"Còn mạnh hơn nguyên lão?"

Trong lòng Sở Mộ tương đối kinh ngạc, nhớ là Ly lão nhi từng nói với mình nguyên lão nhất định có Hồn sủng cấp đế hoàng đỉnh phong, thực lực cũng nằm trong hàng ngũ tối cường trong thế giới nhân loại. Cứ suy nghĩ như vậy, cho dù thực lực Thập Lục Tuyệt không vượt qua cấp đế hoàng, nhưng sợ rằng số lượng Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong không chỉ có một con.

"Biết là tốt rồi, thanh niên đồng lứa tranh đấu ngay cả phụ thân ta cũng không có cách nào ra mặt truy cứu. Nhưng nếu như các ngươi giết ta, cho dù ngươi là công chúa, thiếu chủ gì gì đó cũng mang lấy tai họa sát thân."

Tần Dạ là người thông minh, sau khi uy hiếp trực tiếp lấy ra thân phận thanh niên đồng lứa tranh đấu để cho đối phương lưu lại một con đường sống. Nếu không, lần này Tần Dạ khẳng định là chết chắc rồi.

Tần Dạ cố ý quan sát thần sắc Sở Mộ, phát hiện Sở Mộ có vẻ do dự thì trong lòng mừng thầm. Chỉ cần lần này sống sót rời khỏi nơi này, hắn sẽ vận dụng hết thảy lực lượng Hồn Minh rửa mối nhục ngày hôm nay.

"Công chúa, ta có thể tin tưởng ngươi không?"

Sở Mộ quay đầu lại hỏi.

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

Cẩn Nhu công chúa tựa hồ hiểu được ý tứ Sở Mộ, khóe mắt hơi cong lại hiển lộ ý cười nhàn nhạt.

Sở Mộ gật đầu, thân thể chợt nghiêng tới trực tiếp bay tới vị trí Hạ Nghiễm Hàn.

Tần Dạ thấy Sở Mộ rời khỏi, tảng đá trong lòng nhất thời rơi xuống. Đồng thời cười nhạo lòng dạ Sở Mộ không đủ độc ác, đổi lại là hắn, cho dù đối phương là ai cũng dứt khoát giết chết diệt trừ hậu hoạn. Cho dù là nhi tử Minh Chủ hay cháu chắt Thiên Hạ vương tọa – Lê Hồng cũng vậy.

Nhưng mà Tần Dạ còn chưa kịp kết thúc nụ cười bỗng nhiên cảm giác hình như có thứ gì đó bò tới chỗ hắn.

Tần Dạ vội vàng cúi đầu nhìn xuống, lập tức phát hiện chẳng biết lúc nào đã có một đống Tội Ấn màu ám đỏ lan tới chỗ hắn, men theo bàn chân lan tràn đến phần bụng, sau đó đến cổ họng, cuối cùng là đỉnh đầu...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.