Qua sườn núi chênh vênh là một dãy núi non bát ngát hiện ra trong tầm mắt, từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy một dòng sông xanh quanh co chảy dài vòng qua sơn mạch, xuyên qua rừng rậm và sơn cốc rồi biến mất ở phía chân trời.
Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa men theo lối mòn tương đối rộng rãi, đi theo hướng nghịch lưu dòng nước.
Điểm cuối của Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa đều là bờ đông Thần Hồ, hai người đã đạt thành hiệp nghị chiếu ứng lẫn nhau, phần thưởng vinh quang cao nhất sẽ tiến hành chia đều.
Mặc dù Sở Mộ rất muốn một mình độc chiếm, nhưng mà cao thủ cảnh thứ bảy này nhiều như mây. Sở Mộ không nghĩ rằng với thực lực một người có thể giành lấy vinh quang cao nhất.
Thực lực Cẩn Nhu công chúa khẳng định cao hơn hắn, hơn nữa nàng đã điều tra rõ ràng đại đa số nhân vật tại bậc thang thứ hai có tính uy hiếp lớn nhất. Cho nên Sở Mộ cũng thu được không ít tin tức tình báo chuẩn xác.
Dĩ nhiên đó không phải là nguyên nhân thực sự để Sở Mộ quyết định đồng hành với Cẩn Nhu công chúa, mà chủ yếu là vì Cẩn Nhu công chúa nhắc tới âm mưu của Hạ Nghiễm Hàn. Khi còn ở Cổ thành, Sở Mộ đã khẳng định Cẩn Nhu công chúa và Hạ Nghiễm Hàn không cùng một nhóm, mà hai người đều có phe phái riêng của mình. Về phần Cẩn Nhu công chúa tiết lộ cạm bẫy của Hạ Nghiễm Hàn thì Sở Mộ cảm thấy có độ tin cậy tương đối cao.
Trong khoảng thời gian này, Sở Mộ vẫn âm thầm lo lắng tình huống bên phía Hạ Nghiễm Hàn.
Lúc trước Hạ Nghiễm Hàn đã thả ra trái tim Cửu Vĩ Viêm Hồ làm mồi dụ, điều này nói lên hắn khẳng định biết Sở Mộ xuất hiện ở Thiên Hạ thành. Khi đó Sở Mộ cảm thấy chỉ cần mình không triệu hồi Mạc Tà tham gia chiến đấu, đoán chừng Hạ Nghiễm Hàn không thể nào đoán ra thân phận của mình.
Nhưng mà Sở Mộ rõ ràng đã đánh giá thấp khả năng của Hạ Nghiễm Hàn, bởi vì tại cảnh thứ tư Hạ Nghiễm Hàn đã chỉa đầu mâu về phía hắn.
Cẩn Nhu công chúa nói tới đoạn thời gian trước Hồn Điện Sở Thần biểu hiện quá mức nổi trội, hơn nữa lại kết thù hận với Trầm Dịch Thành. Cho nên trong quá trình Thiên Hạ Quyết diễn ra, đám người kia vẫn luôn truy tìm thân phận thật sự của Sở Mộ.
Đồng thời Cẩn Nhu công chúa cũng nhắc tới một người, đó chính là Hạ Cung Tả Tiêu.
Tả Tiêu có thủ hạ trải rộng khắp các địa giới, nhân lực đông đảo lại có sở trường truy tung và ám sát. Vì thế Hạ Nghiễm Hàn mới chấp nhận bỏ tiền ra mời Tả Tiêu đối phó Sở Mộ.
Lúc trước Tả Tiêu vẫn một mực hoài nghi thân phận Sở Mộ, cho đến khi sự tìnhTương Chí bị giết ở cảnh thứ tư phát sinh thì thực lực Sở Mộ đã bại lộ rõ ràng. Trên một trình độ nhất định, Tả Tiêu đã có thể xác định Hồn Điện Sở Thần chính là Sở Mộ mà hắn đang tìm keiém.
Tả Tiêu và Hạ Nghiễm Hàn hiển nhiên là người thông minh, bọn họ biết bây giờ Sở Mộ đang được vô số cao thủ Hồn Điện bảo vệ. Mặc dù bọn họ đã đoán ra thân phận Sở Mộ nhưng tạm thời nhẫn nhịn, không có chân chính hạ sát thủ.
Bởi vì như thế, bọn họ liền dời tất cả kế hoạch vào trong Thiên Hạ Quyết, có thể nói là Tả Tiêu đã bố trí không ít cạm bẫy tại Thiên Hạ Quyết, chỉ cần Sở Mộ xuất hiện nhất định sẽ biến thành cá trong chậu, chim trong lồng.
Sau khi nghe Cẩn Nhu công chúa nói ra chuyện này, trong lòng Sở Mộ cũng cực kỳ kinh ngạc.
Để cho hắn kinh ngạc không phải là bẫy rập của Tả Tiêu, mà là tại sao Hạ Nghiễm Hàn và Tả Tiêu đoán ra được thân phận của mình?
Mấy cảnh trước Sở Mộ chiến đấu chỉ sử dụng Hồn sủng loại hình chủ lưu, phần lớn Hồn sủng sư đều có một, hai con thuộc chủng tộc này. Bọn họ tuyệt đối không thể nào chỉ dựa vào điểm này để nhận ra mình.
"Thiếu chủ, ta cảm thấy rất có thể liên quan đến sự tình ở Ly thành. Vu Hạ và Trầm Dịch Thành cấu kết với nhau, đồng thời cũng cho thấy Vu Hạ có quan hệ mờ ám với Hạ Cung. Nếu như Hạ Cung Tả Tiêu xuất hiện ở Ly thành lúc đó khẳng định sẽ biết rõ những chuyện ngươi làm tại Ly thành. Hạ Nghiễm Hàn là biết ngươi có thể Bán Ma hóa, lúc đó Hồn Điện Sở Thần và Bán Ma đều cùng một tòa thành, chỉ cần liên hệ hai người lại với nhau sẽ đem hoài nghi lên trên đầu ngươi. Cuối cùng căn cứ vào biểu hiện mấy cảnh đầu tiên kia rồi tiến hành so sánh cẩn thận sẽ biết rõ vấn đề."
Ly lão nhi nghiêm túc nhắc nhở Sở Mộ.
Sở Mộ khẽ nhíu mày suy nghĩ, từ trước tới nay hắn cảm giác mình ẩn giấu rất tốt rồi, nhưng không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị Hạ Nghiễm Hàn đoán được.
Thế nhưng, nếu đã bị nhận ra thân phận thì Sở Mộ không cần phải băn khoăn nhiều nữa.
Hạ Nghiễm Hàn tuyệt đối không thể nào nhúng tay vào đại hội Thiên Hạ Quyết, người hắn cần đối phó chỉ có mỗi Tả Tiêu.
Tả Tiêu là sát thủ, Sở Mộ cũng không phải là tay mơ mới ra đời, cuộc sống của hắn đã trải qua vô số lần tàn sát, hiểm tử hoàn sinh. Bên trong Thiên Hạ Quyết ẩn tầng vô số bí ẩn, đường còn dài chưa chắc ai chết vào tay.
Cẩn Nhu công chúa tiết lộ tin tức xem như đã giúp Sở Mộ một việc rất lớn. Bản thân hắn trước giờ không muốn nợ ân tình, hiển nhiên sẽ trợ giúp nàng xông qua cảnh thứ bảy.
Thực lực Cẩn Nhu công chúa sâu không lường được, Sở Mộ chưa bao giờ dám coi thường nữ nhân này.
Nhưng sự thật chứng minh nàng đúng là một nữ Hồn sủng sư không thích ứng hành động nơi hoang dã.
Mặc dù trên đường đi, Cẩn Nhu công chúa đã tiểu tâm cẩn thận, đi một bước tính một bước, nhưng cuối cùng vẫn phạm phải không ít sai lầm thường thức.
"Thì ra ngươi không hiểu rất nhiều thứ, tại sao cứ thích giả trang bộ dạng cái gì cũng biết nhỉ?"
Sở Mộ ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi, quay đầu lại nhìn xuống đôi chân Cẩn Nhu công chúa đang bị nổi nhọt.
Lúc nãy Sở Mộ và Cẩn Nhu băng rừng Kinh Cúc (rừng gai), Sở Mộ vốn tưởng rằng Cẩn Nhu công chúa sẽ biết địa phương này nguy hiểm nhất không phải là Thực Vật giới Hồn sủng, mà là những nguy cơ tiềm ẩn ở trong hoàn cảnh đặc thù này.
Kết quả vị là tiểu công chúa một đường xông pha thẳng tiến vào bụi rậm, y phục đắc tiền bị cào rách đã đành, làn da hoàn mỹ như ngọc bích bị gai đâm tạo ra vô số lỗ thủng li ti cũng không nói, nhưng mà chất kịch độc men theo miệng vết thương xâm nhập vào trong máu mới là nghiêm trọng nhất. Mặc dù Cẩn Nhu công chúa đã kịp thời phục dụng dược tề giải độc nhưng đôi chân nhỏ bé của nàng đã biến thành một màu xanh lục rồi.
"Tại sao ta lại thấy trên mặt ngươi có vẻ hả hê nhỉ? Ban đầu ta đã nói là mình không quen thuộc hoàn cảnh Mê giới rồi, cho nên mới cần một người dẫn ta đi. Vốn tưởng rằng một người từng biểu đạt lòng ái mộ sẽ khẳng khái giúp ta vượt qua, nhưng mà xem ra ta suy nghĩ quá đơn thuần rồi."
Cẩn Nhu công chúa trợn mắt liếc sang Sở Mộ, bộ dạng giống như là oán trách hắn không chịu nhắc nhở.
Tính cách và suy nghĩ của mỗi người sẽ biến hóa tùy theo môi trường sống. Ví như hai năm trước Cẩn Nhu công chúa chính tai nghe thấy Sở Mộ biểu lộ ý hâm mộ tại Đại Sở thế gia, có lẽ lúc đó nàng không quá lưu tâm chuyện này.
Nhưng mà hai năm trôi qua, khi Cẩn Nhu công chúa đối mặt với nam tử này một lần nữa đã biến chuyển thái độ từ lúc nào không biết, có lẽ là vì thời gian đã tạo ra ngăn cách, cũng lặng lẽ thay đổi rất nhiều thứ xung quanh hai người bọn họ.
Thật ra trong lòng Cẩn Nhu công chúa đang có ý hờn dỗi và oán trách. Nàng phát giác cái tên Sở Mộ này vốn không hiểu cái gì gọi là phong độ thân sĩ, hơn nữa cực kỳ vô sỉ, chuyên môn sử dụng lợi thế thu lấy lợi ích. Nếu như nàng không nhắc tới chuyện Hạ Nghiễm Hàn, cái tên này chắc chắn sẽ không thèm quan tâm tới nàng.
Cẩn Nhu công chúa mơ hồ nhận ra Sở Mộ sinh lòng cảnh giác không chỉ vì vấn đề Mạc Tà, ngược lại luôn luôn giữ vững tư thế phòng bị và không tín nhiệm bất kỳ người nào.
Cẩn Nhu công chúa không biết nhiều về Hồn sủng trốn tránh của Sở Mộ, hiển nhiên cũng không biết vấn đề chủ yếu là do dáng vẻ và khí chất của mình khiến cho Sở Mộ bị ám ảnh tinh thần. Nhất là dưới tình huống Sở Mộ không có cách nào nhận ra Hồn sủng trốn tránh, cho dù cả hai đang đối mặt với nhau.