- Hôm nay người của Lãnh Thổ Viện Tranh Minh đại địa đến đây, nói là muốn chúng ta tham gia hội nghị lãnh thổ mười năm một lần, đến lúc đó thành chủ các đại cương thành, chủ nhân các lãnh thổ tư nhân, chưởng môn nhân các thế lực lớn cùng một ít nhân sĩ rất có danh vọng đều đến tham gia, Tân Nguyệt Địa chúng ta vừa mới độc lập không lâu, trước kia chưa từng tham gia loại hội nghị này, không biết cần phải thương thảo những chuyện gì!
Liễu Băng Lam nói.
- Vậy thì đi thôi!
Sở Mộ còn đang suy tư chuyện của Sở Thiên Mang, không quá chú ý tới lời nói của Liễu Băng Lam.
- Kế tiếp không phải con muốn đi Tranh Minh chủ thành sao?
Liễu Băng Lam nói.
- Mẹ muốn con tham gia hội nghị này?
Sở Mộ hỏi.
Liễu Băng Lam lắc lắc đầu, nói:
- Mẹ biết con không thích những việc này, đương nhiên là mẹ đi. Sao vậy? Lần này mẹ khó được cơ hội đi ra cùng con, bộ dạng con lại mất hứng, chê mẹ làm vướng bận sao?
Lúc này Sở Mộ mới kịp phản ứng, vội vàng nở nụ cười nói:
- Làm sao có chuyện đó, con vinh hạnh tới cực điểm!
- Vậy thì còn được!
Liễu Băng Lam nói.
- Nói không chừng mẹ ra tay, cha lập tức hiện thân!
Sở Mộ cảm thấy được loại khả năng này rất lớn.
Trong trí nhớ của Sở Mộ, Sở Thiên Mang hẳn là một người rất chung tình, ít nhất trong thời gian hắn trưởng thành Sở Mộ phát hiện phụ thân không hề lui tới với nữ tử khác, mà mỗi khi Liễu Băng Lam xuất hiện tâm tình của phụ thân luôn có vẻ phức tạp mà bất đắc dĩ.
- Con người hắn cuồng vọng tự đại, nói không chừng đã sớm ở bên ngoài cho ngươi thêm không ít đệ đệ muội muội, không dám tới gặp chúng ta cũng là chuyện bình thường!
Liễu Băng Lam hừ lạnh một tiếng.
- …
Sở Mộ nhất thời không biết làm sao tiếp lời.
Rất rõ ràng oán niệm của Liễu Băng Lam đối với Sở Thiên Mang thật sự rất sâu.
Vốn quan hệ phu thê của hai người đã không quá hòa hợp, hai người đều có chủ kiến của mình, hơn nữa đều thuộc dạng người có suy nghĩ ngoan cố.
Hơn nữa đã qua nhiều năm như vậy, Sở Thiên Mang chưa từng xuất hiện qua, điều này làm oán niệm của Liễu Băng Lam càng lớn, cho dù hắn không muốn gặp nàng thì cũng phải đi thăm đứa con, chẳng lẽ hắn không biết Sở Mộ đã tìm kiếm hắn bao nhiêu năm.
- Có lẽ cha có nỗi khổ!
Sở Mộ cảm thấy mình nên nói tốt thay cho cha, miễn cho giữa cha mẹ hoàn toàn không còn khả năng điều hòa quan hệ.
Liễu Băng Lam không muốn tiếp tục nhắc tới hắn, chuyển khai đề tài.
Sở Mộ càng thêm bất đắc dĩ, hiện tại hắn đã đại khái hiểu được vì sao lúc mình còn nhỏ khi gặp Liễu Băng Lam, trên mặt mẹ mình luôn như phủ sương lạnh, rất rõ ràng là cấp cho Sở Thiên Mang nhìn xem, kết quả không nghĩ tới lại đông lạnh chính mình, làm mình không hiểu vì sao lại sản sinh một ít sợ hãi đối với mẫu thân.
Trong lòng Sở Mộ thầm cảm thấy ngày sau bất kể như thế nào ở trước mặt mẫu thân khi nhắc tới phụ thân mình cũng phải vô cùng cẩn thận.
Nói chuyện với mẫu thân một lúc, định xong thời gian xuất phát, Sở Mộ quay về phòng của mình.
Sau khi quay về phòng mình, trong lòng hắn còn đang suy nghĩ chuyện của Sở Thiên Mang, hắn không rõ vì sao cha mình không chịu lộ mặt, rốt cục là có thứ gì đang kiềm chế hắn, chẳng lẽ thật sự là vì thân phận Ám Tông?
Nhưng bất kể là Thần Tông hay Ám Tông, việc này không quan hệ gì tới Sở Mộ, hắn căn bản không để ý phụ thân có gia nhập vào Ám Tông hay không.
Càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, Sở Mộ ném qua một bên không thèm nghĩ tiếp.
Ngược lại nhớ tới hiện tại Dạ đã bước vào bất hủ cấp, hơn nữa bản thân mình đã có được song tà lực cường đại, lần này đi Tranh Minh chủ thành sẽ không gặp được vấn đề gì quá lớn.
Thay quần áo, Sở Mộ nằm lên giường, thuận tay kéo chiếc mền ở bên cạnh đắp lên người mình.
Vừa kéo mền, bên cạnh bỗng dưng truyền ra thanh âm kêu khẽ, quay đầu nhìn lại thì ra là một thiếu nữ dáng người lả lướt mặc áo ngủ hơi mỏng nằm ngay trên giường của hắn, làn da bóng loáng cùng hương thơm xử nữ mê người tràn vào mũi hắn khiến Sở Mộ ngây người sửng sốt.
- Ca ca, huynh làm gì thế…
Trữ Mạn Nhi xấu hổ đến đỏ bừng mặt, khẽ kêu lên một câu.
Nhìn bộ dáng kiều mỵ mê người của Trữ Mạn Nhi, trong lúc nhất thời Sở Mộ cũng không biết nên nói gì mới phải.
Vừa rồi hắn luôn suy nghĩ công việc, tuy rằng linh hồn tương liên cho hắn cảm giác Trữ Mạn Nhi ở gần bên, nhưng hắn lại luôn cho rằng nàng ở phòng bên cạnh.
- Ta đã quên nơi này vốn là phòng ngủ của muội…
Sở Mộ đỏ mặt gãi gãi đầu.
Nơi này vốn là phòng riêng của Trữ Mạn Nhi, nhưng sau khi nàng rời đi Diệp Khuynh Tư lại ưa thích nơi này nên dời qua, vì thế phòng của Sở Mộ cũng biến thành nơi này.
- Nga, nơi này là phòng của ca ca sao, nhưng mà Liễu a di lại để cho muội ngủ ở đây…
Trữ Mạn Nhi vừa nói xong câu đó lập tức ý thức được điều gì, gò má trắng nõn xinh đẹp lại biến thành đỏ bừng.
- Muội ngủ đi, ta đi sang phòng bên cạnh!
Sở Mộ đứng dậy, hắn cảm thấy được mình còn tiếp tục nhìn sẽ xảy ra sự cố.
Nha đầu kia đã không còn là tiểu nha đầu ngày trước, toàn thân đều lộ ra mị lực, có được dáng người liêu nhân quyến rũ lại thêm gương mặt xinh đẹp thuần khiết như tiên tử, nếu hắn không giữ khoảng cách, bản thân đã cấm dục suốt một năm hắn sợ rằng mình sẽ nảy sinh ý nghĩ không tốt lắm.
- Ca ca, cách đây không lâu có một vị u linh tỷ tỷ rất xinh đẹp bỗng nhiên bay vào đây, nàng nhìn thấy muội đang thay quần áo sau đó lại bay mất…
Lúc Sở Mộ rời đi Trữ Mạn Nhi liền nhắc nhở hắn một câu.
- …
Sở Mộ càng không biết nói gì, lần này hiểu lầm càng lớn.
- Muội cảm giác nàng vẫn còn ở Hồ Đình…
Trữ Mạn Nhi nói tiếp.
- Được, ta đã biết!
Sở Mộ khép lại cửa phòng, cũng không cảm thấy buồn ngủ hắn liền theo hướng Hồ Đình bước qua.
Quả thật trở về tới bây giờ, hắn còn chưa chào hỏi qua Cẩn Nhu công chúa một tiếng.
Trong Hồn Điện có một hồ nước, giữa hồ xây một lương đình, cầu gỗ bắt ngang, tòa lương đình này nằm sau Nữ Tôn Điện của Liễu Băng Lam, bình thường là lương đình dành riêng cho nàng.
Hồ nước thật sạch sẽ, ảnh ngược tinh quang trên bầu trời, xa xa nhìn qua thật giống như những ngôi sao rơi xuống nhân gian, thỉnh thoảng có phiến lá ngẫu nhiên rơi xuống tạo nên gợn sóng mới khiến người ý thức được đây chẳng qua chỉ là ảnh ngược.
Bên hồ nước một lũ thanh hồn áo trắng đang im lặng đứng yên ở đó.
Nàng thật cẩn thận nhìn nhìn xuống mặt nước hồ, ánh mắt chăm chú quan sát bên dưới.
Trong hồ nước vẫn là một mảnh tối đen, còn có những ngôi sao trên bầu trời chiếu xuống, chỉ riêng không có bộ dáng của nàng.
Trên mặt nàng lộ ra tia mất mát cùng chua xót.
Bản thân Bạch Cẩn Nhu cũng không biết đã có bao lâu mình không chứng kiến vóc dáng của chính mình, sau khi hóa thành u linh, nàng có thể tùy ý xuyên qua Kính Diện thế giới, nhưng dù sao đây là thế giới hư ảo, trong hiện thực căn bản không có hình ảnh của nàng, hoặc là nói nàng vốn không hề tồn tại trong thế giới chân thật này.
Lúc này Sở Mộ đứng cách đó không xa, hắn biết nàng thích nước, cũng thích mặt nước yên tĩnh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nàng hiện lên mất mát cùng chua xót, trong lòng hắn cũng cảm thấy khổ sáp.
Điều này làm cho Sở Mộ nhớ tới câu hỏi của Hải Thiếp hỏi qua hắn.
- Cẩn Nhu!
Sở Mộ đi tới bên người u linh công chúa, gọi nàng một tiếng.
- Có phải ta rất giống oan hồn lệ quỷ như trong sách đã vẽ ra hay không? Tóc của ta có phải là rất dài, lại giống yêu quái, đôi mắt của ta có phải không có tròng mắt, trống rỗng như một cỗ thi thể…
Sau khi Cẩn Nhu công chúa hóa thành u linh, rất ít xuất hiện trước mặt người lạ, nàng sợ hãi mọi người giấu diếm không muốn làm cho nàng thương tâm, cho nên cứ nói nàng ở trong trạng thái u linh vẫn rất đẹp. Nàng căn bản không nhìn thấy bộ dáng của mình, căn bản không biết lời mọi người nói có phải là sự thật hay không.
- Đừng nghĩ như vậy, nàng vẫn xinh đẹp như trước đây, là người mà ta đã thấy…
Sở Mộ chần chờ một thoáng, cuối cùng vẫn nói ra:
- Là người đẹp nhất mà ta từng nhìn thấy!
Cẩn Nhu công chúa ngẩn người, đôi mắt trong suốt nhìn chăm chú vào Sở Mộ.
Chợt nàng cúi đầu xuống, mở miệng nói:
- Có một số việc, ta chưa bao giờ dám sử dụng thuật đọc tâm đối với ngươi, ta sợ hãi mình biết được sự thật sẽ càng thêm khó qua…
- Nàng đọc đi, có một số việc kỳ thật chính bản thân ta cũng không biết đáp án, hoặc là ta không biết nên làm sao mở miệng!
Sở Mộ nói.
Cẩn Nhu công chúa lắc lắc đầu, cho dù nàng biết được đáp án lại có ý nghĩa gì, bản thân nàng là một người đã chết.
- Ta sẽ giúp nàng tìm được Nại Hà Hoa!
Sở Mộ thành khẩn nói.
Cẩn Nhu công chúa không đáp, nàng cùng Sở Mộ ngồi bên cạnh hồ, nhìn xuống nước.
- Kế tiếp ngươi sẽ đi đâu?
Cẩn Nhu công chúa hỏi.
- Tranh Minh chủ thành, nàng đi với ta không?
Sở Mộ hỏi.
- Cha ta muốn mang ta cùng đi Tranh Minh Thiên Không Lâm, trên bản đồ có ghi rõ nơi đó hình như có một tòa Thiên Giới Bi!
Cẩn Nhu công chúa đáp.
Nhắc tới Thiên Giới Bi, Sở Mộ lại nhớ tới lời mà Trữ Mạn Nhi đã nói với mình.
Văn tự trên Thiên Giới Bi chỉ có Cẩn Nhu công chúa đọc hiểu, nếu muốn cởi bỏ mê đề Thiên Giới Bi khẳng định cần có nàng hỗ trợ, ngay lập tức hắn đem chuyện mình biết được có quan hệ tới Thiên Giới Bi nói với Cẩn Nhu công chúa.
- Bi Khấp Giả, ngụy Bi Khấp Giả?
Cẩn Nhu công chúa lâm vào trầm tư.
Trong khoảng thời gian Sở Mộ rời đi, Cẩn Nhu đã tiến hành thăm dò hai tòa Thiên Giới Bi khác tại Tân Nguyệt Địa, đã phát hiện một ít tin tức càng sâu hơn, mấy tin tức này vừa lúc trùng hợp với lời của Sở Mộ kể về Bi Khấp Giả.
- Nàng có thể đọc được trí nhớ hay không?
Sở Mộ hỏi.
- Có thể, nhưng người bị đọc trí nhớ không thể phản kháng, bằng không sẽ tạo thành thương tổn nghiêm trọng đối với linh hồn của ta!
Cẩn Nhu đáp.
- Ta đã đặc biệt xem Thiên Giới Bi thật lâu, với trí nhớ của ta hẳn đã đem văn tự trên Thiên Giới Bi nhớ kỹ, nàng đọc trí nhớ của ta, nhìn xem trên Thiên Giới Bi đã viết cái gì!
Sở Mộ nói.
- Được!
Cẩn Nhu gật gật đầu, vươn ngón tay nhẹ nhàng điểm lên trán Sở Mộ.
Đọc trí nhớ người khác là một việc thật lâu dài, đồng thời thật tiêu hao tinh thần lực của chính mình, trong quá trình Cẩn Nhu đọc trí nhớ của Sở Mộ đã đem bên trong trí nhớ ghi chép lại.
Sở Mộ nắm lực lượng không gian trong tay, dựa theo những gì Cẩn Nhu đọc được, Sở Mộ đem toàn bộ văn tự viết trong không khí, hợp thành một đoạn phù hào đặc thù.
Chẳng qua đó là đoạn phù hào mà chính Sở Mộ xem không hiểu!