Sau khi tìm được Trữ Mạn Nhi, Sở Mộ cũng không còn lưu luyến gì với Ô Bàn đại địa.
Dựa theo đường cũ quay về, vẫn lấy lịch lãm làm mục tiêu chủ yếu.
Lần này phong ba mầm móng Thế Chủ Thụ khiến cho Sở Mộ ý thức được thực lực của chính mình nếu ở lĩnh vực của mình quả thật không có mấy người đủ đối kháng với hắn, nhưng nếu đặt tới cả Ô Bàn đại địa thậm chí là một ít đại cương thành mà nói chung quy vẫn khuyết thiếu.
Lực lượng mà Trữ Mạn Nhi đánh mất đã quay trở lại, bởi vì thân thể cùng tinh thần lực còn cần điều dưỡng, nàng tạm thời còn chưa thể tiến hành chăm sóc ôn dưỡng hồn sủng của Sở Mộ.
Ý tứ của nàng chính là đem tinh thần lực chứa đựng trong cơ thể, đem cô đọng thành tiên khí, thử trợ giúp Dạ đột phá chủ tể cấp, bước lên lĩnh vực bất hủ cấp.
Bên trong hồn sủng của Sở Mộ, Dạ đạt tới chủ tể cấp hoàn mỹ, ban đầu khi ở Yêu Trủng nó lựa chọn mang theo Yêu Quan, như vậy nó sẽ trở thành sinh vật bất hủ cấp.
Nếu Dạ đã lựa chọn tiếp tục theo mình lưu lạc, Sở Mộ tự nhiên không hi vọng cấp bậc của nó không thể tăng lên.
Hiện tại cấp bậc của Trữ Mạn Nhi không cao, nếu ôn dưỡng sinh vật chủ tể cấp thì thật là vấn đề lớn, sinh vật bất hủ cấp đối với nàng mà nói đúng là có chút miễn cưỡng, xác suất thành công thật sự không cao lắm.
May là lần này đánh mất lực lượng đã quay trở lại, tinh thần lực của nàng được tăng lên, so với thời gian ở trong vương cung của Ô Bàn càng mạnh, nếu tiến hành luyện hóa là có thể tăng lên tới bất hủ cấp.
Theo chính Trữ Mạn Nhi phỏng chừng đại khái dùng thời gian bốn tháng là nàng có thể ngưng tụ đủ tiên khí, đến lúc đó rót vào trong thân thể của Dạ, chỉ cần trình độ lịch lãm của Dạ đạt tới tiêu chuẩn bất hủ cấp, Dạ sẽ trở thành một đầu hồn sủng bất hủ cấp!
Ước hẹn với lão Ly nhân trong Yêu Trủng là năm năm nên Sở Mộ chưa từng quên, đoạn thời gian kế tiếp hắn phải dẫn dắt hồn sủng của mình tăng lên, tận lực bước lên lĩnh vực bất hủ cấp.
Khi hồn sủng càng ngày càng tới gần chủ tể cấp đỉnh phong cùng chủ tể cấp vô địch, tầm mắt tìm kiếm tài nguyên của Sở Mộ dần dần đặt lên trên tiên vật.
Sở Mộ chưa từng gặp qua tiên vật, thậm chí còn chưa từng nghe qua, chỉ riêng lấy được một khối tiên vật nhưng lại là hồn hạch của một sinh vật bất hủ cấp.
Hiện tại bên cạnh Sở Mộ có Trữ Mạn Nhi, kỳ thật Trữ Mạn Nhi chính là mầm móng của Thế Chủ Thụ, quả thật nàng có thể cung cấp cho hồn sủng của Sở Mộ bước vào bất hủ cấp, nhưng Sở Mộ cũng không thể đem thực lực của tất cả hồn sủng của mình dựa vào trên người Trữ Mạn Nhi, tốt xấu khi đem nàng so sánh với Thế Chủ Thụ thì nàng chẳng qua chỉ là một gốc cây bé nhỏ, có thể cung cấp tiên khí cũng chỉ có bấy nhiêu, trừ phi thực lực của nàng tăng lên được phạm vi lớn.
Hơn nữa lực lượng của Thế Chủ Thụ chủ yếu là ôn dưỡng, là một quá trình thật chậm rãi, giống như Trữ Mạn Nhi đem toàn bộ ý vị ngưng tụ lại tiến hành cường hóa cho một đầu hồn sủng, cuối cùng thật sự có chút lãng phí giá trị của chính bản thân nàng.
Khi trước còn ở Vạn Vật thành khi Diệp Khuynh Tư cùng Trữ Mạn Nhi đi chung với nhau, Sở Mộ đã phát hiện Diệp Khuynh Tư cùng Trữ Mạn Nhi nếu họp lại cùng nhau quả thật là một tổ hợp chế tạo linh vật hoàn mỹ nhất, Sở Mộ cảm thấy được khí vận ôn dưỡng của nàng hẳn nên đặt lên huyền vật, tiên vật, hơn nữa với khả năng nắm giữ huyền thuật cùng tiên thuật của Diệp Khuynh Tư, như vậy hiệu quả đạt được tài nguyên so với việc Trữ Mạn Nhi chỉ chiếu cố cho một đầu hồn sủng tốt hơn nhiều lắm.
Mục đích tiếp theo của Sở Mộ tự nhiên là Tranh Minh chủ thành, chia tay đã có một thời gian, trong lòng Sở Mộ luôn nhung nhớ Diệp Khuynh Tư, lúc này đi gặp nàng mang theo Trữ Mạn Nhi xem như là nỗi vui mừng.
…
Muốn đi Tranh Minh đại địa Sở Mộ đương nhiên không dám trực tiếp xuyên qua thế giới ốc tích.
Nghe nói có vài trung xu giao thông giữa Tranh Minh đại địa cùng Ô Bàn đại địa có thể tránh qua được chỗ này, chỉ tiếc Sở Mộ vì mới bước chân vào Ô Bàn đại địa cùng Tranh Minh đại địa cho nên không biết được bí mật đó.
Quay về đường cũ, giữa đường đều có lịch lãm, nhưng địa phương thích hợp lịch lãm cũng không nhiều.
Đi tới Quan thành cảng, Sở Mộ phát hiện trong hải cảng lục tục xuất hiện cờ xí của Tân Nguyệt Địa, không chỉ có hải quân Tân Nguyệt, còn có thương thuyền Tân Nguyệt, khách thuyền, đội tàu mạo hiểm giả.
Theo như tình huống này hẳn là Tân Nguyệt Địa đã dần dần nối kết cùng Quan thành.
Vì tiết kiệm thời gian, đoàn người Sở Mộ không ngồi thuyền mà trực tiếp bay qua Ám Thiên Hải.
Với thực lực bây giờ của bọn họ muốn đi qua Ám Thiên Hải cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Hải dương ám sắc, nước biển hôn ám, địa phương giao tiếp chỉ có một hắc ám lưu tinh đang lướt cực nhanh, đây chính là dực hệ hồn sủng của Sở Mộ, Vong Mộng.
Tần suất vỗ cánh bay lượn của Vong Mộng kỳ thật rất chậm, mỗi khi nhẹ nhàng vỗ cánh thân thể của nó lại có thể bay đi thật xa.
Trữ Mạn Nhi bị bắt đi trước khi Sở Mộ đến hoàng tộc di tích, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Vong Mộng.
Lúc ban đầu khi Vong Mộng ở trong hộp gỗ nghỉ ngơi điều dưỡng, Trữ Mạn Nhi đã thích nó phi thường, thường thường mở hộp gỗ nhìn xem, dùng ý vị mỏng manh của mình đến ôn dưỡng cho nó.
Hiện tại Vong Mộng đã ký kết hồn ước với Sở Mộ, có được một tia tinh thần liên hệ Trữ Mạn Nhi ngày ngày đều ôm Vong Mộng không chịu buông ra.
Từ Tịch Tĩnh Lâm quay về Quan thành là một đoạn hành trình thật dài, mỗi ngày Trữ Mạn Nhi không ôm tiểu Mạc Tà thì lại ôm Vong Mộng, kết quả ở trên đường nguyên bản Vong Mộng luôn thiếu huyền vật để cường hóa lại đột nhiên từ trung đẳng chủ tể tiến vào cao cấp chủ tể.
Lần này Vong Mộng không cần dùng huyền vật thăng cấp đã khiến cho Diệp Hoàn Sinh, Triêu Lãnh Xuyên cùng Bàng Duyệt kinh ngạc đến rớt cằm.
Xác suất hồn sủng tự chủ thăng cấp thật sự rất thấp, ba người Diệp Hoàn Sinh cực khổ thu thập tư nguyên cùng huyền vật trong mỗi lần lịch lãm, thật vất vả gom đủ một huyền vật cho cao cấp chủ tể, rốt cục mới làm một hồn sủng bước vào cao cấp chủ tể. Mà hồn sủng của Sở Mộ lại làm ra chuyện khiến nhân thần căm giận như vậy – tự chủ thăng cấp!
Không có việc gì làm lòng người càng mất thăng bằng hơn so với việc này!
Chuyện này làm Diệp Hoàn Sinh cùng Triêu Thái Tử buồn bực thật lâu, cả người dùng ánh mắt trừng trừng nhìn hồn sủng của mình, hi vọng một ngày nào đó hồn sủng của mình có thể tự chủ thăng cấp, tiết kiệm được huyền vật có hạn của chủ nhân.
- Di? Sở Mộ, trên người Vong Mộng của ngươi sao lại phát ra quang mang kỳ quái như thế?
Trên bầu trời, Bàng Duyệt cũng đang ngồi trên lưng Vong Mộng chợt mở miệng hỏi.
Sở Mộ đang tĩnh tu, trên thực tế vừa rồi Sở Mộ cũng cảm giác được linh hồn của mình thăng hoa, chắc là có một đầu hồn sủng đang thăng cấp.
Sở Mộ mở mắt, nhìn thoáng qua quang mang tản ra trên người Vong Mộng, trên mặt nổi lên biểu tình không biết là cười khổ hay vui sướng.
- Trời ạ! Sở…Sở Mộ…Vong Mộng của ngươi muốn làm cái gì!
Diệp Hoàn Sinh đang bay lượn một bên nhất thời kêu to!
Triêu Thái Tử phản ứng chậm nửa nhịp xoay đầu lại, phát hiện quang mang đặc hữu trên người Vong Mộng, miệng há hốc có thể nhét được nắm tay!
- Ca ca, tiểu Vong Mộng lại thăng cấp vậy!
Trữ Mạn Nhi truyền ra tiếng cười như chuông bạc.
Quả nhiên, từ trên thân Vong Mộng hiện lên hào quang bay múa chung quanh, nhìn qua thật giống như phù hào cổ ngữ đen nhánh đang ẩn hiện.
Hắc ám, lôi đình – khi Vong Mộng thăng cấp, khắp bầu trời như bao phủ bóng đêm nồng đậm!
Từng đạo ám tử sắc vong lôi vô cùng tráng lệ cắt qua phía chân trời, hợp thành một bộ hình ảnh làm người lóa mắt kinh động!
- Sở Mộ, ngươi là con riêng của nữ thần may mắn đi!
Trong bóng đêm, Diệp Hoàn Sinh tức giận bất bình kêu lên.
Nữ Hoàng Thiên Đình Xà của hắn cùng Vong Mộng của Sở Mộ đều là hồn sủng cùng nhau lớn lên, hiện tại Nữ Hoàng Thiên Đình Xà là đại chủ sủng của Diệp Hoàn Sinh, thật vất vả mới siêu việt Vong Mộng của Sở Mộ được hai cấp bậc.
Kết quả khi từ Tịch Tĩnh thành về tới Lâm thành, Vong Mộng lại tự chủ thăng cấp kéo gần một ít.
Lần đầu tiên xuất hiện Diệp Hoàn Sinh đã tự an ủi mình, thực lực của Vong Mộng dừng lại ở đê đẳng chủ tể đã quá lâu, tự chủ thăng cấp chỉ là việc sớm hay muộn, dù sao cấp bậc chủng tộc của nó rất cao.
Nhưng hai lần tự chủ thăng cấp liên tục lại là chuyện thế nào!
Có ai gặp qua một con hồn sủng chưa tới nửa năm thời gian đã từ trung đẳng chủ tể không cần dùng huyền vật cường hóa liền trực tiếp vượt qua hai cấp bậc, bước lên cảnh giới chủ tể cấp đỉnh phong hay không!
Khi hết thảy hắc ám cùng lôi điện biến mất, Diệp Hoàn Sinh, Triêu Thái Tử, Bàng Duyệt đều đưa mắt nhìn Sở Mộ như nhìn quái vật!
Đây chính là chủ tể cấp, không phải nô phó cấp, thống lĩnh cấp, liên tục hai lần tự chủ thăng cấp cũng có thể phát sinh?
- Liên tục hai lần tự chủ dị biến, loại chuyện tình khiến kẻ khác giận sôi cũng làm ra được, quả thật là phát rồ!
Diệp Hoàn Sinh nói.
Bản thân Sở Mộ kỳ thật cũng rất vô tội, hắn hoàn toàn không làm gì, chỉ là khi Vong Mộng bước lên cao cấp chủ tể lịch lãm chỉ thiên về trên người nó, lần đầu tiên tự chủ thăng cấp tuy rằng Sở Mộ thật kinh ngạc, nhưng vẫn suy đoán được là do nguyên nhân gì.
Nhưng lần này lại tự chủ thăng cấp, thật sự dọa Sở Mộ nhảy dựng.
Trong khoảng thời gian ngắn từ trung đẳng chủ tể tiến lên điên phong chủ tể, hơn nữa chúc tính của bản thân Vong Mộng lại đặc thù, thực lực tăng lên thật sự không chỉ là gấp hai mà thôi.
Sở Mộ nhìn thoáng qua Trữ Mạn Nhi đang không ngừng cười khúc khích.
Vong Mộng liên tục thăng cấp hai lần, trực tiếp bước liên điên phong chủ tể cấp, bởi vậy có thể thấy được là nhờ Trữ Mạn Nhi thiên ái, vì vậy thực lực của hồn sủng sẽ tăng lên kinh khủng bậc nào!
- Sở Mộ, Vong Mộng của ngươi có lẽ là chủng tộc dị biến đi!
Bàng Duyệt tức giận nói, Triêu Thái Tử tỏ vẻ trầm mặc, không phát biểu ý kiến gì là tốt nhất.
- Chủng tộc dị biến, ân…
Đôi mắt xinh đẹp của Trữ Mạn Nhi chợt lóe lên.
Nàng đem ngón út xinh đẹp đặt bên môi, bắt đầu tự hỏi vấn đề này.
Hoàng tộc là sinh vật duy nhất có thể thông qua thực lực bản thân cùng kỳ ngộ tiến hành niết bàn tái tạo, loại niết bàn tái tạo này có chút gần sát như chủng tộc dị biến, nhưng không giống như chủng tộc dị biến tăng lên khủng bố như thế.
Lời nói của Bàng Duyệt đã nhắc nhở Trữ Mạn Nhi, thay vì để Vong Mộng tự chủ thăng cấp, chẳng thà thử cấp cho Vong Mộng có một lần niết bàn tái tạo.
Nói không chừng, không chuẩn Vong Mộng liền có thể bước vào bất hủ cấp!