[Dịch] Sủng Mị

Chương 1338 : Dáng tươi cười tiêu trừ âm mai




Một đoàn ảnh tử mỏi mệt bám vào bên cạnh Hà Thương.

Hà Thương đã không nhúc nhích, đoàn ảnh tử ở cạnh hắn lo lắng đong đưa lên, cho dù đến bây giờ Ám Hoàng cũng không muốn tin tưởng chủ nhân của mình đã chết.

Không biết tình huống như vậy kéo dài được bao lâu, Ám Hoàng nâng lên thân thể tổn thương đầy người chậm rãi bay về hướng nữ tử kia.

Ảnh tử của thiếu nữ cùng ảnh tử của Sở Mộ trùng điệp cùng một chỗ, thân hình cô độc của Ám Hoàng chầm chậm không dung nhập vào trong ảnh tử của bọn họ, lựa chọn hôn mê.

Tiếng khóc bên tai càng ngày càng nhẹ, Sở Mộ cúi đầu nhìn Trữ Mạn Nhi.

Tiếng nức nở của Trữ Mạn Nhi dần dần biến mất, đôi tay nàng ôm Sở Mộ dần dần thả lỏng, thân thể đã không còn gì chống đỡ.

Nàng mệt đến ngủ thiếp đi.

Lần này đối với nàng mà nói là một lần tra tấn tâm linh thật lớn, sau khi hết thảy chấm dứt lòng của nàng tràn đầy vết thương, thật sự không biết sẽ lưu lại âm ảnh sâu khắc bao nhiêu trong lòng nàng.

Nhìn thấy nàng mệt mỏi mê mang, trong lòng Sở Mộ dâng lên nỗi thương tiếc vô hạn.

Nàng đã trổ mã trở thành một nữ tử xinh đẹp động lòng người, ở trong lòng Sở Mộ nàng càng giống như tiểu cô nương luôn cần được bảo vệ, không chấp nhận để cho nàng bị chút thương tổn.

Trong khu rừng yên tĩnh, Diệp Hoàn Sinh, Triêu Thái Tử, Bàng Duyệt, Tiêu Tiêu đều đang hướng tận sâu trong khu rừng đi tới.

Xuyên qua một mảnh cánh rừng tăm tối, phía trước mắt bọn họ bị màu đỏ chói mắt bao phủ, máu tươi chảy tràn khắp không trung lẫn mặt đất!

Bốn người bị tình hình này làm hoảng sợ ngây người, thật lâu vẫn không dám tiến lên.

Mà vào lúc này, một nam tử ôm một thiếu nữ nhỏ nhắn đang hướng chỗ của họ bay tới.

- Là Sở Mộ!

Diệp Hoàn Sinh liếc mắt liền nhận ra Sở Mộ.

- Hắn ôm thiếu nữ kia là ai vậy?

Tiêu Tiêu tò mò hỏi.

Sở Mộ hạ xuống trước mặt bốn người, nhìn bọn hắn, mở miệng hỏi:

- Mọi người không sao chứ?

- Chúng ta quay chung quanh bên ngoài rừng suốt nửa ngày, tìm mãi không thấy phương hướng, cuối cùng khi tìm được…Ách, hình như mọi chuyện đều đã được ngươi giải quyết!

Diệp Hoàn Sinh nói.

Nếu Sở Mộ đã ôm Trữ Mạn Nhi quay về, khẳng định trường phong ba cũng đã xong.

Bốn người đều vô cùng tò mò, Sở Mộ làm sao có thể cướp được Trữ Mạn Nhi từ trong vòng vây của Khang Nhược Đồng, Hoắc Lỗi, Hứa Khoan kia, chẳng lẽ lại là hắc sắc yểm ma phát điên sao?

- Đi thôi, chúng ta về Yếu Tắc thành Tịch Tĩnh Lâm trước!

Sở Mộ nói.

Diệp Hoàn Sinh cùng Triêu Thái Tử giao tiếp với Sở Mộ lâu như vậy, từ trong ánh mắt hắn liền nhìn ra tâm tình của hắn không được tốt. Hai người cũng không hỏi nhiều, khống chế hồn sủng liền bay về Yếu Tắc thành Tịch Tĩnh Lâm.

Bên trong Yếu Tắc thành Tịch Tĩnh Lâm có lẽ còn có người có chút ý đồ, nhưng vậy thì tính sao, đã giết bảy tên, nếu như còn có người tự tìm đường chết, Sở Mộ cũng không để ý giết thêm một ít!

Sau trận chiến này Tịch Tĩnh Lâm đã không còn như xưa, không có Thế Chủ Thụ, không có người thủ hộ, tương lai cánh rừng rậm này sẽ biến thành hình dạng gì không ai có thể suy đoán trước.

Sau khi quay về Yếu Tắc thành Tịch Tĩnh Lâm, Sở Mộ ôm Trữ Mạn Nhi đang ngủ say đi vào trong phòng.

Sở Mộ thật nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường, nhưng Sở Mộ chợt phát hiện bàn tay nàng vẫn ôm chặt hắn, không muốn buông ra.

Lúc này nàng giống như một con nai nhỏ, cho dù đang ngủ cũng muốn tựa vào bên cạnh người tạo cho nàng cảm giác ấm áp an toàn nhất, muốn dán sát thân thể hắn, ngửi mùi của hắn, như vậy mặc dù đang ngủ nàng cũng biết rõ có người đang bảo hộ nàng, không cần lo lắng ác mộng quỷ quái quấn thân.

Sở Mộ chậm rãi gỡ nhẹ bàn tay của Trữ Mạn Nhi cầm trong tay mình, sau đó đặt lên giường, đắp chăn cho nàng.

Sở Mộ thử buông tay ra, lại lập tức phát hiện Trữ Mạn Nhi có vẻ nôn nóng bất an, bộ dạng như muốn tỉnh lại.

Sở Mộ thở dài, cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng ngồi bên cạnh giường nhắm mắt lại.

Trận chiến đấu này cũng làm Sở Mộ cảm giác cả người mỏi mệt, không chỉ đơn thuần bị tiêu hao lực lượng, trong lòng nhiều ít vẫn có chút khó thể tiêu tan.

Sở Mộ vừa nhắm mắt liền ngủ thiếp đi, thật sự có rất ít lần hắn buông hết thảy, nặng trĩu chìm vào giấc ngủ, thậm chí khi cửa phòng bị đẩy ra hắn cũng không hề cảm giác.

Ngoài cửa, Bàng Duyệt đang định đi vào trị liệu cho Sở Mộ, lại thấy hắn đang ngồi ở mép giường dựa lưng vào nơi đó, cúi đầu ngủ.

Nhiều khi Bàng Duyệt đều phát hiện Sở Mộ dùng tư thế như vậy dựa vào dưới tàng cây hoặc trên cây ngồi ngủ, nhưng khi đó tùy thời tùy khắc hắn đều có thể tỉnh lại, chỉ cần có chút động tĩnh gió thổi cỏ lay.

Nhưng lần này Bàng Duyệt lại nhìn thấy một thân ảnh mỏi mệt, chẳng khác gì một pho tượng màu xám sắc.

Ở bên cạnh hắn là thiếu nữ ngủ say vừa rồi, nàng điềm tĩnh, xinh đẹp, không nhiễm một tia trần khí, thuần khiết chẳng khác gì một tiên tử ngộ nhập trên thế gian.

Bàng Duyệt nhẹ nhàng đóng cửa lại, tuy rằng không biết tận sâu trong Tịch Tĩnh Lâm đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nhìn ra được cuộc chiến đấu lần này nhất định đã xảy ra thật nhiều chuyện, vì vậy mới làm tâm hồn của họ mỏi mệt không chịu nổi.

Không biết ngủ được bao lâu, lông mi Trữ Mạn Nhi chợt nhẹ nhàng run rẩy.

Ánh nắng sáng rỡ sau giờ ngọ xuyên qua khe hở cửa sổ, vừa lúc có chút chói mắt, một luồng ánh nắng đánh thức nàng từ trong giấc ngủ say.

Khi tỉnh lại, nội tâm Trữ Mạn Nhi vẫn còn có chút tối tăm.

Nhưng ngay sau đó nàng nhớ tới lời nói của Sở Mộ, lời nói của hắn đích xác làm nàng tỉnh ngộ rất nhiều.

Cừu hận, bi thương, phẫn nộ - những cảm xúc này không nên thuộc về nàng, Thế Chủ Thụ đem tàn hồn cuối cùng tới áp chế bản thân nàng ma hóa là muốn nói cho nàng biết điểm này, chỉ là nàng còn chưa hoàn toàn hiểu ra.

Nếu như nàng có thể sống sót là vì dùng nhiều sinh mạng như vậy đổi lấy, vậy nàng thật sự càng nên quý trọng, phải duy trì bản tâm của chính mình.

Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, nỗi ảm đạm cùng bi thương trong lòng nàng đã giảm bớt rất nhiều.

Nàng âm thầm lau đi nước mắt, nhìn quanh địa phương mình đang nằm ngủ.

Đây là một gian phòng lịch sự tao nhã, sạch sẽ, chỉnh tề, đơn giản.

Nhìn sang bên cạnh, một nam tử cúi đầu dựa vào giường nằm ngủ, một tay hắn nhẹ nắm lấy tay nàng, cũng không biết bảo trì tư thế này đã được bao lâu.

Trữ Mạn Nhi nhớ rõ lúc trước khi đi theo Sở Mộ, Sở Mộ vẫn luôn ngủ cùng tĩnh tu dưới tàng cây trong tư thế này, khi đó nàng dựa vào bên cạnh hắn, ôm cánh tay hắn nằm ngủ.

Mỗi khi nàng tỉnh dậy, trên người nàng luôn được đắp một chiếc áo thật rộng rãi.

Nếu không ngủ được hoặc nàng tỉnh giấc sớm hơn, nàng vẫn luôn bứt cọng cỏ vẽ nguệch ngoạt lên mặt hắn, dù sao nàng nghịch như thế nào, lúc đang tĩnh tu hắn cũng sẽ không tỉnh lại.

Sau khi đi tới Ô Bàn hoàng cung, Trữ Mạn Nhi vẫn luôn thật hoài niệm cuộc sống như thế, bởi vì bản thân nàng được một gốc thần thụ nuôi lớn, nàng cũng thích dựa vào tàng cây hô hấp hương vị thanh thảo cùng lá cây, cảm thụ gió nhẹ thổi tới trước mặt…

Trữ Mạn Nhi chớp chớp mắt, mang theo vài phần tò mò đánh giá Sở Mộ đang ngủ say.

Trữ Mạn Nhi cũng không nhớ rõ mình cùng Sở Mộ đã tách ra bao nhiêu năm, ít nhất nàng đã không còn là một tiểu nha đầu, mà ma nhân ca ca của nàng cũng không hề biến hóa bao nhiêu so với trước kia, vẫn lãnh tuấn, cao ngạo đồng thời luôn làm các tiểu cô nương mê muội vẻ mặt lạnh lùng của chính mình.

Nếu như là lúc trước, chứng kiến hắn ngủ say như vậy Trữ Mạn Nhi tìm khắp phòng cũng phải tìm một cây bút lông, sau đó vẽ lên mặt hắn một tên hề đang tươi cười sáng lạn.

Thử nghĩ trên khuôn mặt vẫn luôn tối sầm lạnh lùng có thêm một khuôn mặt tên hề tươi cười như thế, sẽ buồn cười tới bao nhiêu, khẳng định đủ làm cho nàng cười vui vẻ suốt vài ngày thời gian.

Trong lòng Trữ Mạn Nhi thực sự là nghĩ như thế, nhưng nàng chỉ tưởng tượng trong đầu, nàng cũng không còn là một tiểu nha đầu, còn làm ra trò đùa như vậy thật sự là quá ngây thơ.

Đương nhiên, Trữ Mạn Nhi đã cẩn thận phát hiện một việc khác.

Sở Mộ ngồi ngủ say cách nàng một khoảng cách.

Nói cách khác thân mình nho nhỏ của nàng chiếm gần cả giường, mà Sở Mộ dựa vào cạnh góc, ngoại trừ dùng một bàn tay nắm tay nàng, không ngờ lại phi thường thân sĩ cùng nàng bảo trì khoảng cách nhất định.

Nói trở lại, nếu Sở Mộ cũng chui vào trong chăn nằm chung một giường với nàng, sau khi tỉnh lại Trữ Mạn Nhi thật sự sẽ cảm thấy có chút thẹn thùng.

Trước kia khi còn bé, hơn nữa sinh hoạt bên trong hoàn cảnh phong bế như Tịch Tĩnh Lâm, nàng khẳng định không hiểu được sự tình gì, mỗi khi Sở Mộ cùng Diệp Khuynh Tư ngủ cùng một chỗ nàng vẫn chạy vào giúp vui, hiện tại cho dù nàng thật ngây thơ bao nhiêu cũng không tới mức không biết giữa nam nhân cùng nữ nhân ngủ chung với nhau sẽ xảy ra vấn đề gì.

Trữ Mạn Nhi tỉnh dậy chưa bao lâu, Sở Mộ cũng thức giấc.

Sở Mộ mở to mắt, thoáng thư giãn thân thể, khung xương kêu lên răng rắc, bởi vậy có thể thấy được lần này hắn ngủ được thật lâu, hơn nữa còn ngủ rất sâu chìm!

- Ca ca!

Trữ Mạn Nhi lưu luyến, khuôn mặt tinh xảo lộ ra ngoài chăn, có chút vui vẻ lại có chút ngượng ngùng gọi Sở Mộ một tiếng.

Sở Mộ quay đầu, lúc này mới nhớ tới bên cạnh mình còn có một tiểu nha đầu.

Nhưng khi Sở Mộ nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, Sở Mộ lại ý thức được dã nha đầu bị Bạch Tam nhặt được kia đã trở thành quá khứ, hiện tại cho dù nàng không sửa soạn trang điểm cũng đã xinh đẹp không gì sánh được.

Sở Mộ nhìn thấy dáng tươi cười trên gương mặt của nàng, trong lòng chợt yên tâm hơn rất nhiều.

Hắn lo lắng nhất chính là chuyện lần này sẽ lưu lại ám ảnh tâm lý nặng nề cho Trữ Mạn Nhi, khiến cho nàng mất đi dáng tươi cười ngày xưa.

Nụ cười của nàng thật có sức cuốn hút, có thể làm sạch nội tâm nóng nảy của sinh linh, lúc trước khi hắn hóa thân thành ma nếu không có Trữ Mạn Nhi ở bên người giúp hắn đắp nặn linh hồn cùng trí nhớ, thật sự bản thân hắn sẽ không cách nào loại bỏ cảm giác khát máu giết chóc.

Chứng kiến dáng tươi cười của Trữ Mạn Nhi, một tia đen tối trong lòng Sở Mộ cũng tùy theo tiêu tán.

- Đói bụng rồi đi, chúng ta đi ăn chút gì đó!

Ánh mắt Sở Mộ ôn hòa nói.

- Ân!

Trữ Mạn Nhi gật gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.