Vô số đạo máu tươi quấn lấy nhau, biến thành dây thừng trói buộc quấn lấy toàn thân của Hắc Yểm Ma.
Quỷ Huyết Đại Trận phát ra từng tiếng gào thét như quỷ kêu, huyết đồ không ngừng ép xuống, lực lượng nghiền áp càng mạnh mẽ.
Hắc Yểm Ma đã mất đi hai tay, nó chỉ còn có thể dùng ý niệm biến ma diễm thành mũi tên không ngừng công kích chống đỡ.
Năm con Huyết Quỷ đang điên cuồng phun ra cột máu vào Quỷ Huyết Đại Trận, huyết dịch càng nhiều thì Quỷ Huyết Đại Trận đồ càng tươi đẹp, trói buộc, phong ấn và lực lượng nghiền áp càng mạnh mẽ.
- Chiếp! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Hắc Yểm Ma điên cuồng gáy gọi, ánh mắt của nó luôn nhìn chằm chằm vào vị trí Thế Chủ Thụ, bởi vì lúc này đam Liêm Đao Vũ Yêu đã tiếp cận Trữ Mạn Nhi.
Nhưng mà Quỷ Huyết Đại Trận xuất hiện làm lực lượng của Hắc Yểm Ma không cách nào rung chuyển được nữa, thậm chí Hắc Yểm Ma cảm giác được Quỷ Huyết Đại Trận đang không ngừng nghiền áp tính mạng của nó.
- Phong ấn thật tốt.
Khang Nhược Đổng nói ra.
Trầm Cửu Quỷ sư dụng Quỷ Huyết Đại Trận phong ấn này danh trấn cả Ô Bàn đại lục, có được kỹ năng này cho nên Trầm Cửu Quỷ thường xuyên làm một ít người cấp bậc cao hơn phải nhượng bộ lui binh.
Trầm Cửu Quỷ hừ lạnh một tiếng, Quỷ Huyết Đại Trận vừa ra thì sinh vật cường đại lâu năm cũng bị Quỷ Huyết Đại Trận dung luyện thành máu huyết!
Trầm Cửu Quỷ quét mắt nhìn qua vị trí Thế Chủ Thụ một vòng, lại phát hiện Lục nam suất lĩnh Liêm Đao Vũ Yêu tới gần cô gái kia rồi.
- Khang Nhược Đổng, ngươi hảo thủ đoạn, chẳng lẽ muốn Lục Nam bắt cô gái kia sao?
Trầm Cửu Quỷ có chút tức giận nói ra.
Lời nói ra Hoắc Lỗi cùng Hứa Khoan cũng phát hiện Lục Nam làm thế.
- Không phải ta muốn tiết kiệm thời gian sao?
Khang Nhược Đổng giải thích.
Ba người làm sao có thể tin tưởng Khang Nhược Đổng, bọn họ không nói hai lời lập tức bay tới vị trí Thế Chủ Thụ.
Quỷ Huyết Đại Trận có thể kéo dài thời gian thật lâu, con Hắc Yểm Ma này không thể tạo thành uy hiếp cho bọn họ được, như vậy kế tiếp cũng nên thương lượng làm sao tìm kiếm hạt giống Thế Chủ Thụ đây, dù sao hạt giống Thế Chủ Thụ cũng không phải là thứ bình thường
Dưới Thế Chủ Thụ thì máu tươi và lông vũ rất nhiều, hơn ba ngàn thi thể phong ưng chồng chất dưới chân của Trữ Mạn Nhi, máu tươi nồng đậm quanh quẩn quanh chóp mũi của Trữ Mạn Nhi.
Mùi tanh của máu làm cho Trữ Mạn Nhi sắp không hô hấp được.
Lông vũ và Liêm Đao Vũ Yêu bỗng nhiên từ giữa không trung rơi xuống, khí thế hiên ngang đạp lên thi thể của phong ưng.
- Trữ tiểu thư, sớm biết điều nên giao hạt giống Thế Chủ Thụ ra cho chúng ta, những phong ưng này không cần phải chết nữa. Ngươi nhìn xem, bởi vì lòng tham của ngươi mà phong ưng nhất tộc cũng gần bị diệt sạch rồi, chẳng lẽ ngươi cảm thấy tính mạng của chúng không đáng giá bằng một hạt giống sao?
Lục Nam cao ngạo đứng trước mặt Trữ Mạn Nhi, dùng ngữ điệu dối trá tàn nhẫn nói ra.
Trữ Mạn Nhi cúi đầu, ánh mắt của nàng trống rỗng nhìn qua thi thể dưới chân.
Nếu có hạt giống Thế Chủ Thụ thì Trữ Mạn Nhi đã sớm giao cho bọn họ.
Tịch Tĩnh Lâm cần bình tĩnh, rốt cuộc không cần phải có chém giết, tất cả thủ hộ giả có thể kéo dài, cũng không bị đám người này đồ sát.
- Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi có nghe hay không!
Lục Nam có chút tức giận nói ra.
Hắn mở rộng bước chân, đi tới trước mặt Trữ Mạn Nhi nắm tốc của nàng, dữ tợn nói:
- Lại không giao ra thì ta cũng sẽ giết ngươi, đừng tưởng rằng Trữ thị thế triêu sẽ bảo hộ ngươi!
Trữ Mạn Nhi vẫn không nhúc nhích, thân thể như không có hồn phách, lưu lại chỉ là một thi thể không biết gì.
- Ba! ! ! !
Lục Nam tức giận tát lên mặt của nàng.
Trữ Mạn Nhi mảnh mai cỡ nào, một cái bạt tay lên mặt của nàng thì máu tươi từ khóe miệng tràn ra ngoài.
Nhưng mặt nàng vẫn không có cảm giác, cặp mắt của nàng trống rỗng nhìn qua thi thể dưới đất.
Nàng không phải là không có ý thức linh hồn, mà là đầu óc của nàng lúc này bị thi thể phong ưng chiếm cứ.
Đã từng là Tịch Tĩnh Lâm nay biến thành một khu vực sỏi đá, lúc trước có bao nhiêu sinh vật bị tàn sát, cho dù chạy trốn như thế nào cho dù né tránh ra sao, dù Thế Chủ Thụ thiện lương không trừng phạt đám người này nhưng những người này căn bản không có thức tỉnh vì tội nghiệt của mình, ngược lại càng ngày càng tham lam, càng ngày càng tàn nhẫn, những người này là ma quỷ.
Nước mắt của Trữ Mạn Nhi đã sớm không còn, nhưng mà hốc mắt của nàng chảy ra hai hàng huyết lệ, chậm rãi rơi xuông gò mát tái nhợt của nàng.
Huyết lệ này giống như có được sinh mạng, đang từng chút từng chút chảy ra thay nước mắt, giống như một gốc thực vật sinh trưởng bằng máu...
Khóe miệng Lục Nam có chút co rúm lấy, nữ nhân này đã bỏ qua hắn.
Lục Nam lại giơ tay lên, lực đạo trở nên nặng hơn, hắn muốn tát cho nàng rõ.
- Hô!
Lục Nam đang muốn vung tay xuống thì bỗng nhiên tay của hắn khựng trên không trung, hoàn toàn không dám đánh xuống.
Lục Nam mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên nhìn qua phía trước, nhìn thấy một bóng người không biết xuất hiện từ lúc nào.
Một thân xiêm y màu xanh, toàn thân của người này tỏa ra sát khí khinh tâm động phách.
Lục Nam nhìn qua nam tử áo xanh này, lập tức mồ hôi lạnh từ trên cổ chảy xuống dưới.
Nam tử mặc áo xanh này bước tới gần Trữ Mạn Nhi, có thể cảm thụ đạt ánh mắt nam tử này bị tức giận muốn bắn lửa ra ngoài.
- Hà Thương!
Lục Nam vô cùng khó khăn nói ra cái tên này.
Hà Thương đi tới trước mặt Lục Nam, dưới chân của hắn có một cái bóng lặng yên không một tiếng động hóa hành trường đao hắc ám của Hà Thương!
- Lục Nam, thời điểm ngươi đầu thai nhớ rõ người mà Hà Thương ta quan tâm thì ngươi không nên chạm vào một sợi tóc, càng đừng có chuyện đánh nàng cái nào.
Hà Thương khi nói hết câu thì tức giận trong nội tâm của hắn bộc phát ra ngoài.
Giống như một ngọn núi lửa phun trào, Hà Thương sau khi gầm lên giận dữ thì trường đao màu đen dưới chân của hắn đã giơ lên cao cao rồi.
Một đao chém xuống mang theo bá đạo nghiêm nghị.
Lực lượng trường đao màu đen này chém xuống thì Lục Nam cùng hồn sủng Liêm Đao Vũ Yêu của hắn không có bất cứ phòng ngự nào, bị chém thành hai nửa.
Ám đao lăng lệ ác liệt bổ lên thân thể Lục Nam cùng Liêm ĐaoVũ Yêu và thi thể ngã xuống.
Không có bất kỳ máu tươi phun ra, Lục Nam và Liêm Đao Vũ Yêu của hắn nhanh chóng biến thành từng sợi hắc ám tiêu tán đi, một cơn gió thổi qua là bay theo gió.
Trong quá trình hóa khí thì sắc mặt hoảng sợ của Lục Nam khắc họa sống động, nhưng mà hồn phách của hắn đã sớm đi tới âm tào địa phủ chơi với ma quỷ rồi.
Ám đao chém xuống mang theo tử vong, Liêm Đao Vũ Yêu sau lưng Lục Nam cũng không may mắn thoát khỏi, bị ám đao chém xuống thì vô số Liêm Đao Vũ Yêu cũng tiêu tán.
Từng dòng khí tức vong chết chóc màu đen kia là tiêu chí giết chóc của Hà Thương, năm đó hải tặc ám hải vô cùng hung hăng càn quấy và cường đại bị Hà Thương nương theo ám đao này đám chúng biến thành khói đã làm cho cả Ô Bàn khiếp sợ.
Thanh hắc Hà Thương, Ô Bàn đại địa không có mấy người không biết.
Khang Nhược Đổng, Hoắc Lỗi, Hứa Khoan, Trầm Cửu Quỷ bốn người vừa rồi nhìn thấy Lục Nam cùng đám Liêm Đao Vũ Yêu của hắn bị miểu sát, một kích này một lần nữa thuyết minh thanh hắc Hà Thương thực lực khủng bố tới mức nào.
- Đơn độc hay cùng tiến lên, các ngươi lựa chọn đi.
Hà Thương đứng trên thi thể phong ưng chồng chất, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào bốn người Khang Nhược Đổng, Hoắc Lỗi, Hứa Khoan, Trầm Cửu Quỷ.
Bốn người này ở Ô Bàn đại địa đều là người có chút danh khí, Hà Thương mặc dù chưa từng gặp qua bọn họ nhưng từ hồn sủng hắn đã đoán được là người nào.
- Hà Thương đại nhân, chúng ta chẳng qua chỉ muốn hạt giống Thế Chủ Thụ mà thôi, về phần Trữ tiểu thư đương nhiên chúng ta không đụng tới, Lục Nam chết chưa hết tội.
Trầm Cửu Quỷ là người tươi cười khàn khàn nói ra.
Hà Thương hừ lạnh một tiếng, Trầm Cửu Quỷ nói chỉ là chuyện ma quỷ mà thôi, hắn làm sao mà tin tưởng được, nếu không phải hắn tới kịp thì chắc chắn có chuyện khủng khiếp xảy ra rồi.
- Ách ~~~~~~~~
Trên bầu trời xuất hiện tiếng gào thét, từ nơi không xa có con mắt rơi xuống gốc Thế Chủ Thụ.
Lông vũ màu lam, thân hình sư tử mạnh mẽ, cái đuôi mãng xà, con sinh vật này hạ xuống đất, bọn người Khang Nhược Đổng vô ý thức nhìn qua con hồn sủng này.
Hà Thương nhìn thấy Mãng Vĩ Lam Sư thì hắn nhíu mày lại, sắc mặt ngưng trọng vài phần.
Hà Thương mấy năm qua thường xuyên hành tẩu ở thành Quan Hải, dù sao hắn xuất thân cũng ở gần nơi đó. Người trước mặt chính là bá chủ của khu vực đó, hơn nữa trên tay hắn nắm quân đoàn hải quân cường đại và quan cương to lớn của hải quân, là nhân vật thực quyền số một số hai.
- Ô Bàn hải quân, thủ lĩnh quân bộ thứ tám, Tiết Ứng Phong!
Hà Thương lạnh lùng nói ra tên và chức vị của người tới.
Thậm chí ngay cả người của Ô Bàn hải quân cũng tham dự vào chuyện như vậy, hơn nữa lá gan còn lớn như vậy.
- Hà Thương đại nhân, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ ah.
Hải chủ Tiết Ứng Phong xem như quen biết đã lâu.
Nhưng mà hải chủ Tiết Ứng Phong lại đứng qua phía của bốn người khác, chuyện này đã nói rõ tất cả.
Khang Nhược Đổng bốn người, Hà Thương còn nắm chắc đối phó, dù sao hồn sủng của bốn người này đều bị thương nặng.
Nhưng mà tăng thêm Tiết Ứng Phong thì không dễ nói, thực lực của Tiết Ứng Phong không dưới hắn.
- Vù vù vù vù vù! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Bỗng nhiên gió trên thổ địa hoang vu gào thét.
Trong thiên địa xuất hiện một đạo vòi rồng, vòi rồng cuốn tới, những nơi đi qua bị hủy diệt không còn gì.
Vòi rồng tập kích, cuồng cát đập tới trước mặt mọi người.
Bốn người Khang Nhược Đổng, Hà Thương, Tiết Ứng Phong ánh mắt đều nhìn qua vị trí vòi rồng, chỉ thấy vòi rồng chuyển dới tới chung quanh Thế Chủ Thụ thì dừng lại, cuồng phong táo bạo cuốn tới.
Tầm mắt dần dần rõ ràng, sáu người phát hiện trong vòi rồng có hai người, trong đó một sinh vật phong hệ thừa cơ mà vào, bên cạnh hắn cũng không có hồn sủng, sau lưng của hắn có quang đoàn khó hiểu.
- Hà Thương đại nhân, ngươi không có việc gì tại sao chạy tới nơi này làm gì, lại đi ra bảo hộ nữ nhân lạ lẫm không quen biết này!
Nam tử trong quang đoàn đi tới, cặp mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Hà Thương nói lời trào phúng.
Không cần nhìn người cũng có thể biết rõ, đây là người thù hận sâu với Hà Thương, chính là Thần Tông chủ quan Hứa Lô!
Nếu không phải Hứa Lô ngăn cản thì Hà Thương có thể tới đây từ sớm rồi.