- Sở Mộ, bọn người Triêu thái tử hình như cách chúng ta không xa lắm.
Cẩn Nhu công chúa nói ra.
Cẩn Nhu công chúa đi theo Sở Mộ đã cố ý lưu lại một đạo tinh thần ấn ký trên người Triêu thái tử, trước kia bởi vì có cấm chế yêu mộ ngăn cách, Cẩn Nhu công chúa không cách nào cảm giác được, hiện tại bọn người Triêu thái tử tiến vào trong cấm chế một thời gian ngắn thì Cẩn Nhu công chúa đã phát hiện hành tung của bọn họ.
- Ân, chúng ta đi hội hợp với bọn họ đi.
Sở Mộ gật gật đầu.
Cẩn Nhu công chúa dẫn đường, Sở Mộ trực tiếp đi tới vị trí của bọn người Triêu thái tử.
Bọn họ cách hai người chừng hai vạn dặm, nếu như phi hành thì không cần bao lâu đã tới rồi.
Nhưng nơi này là yêu mộ chứ không phải những nơi bình thường, mỗi một khối lãnh thổ đều có sinh vật cường đại chiếm cứ, muốn muốn trực tiếp bay xuyên qua lãnh thổ của chúng là phi thường khó khăn.
Thời gian qua chừng ba giời Sở Mộ cũng đã cảm giác được bọn người Triêu thái tử cùng Tang Anh.
...
Rừng cây bên cạnh ao nước, Tang Anh ngồi ở bên cạnh nước ao dùng nước rửa sạch vết thương và bùn đất trên người.
Mà bọn người Triêu thái tử ở bên cạnh mặt mũi tràn đầy âm trầm, bộ dáng của hắn quái dị.
- Triêu thái tử, làm gì chấp nhất như vậy, nữ nhân nơi nào không có, ngươi phải biết rằng thời điểm ngươi chính thức có lực lượng không chế sinh tử của người khác, khi đó không có nữ nhân nào có thể kháng cự người cả.
Tang Anh quay đầu khuyên bảo.
Sắc mặt Triêu thái tử phi thường khó coi như trước, nghĩ đến Hạ Chỉ Hiền đậu nhập vào thân hình của tên mập mạp kia thì nghĩ đến bộ dáng tươi cười buồn nôn của Triệu Đức kia, hắn cảm thấy đầu óc của mình như đau đớn.
Hơn nữa Hạ Chỉ Hiền nói những lời kia không thể nghi ngờ là khó chịu hơn giết hắn!
- Chúng ta giết đi qua!
Triêu thái tử cắn răng nói ra.
Thân là một nam nhân không dễ dàng tha thứ cho chuyện mình bị cướp nữ nhân, mặc dù hiện tại Triêu thái tử đã sớm hận nữ nhân kia thấu xương, nhưng hắn cũng muốn ưỡn ngực đạp lên thi thể của tên Triệu Đức kia, sau đó chỉ vào mặt của Hạ Chỉ Hiền nói cho nàng biết mình không yếu như vậy!
- Triêu thái tử, ngươi phải tính táo một chút mới được. Thực lực của Triệu Đức mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều lắm, hắn có hai chúa tể cao đẳng. Vạn Triêu Thú của ngươi có thể thông qua lực lượng đặc thù tăng lên chúa tể cao đẳng, Thủy Khiếu Ma của ta có thể so được với chúa tể cao đẳng. Nói cách khác hai người chúng ta cộng lại mới có thể đối phó Triệu Đức. Nhưng mà thuộc hạ của Triệu Đức có tới ba ngàn người, ba ngàn người này có không ít là cấp chúa tể, hai chúng ta đoán chừng còn chưa tiếp cận Triệu Đức thì bị đám người kia hao tổn hết khí lực rồi.
Tang Anh chăm chú nói ra.
- Thế nhưng mà... Thế nhưng mà ngươi bảo ta làm sao nhịn cơn tức này.
Triêu thái tử tức giận nói ra.
- Nên nhẫn tắc thì nhẫn ah.
Tang Anh nói ra.
Ngực của Triêu thái tử phập phồng mạnh, loại khuất nhục này muốn nhẫn nói dễ vậy sao?
- Có người tới.
Bỗng nhiên Tang Anh nhíu mày.
Tang Anh trở nên cảnh giác. Chẳng lẽ Triệu Đức cho người đuổi theo tới đây, muốn đuổi tận giết tuyệt?
Thực lực của hai người bọn họ không yếu, Triệu Đức muốn giết bọn họ phải trả cái giá lớn mới được, Triệu Đức đã có được nữ nhân hắn cần thì không nên giết qua mới đúng.
- Sở... Sở Mộ!
Tang Anh nhìn thấy nam tử cưỡi chiên hổ màu đen chạy tới, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng và sợ hãi.
Triêu thái tử ngẩng đầu, thấy Sở Mộ cùng Cẩn Nhu công chúa đang đi tới nơi này, đôi mắt của hắn cũng sáng bóng hơn một chút. Nhưng rất nhanh Triêu thái tử đã ý thức được cái gì đó, xấy hổ cúi đầu xuống.
- Như thế nào?
Sở Mộ nhảy khỏi lưng của Chiến Dã. Liếc mắt nhìn qua Triêu thái tử như chó nhà có tang, mở miệng hỏi.
Triêu thái tử còn ngồi ở chỗ đó cúi đầu không nói lời nào.
- Ai, nói rất dài dòng.
Tang Anh thở dài, âm thanh có chút trầm thấp.
- Ngươi cùng Bạch tiểu thư rời đi thì chúng ta tiêp tục đi vào sâu trong đảo, thông qua vách đá dựng đứng của yêu mộ tiến vào trung đảo, chúng ta lịch lãm rèn luyện và thu được không ít huyền vật. Trong lúc vô tình gặp được một thủy thủ bị thương nằm lại phía sau, Hạ Chỉ Hiền hảo tâm cứu hắn nhưng hắn nhanh chóng dẫn Triệu Đức tới.
- Ah, Triệu Đức?
Sở Mộ nhíu mày.
Sở Mộ còn nhớ rõ thời điểm mình đi lên vách đá thì bên dưới vách đá có bốn năm ngàn người, nhữngnhững người kia hẳn là Ô Bàn hải quân. Nhưng thực lực chỉnh thể so với đám Triệu Đức thì mạnh hơn không ít.
- Ân, tên kia ỷ vào nhiều người nên cướp Hạ tiểu thư đi, nói cái gì hải quân bọn chúng cần một hồn sủng sư phụ trợ, có thể giảm bớt thương vong. Thực tế ý đồ của hắn ngươi cũng hiểu đấy, Triệu Đức tên kia thấy sắc nổi lòng tham làm gì bận tâm mặt mũi hải thống cơ chứ.
Tang Anh nói ra.
- Hừ, đâu phải Triệu Đức cướp đi, chính nữ nhân kia đầu nhập vào long của tên hải thống kia, chính là tiện nữ nhân, ta không nên tin tưởng nàng mới phải.
Triêu thái tử đứng lên, lòng đầy căm phẫn nói ra!
- Cái này...
Tang Anh nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Trên thực tế lúc ấy xác thực là Hạ Chỉ Hiền thấy tình thế không đúng liền đầu nhập vào trận doanh Triệu Đức, lại nói một ít lời chói tai đả thương lòng người, bằng không thì Triêu thái tử cũng không tức giận như thế này.
- Ngươi xác định là Hạ Chỉ Hiền tự mình đầu nhập vào tên Triệu Đức kia?
Sở Mộ hỏi một câu.
Triêu thái tử có chút tức giận nói:
- Còn có thể giả bộ sao? Chẳng lẽ ta nói lại những lời châm chọc của nàng hay sao.
- Ân, ngươi nói một lần.
Sở Mộ gật gật đầu.
Triêu thái tử tức giận đỏ mặt, nếu đánh thắng được Sở Mộ thì hắn cũng cắn chết gia hỏa này rồi!
- Triêu thái tử, ta nghĩ ngươi có khả năng hiểu lầm nàng rồi.
Cẩn Nhu công chúa nói ra.
- Hiểu lầm! Còn có gì hiểu lầm.
Triêu thái tử cũng không biết nên nói gì, Sở Mộ cùng Bạch Cẩn Nhu có biết an ủi người ta hay không?
Trông thấy Triêu thái tử bộ dáng tức giận như vậy, Cẩn Nhu công chúa cũng bất đắc dĩ, mở miệng nói:
- Ngươi nên tỉnh táo một chút đi, chờ cảm xúc của ngươi bình tĩnh lại thì ta sẽ nói, ngươi bây giờ nói cái gì cũng nghe không lọt.
Cẩn Nhu công chúa bay tới bên người Sở Mộ, nhìn Sở Mộ lầu bầu nói:
- Ngươi đã rất chất phác, còn cần ngươi đi khai khiếu cho người ta sao?
Sở Mộ sờ sờ cái mũi, trong nội tâm âm thầm buồn bực, chuyện này có quan hệ gì tới mình?
Sở Mộ nhìn thấy bản thân Vũ Sa rất bợ đít nịnh nọt, thân là thủ hạ của Vũ Sa nên Hạ Chỉ Hiền bị đít hắn cũng là bình thường a?
Còn nữa, mình chất phác lắm sao?
Khuynh Tư còn nói mình là sói khoác da cừu, nội tâm vô cùng tà ác.
...
Cửa sơn cốc.
Dã ngoại ở những nơi có nước thì vô cùng nguy hiểm, bởi vì bất kể là sinh vật nào cấp bậc gì, chúng cần phải tới nơi này uống nước.
Nhưng mà đối với ba ngàn hải quân mà nói, loại quy củ này không tồn tại, một khi bọn họ đã hạ trại ở nơi này thì phạm vi mấy chục dặm chắc chắn không có sinh vật cường đại du đãng.
Thời điểm vào đêm khí trời rét lạnh, trong trướng bồng cũng có đèn cháy lên mang theo một tia ấm áp.
- Đi, đi mời Hạ tiểu thư tới đây.
Trong lều vải lớn, mặt mũi Triệu Đức tràn ngập tươi cười nói ra.
Thân là hải thống hải quân, trước mặt thủ hạ thì Triệu Đức không dám làm gì với Hạ Chỉ Hiền cả, dù sao quân đội có kỷ luật, không cẩn thận bị người ta đâm chọt tới chỗ đại thống lĩnh Từ Khuông thì phiền toái của hắn không nhỏ.
Nhưng mà ở đây lại vào đêm, tất cả mọi người nghỉ ngơi, Triệu Đức muốn làm gì mà không được.
Thường ngày đều là hai nô tỳ nho nhỏ làm ấm giường, hôm nay hắn lại có được vưu vật mới, mỗi lần nghĩ đến những bộ vị ưỡng lên của nàng thì thú huyết của Triệu Đức sôi trào, càng không thể chờ đợi được.
- Đại nhân, Hạ tiểu thư nói đang xử lý thương thế cho thương binh, có một ít thương binh tần sắp tử vong, nếu không chữa trị kịp thời thì...
Thủ hạ nhanh chóng báo lại.
Triệu Đức nhíu mày, chết nhiều hơn vài người không có gì lớn cả.
Trong nội tâm nghĩ như vậy nhưng Triệu Đức cũng không dám ở trước mặt thủ hạ nói ra những lời này, lập tức nhẫn nhịn mà thôi.
- Hải thống đại nhân, ngài cần gì phải như vậy chứ, không bằng trước do hai tỷ muội chúng ta hầu hạ ngài a.
Nữ tỳ tươi cười mị hoặc nói ra.
- Đi đi đi, không có chuyện của các ngươi.
Triệu Đức bây giờ không có nửa điểm hứng thú với hai nữ tỳ này, trong đầu chỉ là tư thái của Hạ Chỉ Hiền.
...
An dưỡng trong trướng bồng, Hạ Chỉ Hiền đang trị liệu cho đám thương binh kia.
Lần thứ ba Triệu Đức phái người tới giục thì Hạ Chỉ Hiền cũng rất đau đầu.
- Con cóc kia thật phiền, nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn chặn hắn, sau đó lại tìm thời cơ thích hợp trốn đi.
Hạ Chỉ Hiền nhíu mày nói ra.
Trị liệu thương binh như thế này Hạ Chỉ Hiền làm rất dễ dàng, nàng phóng thích chú ngữ nhưng nội tâm vô cùng lo lắng.
Nàng lo lắng tự nhiên là Triêu Lãnh Xuyên. Trong mắt Hạ Chỉ Hiền xem ra Triêu thái tử nhỏ hơn mình vài tuổi nên chính là đệ đệ toàn cơ bắp, cho dù có quan hệ tình lữ thì nàng cũng lo lắng cho thằng này.
Hạ Chỉ Hiền nhìn ra được Triêu thái tử lần này thật sự nổi trận loi đình.
Làm cho Hạ Chỉ Hiền buồn bực là thằng này làm sao không nghĩ tới phương diện khác, lúc ấy nếu không thuận theo thì với thực lực của ba người có thể đối phó được ba ngàn người sao?
- Hạ tiểu thư, có lẽ ngài rất mệt, nên đi nghỉ ngơi đi.
Bỗng nhiên âm thanh Triệu Đức vang lên.
- Ah, ta không phiền lụy, còn có một ít thương binh chờ ta trị liệu...
Hạ Chỉ Hiền nhìn thấy Triệu Đức thì muốn buồn nôn, nhưng vẫn làm ra bộ dáng tươi cười.
- Vậy không được, nếu như thân thể mệt mỏi thì sau này có thêm thương binh, ngươi loay hoay làm sao được
Triệu Đức nghiêm mặt nói ra.
Hạ Chỉ Hiền nhìn thấy thái độ này của Triệu Đức thì nội tâm nghĩ thầm, xem ra Triệu Đức tối nay đã quyết định phải mang nàng lên giường rồi.
Trong nội tâm Hạ Chỉ Hiền hừ lạnh, thằng này thực cho rằng có thể có được thân thể của nàng sao?
- Nếu như ngươi muốn đạt được ta, vậy nhìn ngươi có mạng hưởng thụ hay không?
Trong nội tâm Hạ Chỉ Hiền có sát ý nổi lên.
Đi theo Đế Cơ thời gian dài như vậy, thể chất của nàng thật sự đã được cải tạo khác xa bình thường. Người có thực lực mạnh hơn nữa muốn dùng phương pháp mạnh bạo đạt được thân thể của nàng, đó chính là đi tìm chết.