Triệu Đức rất khách khí với mấy vị khách Sở Mộ, cho người mang tới không ít mỹ vị.
Nhưng mà không qua được mấy ngày mọi người liền phát hiện Triệu Đức đánh chủ ý lên Chỉ Hiền.
Dù sao tính tình của Triêu thái tử không cho phép một gia hỏa nhìn chằm chằm vào nữ nhân của mình như thế này được.
Triêu thái tử cũng biết chiếc thuyền này không phải dễ chọc, vi không làm ra một ít phiền toái, sau khi nghỉ ngơi tốt thì bọn người Sở Mộ lập tức rời đi.
Tuy Triệu Đức nghĩ ra nhiều cách nhưng người khác phải đi hắn cũng không cách nào lưu, chỉ có thể nhìn bọn người Sở Mộ rời đi.
- Đại nhân, làm gì buồn rầu như vậy, có chúng ta cùng ngài...
Tỳ nữ xinh đẹp nói ra.
- Đi một bên, hai người các ngươi có thể so sánh với nàng sao?
Triệu Đức rất không cao hứng mắng.
Tâm tình của Triệu Đức thật không tốt, nếu như mấy người kia có thể ở lại vài ngày thì hắn có lòng tinh bắt nữ nhân kia tới tay.
Sớm biết bọn họ muốn chạy đi vội vàng như vậy thì chính mình nên sớm ra tay được rồi, hiện tại trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, tâm tình của hắn không được tốt lắm.
...
Một lần nữa bay lượn trên bầu trời thì Triêu thái tử bắt đầu chửi ầm lên.
- Thực hận không thể móc mắt tên béo kia ra ngoài.
Hạ Chỉ Hiền tươi cười nhìn qua bộ dáng tức giận của Triêu Lãnh Xuyên hiện tại, cố ý kích thích hắn nói:
- Triêu thái tử, ta thấy tên kia rất lợi hại, ngươi cần phải thoải mái, buông lỏng tinh thần, ngày nào đó ta sẽ đi theo người mạnh hơn, ngươi không thể quá nhớ tỷ tỷ được đấy.
Hạ Chỉ Hiền nói những lời này làm Triêu thái tử tức giận đến mặt xanh lại, giống như hài tử hờn dỗi không nói lời nào.
Hạ Chỉ Hiền ý thức được mình vui đùa quá trớn, đang muốn đi an ủi hắn thì kết quả Triêu thái tử đã khống chế Vạn Triêu Thú vội vã đạp không chạy lên phía trước.
Hạ Chỉ Hiền nhìn qua Triêu Lãnh Xuyên như vậy, cũng rất bất đắc dĩ nói ra:
- Hắn thật sự không chịu được vui đùa này.
- Ha ha, không có việc gì, lát nữa là tốt rồi.
Sở Mộ vừa cười vừa nói.
Tính cách của Triêu thái tử thì Sở Mộ rất hiểu, Triêu thái tử chưa chắc đã lo lắng Hạ Chỉ Hiền thật sự chạy theo người khác, mà là Hạ Chỉ Hiền nói vừa vặn làm cho hắn ý thức được mình nhỏ yếu...
Nhưng mà hồi tưởng lại Tang Anh miêu tả về Ô Bàn hải quân thì nội tâm của Sở Mộ cũng có sóng lớn nổi lên.
- Vội vàng tu luyện thôi.
Sở Mộ nói thầm trong lòng.
Chính như Triêu thái tử đã nói, Mạc Tà, tiểu Chập Long, Chiến Dã đều có tiềm lực thật lớn. Chính mình phải mau chóng tăng thực lực của chúng lên.
Đương nhiên, trọng yếu nhất vẫn là hồn niệm của mình.
Hiện tại Sở Mộ là hai niệm Hồn Tể, từ trình độ nhất định thì Sở Mộ cản trở hồn sủng phát huy thực lực chúa tể cao đẳng.
Nhưng mà Sở Mộ tin tưởng đem Quỷ Khung Quân Vương, Tần, Ngưng, Ma Thụ Chiến Sĩ tăng lên, có lẽ chúng sẽ giúp hắn đột phá Hồn Tể cao hơn.
...
- Phía trước có sương mù màu tím, nơi này tiếp cận yêu mộ rồi.
Ly lão nhân trông thấy sương mù thì hưng phấn kêu lên.
- Nơi này chính là yêu mộ trong truyền thuyết?
Tang Anh nhìn qua từng đoàn sương mù màu tím, trong mắt lộ ra vài phần chờ mong.
Sở Mộ từ trong tĩnh tu mở to mắt ra, nhìn qua phía trước cảm thấy được cái gì đó.
- Ô ô ô ~~~~~~
Riểu Mạc Tà dùng mũi ngửi ngửi, sau đó nhìn qua Sở Mộ phát ra tiếng kêu.
- Ngươi nói là hôm qua ở lại nơi này?
Sở Mộ kinh hỉ nói ra.
Dạ đến qua rôiif, nói không chừng chỉ vừa bước vào sương mù mà thôi, như vậy có thể sinh ra liên hệ tinh thần với hồn sủng.
Sở Mộ không có nghĩ nhiều, lập tức cho Vong Mộng bay vào bên trong sương mù màu tím.
Sương mù phi thường đậm đặc. Mặc dù dùng hồn niệm cũng rất khó coi dò xét vật thể hơn một dặm, phi hành một đoạn thời gian rất dài vẫn nhìn thấy sương mù màu tím như trước.
Không biết qua bao nhiêu lâu, đá ngầm dần dần hiện ra trong biển, thời điểm này Sở Mộ nhìn thấy hòn đảo bên dưới.
Biên giới hòn đảo chính là vách đá. Hơn nữa phi thường cao, vách đá có nước biển vỗ mạnh vào, âm thanh kịch liệt vang lên ầm ầm, tâm thần của người ta có chút không yên.
Sau khi đi qua vách đá nguy hiểm, trong mắt mơ hồ xuất hiện một cái vịnh, vịnh này nằm trong một hạp cốc vươn ra biển.
Trong cái vịnh này có rất nhiều đá ngầm. Đồng thời Sở Mộ cũng phát hiện dưới vách đá có rất nhiều hài cốt của đội thuyền, chúng bị sóng đánh cho vòng quanh giống như vĩnh viễn không thoát ra khỏi nơi này được.
- Trong vịnh này có thuyền.
Tang Anh kinh ngạc nhìn qua đội thuyền đỗ phía trước.
Cờ xí ẩn hiện trong sương mù màu tím, Tang Anh dùng hồn niệm nhìn lại, phát hiện đây là cờ xí chón bộ quân đoàn ba của Ô Bàn hải quân, nhưng mà quy mô của đội thuyền còn nhiều hơn Triệu Đức lúc trước!
- Rất có thể là đại thủ lĩnh của chín bộ, không ngờ bọn họ lại đi tới yêu mộ này.
Tang Anh nói ra.
- Bọn họ đi vào nơi này làm cái gì?
Hạ Chỉ Hiền nói ra.
Sở Mộ lại nhíu mày, quân đoàn nhân loại tiến vào địa bàn của hồn sủng, hơn nữa còn là một đám người mạnh mẽ, chắc chắn sẽ không phải là chuyện gì tốt.
- Đi vào trước rồi nói sau.
Sở Mộ nói ra.
Sau khi tiến vào trong đảo thì bay lượn trên không trung là lựa chọn không sáng suốt, kể cả quân đoàn hải quân cũng không dám phi hành..
Bọn người Sở Mộ tiến vào vịnh thì phát hiện quân đoàn hải quân không ở trên thuyền, chỉ để lại một ít người trông thuyền.
Sở Mộ mượn nhờ sương mù xuyên qua đội thuyền này, lên đất liền và yên lặng đánh giá đội thuyền to lớn này.
- Kỳ quái, ta nhớ thời điểm đầu tiên tiến vào đảo này thì bên ngoài có yêu linh thủ hộ mà.
Ly lão nhân đích nói thầm.
Bọn người Sở Mộ tiến vào trong đảo không nhìn thấy sinh vật nào, chuyện này so sánh với miêu tả đây là thiên đường hồn sủng lúc trước của Ly lão nhân dường như không hợp lý.
- Dường như nơi này đã bị càn quét, sâu trong mặt đất có mùi hueyets tinh.
Sở Mộ nói ra.
- Nói như vậy đội thuyền này cướp sạch tài nguyên hồn sủng?
Cẩn Nhu công chúa nói ra.
Sở Mộ lắc lắc đầu nói:
- Mùi huyết tinh này đã qua một ít năm, mà đội tàu này vừa tới đây không lâu.
- Sở Mộ, ngươi có cảm ứng được hồn sủng của mình hay không?
Triêu thái tử hỏi.
Lần này đã đi tới yêu mộ có hai mục đích, một là tìm Dạ trở về. Một khác là tìm kiếm vật phẩm thú hồn Thiên Giới bia giấu trên yêu mộ.
Sở Mộ nhìn thấy tấm hình mơ hồ lúc trước, kiện vật phẩm kia dấu trên một đảo đá lớn, hình dạng đảo đá này có ấn tượng trong đầu Sở Mộ.
Sở Mộ suy nghĩ, nếu như có thể cảm ứng được Dạ, như vậy dùng Dạ quen thuộc yêu mộ nhiều năm có lẽ sẽ biết được hoàn cảnh trên đảo, chính mình có thể nhẹ nhõm cầm lấy vật phẩm lưu lại ở nơi này. Thế nhưng mà làm cho Sở Mộ càng thêm bất an là, mặc dù bước vào trong yêu mộ nhưng hắn không cảm ứng được Dạ.
- Trong hòn đảo yêu mộ còn có một cấm chế, xuyên qua cấm chế này là có thể thấy Dạ bên trong, Thiếu chủ có thể cảm ứng được.
Ly lão nhân nói ra.
Sở Mộ gật gật đầu. Dựa theo chỉ điểm của Ly lão nhân xuyên qua khu rừng nhiệt đới lớn, quả nhiên nhìn thấy cấm chế trong sương mù.
Cấm chế này rõ ràng là không gian bình chướng, sinh vật bình thường không có tư cách xuyên qua.
Có tiểu Mạc Tà ở đây, loại cấm chế này không tạo thành hiệu quả quá lớn.
Tiểu Mạc Tà vung trảo lên, liền đem cấm chế xé rách.
Sau khi bước vào trong cấm chế thì không khí cả hòn đảo này trở nên tươi mát khó hiểu, loại cảm giác này giống như đang ở trong nơi âm trầm lại đi ra bình nguyên ánh sáng tươi đẹp, khí tức tinh khiết hiện ra làm cho người ta thoải mái.
Tất cả mọi người hít sâu vài hơi. Mang theo vài phần hưởng thụ.
Nhưng mà Sở Mộ hít vào mấy hơi thì bỗng nhiên che ngực lại, thân thể run rẩy kịch liệt!
- Thế nào, ngươi cảm ứng được Dạ sao?
Cẩn Nhu công chúa xoay người hỏi thăm Sở Mộ.
Nhưng mà sau một khắc Cẩn Nhu công chúa lại phát hiện sắc mặt của Sở Mộ trở nên tái nhợt khó hiểu.
Đôi má của Sở Mộ run rẩy rất nhẹ, tay che ngực, mồ hôi lạnh từ trên trán của hắn chảy xuống, bộ dáng của hắn vô cùng thống khổ.
Cẩn Nhu công chúa thấy Sở Mộ có biến hóa như vậy liền giật mình, nói:
- Sở Mộ, ngươi như thế nào?
Sở Mộ che ngực. Muốn nói chuyện nhưng nội tâm đau đớn làm cho hắn không cách nào nói chuyện được.
- Đây là...
Triêu thái tử nhìn qua biểu lộ của Sở Mộ như vậy biểu thì lập tức ngây người.
Hồn sủng sư sắc mặt trắng bệch, hơn nữa xuất hiện thống khổ tâm can như vậy, đó chính là dấu hiệu hồn ước đứt gãy nha.
Chẳng lẽ nói Sở Mộ có hồn sủng chết nên hồn ước đứt gãy?
Bốn người đều đang nhìn Sở Mộ, Sở Mộ bị đau đớn bất thình lình thế này làm đầu óc trống rỗng.
Hồn ước đứt gãy!
Đây chính là hồn ước đứt gãy! !
Hồn ước thứ bảy, hồn ước thứ bảy của Dạ đứt gãy.
Linh hồn trùng kích không cho Sở Mộ làm lòng đau như đao cắt, đau đớn chính thức là hồn ước đứt gãy, bởi vì Sở Mộ đã cảm giác không được dấu hiệu hồn ước đứt gãy.
Một đoạn thời gian rất dài, Sở Mộ và Dạ có sợi tơ dẫn dắt đi tới nơi này, sợi tơ này kéo dài tới nơi này làm cho Sở Mộ căn bản không cách nào biết được tình huống của Dạ.
Thế nhưng mà khi Sở Mộ đi vào khu vực không biết này thì đột nhiên phát hiện đầu kia của linh hồn đã đứt đoạn! Thậm chí trùng kích linh hồn lập tức ập tới khi Sở Mộ bước qua cấm chế, mặc dù đến chậm nhưng vẫn làm nội tâm Sở Mộ đau đớn!
Dạ!
Nó đã tử vong! !
Sấm sét giữa trời quang, oanh kích vào đầu Sở Mộ làm cho Sở Mộ không cách nào đứng vững thân hình.
Cho tới nay Sở Mộ đều cho rằng mình không biết Dạ ở nơi nào, hắn vẫn như trước nổ lực để mình cường đại hơn.
Có lẽ một tia linh cảm mỏng manh ở xa xa nên hắn cho rằng hồn ước vẫn còn, Sở Mộ cũng không có suy nghĩ phương diện xấu.
Thế nhưng mà khi phá vỡ cấm chế yêu mộ thì thống khổ ập tới, chuyện này làm cho Sở Mộ căn bản không thể chống đỡ được tin dữ quá đột ngột này.
- Tại sao có thể như vậy...
- Tại sao có thể như vậy! ! !
Sở Mộ tự nói với mình.
- Sở Mộ, ngươi không sao chớ?
- Sở Mộ...
- Thiếu chủ, ngươi nên tỉnh táo lại đi.
- Thiếu chủ, nếu hồn sủng quả thật tử vong thì hồn ước sẽ lập tức đứt gãy, cho dù có cấm chế cũng không có khả năng ngăn cản được chuyện này, trong lúc này khẳng định có cổ quái trong đó...