[Dịch] Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh

Chương 106 : Làm nghề đánh sắt, bản thân phải cứng rắn




Dịch giả: rolland

Cha con hai người sau khi cười xong, Yến Triệu Ca thu lại dáng tươi cười:

- Bổn tộc năm đó đi tới Thiên Vực...

Yến Triệu Ca quá trình mình giao thủ với Nghiêm Húc nói, sắc mặt của Yến Địch cũng trầm xuống, Yến Triệu Ca có thể thấy rõ ràng trong mắt hắn có sát khí nồng đậm.

Sau một lúc lâu, Yến Địch chậm rãi nói:

- Sự tình còn chưa xong.

Yến Triệu Ca gật đầu, dùng Cương khí truyền âm nói tiếp:

- Lần trước từng đề cập với ngài, Linh đan dùng trị liệu thương thế cho tổ sư, đã có manh mối.

Vẻ mặt của Yến Địch không động, nhưng ánh mắt chăm chú:

- Tình huống như thế nào?

- Văn tự ghi chép manh mối về đan dược trong cuốn sách kia, vô cùng hiếm thấy, cổ lão, rất khó phá giải.

Yến Triệu Ca trả lời:

- Nhưng đã có một bộ phận được phá giải, dược liệu cần thiết ta đã phân phó người đi thu thập.

- Chỉ trở lại tông môn, quá trình phá giải đan phương sẽ nhanh chóng hơn.

Yến Địch nói:

- Ngươi ngoại trừ Võ đạo ra, từ nhỏ nghiên cứu nhiều tạp học, hơn nữa si mê nghiên cứu văn tự cổ đại trước Đại Phá Diệt, thiên phú ở phương diện này, lúc này cũng có tác dụng.

- Dụng tâm nhiều một chút, nếu vết thương cũ của sư phụ lão nhân gia khỏi hẳn, vậy thì cơ hội đột phá Võ Thánh cảnh rất lớn.

Yến Địch nói, nhìn về phía phương xa:

- Bây giờ sóng càng to gió càng lớn.

Mọi nơi trên Đông Đường đã bắt đầu đại chiến, và cũng kết thúc.

Nói bắt đầu, là trận chiến này bùng lên, giành lại vạn dặm lãnh thổ, chiến sự kéo dài qua Thiên Vực cùng Hỏa Vực.

Quảng Thừa Sơn cùng Đại Nhật Thánh Tông, hai đại Thánh Địa va chạm thăng cấp, không giới hạn ở việc "chống đỡ" như trước nữa.

Ngoại trừ Đông Đường quốc, còn có Thiên Đông châu, thậm chí Thiên Nam châu và Thiên Tây châu.

Lãnh thổ tiếp giáp của hai bên, bạo phát tranh đấu toàn bộ, từ Thiên Vực cùng Hỏa Vực lan ra Phong Vực.

Nói kết thúc, là sau trận chiến đó ở Đông Đường, kết quả của toàn bộ chiến sự đã có thể xác định đại khái.

Đại Nhật Hành Thiên Xích thành công lui về sơn môn Đại Nhật Thánh Tông, Phổ Chiếu Phong, dựa vào Thủ Sơn Đại Trận, lấy địa lợi của Hỏa Vực, ngăn cản truy kích của Quảng Thừa Sơn cùng Bích Hải Thành.

Mà Đại Nhật Thánh Tông cũng cố nén lại, không kinh động Thái Thượng trưởng lão, Đông Lai Võ Thánh Hoàng Quang Liệt đang bế quan.

Nhưng trong quá trình truy kích, Đại Nhật Hành Thiên Xích vì thoát thân nên đại thương nguyên khí.

Tranh đấu giữa cao tầng rơi vào hạ phong, dẫn đến lực lượng phòng ngự ở các địa phương khác của Đại Nhật Thánh Tông, bị buộc lui về sau từng bước.

Các thế lực lớn, vừa của hai bên trong vùng chiến sự, cũng kịch liệt giao phong.

Thế lực dưới trướng của Quảng Thừa Sơn tự nhiên là thắng lớn.

Tranh đấu "đại quy mô" lúc này, Đại Nhật Thánh Tông chỉ có thể nuốt quả đắng, rút lại nanh vuốt.

Trên Phổ Chiếu Phong, các cường giả cao tầng của Đại Nhật Thánh Tông ngồi đối diện nhau.

Phan Bá Thái nhìn về phía Phổ Chiếu Quân nói:

- Tông chủ như thế nào rồi?

Phổ Chiếu Quân trả lời:

- Đại Nhật Hành Thiên Xích bị trọng thương nguyên khí, Tông chủ cũng bị thương, nhưng không quá nghiêm trọng.

Sắc mặt của Phan Bá Thái tái xanh:

- Quảng Thừa Sơn. . . Bích Hải Thành. . . Thù hôm nay, tương lai báo lại gấp mười lần!

- Lần này Thánh Tông ta bị mưu hại, thua thiệt nhiều, nhưng không bị thương căn cơ.

Đông Thăng Quân nói:

- Chỉ cần lão Tông chủ xuất quan, chúng ta lập tức thanh toán Quảng Thừa Sơn cùng Bích Hải Thành!

Phổ Chiếu Quân chậm rãi lắc đầu:

- Muốn đem những thức lần này mất đi, đoạt lại rất dễ dàng, nhưng muốn tính sổ với Quảng Thừa Sơn, không thể khinh thường.

- Lần này Nguyên Chính Phong hơn phân nữa sẽ bế quan đột phá Võ Thánh cảnh, hắn có vết thương cũ trong người, hy vọng không lớn.

- Nếu hắn thất bại thì không sao, nhưng hắn thành công, thực lực của Quảng Thừa Sơn sẽ tăng cường.

- Lần này chúng ta tính sai, rất khó ngăn chặn đối phương lần nữa.

Mộ Quang Quân nói:

- Đầu tiên, phải bảo đảm Thái Âm Chi Thí lần này, đem Thái Âm Quan Miện cầm về!

- Có Thái Âm Quan Miện, lập tức có thể cải biến thế cục lần này, Nguyên Chính Phong muốn bế quan, chúng ta cũng có cơ hội.

Phổ Chiếu Quân gật đầu, sắc mặt ngưng trọng:

- Hiện tại ta lo lắng chính là đối phương mượn cơ hội này, cường thế đem chúng ta vứt ra ngoài Thái Âm Chi Thí.

Đông Thăng Quân nhướng mày:

- Bọn họ dựa vào cái gì?

Tầm nhìn của Phổ Chiếu Quân nhìn qua:

- Nếu như bọn họ thuyết phục được Thương Mang Sơn cùng Trọc Lãng Các, ngươi cảm thấy thế nào?

Đông Thăng Quân hít sâu một hơi:

- Lão Tông chủ bế quan, đều cho bọn hắn áp lực.

Phan Bá Thái nói:

- Liên lạc với Thương Mang Sơn và Trọc Lãng Các đi, nếu tất yếu, nhường ra vài thứ đảm bảo cho Thái Âm Quan Miện!

...

Biên giới Sơn Vực, trên đường phản hồi Thương Mang Sơn.

Triệu Hạo quay đầu nhìn về phía xa, đã không nhìn thấy sông núi Đông Đường nữa, ánh mắt của hắn lạnh lẽo, lặng lẽ không nói gì.

Lúc này, ngạo mạn giữa hai chân mày của hắn, biến mất không ít, cũng không phải vì đang đứng cạnh Thương Mang Sơn Đại Tông Sư.

Mà bởi vì biến cố lần này ở Đông Đường, lần thứ hai bị Yến Triệu Ca hạ nhục.

Tuy rằng hắn coi ai vào mắt, nhưng nhãn lực và sức phán đoán không kém.

Trong Trấn Long Uyên, Yến Triệu Ca làm Đông Đường Quốc chủ Triệu Thế Thành thức tỉnh trong một thời gian ngắn, trình độ cùng hiệu suất làm hắn nhìn mà sợ hãi than thở.

Một lần có thể là ngẫu nhiên, nhưng đây chính là hai lần, Triệu Hạo không tin đó không có vấn đề.

Hắn bắt đầu coi trọng Yến Triệu Ca, nhưng chưa từng cân nhắc chuyện tránh né.

Ngược lại, Triệu Hạo đối với Yến Triệu Ca liên tục phá huỷ chuyện tốt của mình, bắt đầu sinh ra sát ý.

Không thể tiếp tục ở Đông Đường, theo đám người Thương Mang Sơn trở lại Thương Mang Sơn, không còn tự do, làm Triệu Hạo cảm thấy áp lực.

Mà tất cả những thứ này, đều liên quan tới Yến Triệu Ca.

Sau lưng của Yến Triệu Ca là Quảng Thừa Sơn, Triệu Hạo vốn rất căm thù, lúc này cũng lên đến tột đỉnh.

"Thời gian, ta cần thời gian, chỉ cho ta một chút thời gian là được!"

"Yến Triệu Ca, Quảng Thừa Sơn. . . chỉ mới bắt đầu mà thôi."

Triệu Hạo thu lại tầm mắt, nhìn tới một bên khác.

Hắn không có tâm tư bái vào môn hạ của Thương Mang Sơn, nhưng nếu tình thế bức bách, vậy hắn sẽ tranh thủ đãi ngộ tốt nhất, đạt được địa vị cao hơn.

Triệu Hạo cũng không có tâm tình từ một đệ tử nhập môn chậm rãi tiến bước, bị người khác hò hét.

Bên cạnh, nguyên Đông Đường Chủ Sự Trưởng lão của Thương Mang Sơn, Hạ trưởng lão, đang đi theo một trung niên nam tử.

- Trãi qua chiến dịch lần này, Đại Nhật Thánh Tông không còn cách nào đặt chân vào Đông Đường, nhưng Quảng Thừa Sơn đã ác liệt với Đại Nhật Thánh Tông, sẽ không làm khó xử bản môn.

Trung niên nam tử nói:

- Nhưng phải ngươi tiếp tục ở lại Đông Đường, những ngày này, cần điệu thấp một chút.

Hắn nhìn về phía Hạ trưởng lão:

- Bảo vệ sản nghiệp cùng thế lực của bản môn, là đủ rồi.

Hạ trưởng lão gật đầu nói:

- Ta rõ, xin trưởng lão yên tâm.

Trung niên nam tử kia nhìn về hướng Đông Đường:

- Nếu Hoàng Quang Liệt xuất quan, Đại Nhật Thánh Tông không cần tính toán như vậy, trực tiếp nghiền nát là được.

- Nói cho cùng, muốn "đánh sắt" thì bản thân phải cứng rắn, bản môn cũng phải nhanh chóng phát triển mới được.

Triệu Hạo đột nhiên nói:

- Hai vị, nói đến phát triển Thương Mang Sơn, đang ở ngay trước mắt.

- Hả?

Trung niên nam tử cùng Hạ trưởng lão đều quay đầu lại nhìn hắn.

Triệu Hạo chỉ về phía đông bắc, lạnh nhạt nói:

- Vân Triệu Sơn.

Trung niên nam tử cùng Hạ trưởng lão, ánh mắt đều loé lên tinh quang.

...

Đã từng là Địa Vực, hôm nay là Địa Ngục.

Trong bóng tối, ẩn hiện ánh sáng lấp loè, không thấy bóng dáng, chỉ nghe tiếng người nói.

- Hàn Thịnh, rơi vào tay Quảng Thừa Sơn.

- Thành sự không đủ, bại sự có thừa.

- Dù sao Hàn Thịnh biết có hạn, không ảnh hưởng tới đại cục, chỉ là manh mối tìm kiếm di tích của Băng Long Vũ Thánh, cũng rơi vào tay Quảng Thừa Sơn.

- Không sao, còn có biện pháp khác, trước tiên hãy đem mọi chuyện chuẩn bị thoả đáng, chậm rãi chờ đợi thời cơ tới.

- Được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.