[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3-Chương 162 : Độ cứng của nhân dân tệ Nhóm dịch Lưu linh hội




Lần này quân tiên phong của Minh quân có 30 vạn hợp lại với quân Lương Sơn thì đại bản doanh là nơi yếu kém nhất cuối cùng cũng được củng cố, đến lúc này, Tần, Sở, Đường, Tống, Nguyên, Minh, Lương Sơn, bảy cánh quân rốt cục tới đông đủ. Bốn phương hướng chia đều hơn 50 vạn binh lực.

Qua một đêm không có chuyện gì, sáng hôm sau, lần đầu tiên tôi triệu tập cuộc họp tất cả các tướng lĩnh cấp phó tư lệnh tập đoàn quân. Hiện tại cơ bản mọi người đã tới đông đủ, nhưng vấn đề còn chưa được giải quyết. Tôi tìm nhiều người như vậy từ xa tới, không phải vì mở tiệc, đối tượng Kim Ngột Thuật như hòn đá trong nhá xí vừa cứng lại vừa thối. Chúng tôi còn không tìm được biện pháp hữu hiệu.

Người dự hội: 18 hảo hán Tùy Đường, bộ phận tướng lĩnh cao tầng của Lương Sơn cùng Phương Tịch, đại biểu quân Mông Cổ Mộc Hoa Lê, đại biểu quân Tống Lưu Nhật Bản, đại biểu quân Minh Hồ Nhất Nhị Nhất, đai biểu quân Tần Vương Bí, đại biểu quân Sở là Chương Hàm cùng Kinh khờ. Từ Đắc Long cùng các chiến sĩ của anh ta tạm thời được tính là đại biểu quan phương của triều Nam Tống, một ít nhân sĩ vô đảng phái (tức những người không phận sự) dự thính.

Hội nghị mới bắt đầu tôi liền nói rõ lý do tụ nghĩa, thanh minh mục đích của chúng tôi không phải hoàn toàn tiêu diệt quân Kim, cũng không phải nhất định buộc ai khuất phục, vận dụng vũ lực chỉ vì đạt tới mục đích chính trị -- nói tới chính trị, Bánh Bao là Đại Tư Mã nước Tần, Lý Sư Sư cũng là một phụ nữ lưu danh lịch sử, đương nhiên thân phận của tôi cũng không thấp. Vì đáp ứng Phòng Huyền Linh, tôi không nói tới thân phận tể tướng của tôi, nhưng Lưu Nhật Bản vẫn quen gọi tôi là An Quốc Công, mà Hồ Nhất Nhị Nhất lại gọi tôi là Tiêu thái sư…

Trong cuộc họp, Chương Hàm từng làm việc chung với con của Vương Bí, cũng là vãn bối của Vương Bí, nhưng nhìn qua lại lớn hơn Vương Bí tới 20 tuổi, Lưu Nhật Bản, Mộc Hoa Lê, Hồ Nhất Nhị Nhất là đồng cấp nên ngồi cùng hàng, nói chuyện với nhau được, xem ra cũng ổn.

Tôi nhìn mọi người bỗng ý thức được một vấn đề: Những người này có lẽ không có gì nói tới cừu oán, nhưng quốc gia mà họ đai biểu lại có quan hệ vi diệu, Lưu Nhật Bản cùng Mộc Hoa Lê mặc dù cách nhau đâu chỉ một đời, nhưng người Mông Cổ tiêu diệt triều Nam Tống, mà Hồ Nhất Nhị Nhất chắc chắn đã mang quân chiến tranh với Mông Cổ, đây là sự mẫn cảm khá phức tạp.

Trước tiên bỏ qua ‘quốc tịch’. Liên quân chúng tôi bao gồm quân đội đa quốc gia, thời gian chênh lệch là hơn một ngàn năm, dân tộc, thói quen sinh hoạt đều trái ngược nhau hoàn toàn. Bọn họ đều là hùng binh bá chủ một thời đại, một khu vực, nhưng gom lại với nhau thì chiến lực là tăng hay giảm thì còn khó nói. Từ xưa tới nay, ngoại trừ thế chiến thứ hai thì quân liên minh dường như chưa từng lấy được thành tích tốt. Từ lục quốc hợp tung tới 18 lộ chư hầu thảo Đổng Trác, 18 lộ phản vương phản Tùy, kết cục cuối cùng là giải tán tự lo mà chạy cũng là may lắm rồi. Liên quân sợ nhất là mỗi người mỗi ý, thực tế cục diện hiện tại, đại liên quân cùng tiểu liên quân, phân cấp rườm rà phức tạp cùng chư vị ngồi trước mặt, bọn họ nghĩ sao tôi cũng chẳng rõ.

Tôi e hèm thu hút chú ý, ngượng ngập: “ Các vị...tôi không biết cấp trên các vị nói với các vị thế nào trước khi tới, nhưng chúng ta tụ họp tại đây là duyên phận. Vì chung một mục tiêu. Cho nên tôi hy vọng mặc kệ giữa các vị là ân oán cá nhân hay là mâu thuẫn lập trường đều tạm thời đặt qua bên, nếu thật sự khó thì các vị có thể tìm Trần sư phụ để tư vấn tâm lý…”

Trong đó, quân Lương Sơn cùng quân Tần Sở có quan hệ mật thiết với tôi, tính là nửa dòng chính, Lưu Nhật Bản cùng Hồ Nhất Nhị Nhất đều cười nói: “An Quốc Công (Tiêu Thái Sư) yên tâm, trước khi đi bệ hạ đã nhắc nhở chúng tôi, nghiêm khắc nghe lệnh của ngài, ngài chỉ đâu chúng tôi đánh đó.”

Nghe bọn họ nói vậy, tôi lấy làm bất ngờ. Theo lý Triệu Khuông Dận cùng Chu Nguyên Chương không hẳn là người tốt thế chớ. Ngô Dụng thò đầu qua nói nhỏ với tôi: “Liên quân tác chiến không thể đồng tâm, chủ yếu là do chư hầu sợ hãi chênh lệch binh lực, chúng ta không gặp phải vấn đề này.”

Tôi giật mình, đánh trận xong đều về lại quốc gia. Chu Nguyên Chương tự nhiên không sợ người triều Tống đi đánh lão ta. Triệu Khuông Dận cũng không sợ người triều Tống tấn công mình, cũng không lo người của Tần Thủy Hoàng chạy tới địa bàn của mình. Bọn họ xuất binh chủ yếu vì mình, cho mình cường viện, tự nhiên muốn lấy lòng tôi.

Gặp chuyện khó nhất đã giải quyết, tôi lập tức tiến vào nghị trình thứ hai của hội nghị, thương lượng biện pháp khiến Kim Ngột Thuật phải thỏa hiệp.

Tôi nói: “Trước mắt liên quân chúng ta binh hùng tướng mạnh, nhưng Kim Ngột Thuật dù chết cũng không chịu hối cải, đàm phán thất bại, mọi người thương lượng tìm ra một kế vẹn toàn – nhưng tận lực tránh cho đánh nhau người sống ta chết, mặc dù diệt hắn chỉ là chuyện cái một, nhưng chúng ta khó tránh khỏi tổn thương, các vị đại khái cũng không muốn chôn xác tại dị quốc tha hương hả?”

Mọi người nhìn nhau, Hồ Nhất Nhị Nhất đứng dậy chắp tay nói: “Thái sư…”

Tôi khoát tay: “Anh cứ gọi tôi là Tiểu Cường, nếu không thì gọi Nguyên Soái cũng được, đừng gọi thái sư.”

Nghe giống như rất bại hoại, giống như Vi Tiểu Bảo tổng kết, quan phong thái tử thiếu bảo thường chẳng có kết cục gì hay, có lẽ theo tôi tổng kết, thái sư bình thường không phải thứ tốt, nhất là người ở trong cung.

Hồ Nhất Nhị Nhất nói: “Vâng, nguyên soái, tôi đề nghị chúng ta đợi thêm vài ngày, vị Lưu huynh đệ Đại Tống nói nhân mã của họ cũng chưa tới đủ, Đại Minh chúng ta cũng vậy. Hơn nữa vũ khí bí mật mà hoàng thượng gửi tới còn đang trên đường.”

Tôi hiếu kỳ: “Hoàng thượng của mấy người rốt cục chuẩn bị mang vũ khí bí mật gì tới – tôi lấy thân phận thái sư mệnh lệnh anh không được phép nói không biết.”

Hồ Nhất Nhị Nhất khổ sở: “Thật không biết…Tôi trước khi đi mới nghe hoàng thượng nói, vũ khí bí mật hình như còn đang chế tạo, một hai ngày cuối cùng mới thành công.”

Đại sát khí? Chu Nguyên Chương ngoại trừ biết làm vịt quay, chẳng lẽ còn biết kỹ thuật tinh luyện Uranium-235?

Lúc này Mộc Hoa Lê đứng lên: “Tiểu Cường, tiếp tục vây nữa tôi không phản đối, nhưng người Mông Cổ chúng tôi đã hết lương thực.”

Tôi vỗ trán, quên mất chuyện này. Lúc trước Thành Cát Tư Hãn nói bọn họ chỉ mang khẩu phần ba ngày thôi, nếu muốn người Mông Cổ lưu lại cũng được, nhưng phải tự lo chuyện lương thảo. Người Mông Cổ nhiệt tình, thành thật vừa tới đã mang thịt dê tặng cho quân Đường và quân Lương Sơn, hai ngày nay ăn khẩu phần lương thực của Lương Sơn.

Tần Quỳnh ngượng ngùng: “Bánh của chúng ta có thể phân cho bằng hữu Mông Cổ một nửa, nhưng mà cũng không kéo dài được vài ngày.”

Lý Thế Dân để người của mình mang theo khẩu phần 10 ngày thôi.

Tôi hỏi nhỏ Ngô Dụng: "Lương Sơn chúng ta….”

Ngô Dụng lắc đầu: “Chỉ đủ cho 100 vạn người chi dùng nửa tháng.”

Thế đã tính là nhiều rồi.

Tôi nói lớn: "Các quân hồi báo tình hình trữ bị lương thảo.”

Kết quả nhiều nhất là quân Tống cùng quân Tần, cũng chỉ chuẩn bị cho một tháng, số còn lại là nửa tháng hay 10 ngày. Thật không thể trách người ta, động cái mấy chục vạn người, thực phẩm tiêu hao kinh người, Chính béo cắn răng giúp tôi mới có được một tháng. Hạng Vũ đang chiến tranh, cũng không giàu có. Còn mấy đại quốc, nói bọn họ giàu có và đông đúc nhưng cũng chỉ là tương đối, GDP cũng không cao. Cũng cấp cho nhiều người như vậy ra trận cũng là tận lực rồi.

Thế thì toi, không thương lượng ra cách đối phó Kim Ngột Thuật, chúng tôi có một vấn đề trí mạng nổi lên – lương thảo tính sao? Nguyên lai không ngờ Kim Ngột Thuật lại ngoan cố vậy. Lại còn phải giải quyết vấn đề này trong hai ba ngày.

Tôi nhìn Ngô Dụng. Ngô Dụng nói nhỏ: “Thật sự không được thì phải giải trừ quân bị.”

Lúc này một người đứng lên nói lớn: “Cường ca, em nghĩ ra biện pháp.”

Tôi thấy là Kim Thiếu Viêm. Thằng nhãi này từ khi Lý Sư Sư bị bắt còn đang chạy loạn, từ khi quân Đường tới mới có chút an ổn. Lúc này thấy tôi muốn giải trừ quân bị liền nóng nảy. Tôi nói: “Chú có biện pháp gì?”

Kim Thiếu Viêm nói: “Em táng gia bại sản cũng phải cứu Sư Sư ra, anh xem chúng ta có thể dùng tiền mua lương thực từ nơi khác tới không?”

Chúng tôi đã quên khuấy khổ chủ là kẻ có tiền à…..

Tôi gãi đầu: “Anh biết chú có tiền, nhưng chú không thể dùng nhân dân tệ mua lương thực chứ?”

Kim Thiếu Viêm: “Có thể đổi thành hoàng kim.”

“…Chú đừng tai họa chút vàng dự trữ của Trung Quốc, hơn nữa chút tiền của chú đổi thành vàng cung dưỡng mấy triệu quân cũng không đủ.”

Kim Thiếu Viêm kiên quyết: "Có thể kéo dài một ngày thì kéo dài một ngày.”

Vương Bí ở bên nói thầm: “Cho dù có tiền, nhưng kiếm đâu ra chỗ mua nhiều lương thực như vậy?”

Nghe khẩu khí liền biết lương thực của Tần Quốc cũng chỉ đủ xài, lúc đó lực lượng sản xuất thấp. Phỏng chừng là làm cả năm chỉ đủ dùng trong năm. Tôi nhìn vài vị tới từ các đại quốc giàu có: “Các vị có nhiều lương thực không?”

Kết quả các nhà không giàu tí nào, thực sự là nhà địa chủ cũng không còn lương thực dư thừa – Chu Nguyên Chương cùng Lý Thế Dân đều là đại địa chủ lớn nhất rồi, kỳ thật nếu muốn có, cũng không phải là vấn đề tiền. Mượn mấy triệu người tới, lại mượn chút lương thảo là được, ai nguyện ý ném thứ đảm bảo sinh tồn vào cái động không đáy?

Không biết Kinh khờ kiếm đâu ra một tờ nhân dân tệ nhìn coi, lẩm bẩm: “Tiền này thật tốt a, vì sao muốn đổi thành vàng, vừa nặng lại bẩn – Chính béo còn thiếu anh 300 đồng tiền mà.”

Tôi cùng Kim Thiếu Viêm liếc nhau. Bỗng đều cười, đúng vậy, vì sao phải đổi thành vàng, nhân dân tệ ở đâu đáng giá nhất? Tân Trung Quốc. Hơn nữa lương thực ở thế kỷ 21 rẻ nhất, luôn nghe nói lương thực là hàng khó bán, nông dân lo lắng ngủ không yên.

Kim Thiếu Viêm lại lo lắng: "Nhưng làm sao vận chuyển tới?”

Ngoài trướng, 300 chiến sĩ thao luyện chạy qua trước trướng: “Nhất…. Nhị…. Nhất…Nhất …Nhị ….Nhất.

Hồ Nhất Nhị Nhất vội chạy ra: "Ai gọi ta?”

Tôi nhìn Vương Dần: “Cái thùng xe kéo của anh còn không?”

Vương Dần lĩnh ngộ ý của chúng tôi, gật đầu: “Còn,còn, nhưng mà tới chỗ chúng ta, sợ hàng biến đổi không?”

Lý Nguyên Bá chống chùy cứt trâu, không hiểu: “Lương thực còn sợ bị biến đổi sao? Đầu óc có vấn đề hả?”

Chúng tôi nhìn cái chùy cứt trâu của Lý Nguyên Bá, lại đều cười lên. Tôi nhớ rõ trước đó cột cái thứ này lên nóc xe, lúc ấy tôi không nghĩ nhiều, nhưng sau lại thấy lạ, thứ đồ chơi này sao lại không hóa thành đống xoong, nồi, chảo, bát trong trục thời gian chứ? Hiện tại xem ra, binh đạo khai thông thì vật phẩm cũng có thể lưu thông. Nếu không quân Minh tới triều Nguyên chẳng lẽ lại biến thành tinh trùng?

Tôi nói với Vương Dần: “Mặc kệ thế nào anh đi kéo thử một xe tới, có được hay không xem cái là rõ.”

Kim Thiếu Viêm đưa cho Vương Dần hai khối vàng. Vương Dần không nhận, thuận miệng nói: “Chẳng phải một xe mì ăn liền thôi sao, tiền này bản thân còn có – đương nhiên, sau này chú phải trả tiền cho anh, đừng có vàng thỏi, cứ nhân dân tệ là được.”

Vương Dần đi rồi, Úy Trì Cung nói: “Tôi thấy chúng ta phải nghĩ một biện pháp vẹn toàn, kéo lương thực từ một nơi xa như vậy chắc gì thành công, hơn nữa kéo từng xe một thì nước xa không cứu được lửa gần, cũng chỉ giải quyết được một phần thôi.”

“Vậy anh tính sao?”

Úy Trì Cung mỉm cười: “Anh hỏi chú, chúng ta tới đây vì ai mà đánh?”

Tôi nghe ý vô cùng vi diệu, nói: “Vì em thôi.”

Úy Trì Cung lắc đầu: “Không phải.”

“…Vậy vì ai?”

“Theo tình ý mà nói, chúng ta đương nhiên vì chú, nhưng khách quan mà nói, ai được lợi lớn nhất chính là vì người đó – đó là vì ai?”

“…Đúng, ai nhỉ?”

Úy Trì Cung gợi ý: “Nếu anh bị mấy chục vạn đại quân của người ta đánh diệt quốc, đột nhiên có mấy triệu người tới ngăn cản lại, chú nói ai được lợi lớn nhất?”

Tôi vỗ đầu: “Anh nói là thằng nhãi Tống Huy Tống a.”

Úy Trì Cung cười: “Đúng vậy, mấy trăm vạn người chúng ta giúp hắn vây lại quân địch ở cửa nhà hắn lâu vậy, chẳng lẽ không cần chút chỗ tốt sao?”

Tôi cười ha ha: “Nói đúng a, chúng ta sao lại quên mất chính chủ nhỉ, sớm nên đòi lương thực a.”

Kim Thiếu Viêm nói nhỏ: “Cường ca, em có thể một mình lo được.”

Tôi trừng mắt: “Chim cút, lúc này không phải lúc đánh ghen.”

Còn việc buôn bán, ý thức tiết kiệm cũng không có, này giống như khi bạn đi du lịch, dù sao cũng là xe, một người hay 10 người cũng giống nhau thôi, nếu kiếm đủ mười người thì chi phí chả giảm 10 lần à?

Nói tới đây, tôi lại tức bực: “Đúng rồi, chúng ta đánh trận trước cửa nhà thằng nhãi họ Triệu nhiều ngày vậy (trừng mắt nhìn Lưu Nhật Bản), sao không thấy nó động tĩnh gì?”

Phương Tịch cười nói: “Hoàng đế nhà ai thì kẻ đó hiểu rõ, Triệu họa gia hẳn bị sợ vỡ mật rồi.”

Tôi cười he he xấu xa: “Đây chính là cơ hội tốt để làm thịt dê béo, ai đi?”

oOo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.