[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3-Chương 154 : Ngũ mao lưỡng (năm mao hai)




Dọa người a! Đây là đi chiến tranh hay là đi xin cơm a, mọi người thường nói lâm trận mài gươm, bọn tôi thì ổn rồi, trực tiếp ra trận cướp vũ khí của người khác…

Bọn họ vừa ra, Kim quân không thiếu người mất kiên nhẫn đều cầm binh khí lao ra, dù sao đều là quân nhân dũng mãnh không biết sợ, sao có thể chịu nổi cơn tức, nghe 18 hảo hán hò hét loạn lên: “Ta muốn người xài chùy, sao có người xài đao lại muốn đánh với ta?’

“Ê ê, mày đổi một thằng xài côn tới đây đi.”

10 phút sau, nhóm Kim tướng ra tay đầu tiên cơ bản đều hai tay trống trơn trở về, các hảo hán mỗi người cướp được ba bốn món vũ khí, bắt đầu ăn chia. Bùi Nguyên Khánh cầm vài món giơ cao lên hô: "Ai có chùy, ta đổi lại.”

Đan Hùng Tín: “Tao có, tao có, thế mày có lang nha bổng không, cho tao.”

…..

Kim quân dũng mãnh, không thiếu người xài côn cùng chùy, các hảo hán thu hoạch nhiều, mỗi người đều có vũ khí hài lòng, lại cười ha ha hi hi về trận. Chờ khi đã khôi phục bình tĩnh, quân Kim tướng Kim đều tức ói máu, nhìn nhau, phó soái của bọn họ Niêm Hãn đã tức xanh mặt, thúc ngựa lên trước, vừa đi vừa nói: “Kêu chủ tướng của các ngươi đi ra nói chuyện.”

Tôi thấy không ai trả lời, bèn đi lên nói: "Chuyện gì?”

Niêm Hãn tức tối: “Rốt cục bọn mày là ai?”

Tôi cười nói: "Thành phần phức tạp, không nói rõ được, nhưng binh mã Lương Sơn bọn tao đã đúng hạn tới rồi đó.”

Niêm Hãn hừ hừ: “Tốt, tao đi xin chỉ thị chủ soái đây, san bằng bọn mày.”

Tôi khoát tay: “Bọn mày có dám chờ bọn tao vài ngày không, nhân mã của bọn tao còn chưa tập hợp xong, đây mới chỉ chưa tới một phần mười.”

Niêm Hãn tức giận, cười lớn: “Khá lắm, còn không tới một phần mười. Chủ soái bọn tao đã ước hẹn với mày 10 ngày. Bọn tao sẽ chờ mày 7 ngày, sau 7 ngày, tao sẽ đích thân mang binh quyết một trận tử chiến với mày.”

Tôi đoán Niêm Hãn nghĩ tôi lừa gạt, nếu không sẽ không nói vậy, mang 25 vạn nhân mã còn nói không tới một phần mười, tự nhiên chẳng ai tin nổi. Mà Kim quân mới bại, vừa lúc cần thời gian nâng cao sĩ khí, cho nên Niêm Hãn mới dám tự tiện đáp ứng thời hạn 7 ngày.

Niêm Hãn đang muốn mang binh về doanh, tôi nói: “Nhất định phải đánh sao? Ngươi về nói với đại soái của các ngươi, trả vợ cùng Lý Sư Sư cho ta, hai nhà chúng ta không đấu, được không?’

Lúc này còn có 275 vạn còn chưa có di chuyển, thu binh còn kịp. Niêm Hãn không quay đầu lại, tức điên về doanh.

Tiếp đó chỉ có thể chờ. Qua 12 giờ hôm nay, đợi khẩu lệnh nhập binh đạo của Sáu Lưu, 800 vạn quân đội (tự xưng) của tôi mới có thể chạy tới.

Đến 11 rưỡi đêm, Sáu Lưu còn chưa có động tĩnh, tôi đứng ngồi không yên. Lại chờ hơn 10 phút, tôi rốt cục không nhịn được gọi điện thoại qua, nghe thanh âm Sáu Lưu hình như đang ăn cơm, còn có tiếng uống rượu và tiếng TV rất lớn, thỉnh thoảng còn có tiếng cười cùng vỗ tay. Đại khái là đang xem tiểu phẩm hài, tôi vội la lên: "Còn có tâm tư uống rượu sao, khẩu lệnh rốt cục là gì?”

Sáu Lưu không hiểu: “Khẩu lệnh gì?”

“Khẩu lệnh binh đạo.”

Sáu Lưu vỗ đầu: “Thiếu chút nữa quên."

Tôi không nói gì….

Sáu Lưu hỏi Hà Thiên Đậu: “Khẩu lệnh là gì nhỉ?”

Hà Thiên Đậu: “Chẳng phải còn chưa đặt sao?”

Sáu Lưu: "Vậy đặt luôn khẩu lệnh đi.”

Hà Thiên Đậu: “Ừ, đặt cái gì khó tìm ra ấy, đừng để binh triều Tần chạy tới Tam Quốc.”

Sáu Lưu: “Vậy đặt là gì?”

Lúc này chợt nghe một diễn viên trong tiểu phẩm hét lớn từ TV: “Năm mao hai. Một khối tiền không bán!”

Sáu Lưu lập tức có chủ ý. Nói với tôi: "Khẩu lệnh là năm mao hai, đây là khẩu lệnh nhập khẩu. Khi tới Tống triều thì lại hô một khối tiền không bán, nhớ kỹ, đây là cục vực thông đạo, ngoại trừ Tống triều, chỗ khác không đi được.”

Năm mao hai, một khối tiền không bán… thật thâm ảo a.

Cúp máy, tôi thấy cũng tới giờ rồi, vì vậy bắt đầu trò chuyện với các triều đại, tôi hô khan cả giọng: “Khẩu lệnh là năm mao hai, một khối tiền không bán! Yêu cầu nhanh chóng phát binh, yêu cầu nhanh chóng phát binh.”

Trước đây tôi ở chỗ Hạng Vũ cùng Đường triều đều bỏ một máy kích tín hiệu, ngoại trừ nói chuyện với Tần Thủy Hoàng có chút lao lực, nói chuyện với những người khác rất tốt, nhanh chóng nhận được khẩu lệnh.

Đêm nay nhất định là một đêm không bình tĩnh, 800 vạn (tự xưng) quân đội tùy cơ hành động, 25 vạn quân Tần lặn lội đường xa, 30 vạn quân Sở ngày đêm kiêm trình, 60 vạn quân Đường khôi giáp dữ tợn, 60 vạn quân Tống đã cùng tôi hít thở chung bầu không khí, 30 vạn kỵ binh Mông Cổ cũng tụ tập xong chờ xuất phát, cuối cùng là 70 vạn quân Minh từ thủ đô Nam Kinh của triều Minh xuất phát…

Ban đêm trước biến động vô cùng bình tĩnh, doanh trại khổng lồ của quân Kim vẫn đang lặng im giằng co với Lương Sơn. Nói thật tôi có chút lo, hành động quân sự quy mô mấy trăm vạn người, ai biết nửa đường xảy ra chuyện gì, chỉ bằng ‘năm mao hai’ thật là bó tay! Nhưng nhìn Kim quân tỏ ra ăn chắc, 80 vạn đấu 25 vạn, bọn họ chỉ cần có kế hoạch tác chiến hợp lý là đánh bại bọn tôi.

Rạng sáng, hơn ba giờ, phía Tây doanh trại quân Kim, bỗng trời hiện dị sắc, dường như có binh khí va chạm cùng tiếng vó ngựa, rạng sáng năm giờ, thám tử Lương Sơn cùng thám báo Lương Sơn đồng thời phát hiện: Tại hướng đó có một quân đoàn khoảng 60 vạn quân đã tập hợp xong, nhưng xem phục sức không phân biệt được là quân nào, cũng không phải Tây Hạ, cũng không phải Thổ Phồn, càng không phải Đại Lý. Cho tới bây giờ không thể phán đoán, phía Tây không thể có một cường quốc có thể phái ra 60 vạn đại quân…

Kim quân không biết chi tiết tự nhiên là bối rối, doanh trại quân đội của bọn họ chợt sáng lên. Tôi cũng không tốt hơn là bao, mặc dù biết là viện binh tới, nhưng không rõ là quân nào tới trước, chuyện này giống như bạn bè đều đồng ý cho vay tiền, tài khoản tự dưng nhiều một khoản lớn liền không phán đoán được đó là ai gửi cho vậy.

Tần Quỳnh nhìn bản đồ hồi lâu, cười nói: "Nên là binh Đại Đường ta tới, ta đi xem sao.”

Tôi đưa một cái điện thoại nhét vào áo giáp của anh ấy, nói: “Nhị ca, nếu thật là quân ta vậy nhờ anh dẫn quân, nhưng phải nhớ kỹ, vây mà không đánh, quân Kim tới quấy rầy thì cho bọn họ nếm mùi khổ đau là được, chờ mọi người tới đông đủ rồi tính tiếp.”

Tần Quỳnh: “Nói thế, tốt nhất là có thể bày trận…”

Anh ấy nói chuyện, mắt lại nhìn về Đinh Ngạn Bình. Nói tới bày trận, Đinh Ngạn Bình bày trận một hàng dài làm Ngõa Long Cương năm xưa chịu khổ, đã là hành gia. La Thành hiểu ý, lôi kéo Đinh Ngạn Bình đầy thân mật: “Cha nuôi, chuyện này làm phiền lão nhân gia bày trận trường xà.”

Đinh Ngạn Bình đẩy hắn ra: “Còn cần ta bày sao, mày biết cách phá trận mà?”

La Thành cười làm lành: “Vậy cũng là ngài dạy a?”

Mọi người cười, tất cả mọi người biết La Thành năm xưa chơi xỏ lão Đinh một vố quá đau, lấy được từ miệng lão bí quyết phá trận Trường Xà cùng đơn thương phá song thương, nhưng nếu bàn về bày trận, lão Đinh là nhân tuyển số một.

Đinh Ngạn Bình nghe nói 60 vạn người do lão bày bố, cũng nóng lòng muốn thử, vừa lúc mượn sườn núi xuống lừa, lão nhân cao giọng nói: “Bày trận cần vài mãnh tướng làm trận nhãn, ai theo ta?”

Bọn thổ phỉ Lương Sơn rốt cục không nhịn nổi, tranh nhau: “Tôi đi, tôi đi.”

Cả đám kêu la ra khỏi hàng…

18 hảo hán, một nửa theo Tần Quỳnh, mấy người Vũ Văn Thành Đô cùng Dương Lâm lưu lại bên tôi. Tôi nhìn quanh, thấy Úy Trì Kính Đức cũng không đi, đây chính là Hưng Đường Ban à, tôi ngạc nhiên: “Cung ca, sao không đi?”

Úy Trì Cung cười gượng: “Bên kia có Thúc Bảo đủ rồi.”

Tôi nghĩ cũng giật mình, Tần Quỳnh cùng Úy Trì Cung đều là nguyên soái, kỳ thật nói về phương diện chiến lược, Úy Trì Cung càng hơn một ít, chỉ có điều Tần Quỳnh nhân khí cao, cho nên vẫn là anh ta nắm ấn chủ soái. Úy Trì Cung qua bên kia có chút khó xử, tôi an ủi: "Vừa lúc, chờ người của Chu Nguyên Chương tới thì anh giúp em dẫn quân.”

Úy Trì Cung vui mừng gật đầu.

Tần Quỳnh mấy người xuất phát từ buổi sáng, mãi trưa mới gọi điện trả lời. Tần Quỳnh nguyên soái lần nữa chưởng quản binh quyền, tư thế oai hùng, vô cùng phấn chấn: “Chính là binh Đại Đường ta, anh đã hạ chiến thư với Kim Ngột Thuật rồi, anh không thể bắt đầu một cuộc chiến không báo trước, hơn nữa cũng là uy hiếp hắn.”

Tôi nói: “Được được.”

Đối với việc thêm ra hơn 60 vạn quân địch, Kim quân cũng thấy có áp lực. Chúng tôi có thể thấy rõ quân Kim đang vội vàng điều động, đại bộ phận bị điều về phía Tây. Lương Sơn ở phía chính Đông của họ, nếu bọn tôi hai kẹp một, quân Kim sẽ vô cùng thụ động. Nhưng Kim Ngột Thuật quả nhiên không đơn giản, cũng không biết là làm thế nào, quân Kim có vẻ ổn định lại, chỉ có chút vội vàng mà không loạn.

Buổi chiều, tôi thu được một phong thư chiêu hàng của quân Kim, đương nhiên chuyện tới lúc này Kim Ngột Thuật khẳng định không thật sự ôm hy vọng gì, đơn giản đây là một thủ đoạn đả kích sĩ khí của địch thôi.

Trên thư nói, sự diệt vong của nhược Tống đã là định cục, chúng tôi không thể chống lại số trời, mang một đám nông dân vô tội cùng ô hợp vũ trang ngoan cố chống lại một cách vô vị, nếu hàng sớm có thể được tha chết, v.v.

Tôi thực phẫn nộ, tôi không rõ thằng khốn Hoàn Nhan kia vì cái gì lại nhắc đi nhắc lại từ nông dân. Nông dân thì sao, trong lịch sử đội quân hung hãn nhất luôn từ nông dân mà ra hay sao? Nói đi thì nói lại, nó hình dung bọn Lương Sơn như vậy cũng được, nói Đường quân thì có vẻ cưỡng từ đoạt lý, Đường quân trang bị hoa mỹ vô cùng, mặc dù đi lại vài trăm năm, nhưng tuyệt đối có thể tính là hào hoa số một số hai thế giới lúc bấy giờ.

Gần tối, chính Bắc, gió cuốn mây vần, màn đêm buống xuống. Thám tử Lương Sơn phi ngựa báo lại: “Phía Bắc 20 dặm chợt có rất nhiều nhân vật không rõ võ trang đầy đủ xuất hiện, nhân số khoảng 30 vạn.”

Ngô Dụng phán đoát phương hướng, nói: “Là người Mông Cổ.”

Tôi cười nói: “Kim Ngột Thuật luôn ngại chúng ta là nông dân sao, giờ thì được rồi, dân du mục cũng tới rồi.”

oOo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.