[Dịch] Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 434 : Lặng lẽ rời đi




Khắp nơi trong cả thông đạo trôi nổi thi thể Nhuyễn thể tiêm thích mao trùng.

Tình cảnh vừa rồi ngụy dị tột cùng, sắc mặt mỗi người chăm chú nhìn biển sâu đều cực kỳ không tự nhiên. Một màn vừa rồi đó vẫn hiện lên trong đầu mọi người, rõ ràng vô bì, trái tim gần như nhảy lên tới cổ họng vừa rồi của bọn họ tới giờ vẫn không sao bình tĩnh lại.

Biển sâu điên cuồng sôi sục trong khoảnh khắc, đột nhiên yên lặng như tờ!

Giữa động và tĩnh nếu như không quá độ, thường là làm người ta cảm thấy cực kỳ ngụy dị. Nhưng tình cảnh trước mắt đã không phải chỉ có thể dùng ngụy dị để hình dung. Trong lòng mỗi người lạnh lẽo, bọn họ vừa rồi giống như nhìn thấy phim kinh dị. Sự ly kỳ và ngụy dị của một màn đó, tuyệt đối là bọn họ chỉ mới thấy trong đời.

Một mảng biển sâu im ắng ngược lại càng làm mọi người cảm thấy hoảng sợ.

Mãi tới về sau, xác sâu không ngừng trôi ra từ trong khói xanh, mọi người lúc này mới hoảng sợ phát hiện, toàn bộ tất cả Nhuyễn thể tiêm thích mao trùng trong biển sâu đều chết hết!

Chúng tại sao lại chết? Không ai biết!

Trong biển sâu vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đây là nghi hoặc lớn nhất trong lòng mỗi người.

Nhưng không có ai có thể giải thích mọi thứ này. Ngay cả mấy sư sĩ Diệp gia sống sót từ cõi chết trong biển sâu đó, mỗi người cũng là vẻ mặt ngơ ngác như vậy. Chỉ là bọn họ đối với mọi thứ xảy ra trong biển sâu nhìn càng rõ ràng hơn người bên ngoài, mao trùng đầy trời trong cùng một khoảng thời gian chết đi trước mặt bọn họ. Cảnh tượng thế này, có lẽ không ai có thể quên nó đi!

Nhuế Băng yên lặng đứng ở phần đỉnh thân tàu Darvill, khi nhìn thấy Hàm gia an toàn trở về, cả người không khỏi thả lỏng. Dưới sự bảo vệ của nàng, tàu Darvill không chịu bất cứ tổn thương nào.

Trong mọi người, chỉ có hai người Diệp Nhân và Diệp Trùng mới ẩn ước hiểu rõ câu đố cái chết bất ngờ của biển sâu. Trận chiến đó cực kỳ ngắn ngủi, sự chú ý của Diệp Trùng tập trung cao độ, hắn không biết, toàn bộ quá trình chiến đấu của hắn đều rơi vào trong mắt Diệp Nhân. Hắn còn cho rằng mình làm người không biết quỷ không hay.

Trong thời kỳ mẫn cảm thế này, hắn không muốn làm người ta quá chú ý.

Nhưng Diệp Trùng rời khỏi chiến trường lúc cuối cùng mau chóng phi thường. Diệp Nhân có phản ứng hơi chậm chạp rất mau liền mất đi bóng dáng của hắn. Tuy rất muốn biết cái toàn cốt quang giáp thần bí này rốt cuộc là ở trên tàu vũ trụ nào, nhưng Diệp Trùng rất mau liền xóa bỏ ý nghĩ này. Hạm đội sau khi trộn lẫn của ba nhà quả thật quả khổng lồ, hơn nữa sau loại việc này, bất cứ hành vi vượt quá giới hạn nào, đều cực có khả năng khuấy động thần kinh mẫn cảm của hai nhà còn lại. Điều quan trọng nhất là, hiện giờ thời gian gấp rút, cũng không cho phép hắn đi tìm cái toàn cốt quang giáp này và sư sĩ của nó.

Tuy Nhuyễn thể tiêm thích mao trùng chết tập thể một cách ly kỳ, nhưng khói xanh không hề tan mất, ngược lại, nó dường như sắp lan tới khắp cả thông đạo. Hạm đội phải xuyên qua mảng khói xanh này mới có khả năng trở về thiên hà Hà Việt. Hơn nữa bọn họ còn phải dọn dẹp tuyến đường an toàn, mấy thứ này đều cần thời gian.

Mà thứ hiện giờ quan trọng nhất của bọn họ chính là thời gian!

Hạm đội khổng lồ lập tức bắt đầu trở nên bận rộn. Nhưng không giống với sự khẩn trương, hoảng sợ trước đó, thứ lộ ra trên mặt tất cả kẻ may mắn sống sót hiện giờ đều là sự vui mừng sống sót sau kiếp nạn.

Diệp Nhân hiện giờ bận rộn tới mức hồ đồ, là quan chỉ huy cao nhất hiện giờ của Diệp gia, hắn phải phối hợp với hai nhà khác. Ngoài ra, nhiệm vụ phân phối, thống kê thương vong… mấy việc này tuy không cần hắn tự mình đi làm, nhưng báo cáo cuối cùng vẫn là đưa tới tay hắn toàn bộ.

Chỉ có lúc rỗi rãi khó có được, trong đầu hắn mới hiện ra cái toàn cốt quang giáp mỹ lệ đó. Công kích chính xác mà sắc bén, phong cách tác chiến bình tĩnh, còn có khí thế trước giờ chưa từng có đó, mỗi lần nghĩ tới đều làm dâng lên một tia rung động từ chỗ sâu nhất trong lòng hắn!

Nhưng chiến ý vừa mới dâng lên của hắn lập tức liền bị lượng lớn công việc rối rắm đánh bay không thấy bóng dáng.

Diệp Trùng và Nhuế Băng ở trên tàu Darvill hưởng thụ đãi ngộ cao nhất, ngay cả đãi ngộ của lão già Phá Xa và Griffiths mang theo cũng nước lên thuyền lên. Diệp Bàng vốn dĩ chính là ban hậu cần, tuy mấy thứ đại loại như tấm năng lượng hiện giờ đã không còn, nhưng những thứ đại loại như đồ uống quý hiếm, rượu cất trăm năm, lại có chút dự trữ. Lão già Phá Xa và Diệp La mỗi ngày đều ôm rượu Adani hai trăm năm uống với nhau, ngay cả súc miệng cũng là U thanh trà.

Nhìn cửa thông đạo, mỗi thuyền viên tàu Darvill đều vẻ mặt kích động, rất nhiều người càng không kìm chế cảm xúc ôm nhau hoan hô!

Chỉ cần thông qua cửa thông đạo này thì đã tiến vào thiên hà Hà Việt rồi.

Cả hạm đội, vô luận là Diệp gia hay là Tuyết Lai tộc, hay là bộ lạc Hy Phượng, lúc này đều thành biển cả rộn rã.

Mỗi thuyền viên đều nóng lòng về nhà, trải qua một trận chiến tàn khốc mà kịch liệt thế này, bọn họ hiện giờ vô cùng tưởng nhớ người nhà của mình.

Khoảnh khắc tàu Darvill thông qua thông đạo, trên tàu vang lên tiếng hoan hô vang trời.

Bốn người Diệp Trùng, Nhuế Băng, lão già Phá Xa, Griffiths đều ở trong phòng, là Diệp Trùng kêu bọn họ tới cả đây.

- Chúng ta chờ chút thì phải rời khỏi hạm đội. Diệp Trùng nói cực kỳ ngắn gọn.

Không có ai phản đối. Griffiths mở miệng muốn nói, nhưng lập tức ngậm miệng lại.

Hiện giờ là thời cơ tốt nhất rời khỏi hạm đội. Tiến vào thiên hà Hà Việt, hạm đội sẽ xếp đội trở lại, như vậy chắc chắn sẽ có một cục diện khá hỗn loạn, đối với mấy người Diệp Trùng mà nói, đây đích xác là thời cơ tốt rời khỏi hạm đội.

- Nghe ngươi đi, dù sao mạng của chúng ta cũng là ngươi cứu. Giọng nói của lão già Phá Xa mang theo chút say, tối qua lão và Diệp La uống với nhau quá dữ dội, tới giờ vẫn chưa tỉnh.

Sâu sắc nhìn lão già Phá Xa và Griffiths, Diệp Trùng và Nhuế Băng liền rút ra khỏi phòng.

- Gia gia…

Lão già Phá Xa mở mắt, trong mắt nào có say xỉn gì. Nhìn gương mặt đã hơi gầy của Griffiths, lão già Phá Xa thở dài một hơi thật sâu: “Nha đầu, đừng nghĩ quá nhiều. Hiện giờ xã hội loạn thế này, ta thấy sẽ còn loạn hơn. Theo hắn đi, con hãy còn trẻ, sống sót mới quan trọng nhất.”

Mắt Griffiths lập tức đỏ lên, rồi cũng nhịn không được, òa một tiếng lao bổ vào lòng lão già Phá Xa khóc òa lên.

Lão già Phá Xa thở dài một tiếng, vỗ nhè nhẹ lưng của Griffiths.

- Ngươi muốn rời khỏi? Diệp La nhìn Diệp Trùng nhẹ giọng hỏi.

Diệp Trùng nhẹ gật đầu.

- Ừm, hiện giờ đích xác là thời cơ tốt để rời khỏi. Diệp Bàng gật đầu, tán đồng nói.

- Cho ngươi xem cái này. Diệp La trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên nói. Hắn mở công tắc điều khiển trên màn hình trong phòng.

Trên màn hình rõ ràng xuất hiện bản đồ hành tinh của thiên hà Hà Việt, chỉ là trên bản đồ hành tinh có mấy điểm đỏ.

- Đây là tình báo trong tộc vừa truyền tới. Nhìn thấy mấy điểm đỏ đó chứ? Khoảng thời gian trước, vị trị của mấy điểm đỏ này đột nhiên xuất hiện không gian dị thường.

Diệp Trùng ngơ ngẩn nhìn màn hình.

Diệp La cho rằng Diệp Trùng đã bị dọa ngây ra, tới một bước giải thích nói: “Mấy chỗ ký hiệu đỏ này, người ngàn vạn lần đừng đi. Quá nguy hiểm! Ngươi có lẽ không biết, trước khi quân đội đóng ở thông đạo bị tấn công, trong tộc từng nhận được tình báo không gian dị thường ở chỗ nào đó trong thông đạo, nhưng không ngờ chuyên gia trong tộc phái đi vẫn chưa tới thì thông đạo đã bị tấn công. Bọn họ hiện giờ đều đang hoài nghi không gian mấy chỗ này không ổn định và mấy sinh vật bất minh này có hay không tồn tại liên hệ nào đó.”

Diệp La nhìn dán vào Diệp Trùng, dặn dò từng chữ một: “Ngươi đi đâu ta mặc kệ, nhưng ngàn vạn lần đừng đi mấy chỗ này, quá nguy hiểm!”

Diệp Trùng vẫn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm điểm đỏ nào đó trên màn hình.

Hạm đội chỉnh đối lần nữa, cảnh tượng hỗn loạn. Nơi này là thuộc về Tuyết Lai tộc, nhưng lần này bọn họ lại nhận được mệnh lệnh tất cả lực lượng phòng thủ phụ cận gần như rút lui ra xa toàn bộ. Điều này biểu đạt tín hiệu kính trọng và hoàn bình lẫn nhau đối với chiến sĩ trở về của Tuyết Lai tộc.

Chính ngay lúc này, tàu Darvill đột nhiển mở cửa khoang, một tàu cứu sinh cỡ nhỏ yên lặng bay ra.

Khắp nơi bầu trời phụ cận đều là tàu vũ trụ, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng, ai cũng không chú ý tới con tàu cứu sinh nhỏ nhoi này.

Tàu cứu sinh linh hoạt len lỏi giữa tàu vũ trụ, rất mau liền biến mất trong vũ trụ mênh mông. Mọi người lúc này đều đang tìm kiếm đội quân chính của tộc mình, không ai chú ý tới con tàu cứu sinh nhỏ nhoi này.

Tốc độ tàu cứu sinh được tăng tới mức nhanh nhất, lộ tuyến bỏ trốn của mấy người Diệp Trùng, Diệp La và Diệp Bàng đã sớm giúp bọn họ trù tính xong. Lộ tuyến này là con đường Tuyết Lại tộc đặc biệt để trống để cho tàu vũ trụ của Diệp gia và bộ lạc Hy Phượng thông qua, không ngờ lại để cho Diệp Trùng xài trước.

Tấm năng lượng trên tàu cứu sinh vô cùng đầy đủ. Tuyết Lai tộc vừa đưa tới lượng lớn tấm năng lượng, tàu Darvill tự nhiên cũng được phát không ít. Diệp Bàng rất hào phóng tặng Diệp Trùng một đống.

Trong tưởng tượng ban đầu của Diệp Trùng, lối vào của thông đạo tự do chắc ở một nơi rất hoang vắng. Nhưng sau này mới biết, lối vào của ba thông đạo tự do, toàn bộ lại đều ở khu vực khá phồn hoa.

Mấy hành tinh gần lối vào thông đạo tự do của Tuyết Lai tộc đều là hành tinh có thương nghiệp khá phát đạt, tàu buôn tới lui khá nhiều. Ở một khu vực phồn hoa thế này, Tuyết Lai tộc lại có thể không lộ chút phong thanh nào, không thể không nói Tuyết Lai tộc lợi hại.

- Thuyền trưởng, có một tàu cứu sinh truyền tới tín hiệu cầu cứu! Thuyền viên của tàu vũ trụ đường dài cấp hành tinh, tàu Leeson, đột nhiên chỉ màn hình báo cáo.

- Tín hiệu cầu cứu? Thuyền trưởng Eric không khỏi hơi nhíu mày. Khu vực xung quanh rất ít có tàu vũ trụ xảy ra sự cố. cũng không biết tàu vũ trụ nào lại phạm sai lầm thế này, phỏng chừng hết tám, chín phần là người mới.

- Liên hệ với bọn họ, hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì? Thuyền trưởng Eric ra lệnh nói.

- Bọn họ nói bọn họ lần đầu tiên thực hiện bay đường dài, do thao tác không cẩn thận, hiện giờ mất liên hệ với tàu chính. Thuyền viên mau chóng báo cáo.

Quả nhiên là người mới, thuyền trưởng Eric có chút bó tay nói: “Chỉ dẫn bọn họ vào khoang! Nhưng phải quan sát bọn họ, nếu như quá trình vào khoang gây nên hư hỏng gì cho tàu chúng ta, ta sẽ yêu cầu bọn họ bồi thường.” Người mới bây giờ, gan cũng đủ lớn a!

Nếu như ở khu vực khác, thuyền trưởng Eric tuyệt không dám dễ dàng cho vào như vậy. Nhưng khu vực xung quanh chỗ này trước giờ chưa từng nghe nói có vấn đề trị an gì, hơn nữa bản thân hắn bay tuyến đường an toàn này đã mười năm, vẫn chưa từng gặp phải sự cố nào. Nhưng người mới xảy ra sự cố thế này ngược lại đã gặp mấy lần rồi.

Cũng không thể thấy chết không cứu! Thuyền trưởng Eric thiện lương nghĩ trong lòng.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.