[Dịch] Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 425 : Bất an




Phượng Túc đáng thương, Hoàng Cực Minh đi gấp gáp vô cùng, hoàn toàn không lo tới nàng. Mà nàng bởi vì không có quang giáp, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy nhiều quang giáp bay lên không như thế, nàng liền biết, nhất định có việc lớn gì đó đã xảy ra. Giống nàng còn có Diệp La, hai người có thể nói là đồng mệnh tương lân.

Ba đại cao thủ đột nhiên rời khỏi cũng làm Diệp Trùng thở phào một hơi. Tuy không biết rốt cuộc là vì cái gì, nhưng ít nhất nguy cơ trước mắt đã giải trừ rồi. Tư thế oai hùng tuyệt thế của ba cái quang giáp gần như có thể gọi là tiên tiến nhất trên thế giới này ở trong đầu Diệp Trùng làm sao cũng đuổi không đi. Cảm giác kinh diễm đó tới giờ cũng không làm sao mất đi. So với ba cái quang giáp này, Hàm gia rõ ràng là đồ chất lượng kém có cái vỏ hoa lệ. Trừ hai chỗ vật liệu xương và động cơ này ra, chỗ khác của Hàm gia đều lạc hậu thua xa ba cái quang giáp này.

Diệp Trùng lần đầu tiên nảy sinh chút cảm giác ngưỡng mộ, có lẽ không có một sư sĩ nào sau khi nhìn thấy ba cái quang giáp này mà không có chút suy nghĩ.

Nhưng rất rõ ràng, hiện giờ không phải là lúc phát ngốc ở chỗ này. Nhìn cao thủ Tông hội như hổ rình mồi ở phía dưới, trong lòng Diệp Trùng tính toán làm sao rời khỏi.

Phượng Túc vừa muốn rời khỏi, Hàm gia vác theo Thủ hộ lao xuống, liền tới trước mặt Diệp La và Phượng Túc. Không cho hai người bọn họ biện bạch, hai cái quang giáp phân biệt mang theo hai người biến mất ở cuối bầu trời.

Thật ra Diệp Trùng chỉ mang mọi người đi một vòng, rồi lại quay về thành phố Phi Nguyệt. Mọi người lặng lẽ lẻn vào chỗ ở của Nhuế Băng, mấy người lão già Phá Xa, Griffiths nhìn thấy Diệp Trùng, Nhuế Băng tự nhiên lại mừng rỡ một phen.

Nhưng sau khi trải qua niềm vui tương phùng ban đầu, Diệp Trùng lấy ra lệnh cứu viện khẩn cấp đã nhận được ra, hỏi Diệp La đây là chuyện gì.

Diệp La và Phượng Túc lúc này mới hiểu rõ xảy ra chuyện gì, sắc mặt hai người lập tức xám xịt.

- Làm sao có thể? Sắc mặt Diệp La tệ đến cực điểm, mặt đầy vẻ không thể tin được: “Làm sao có thể? Lực lượng chiến đấu bố trí của thông đạo cực kỳ mạnh a!”

Phượng Túc ở một bên trầm mặc, nhưng trong mắt cũng không thể tin được.

Thấy Diệp Trùng vẫn không có vẻ động dung gì, Diệp La giải thích cho hắn tình huống bên trong: “Ngươi có thể không biết. Lực lượng thủ ở thông đạo cực kỳ cường đại. Nếu như thông đạo một khi xảy ra vấn đề gì, tất cả mọi người ở tinh khu tự do trong tộc đều không cách nào trở về lại. Cho nên từ khi thông đạo mở ra, thông đạo đã có trọng binh trấn thủ. Lệnh cứu viện khẩn cấp chỉ có trong giờ phút sinh tử mới có khả năng phát ra, một khi thu được lệnh cứu viện khẩn cấp, vô luận đội ngũ nào, tất phải vô điều kiện, dùng tốc độ nhanh nhất tới chỗ xảy ra chuyện. Trời ạ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Giải thích của Diệp La lập tức làm trong lòng mọi người che phủ một đám mây đen nặng nề.

- Rốt cuộc là ai? Diệp La nhíu mày cố sức suy nghĩ: “Ai có sức mạnh này? Chẳng lẽ là Hôi cốc?” Ở thiên hà Hà Việt, kẻ có sức mạnh và gan khiêu chiến ba đại thế gia thế này có lẽ cũng chỉ có Hôi cốc thần bí này thôi.

- Không thể nào. Phượng Túc ở một bên lạnh nhạt mà kiên quyết phủ định. Thấy ánh mắt mọi người đều tập trung trên mặt mình, nàng tiếp tục nói: “Cửa thông đạo cực kỳ nhỏ hẹp, không cách nào chứa được đội quân lớn đi qua. Với lại, nơi đó có lượng lớn đơn vị chiến đấu biên chế thủ vệ, phụ cận còn bố trí lượng lớn lực lượng tăng viện, có là Hôi cốc cũng không thể nào tiến vào thông đạo.”

- Đúng a. Lối vào nhỏ như thế, đội quân lớn vào không được a. Bọn họ làm sao tiến vào chứ? Diệp La nghe nói không khỏi tán đồng.

- Có hay không con đường khác có thể trực tiếp tiến vào thông đạo? Diệp Trùng đột nhiên chen vào.

Diệp La và Phượng Túc nhìn nhau, đồng thanh nói: “Không thể nào!”

Diệp La bổ sung nói: “Vì mở ra thông đạo, năm đó vô luận ai trong ba đại thế gia đều hao tốn nhân lực, vật lực cực kỳ kinh người. Không gian xung quanh thông đạo rất không ổn định, nguy hiểm phi thường. Nhiều năm như vậy qua đi, xung quanh đó vẫn chưa thăm dò rõ ràng.”

Phượng Túc đột nhiên nghĩ tới một việc đáng sợ vô cùng, sắc mặt lập tức trở nên khó xem cực độ: “Chúng ta còn quên một việc! Cửa thông đạo nhỏ như vậy, không sao chứa được đội quân lớn đi qua, cũng tức là nói, chúng ta căn bản đừng mong nhận được chi việc phía thiên hà Hà Việt.”

Lời này vừa thốt, sắc mặt đã vô cùng khó coi của mọi người lập tức biến đổi lần nữa.

Nhìn thấy bầu không khí quá đè nén, Diệp La miễn cưỡng cười: “Không cần lo lắng, lực lượng của chúng ta ở tinh khu tự do rất cường đại a. Huống chi, ba đại cao thủ đều có mặt, đánh thông thông đạo lần nữa, chắc không phải vấn đề lớn gì.”

Lời Diệp La cũng làm vẻ sầu não trên mặt mọi người giảm bớt. Đúng a, ba đại cao thủ đều có mặt, có gì đáng để lo lắng chứ. Diệp Trùng ở một bên nghiền ngẫm tỉ mỉ lời nói đùa Diệp La và Phượng Túc vừa nói trong lòng, nhưng cảm thấy sự việc chưa chắc đơn giản như thế.

Thiên hà Hà Việt hiện giờ thật sự là loạn cào cào cả lên.

Tình báo thông đạo bị tấn công lập tức liền truyền tới ba đại thế gia. Lần này ba đại thế gia thật sự là hoảng rồi! Ba đại cao thủ không chỉ toàn bộ đều ở tinh khu tự do, hơn nữa con trai độc nhất của tộc trương Tuyết Lai tộc, con trai Diệp La của gia chủ Diệp La đều ở tinh khu tự do. Trừ bọn họ, còn có vô số tộc nhân, nếu như bọn họ quả thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, loại tổn thất này ba đại thế gia dứt khoát là không sao chấp nhận được!

Tập kích đột nhiên xảy tới này làm ba đại thế gia cảm thấy nguy hiểm trước giờ chưa từng có.

Hành động cứu viện bắt đầu!

Ba đại thế gia không một ngoại lệ bắt đầu điều động lực chiến đấu quy mô lớn chưa từng có tiền lệ trong lịch sử. Mà tất cả cứ điểm địa phương của ba đại thế gia đều nhận được một lệnh cảnh giác cấp một.

Bầu không khí khẩn trương dùng tốc độ kinh người lan ra khắp cả thiên hà Hà Việt. Nhận được sự kích thích của hành động quân sự từ ba đại thế gia, các thế lực khác của thiên hà Hà Việt cũng làm ra hành động tương ứng. Nhất thời, thiên hà Hà Việt lòng người hoảng loạn.

Gia chủ Diệp gia vẻ mặt tái mét nhìn tình báo tiền tuyến truyền về. Lối vào thông đạo quá nhỏ, không cách nào chứa đựng đội quân lớn tiến vào. Từng bộ phận quy mô nhỏ tiến vào nhưng toàn bộ giống như muối bỏ biển, không có ai đi ra. Tới tận bây giờ, bọn họ vẫn không biết bên trong rốt cuộc là ai. Nơi đó giống như hố đen, điên cuồng nuốt chửng tất cả.

Tộc trưởng bộ lạc Hy Phượng và Tuyết Lai tộc cũng nhận được tình báo tiền tuyến giống như vậy. Đương nhiên, sắc mặt bọn họ và gia chủ Diệp gia cũng không khác nhau mấy.

Đoàn người Diệp Trùng dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi thành phố Phi Nguyệt. Thân phận người từ ngoài đến của bọn họ đã bị lộ, nếu như còn không sớm rời khỏi, cũng là việc cực kỳ phiền phức.

Đoàn người tới một khe núi không xa bên ngoài thành phố Phi Nguyệt.

Diệp La vừa dẫn đầu đi tới, vừa thấp giọng nói với Diệp Trùng: “Nơi này là một căn cứ của Diệp gia chúng ta, lần trước có tới qua một lần. Biên chế chiến đấu phỏng chừng đã đi toàn bộ rồi, nhưng đội vận chuyển khẳng định không nhanh như thế, chúng ta ngồi tàu vũ trụ đội vận chuyển, đi tập trung với mấy người Diệp Nhân. Như vậy thì có thể biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ừm, yên tâm đi, dáng vẻ hiện giờ của ngươi, hắn nhận không ra ngươi đâu. Ta cũng sẽ không tiết lộ chuyện của ngươi. Có thể trở về thiên hà Hà Việt vẫn an toàn hơn, tinh khu tự do tuy là tốt, đối với ngươi mà nói, không hề thích hợp.”

Diệp Trùng ừ nhẹ gật đầu, Diệp La nếu như muốn tiết lộ thân phận của mình, chỉ e đã sớm tiết lộ rồi. Đối với tên Diệp La này, tuy thời gian ở cùng không dài, nhưng Diệp Trùng phát hiện mình đối với hắn lại có sự tín nhiệm hơi đặc biệt. Hai người đi ở trước đội ngũ, giọng nói ép cực thấp, người phía sau không nghe được.

Diệp La từng tới một lần, người của căn cứ đều biết hắn. Thân phận trong tộc của Diệp La khá cao, thêm vào cha hắn là tộc trưởng, mấy người này đối với hắn cực kỳ cung kính, hưởng sái hắn, mấy người Diệp Trùng không chỉ không bị hỏi han, mà còn hưởng thụ đãi ngộ khá cao.

Trong căn cứ rất bận rộn. Các loại quang giáp công trình không ngừng đi qua đi lại, vận chuyển vật tư chiến đấu như là tấm năng lượng, có cái lại đang tiến hành kiểm tra lần cuối với tàu vũ trụ.

- A La! Người tổng phụ trách là bạn chơi đùa lúc nhỏ của Diệp La, Diệp Bàng. Diệp Bàng trông ra khá nhã nhặn, đeo mắt kính không gọng, quần áo chỉnh tề, thẳng thớm, tỏ rõ hào hoa phong nhã. Hắn nhìn thấy Diệp La, không khỏi thở phào: “Quá tốt rồi! Tên quỷ nhà ngươi không sao! Ta vẫn luôn lo lắng cho ngươi, lo ngươi xảy ra chuyện.”

Diệp La cười hì hì: “Ta có thể xảy ra chuyện gì, ai là đối thủ của ta! Muốn xảy ra chuyện cũng không dễ a!”

Diệp Bàng lộ ra vẻ coi thường: “Trình độ sư sĩ ngay cả gà mờ cũng không bằng của ngươi, không cần người khác ra tay, tự ngươi đâm vào tường phỏng chừng cũng bình thường.”

Diệp Trùng lập tức ngượng nghịu.

Liếc nhìn mấy người Diệp Trùng bên cạnh Diệp La, Diệp Bàng không hề hỏi gì. Đối với người chơi đùa từ nhỏ này, hắn hiểu cực rõ, Diệp La tuy trông sơ ý, cẩu thả, nhưng ra tâm tư linh động, làm việc cực kỳ có chừng mực.

- Tình huống thế nào rồi? Diệp La hỏi. Ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người Diệp Bàng, đây là vấn đề bọn họ quan tâm nhất hiện giờ.

Diệp Bàng lắc đầu: “Vẫn chưa biết. Chỗ này chúng tôi cũng vừa nhận được lệnh cứu viện khẩn cấp, ta cũng không biết tình huống rốt cuộc là sao. Chúng tôi hiện giờ đang tiến hành vận chuyển với tốc độ lớn nhất, có lẽ thêm năm tiếng nữa thì có thể khởi hành rồi.”

- A Bàng, ngươi trước giờ thông minh nhất, ngươi cảm thấy tình hình thế nào? Diệp La vẻ mặt tha thiết nhìn Diệp Bàng.

Diệp Bàng thò ngón trỏ ra, đẩy cái kính trên sống mũi, trầm ngâm nói: “Nói thật, ta cảm thấy không ổn lắm. Lực lượng của chúng ta ở tinh khu tự do quá phân tán, tập trung lại cần thời gian khá dài. Mà thứ chúng ta cần nhất hiện giờ chính là thời gian, tuy không biết thông đạo rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng khẳng định là đã tới giờ phút cực kỳ nguy cấp rồi. Ta sợ…” Diệp Bàng nói tới chỗ này thì dừng lại.

- Sợ cái gì? Diệp La vội vàng hỏi.

Thần sắc Diệp La có chút đau khổ: “Ta sợ khi chúng ta tới có khả năng đã trễ rồi!”

Mọi người đều yên lặng không nói.

Diệp La cười miễn cưỡng: “Không khoa trương như thế chứ, A Bàng, lần này ngươi khẳng định đoán sai rồi, thông đạo có tới sáu quang giáp đoàn trấn thủ, làm sao có thể nhanh như vậy đã chống không nổi?”

- Ừm, hy vọng là thế. Diệp Bàng nhẹ giọng nói.

- A Bàng, ngươi nói mấy tên đánh lén lần này rốt cuộc là ai? Ta thế nào cũng nghĩ không ra. Diệp La ảo não dùng tay tóm lấy đầu.

Diệp Bàng lắc đầu: “Ta cũng không biết. Nhưng ta dám khẳng định không phải là lực lượng của thiên hà Hà Việt và tinh khu tự do, ta đã từng đoán rồi, cường công thông đạo ít nhất cần lực lượng của hai mươi quang giáp đoàn, hơn nữa ta hiện giờ vẫn không nghĩ ra bọn họ làm sao yên hơi lặng tiếng tiến vào thông đạo.”

Mọi người lại yên lặng.

Vẫn là Diệp Bàng đánh tan sự yên lặng trước tiên: “Các vị theo A La lên tàu trước đi, tại hạ chức trách tại người, không thể phụng bồi, vẫn xin các vị tha thứ!”

Mọi người vội vàng trả lễ. Diệp Bàng mỉm cười với mọi người, rồi xoay người rời đi, chỉ là trước khi đi nhìn thêm Phượng Túc một cái.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.