“Sư phụ?” Hoa Tiểu Nhã nhìn thấy Bạch Trì Hữu tiến vào, trên mặt vui mừng, sau đó vừa sợ vừa nhìn phía sau hắn một chút,“Con hồng hồ ly đó bắt người vào đây à?” Nói xong, lo lắng nhìn về phía Bạch Trì Hữu, “Sư phụ, người không sao chứ?”
Bạch Trì Hữu khẽ nhếch môi, mặt nạ màu bạc hạ xuống, mang theo vài phần ý cười, vuốt vuốt sợi tóc nàng, “Sợ không?”
Sợ? Sợ chứ.
Sợ mình trở thành gánh nặng của sư phụ.
Nhưng, suy nghĩ một chút, Hoa Tiểu Nhã lắc đầu, vẻ mặt thoải mái nói, “Không sợ.”
Giọng nói mang theo vài phần kiêu ngạo, nàng là ai đây, nàng là Hoa Tiểu Nhã đó, có thể nói sợ ư? Cho dù sợ cũng không thể nói là sợ. ~>__